Lúc đi về, Cốc Thiên Phàm mời Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm ngồi xe của gã về.
Cốc Tử Lễ ngồi ở vị trí ghế giữa phía sau, Tần Lạc và Cốc Thiên Phàm kẹp cô bé ở giữa. Ghế phụ lái không có người, Vương Dưỡng Tâm biết, đó là vị trí để sẵn cho mình.
"Thắng liên tiếp hai vòng, đè đệ tử hai môn một phái đến không ngóc đầu lên được. Cảm giác thế nào?" Cốc Thiên Phàm nhìn Tần Lạc, cười ha hả nói.
Tần Lạc cười ngượng, nói: "Trận đấu bây giờ mới bắt đầu mà".
Cốc Thiên Phàm lắc đầu, nói: "Đây chỉ là câu Âu Dương Mệnh an ủi mọi người. Từ khi trận vòng một bắt đầu, cuộc so tài cũng đã bắt đầu. Làm gì mà vừa mới bắt đầu chứ? Chẳng lẽ bốn chẩn Trung y không phải là kiến thức à? Không phải là trọng điểm khảo hạch à?"
"Trận đấu sau đó khó khăn chắc hẳn sẽ nhiều hơn một chút". Tần Lạc nói. "Tôi là lần đầu tiên tham gia đại hội Trung y, cũng không biết sau đó sẽ đưa ra đệ mục dạng gì".
"Trăm khoanh vẫn quanh một đốm. Phạm vi ra đề mục cũng không phải chỉ là các loại phương pháp chữa trị hàn, thổ, hạ, hòa, ôn, thanh, bổ, tiêu, cùng tổng hợp sử dụng các thủ đoạn trị liệu thuốc Đông y, châm cứu, xoa bóp, mát xa, rút bình, khí công, thực liệu. Một thông trăm thông, tôi nghĩ những thứ này cũng sẽ không làm khó được cậu".
"Còn có khảo hạch khí công sao?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Nếu là như vậy, vậy đây là đại hội đấu y hay là đại hội "đấu khí" chứ?
"Sẽ không khảo nghiệm khí công thuần túy. Có thể sẽ có một số ca bệnh liên quan đến trị liệu bằng khí công. Cái này cũng sẽ không làm được khó cậu". Ánh mắt Cốc Thiên Phàm nhìn chằm chằm Tần Lạc sáng quắc, nói: "Trăm ngàn năm qua, thần y thứ hai tiến vào cảnh nhập thần. Ngẫm lại thật khiến người ta hâm mộ. Khó trách những người trẻ tuổi đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu. Có thể chọn tới tham gia cuộc so tài đấu y này, tất nhiên đều là người nổi bật của hai môn một phái. Bọn họ vốn luôn cho mình là con cưng của trời, bây giờ so sánh với cậu, mới phát hiện căn bản không hề có bất cứ ưu thế gì đáng nói. Lòng tự trọng khó tránh khỏi chịu một chút đả kích".
"Điều này đối với bọn họ mà nói có lẽ cũng là chuyện tốt". Tần Lạc cười nói. Hắn cảm thấy, một người nhận lấy đả kích mới có thể trưởng thành chân chính. Quá thuận buồm xuôi gió, thì sẽ dưỡng thành tính cách tâm cao khí ngạo, dễ bị bẻ gãy.
Tần Lạc cũng từng chịu đả kích, có điều đả kích này đều là do ông của hắn cho hắn.
Vào lúc trước khi Tần Lạc rời Dương thành đi Yến Kinh, Tần Tranh cho tới bây giờ đều chưa từng khen ngợi hắn. Thậm chí, hơi chút không may xuất hiện, sẽ răn dạy nghiêm khắc một trận. Khi hắn vừa mới theo ông học Trung y, hai tay còn thường xuyên bị roi mây của ông đánh.
Loại nghiêm khắc này cũng là một loại khảo nghiệm, cũng may Tần Lạc kiên trì, hơn nữa tạo thành nhận thức cùng nhân sinh quan.
"Đúng vậy. Vào lúc nãy, tôi đột nhiên thấy rất may cậu xuất hiện ở đại hội đấu y lần này. Một đối thủ mạnh mẽ, mới động lực lớn nhất kích thích bọn họ nỗ lực. Bọn họ an nhàn quá lâu, cũng kiêu ngạo đã quá lâu. Bây giờ có người hung hăng dẫm bọn họ dưới chân, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ làm sao để đánh bại cậu". Cốc Thiên Phàm gật đầu đồng ý.
"Em cũng muốn đánh bại anh". Cốc Tử Lễ đột nhiên nói với Tần Lạc.
Tần Lạc cười cười, cưng chiều mà sờ đầu Cốc Tử Lễ.
Cô bé nhìn Tần Lạc cười hì hì, nói: "Nếu người khác dám sờ đầu của em, em nhất định đánh hắn. Nhưng nếu anh sờ, em sẽ không tức giận".
"Vì sao?" Tần Lạc cười hỏi. Cô bé mới mười một mười hai tuổi, mà nói chuyện giống như tiểu đại nhân.
"Bởi vì em không ghét anh". Cốc Tử Lễ nói. "Hơn nữa, y thuật của anh cũng lợi hại hơn em. Bây giờ, ngoại trừ chị Tô Tử, em thích anh nhất".
"Chị Tô Tử?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Hiển nhiên, hắn với tên này có chút lạ lẫm. Hơn nữa, tên này cũng có chút cổ quái.
"Y thuật của chị Tô Tử cũng rất lợi hại. Có thể còn lợi hại hơn anh. Có điều..." Giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt cô bé có chút ảm đạm.
"Tô Tử là môn chủ đương nhiệm của Bồ Tát môn". Cốc Thiên Phàm ở bên cạnh giải thích.
"Cốc môn chủ, theo đạo lý mà nói, đại hội đấu y là đại sự của hai môn một phái. Ngài cùng Âu Dương Mệnh tiên sinh phái chủ Quỷ y phái đều xuất hiện, tại sao không thấy môn chủ Bồ Tát môn vậy?" Vương Dưỡng Tâm cười hỏi. Gã nhớ tới lúc mình bơi trong ao nước lạnh, giọng nói đáng yêu có thể khiến người ta trong nháy mắt hóa đá kia.
Phảng phất khiến người ta mềm đến tận xương, lại khiến đáy lòng người ta trong nháy mắt tràn ngập ấm áp. Gã chưa từng nghĩ tới, hóa ra có một giọng nói chuyện có thể dễ nghe như vậy, có lực như vậy.
"Ài, môn chủ Tô Tử thân thể không khoẻ, rất ít khi gặp khách". Cốc Thiên Phàm sắc mặt cũng có chứa tiếc nuối. "Môn chủ Tô Tử mặc dù là cô gái yếu nhược, nhưng thành tựu một thân y thuật lại cực kỳ cao mình. Kỳ tài ngút trời, trời cũng ghen kỳ tài. Rơi vào một thân bệnh tật, đến nay không cách nào chữa khỏi".
Điều này thật khiến Tần Lạc cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Bồ Tát môn là đại phái Trung y, năng nhân bồi xuất, sao lại không trị hết bệnh của môn chủ mình chứ?"
Sau khi hỏi xong, Tần Lạc lại cảm giác mình có chút ngớ ngẩn. Y có cái khó của y, y thuật của mình cũng coi như không tệ, nhưng có từng chữa khỏi tật bệnh của mình không?
Giống như là "Gà có trước hay trứng có trước", có một số vấn đề là khó giải, có một số bệnh là vô pháp chữa trị.
"Đúng là có khó khăn". Cốc Thiên Phàm thở dài. Gã là chủ một môn, chủ đề nói chuyện liên quan tới môn phái khác, cho nên cũng có chỗ cố kỵ, không muốn nói chuyện nhiều.
Tần Lạc hiểu được đạo lý này, cũng không tiện hỏi nhiều.
Mọi người còn nói một số chuyện nhảm, xe hơi đã tới cửa Khổ Tể Đường.
Tần Lạc cùng Vương Dưỡng Tâm nói cảm ơn Cốc Thiên Phàm, lúc này mới xoay người về phòng mình.
"Tôi đã nói chuyện anh tiến vào cảnh nhập thần và thắng vòng hai cho ông biết". Vương Dưỡng Tâm đi theo phía sau Tần Lạc, cười nói.
"Khi nào? Không thấy cậu gọi điện cho sư phụ mà". Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
"Nhắn tin". Vương Dưỡng Tâm nói. "Lão gia tử có lệnh, để tôi đem động thái mới nhất của anh báo cáo nhanh cho ông. Lão gia tử từ trước tới nay đều không cần điện thoại, để cho tiện biết tình huống mới nhất của anh, còn cố ý bảo người ta đưa cho ông một cái. Bây giờ cả ngày đeo trên người, cũng không sợ bị sóng ảnh hưởng".
Trong lòng Tần Lạc thầm cảm kích, nói: "Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha. Thay tôi vấn an sư phụ lão nhân gia nha".
"Anh có thể lấy được thành tựu như vậy, ông nhất định sẽ rất cao hứng". Vương Dưỡng Tâm cười nói. "Hơn nữa, bây giờ chuyện anh làm là chuyện ông muốn làm nhất. Nếu sinh thời có thể thấy Trung y ở dưới sự dẫn dắt của anh chấn hưng lại, lão nhân gia không còn gì tiếc nuối nữa".
Tần Lạc gật đầu, cảm thấy trọng trách trên vai có chút nặng nề.
Quá nhiều người kỳ vọng, tiền nhân, hậu nhân, quá nhiều người chờ mong, biết, không biết.
Chính mình, thật có thể làm được sao?
Mà điểm này, Tần Lạc cũng không hoài nghi.
"Cảnh nhập thần. Thứ này thật đúng là khó tin". Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc, hỏi: "Anh có thể thấy được khí trên người tôi không?"
Tần Lạc cười khổ. "Nào có thần kỳ như thế?"
"Vậy làm sao mới có thể thấy?"
"Có thể là phải ở trọng hoàn cảnh trạng thái đặc biệt". Tần Lạc cố gắng nhớ lại cảm giác vừa nãy khi mình đối mặt với người bệnh. Tâm vô tạp niệm, nhìn chăm chú vào ngón tay cô gái của Bồ Tát môn kia... chẳng lẽ nói, thấy tay của con gái, mới có thể thấy khí này sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Lạc lắc đầu. Loại ý nghĩ này thật quá hèn mọn bỉ ổi.
"Đoạn thời gian trước từng đọc một quyển tạp chí y học, hình như có người từng giải thích về "Khí". Nói nó là thể thống nhất của hỗn hợp tin tức, năng lượng, vật chất lưu động. Nếu thật có thể thấy khí trong cơ thể. Vậy sau này trị bệnh, liền làm ít mà công nhiều. Một vài chứng nan y, cũng có thể tìm ra bệnh lý bệnh nhân rất nhanh".
Tần Lạc tâm tư vừa động, lập tức từ trong túi móc điện thoại ra.
Bấm điện thoại, rất nhanh đã có người bắt máy.
"Chuyện gì?" Cô gái này nói chuyện luôn ngắn gọn rành mạch như vậy. Rất ít nghe nàng nói câu vô nghĩa gì.
"Tôi muốn gặp thầy". Tần Lạc cũng nói thẳng.
"Sau đó thì sao?"
"Cô lái xe tới đón tôi". Tần Lạc ngượng ngùng nói.
"Tôi bận". Ly cự tuyệt rất dứt khoát.
"Tôi là đi chữa bệnh cho thầy". Tần Lạc giải thích với cô gái này, quá không nể mặt mà.
Cách chần chờ một chút rồi nói: "Địa chỉ".
Tần Lạc vội nói địa chỉ bên này.
"Khoảng bốn lăm phút nữa". Nói xong, Ly liền cúp điện thoại.
"Buổi chiều nếu không có việc gì, tôi có thể phải ra ngoài một chút". Tần Lạc nói.
"Được. Tôi tới cạnh ao. Nói không chừng có thể gặp được người đẹp Bồ Tát môn". Vương Dưỡng Tâm nói. Nghĩ thầm, nói không chừng còn có thể thấy người đẹp kia nói. Cho dù không thấy người, nghe giọng một chút cũng tốt.
"Cậu nên cẩn thận vu bà kia một chút". Tần Lạc nhắc nhở.
Vương Dưỡng Tâm nhớ tới lão thái bà kinh khủng kia, nói: "Quên đi, tôi nên trở về phòng xem TV thì hơn".
Khoảng chừng bốn chục phút sau, Tần Lạc ra khỏi phòng, đi ra cửa Khổ Tể Đường.
Chờ khoảng hai phút, một cỗ Hummer cao lớn oai phong liền kít kít dừng lại.
Cô gái này quan niệm tính toán thời gian cùng canh giờ gần như hà khắc. Điều này khiến Tần Lạc cực kỳ bội phục nàng. Nghĩ thầm, nam nhân này nếu hẹn hò với nàng nhất định là chuyện hạnh phúc. Ít nhất, không cần lo nàng trang điểm mà phải đứng trong gió tuyết chờ hơn nửa tiếng.
Đương nhiên, yêu đương có nguy hiểm, kết hôn cần cẩn thận. Nếu không cẩn thận trêu chọc nàng, cũng là một chuyện rất kinh khủng.
Cửa xe đẩy ra, người mặc áo da màu đen, quần da màu đen, ủng da màu đen nhảy xuống xe. Thuận tay lấy chủy thủ bên hông ra vuốt vuốt, nhìn Tần Lạc hỏi: "Trận đấu kết thúc rồi à?"
"Chưa". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Có điều, hôm nay tôi vừa mới học được một số thứ, có thể có sự trợ giúp với bệnh tình của thầy. Tôi muốn bây giờ qua thử xem".
Tứ chi thân thể Long Vương vì chứng đông cứng cơ thể từ từ đã tê liệt nhiều ngày, nếu mình thật giống dạng Phong Hà nói, có thể thấy hoặc cảm giác được khí. Vậy, dùng khí của mình đi sâu vào kinh mạch gần như khô kiệt của lão, hoặc là nói, dẫn dắt lượng khí có hạn trong cơ thể lão đi sâu vào chỗ bế tắc khác, có phải bệnh tình Long Vương sẽ tiến đến một giai đoạn mới không?
Lần trước ngón tay Long Vương vẫn còn giật nhẹ, chứng tỏ cơ thể lão đang khôi phục, vẫn còn có khả năng chữa trị.
Về chuyện tật bệnh của Long Vương, là chuyện trong yếu trong lòng mỗi con Long cháu Long.
"Lên xe".Ly nói xong, liền nhảy lên xe.