"…kinh nghiệm cho thấy chín mươi phần trăm đàn ông đã xuất tinh sớm trong lần đầu tiên, hơn nữa còn trong buổi động phòng hoa chúc. Nếu bạn gặp phải tình cảnh này cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần bạn điều chỉnh tâm trạng cũng như tiết tấu là bạn có thể "Trọng chấn hùng phong".
Kinh nghiệm cho thấy lần đầu tiên hoặc là do kinh nghiệm không có hoặc là do nóng vội, không có kỹ thuật "sinh hoạt chăn gối", có khi cũng do bỡ ngỡ đã vội tiến nhập nên chuyện "tiết thân" sớm cũng là chuyện bình thường".
Tần Lạc đang đọc bài mở đầu trong một cuốn sách y học, tâm trạng hắn ngổn ngang.
Trước kia hắn đọc sách để chữa bệnh cho người bây giờ hắn đọc sách để chữa bệnh cho chính mình.
Như thế vậy có coi là bình thường không?
Đối với Tần Lạc mà nói đó là điều bất bình thường.
Như vậy sau này Tần Lạc sao dám ngẩng đầu nhìn Lâm Hoán Khê đây?
Nghĩ tới điều này Tần Lạc cảm thấy sống không bằng chết. Hắn thậm chí còn cảm thấy hối hận khi tối qua đã nghe lời mẹ tiến vào căn phòng này.
"Nếu như không bước vào thì sẽ không tiếp xúc, không tiếp xúc sẽ không nảy sinh tình cảm, không nảy sinh tình cảm thì sẽ không phát sinh chuyện đó, không phát sinh chuyện đó thì sẽ không chấm dứt nhanh như thế".
Tần Lạc đột nhiên như nhớ ra điều gì hắn từ trên ghế nhảy xuống đi tới giá sách lục lọi tìm kiếm.
Cuối cùng hắn rút ra từ tầng dưới cùng của giá sách một quyển sách cổ mỏng màu vàng.
Cuốn sách có tên: Ngọc Phòng thần kỹ. Nét chữ rất ẩu giống như chữ viết tay. Nếu không phải Tần Lạc tinh thông thư pháp thì hắn hoàn toàn không nhận ra tên của cuốn sách.
Tác giả ghi ở bìa cuốn sách là Tam Dương Tán Nhân. Tần Lạc không biết Tam Dơng Tán Nhân là thần thánh phương nào nhưng trong cuốn sách này ông ta ghi lại một số kỹ thuật bí mật khuê phòng khá mới mẻ.
Tần gia là thế gia Trung y hàng trăm năm. Kiến thức y học tích lũy được rất thâm hậu cho dù là y thuật hay y thư bọn họ cũng tích trữ rất nhiều.
Khi Tần Lạc còn bé hắn đã từng khờ khạo hỏi ông mình tại sao không hiến tặng tất cả y thư này như vậy toàn bộ giới Trung y cũng học được các kiến thức trong đó, lúc đó không phải Trung y sẽ phát dương quang đại sao?
Kết quả Tần Lạc bị ông mình tức giận răn dạy một trận. Ông nói xã hội bây giờ người mưu cần danh lợi nhiều hơn rất nhiều so với người vô tư, không vụ lợi. Nếu những y thư vốn được cất kỹ bị quyên ra ngoài rất có thể sẽ bị một số ít người đặc quyền đặc lợi bí mật mua bán. Cuối cùng rơi vào tay quốc gia nào, vào ai không ai biết. Lúc đó còn gì là chấn hưng Trung y nữa?
Cuốn: Ngọc Phong thần kỹ này là do Tần Lạc trong lúc vô tình phát hiện thấy trong phòng sách, sau khi ở ra xem hắn cảm thấy vô cùng thích thú, không muốn rời vì thế đã lén mang về phòng mình. Bởi vì hắn giấu quá kỹ nên chính bản thân hắn cũng quên béng cuốn sách này.
Cho đến khi xảy ra sự việc đáng quên tối hôm qua hắn mới nhớ tới cuốn sách này.
Tần Lạc mở tới phần hắn muốn tìm.
Phương pháp nhịn tiểu đó là sáng sớm tinh mơ vào phòng WC đi tiểu, sau đó nhịn tiểu cả ngày, không đi. Chỉ cần có thể luyện tốt phương pháp này sau này bạn có thể tự không chế thời gian "lâm trận" của mình.
"Cứ từ từ bắt đầu rèn luyện theo trong này" Tần Lạc thầm nghĩ.
Vốn bây giờ là thời gian hắn luyện tập Đạo Gia thập nhị đoạn cẩm, cuối cùng hắn cầm quyển sách đó vào trong WC.
Điều quan trong nhất với một người đàn ông đó chính là cái giường.
Bình minh ở phương nam đến sớm hơn so với phương bắc. Mới sáu, bảy giờ sáng mặt trời đã lên cao quá cây sào. Trong khi đó ở Yến Kinh tận tới mười hai giờ trưa bầu trời vẫn âm u giống như kiểu sắp có mưa. Sau mười hai giờ sương mù mới dần tan hết.
Hôm nay khí trời cũng như thường ngày. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên giường gỗ, trên chiếc chăn màu trắng loang lổ ánh nắng.
Hai mắt Lâm Hoán Khê chớp chớp một hồi để thích nghi với ánh sáng và độ sáng sau đó nàng mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là một khung cảnh xa lạ, nàng đang nằm ngủ trên một cái giường xa lạ. Hơn nữa sự thay đổi nhanh chóng của buổi tối ngày hôm qua biến nàng trở thành một người phụ nữ càng làm cho tâm trạng của nàng thêm phức tạp.
Tung chăn ra nhìn thấy tà áo ngủ của mình buông xuống, lộ ra bộ ngực trần, Lâm Hoán Khê vội vàng kéo áo che lại rồi buộc lại dây lưng.
Lâm Hoán Khê ngồi dậy, ở vị trí nàng nằm tối qua, trên tấm ga trải giường màu xanh nước biển có một đóa hoa nhỏ màu đỏ.
Đóa hoa nhỏ xinh xắn, e thẹn kiều diễm và ươn ướt.
Lâm Hoán Khê dùng ngón tay chạm vào, có cảm giác ẩm ướt. Đầu ngón tay trắng của nàng dính một màu đỏ. Đó chính là báu vật của người phụ nữ mà nàng đã giữ gìn trong suốt hơn hai mươi năm.
Đương nhiên bây giờ có rất nhiều cô gái chỉ giữ gìn trong mấy năm rồi đem tặng ngay cho người khác.
Lâm Hoán Khê ngẩn ngơ nhìn dấu máu ở trên ngón tay rồi nàng cười rạng rỡ trong nháy mắt nàng trở thành một người phụ nữ với gương mặt rạng ngời, hạnh phúc, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Khi nhớ tới biểu hiện tối qua của Tần Lạc nàng lại không nhịn được hé miệng cười.
Lâm Hoán Khê rời khỏi giường nàng đặt chăn trên ghế, sau đó cầm ga trải giường đi vào phòng tắm.
Nàng muốn chính tay mình giặt cái ga trải giường này, nàng không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy dấu máu đỏ đó.
Khi nàng vừa mở cánh cửa phòng tắm thấy ngay Tần Lạc đang ngồi trên bồn cầu, tay cầm một quyển sách chăm chú đọc, quần ngủ của hắn lại tụt xuống tận đầu gối. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Lâm Hoán Khê định đóng cửa lui ra ngoài thì Tần Lạc đã phát hiện nàng dang đứng ở cửa.
Tần Lạc vội gấp sách cầm tay, hắn xấu hổ cười nói: "Em đã dậy".
"Dạ" Lâm Hoán Khê khẽ trả lời.
"Em cần dùng toilet hả? Anh xong rồi" Tần Lạc nói. Khi cúi đầu nhìn Tần Lạc mới phát hiện phía dưới của hắn đang căng cứng nhẵn bóng như trong tình trạng "nhịn tiểu" hắn vội vàng kéo quần che đi.
"Anh cứ dùng đi. Em không vội" Lâm Hoán Khê nói sau đó nàng đóng cửa đi ra ngoài.
Tần Lạc sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra sau này hắn sẽ phải dùng chung WC với một người phụ nữ.
Khi Tần Lạc đi ra ngoài Lâm Hoán Khê đang vội vàng thu dọn phòng. Nàng đã thay ga trải giường mới, chăn mềm cũng được gấp lại gọn gàng. Nàng đang mở va ly lấy quần áo của nàng bỏ vào tủ quần áo của Tần Lạc.
Mái tóc dài ngang vai, nàng cư xử như một người vợ trong cuộc sống hàng ngày làm cho Tần Lạc cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng.
"Thì ra có bạn gái lại hạnh phúc như vậy" Tần Lạc thầm nghĩ.
"Không cần làm gấp như vậy. Chúng mình xuống ăn sáng đã" Tần Lạc đi tới nói với nàng.
"Anh xuống trước đi. Em còn phải tắm" Lâm Hoán Khê nói.
Nhắc tới việc tắm rửa Tần Lạc lại nhớ tới chuyện đó, hắn đỏ bừng mặt, bối rối nói: "Cái…đó…có thể do anh hồi hộp quá".
"Anh đã nói rồi" Lâm Hoán Khê quay đầu nhìn Tần Lạc một cái rồi nàng lại tiếp tục với công việc của mình.
"Hay chúng mình thử lại nhé?" Tần Lạc nói. Hắn cảm thấy nếu hắn không chứng minh được bản lĩnh đàn ông của mình với Lâm Hoán Khê thì hắn không dám ngẩng đầu nhìn ai.
"Em mệt" Lâm Hoán Khê nói.
"Không sao. Em cứ nằm im, không cần cử động" Tần Lạc giải thích.
"-- "
Lâm Hoán Khê ngừng lại nàng quay người đi tới trước mặt Tần Lạc.
"Tại sao anh cứ phải bận tâm tới chuyện đó?" Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc hỏi.
Tần Lạc gật đầu. Chuyện đó bảo hắn không thèm để ý sao được?
"Em không cần quan tâm" Lâm Hoán Khê nói. "Vốn em đã tưởng cả đời này em không bao giờ có một buổi tối như hôm qua. Có thể tiến tới bước đó đối với em không dễ dàng gì".
Tần Lạc gật đầu, hắn kéo Lâm Hoán Khê ôm vào lòng mình. Lâm Hoán Khê ngả đầu vào ngực Tần Lạc, ôm chặt Tần Lạc.
Một lúc sau Tần Lạc nói: "Vậy tối nay chúng ta thử lại nha".
"-- "
Khi Tần Lạc xuống lầu Tần Tranh và Tần Minh đang tập thể dục trong sân. Bởi vì thấy Đạo Gia thập nhị đoạn cẩm có công hiệu với Tần Lạc nên bây giờ mọi người trong Tần gia quyết tâm dùng loại pháp quyết đạo gia này rèn luyện thân thể.
Tần Lạc không phải là người thích cất giữ cho riêng mình, đặc biệt với người thân của mình hắn không bao giờ giấu giếm bất kỳ điều gì. Hắn truyền thụ toàn bộ Đạo Gia thập nhì đoạn cẩm cho mọi người.
Tần Tranh đang tập chiêu thứ nhất "Tả hữu thiên văn cổ" nhìn thấy Tần Lạc đi ra liền ngừng lại rồi đi tới bên cạnh Tần Lạc.
Tần Lạc vội cầm chiếc khăn bông đi tới đưa cho ông lau mồ hôi trán rồi nói: "Ông, chân của ông đi lại không tiện. Ông ít đi lại thôi. Mỗi ngày ông chỉ cần tập một động tác cũng có tác dụng rèn luyện sức khỏe rồi".
Tần Tranh lau mặt sau đó bỏ khăn vào chậu nước rồi nói: "Ông già rồi, không thể so với mấy người trẻ tuổi các cháu. Chân của ông không thể khôi phục hoàn toàn như cũ. Họa phúc đời người bất thường, không thể nói trước. Tóm lại ông không thể cả đời muốn gặp chuyện tốt. Ông có thể sống tới tuổi này cũng đã thỏa mãn rồi".
Tần Lạc cười nói: "Ông, trước kia ông nói con người không thể dễ dàng thỏa mãn với bản thân mình. Cả ngày than vãn thở ngắn thở dài về những chuyện không may, về số phận kém may mắn. Tại sao bây giờ ông lại thay đổi vậy?"
Tần Tranh nhìn Tần Lạc nói: "Bởi vì ông có một cháu rất tốt".
"…" Tần Lạc kinh ngạc nhìn ông. Hắn rất ít khi nghe thấy ông khen ai trước mặt người khác. Ông cũng không bao giờ khen hắn. Gần như suốt ngày ông chỉ răn dậy hắn, nói hắn không được làm những việc không tốt. Ông bắt hắn phải cố gắng một chút, thêm một chút.
Vì thế Tần Lạc phải luôn luôn cố gắng, không ngừng tiến lên. Có thể nói toàn bộ y thuật của hắn, một nửa do sự yêu thích của bản thân hắn và ảnh hưởng của gia đình, một nửa do hắn bị ông mình thúc ép.
Trong ấn tượng của Tần Lạc, ông hắn là người vô cùng nghiêm khắc. Thường ngày rất ít khi hắn thấy ông mình cười.
"Mọi việc của cháu ở Yến Kinh ông đều biết. Ông của Hoán Khê đã gọi điện nói cho ông. Ông cũng biết một ít qua báo và ti vi. Tốt, rất tốt. Cháu nghĩ tới việc thành lập một hiệp hội Trung y, ông vui lắm".
"Một khi dân tộc gặp nguy nan đều có ai đó đứng ra ngăn cơn sóng giữ, cứu muôn dân trong cơn khói lửa. Bây giờ thiên hạ thái bình, nước giầu dân mạnh nhưng Trung y của chúng ta lại trong cơn suy sụp. Là một ông già suốt đời hành nghề Trung y, ông cảm thấy trái tim mình như dớm máu".
"Ông cũng muốn đứng ra nhưng ông đã già. Điều tốt đẹp là cháu ông lại làm được điều đó" Tần Tranh trìu mến nhìn Tần Lạc nói tiếp: "Có người cháu tài đức như vậy, chết cũng không tiếc nữa".