Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 267: Chẩn nhìn trong bốn chẩn của Trung y



Âu Dương Mệnh đã sớm lĩnh giáo qua tài ăn nói của Tần Lạc, biết rõ người trẻ tuổi này lời lẽ sắc bén, không phải là chén đèn nhỏ đã cạn dầu. Nhưng mà, câu nói đầu tiên của đối phương đã đẩy con mình tới vị trí lúc nãy của hắn, như vậy thật khiến gã không ngờ.

Vốn Tam gia đang cạnh tranh kịch liệt, hắn đâm một kích như vậy, không phải là khiến hai nhà khác càng thống hận Âu Dương Lâm sao?

Âu Dương Mệnh dù sao tâm kế hơn người, cười cười với Tần Lạc, nói: "Trẻ tuổi khiêm nhường là tốt. Nhưng quá khiêm nhường có thể sẽ không tốt".

Lại xoay người nói với mọi người: "Dựa theo quy củ cuộc so tài đấu y, cứ ba năm tổ chức một lần, do ba phương thay phiên đảm nhận làm nhà tổ chức. Năm nay vừa vặn do Quỷ y phái đảm nhiệm làm nhà tổ chức, tất nhiên cũng do Quỷ y phái ra đề".

Âu Dương Mệnh lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Lạc, nói: "Nhưng mà, trận đấu năm nay có thể phải có một thay đổi nho nhỏ. Vốn tôi định mời Tần Lạc tiên sinh tới làm khách quý xem cuộc so tài này, nhưng hắn chủ động đề nghị, muốn tự mình ra sân tham gia cuộc so tài này, cùng nhóm thanh niên của chúng ta ganh đua ưu khuyết điểm. Không biết các vị có ý kiến gì không?"

Sau khi nói dứt lời, liền nhìn Cốc Thiên Phàm, đợi câu trả lời của hắn.

Ánh mắt Cốc Thiên Phàm quan sát Tần Lạc một hồi, cười nói: "Tất cả mọi người đều dấn thân vào Trung y, yêu thích Trung y. Mục tiêu của chúng ta đều là phát triển và truyền thừa Trung y. Có thể có thêm một vị thiếu niên anh hùng gia nhập, cũng là chuyện đáng mừng của hai môn một phái. Tôi đại biểu Chính khi môn hoan nghênh sự gia nhập của người bạn Tần Lạc".

Âu Dương Mệnh nhẹ gật đầu, lại quay đầu nhìn thủ lĩnh Mộc Hương của Bồ Tát môn. Mộc Hương vừa cười vừa nói: "Môn chủ chúng tôi không có ở đây, tôi cũng không phải chủ gì. Có điều, nếu Cốc môn chủ và Âu Dương phái chủ đều đồng ý, tôi nghĩ môn chủ của chúng tôi cũng sẽ không phản đối. Tôi thay mặt nàng đồng ý vậy".

Âu Dương Mệnh vừa cười vừa nói: "Tốt lắm. Nếu Chính khí môn và Bồ Tát môn đã không có ý kiến, Quỷ y phái tất nhiên cũng hoan nghênh thanh niên tư chất ưu việt này gia nhập chúng ta. Vậy, tôi tuyên bố, cuộc đấu y một phái hai môn lần này để cho các phái tứ phương đại biểu tham gia. Vẫn theo quy củ lúc trước, có thể một người đại diện toàn bổn môn bổn phái, cũng có thể căn cứ thi đơn để chọn ưu tú tham gia".

Ánh mắt Âu Dương Mệnh quét qua Tần Lạc, trong lòng thầm cười trộm.

Cậu tuổi còn trẻ, có lẽ ở mặt châm cứu có thành tựu. Nhưng mà, tôi không tin cậu là nhân tài tất cả các phương diện.

Người khác đều là tập hợp thực lực một môn một phái để ra so đấu, cậu liền xui xẻo rồi. So đấu châm cứu là cậu, so đấu dược tính dược lý là cậu, so đấu chuẩn đoán bệnh tại chỗ cũng là cậu... nói cách khác, Tần Lạc phải dùng sức một người để ứng phó xa luân chiến của bọn họ.

Ánh mắt Âu Dương Mệnh rất nhanh dời ra khỏi người Tần Lạc, quét nhìn toàn trường, lớn tiếng nói: "Bây giờ... tôi tuyên bố, cuộc so tài đấu y chính thức bắt đầu".

Âu Dương Mệnh mắt nhìn Âu Dương Mẫn, người sau lập tức đưa lên một cái thiệp gấm niêm kín.

Âu Dương Mệnh mở thiệp gấm ra, lớn tiếng đọc: "Đề thứ nhất. Chẩn nhìn trong bốn chẩn của Trung y. Quy tắc khảo hạch, tùy cơ rút tên người bệnh, do đại biểu khắp nơi tiến hành chẩn nhìn với người bệnh. Địa điểm khảo hạch: Nghiễm An Đường".

Âu Dương Mệnh nghiêm trang đọc xong nội dung bên trong thiệp gấm, cười nói với mọi người: "Thật xin lỗi, xem ra phải mời các vị dời tới Nghiễm An Đường".

"Lý nên như thế". Cốc Thiên Phàm cười gật đầu, sau đó dẫn môn nhân đệ tử Chính khí môn của mình đi về chỗ hàng xe Audi đỗ trước cửa.

Bồ Tát môn ở xa Yến Kinh, tự nhiên do Quỷ y phái phụ trách điều xe đưa đón. Mà Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm rất buồn bực ngồi cùng xe với Âu Dương Lâm. Đương nhiên, Âu Dương Lâm càng thêm buồn bực so với bọn họ. Nếu không phải lão đầu tử trong nhà tự mình dặn dò, gã thậm chí còn định trực tiếp cự tuyệt chở khách.

"Chẩn nhìn trong bốn chẩn của Trung y? Đây không phải là rất đơn giản sao?" Vương Dưỡng Tâm kỳ quái hỏi. "Chỉ cần là một gã Trung y hợp cách, đều có thể từ sắc mặt người bệnh mà nhìn ra một số vấn đề mà? Theo đạo lý mà nói, bọn họ không nên ra vấn đề đơn giản như vậy mới đúng chứ".

Âu Dương Lâm cười lạnh một tiếng, chẳng thèm trả lời vấn đề của Vương Dưỡng Tâm.

Tần Lạc không vui mà nhìn gã một cái, trả lời vấn đề còn chưa được giải đáp của Vương Dưỡng Tâm: "Học Trung y, thứ phải học đầu tiên là gì?"

"Thuộc tên thuốc, nhớ phương thuốc". Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt đau khổ nói. Tên thuốc tối nghĩa khó đọc và phương thuốc thật dài hiển nhiên đã làm gã chịu không ít đau khổ, cho nên bây giờ một khi nhớ tới, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Tiếp theo là gì?" Tần Lạc tiếp tục hỏi.

"Học bốn chẩn Trung y". Vương Dưỡng Tâm nói. "Đây là kiến thức cơ bản nhất".

"Không sai. Cũng vì nó là cơ sở của Trung y, cho nên mới quan trọng nhất. Giống như một nút thắt của sợi dây, nếu cậu ngay cả đầu dây cũng không tìm ra, thì làm sao có thể cởi nút thắt được? Bốn chẩn này, chính là đầu dây để cởi nút thắt. Nếu tìm không ra được đầu dây, hoặc là tìm đầu dây nhầm. Sợi dây này sẽ càng siết chặt, có thể sẽ không gỡ được".

"Chẩn đoán bệnh là cơ sở, khám và chữa bệnh là mấu chốt. Cho nên, khảo hạch bốn chẩn này, cũng chẳng kỳ quái chút nào. Một phái hai môn đều là cao thủ Trung y, tất nhiên là không xa lạ gì bốn chẩn này. Về phần tại sao thi kiến thức cơ bản này... là vì theo nhỏ mới thấy lớn. Nếu có thể từ vấn đề nhỏ phát hiện tật bệnh trọng yếu ẩn sâu trong thân thể bệnh nhân, đây mới thực sự là cao thủ Trung y". Tần Lạc cười giải thích.

Vương Dưỡng Tâm lúc này mới hiểu rõ mà nhẹ gật đầu, nói: "Thì ra là thế. Tất cả tuyển thủ tham gia cuộc đấu này đều tinh thông bốn chẩn này. Cũng chính là vì như vậy nên muốn phân cao thấp, cũng cần phá lệ mà thật cẩn thận".

Tần Lạc gật đầu, nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh lướt qua rất nhanh, lại đột nhiên mất đi hứng nói chuyện.

Tất nhiên tham gia cuộc so tài này, tất nhiên phải liều mạng phân cao thấp với những cao thủ này mới được.

Thắng lợi là thứ mỗi người đều khát vọng, nhưng mà, hắn hy vọng nhất, vẫn là mượn cuộc đấu y này để mở rộng tầm mắt của mình, làm phong phú kiến thức của mình. Nếu có thể học được mấy món tuyệt kỹ, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.

Về phần thất bại ư? Hắn thật không nghĩ tới.

Nghiễm An Đường là hiệu thuốc lớn thuộc Quỷ y phái, ở cạnh trung tâm phố xá sầm uất ở Yến Kinh, nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng, mà chiếm diện tích cũng không nhỏ, thoạt nhìn rất có quy mô.

Điều này khiến Tần Lạc lần nữa cảm thán trong lòng: Thật ra, Trung y vẫn là kiếm tiền.

Đương nhiên, chỉ là một số bộ phận kiếm tiền thôi. Nếu như có thể giống như Tây y tất cả những người hành nghề đều có thể kiếm được tiền, lúc này mới tính là phát triển Trung y chân chính.

Nếu anh làm việc không kiếm được tiền, anh sẽ chăm chỉ làm việc sao? Đáp án nhất định là không làm.

Bởi vì lo khiến người ta chú ý quá, cho nên xe của bọn họ chia làm mấy đội chạy tới bãi đậu xe của tiệm thuốc. Đoàn xe của Quỷ y phái đỗ thẳng ở cạnh cửa ra vào của thương trường, sau đó một đám người đi bộ tới hiệu thuốc lớn Nghiễm An Đường để tập hợp.

Người phụ trách Nghiễm An Đường đã nhận được điện thoại, đã sớm ở cửa chờ. Gã là một nam nhân trung niên đeo kính, dáng người hơi mập, thoạt nhìn trông rất khôn khéo. Sau khi nhìn thấy Âu Dương Mẫn, vội tiến lên đón, cung kính báo cáo: "Ông chủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong".

Xem ra, hiệu thuốc của Quỷ y phái toàn bộ làm ăn đều do Âu Dương Mẫn quản lý. Nếu không, người này cũng sẽ không xem nhẹ Âu Dương Mệnh, chỉ chào hỏi một mình Âu Dương Mẫn. Về phần phái chủ Âu Dương Mệnh bình thường phụ trách công việc gì, cũng chẳng biết.

Âu Dương Mẫn nhẹ gật đầu, nói với mọi người: "Xin các vị theo tôi vào".

Nói xong, liền dẫn đường, dẫn theo một nhóm người vào hiệu thuốc. Sau đó đi thẳng vào trong.

Phía sau có một gian phòng rất lớn, xem ra bình thường là chỗ hội nghị thường kỳ của công nhân viên. Chỉ là sau một phen điều chỉnh, đồ vật bên trong phần lớn đều chuyển đi. Bây giờ ở giữa, chỉ còn mấy cái bàn và mấy cái ghế tựa. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Bên cạnh còn có nhân viên phục vụ xinh đẹp đã chuẩn bị trà nóng, thấy nhóm khách quý tiến vào, liền ân cần bưng trà đưa nước cho những người khách này.

Đợi đến khi ổn định xong, Âu Dương Mệnh lại đứng lên nói: "Chúng tôi đã đưa ra đề đầu tiên, bây giờ, tất cả mọi người có thể phái ra đại biểu mà mình đã chọn".

Cốc Thiên Phàm quét mắt ra sau, nhẹ gật đầu với một lão nhân tuổi đã cao. Lão nhân hiểu ý, bước về phía một cái bàn ở giữa, chắp tay với bốn phía, sau đó ngồi xuống ghế.

Âu Dương Lâm đi tới, nhỏ giọng nói bên tai cha chuyện gì đó. Âu Dương Mệnh trừng mắt liếc hắn một cái, chọn một nam nhân trung niên tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt cực kỳ âm lãnh tới.

Bồ Tát môn hiển nhiên với trận đấu này cũng là tình thế bắt buộc, thủ lĩnh Mộc Hương của các nàng tự mình ra sân, ngồi ở bàn thứ ba.

Tần Lạc không thể chọn lựa, bản thân chạy tới cái bàn thứ tư ngồi xuống.

"Chọn số". Âu Dương Mệnh lần nữa lên tiếng.

Người phụ trách Nghiễm An Đường lập tức đưa lên một cái rổ nhỏ, hai mặt rổ có mười mấy tờ giấy nhỏ vo tròn. Phía trên những viên giấy này đều có một cái tên cùng dãy số tương ứng.

Âu Dương Mệnh đưa rổ tới trước mặt bốn người dự thi, ý bảo tùy một người trong họ rút một số.

Mộc Hương là cô gái duy nhất trong bốn người, mọi người liền cùng đề cừ do nàng chọn một con số đầu.

Mộc Hương mỉm cười nói cảm ơn, sau đó liền lấy một viên giấy từ trong rổ ra.

Âu Dương Mệnh nhận lấy quả bóng, mở ra ở trước mặt bốn người, sau đó hỏi: "Số 6 Lưu Dịch. Mọi người có dị nghị gì không? Nếu có người có dị nghị, sẽ bỏ số này đi. Chọn một lần nữa. Nếu lo có hành vi gian lận, có thể đi tới hiện trường tìm người bệnh".

Không ai dây dưa ở vấn đề này, tất cả mọi người đều đồng ý chọn số 6 làm đối tượng để chẩn nhìn. Vì vậy, người phụ trách tiệm thuốc kia chạy rất nhanh ra ngoài dẫn một nam nhân đi vào.

Lưu Dịch mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi thấy một đám người hoặc đứng hoặc ngồi ở trong phòng vẫn giật mình.

Không phải nói là chuyên gia đặc biệt ngồi chẩn sao? Sao thoáng cái đã mời tới nhiều chuyên gia vậy?

Người phụ trách Nghiễm An Đường lại giải thích với Lưu Dịch một phen, gã mới dám đi tới trước hai bước. Mặc cho ánh mắt của một nữ ba nam nhìn tới nhìn lui trên người trên mặt mình.

Tiếp theo, đã có người cầm bút máy trên bàn lên, bắt đầu viết tràn lan trên giấy.

Tần Lạc không vội viết ra đáp án chẩn nhìn của mình, mà con mắt cẩn thận nhìn Lưu Dịch. Đối phương phát hiện quan sát của hắn, liền né tránh rất nhanh.

Ước chừng sau ba phút đồng hồ, lúc này mới mở nắp bút bắt đầu viết. Khi hắn bắt đầu viết, vị đại biểu Quỷ y phái kia đã dừng bút.

Âu Dương Mệnh đi qua, dùng bút đỏ ghi số 1 lên trên đơn thuốc gã trình lên.

Tiếp theo, vị trưởng giả Chính khí môn cũng giao kết quả chẩn bệnh của mình lên. Mộc Hương mặc dù tốn thời gian nhiều hơn một chút, cũng chỉ là dùng bảy tám phút.

Tần Lạc là người viết cuối cùng, cũng là người đưa bài thi cuối cùng.

Âu Dương Mệnh nhận lấy tờ đơn thuốc của hắn, cười cười với hắn, sau đó dùng bút đỏ viết trên giấy số 4.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, ngòi bút đâm rách cả giấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.