Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 310: Giải đố cơn bệnh do muỗi mặt người gây ra



"Em đưa đến may mắn gì vậy?" Vương Cửu Cửu cũng nhảy từ trên tảng đá đó xuống, lên tiếng hỏi.

Tần Lạc đưa mũi ngửi đi ngửi lại chỗ giữa hai tảng đá, sau đó lại dùng tay gõ gõ đập đập rồi nói: "Em có ngửi ra được cái mùi phát ra từ hai tảng đá này giống với mùi gì không?"

"Giống với thứ gì?" Vương Cửu Cửu nghĩ một lát, sau đó lại cố hít đi hít lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, liền nói: "Sữa dê?"

"Không sai, có một mùi hôi khai của dê, mặc dù nó không nồng và nặng như mùi sữa dê, nhưng đối với lũ muỗi đó mà nói thì cái mùi đó là quá rõ." Tần Lạc giải thích. "Tôi vẫn cứ nghĩ là sữa dê có thể ngừa muỗi, nhưng kỳ thực thì muỗi không hề sợ mùi hôi khai của sữa dê, mà là sợ cái mùi mà cái thứ này tỏa ra xung quanh ."

"Cái này lại là thứ gì?" Vương Cửu Cửu cũng bắt đầu gõ gõ đập đập lên tảng đá, nàng không ngờ là sau khi mình bị con gấu ngựa hunh hãn truy đuổi một hồi thì lại phát hiện ra cảnh đẹp như thế này.

Tần Lạc chỉ vào đống đất đen thùi lụi ở bên cạnh tảng đá và cái hồ nhỏ đen ngòm mà chỉ nhìn vào thôi cũng đủ làm cho người ta phải ớn lạnh, nói: "Em có phát hiện ra môi trường xung quanh đây có gì khác lạ không? Không có một cây cỏ nào sinh sống được ở quanh tảng đá này, nước trong hồ thì bị nhuộm đen thui như mực, còn chúng ta ngồi trên tảng đá này cả nửa ngày rồi mà không thấy nổi một con bướm hay muỗi nào cả_____Như thế nói lên điều gì?"

"Tảng đá này liệu có phải có nguyến tố có tính chất phóng xạ không? Làm cho những thực vật kia không có cách nào sinh trưởng được? Muỗi mặt người cũng là do nhiễm phải loại nguyên tố này nên thể chất mới bị biến dị như vậy?" Vương Cửu Cửu cũng là một cô gái thông minh, nên sau khi nghe Tần Lạc phân tích thì lập tức liên tưởng đến sự việc xôn xao lòng người muỗi mặt người có lẽ có liên quan đến tảng đá này.

Tần Lạc gật gật đầu cười nói: "Cha em không phải là tướng lĩnh trong quân đội sao?"

"Thầy muốn em gọi điện cho ông ấy?" Vương Cửu Cửu hỏi.

"Nước tốt không chảy vào ruộng người ngoài." Tần Lạc nói.

"Em là người nhà à?" Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Cửu Cửu sáng ngời lên, chớp chớp nhìn Tần Lạc.

Tần Lạc lờ câu hỏi này của nàng, rồi nói: "Em nhất định là có cách liên lạc với người nhà của em phải không?"

"Tất nhiên là có rồi." Vương Cửu Cửu đắc ý nói. Nàng vắn ống tay áo lên, để lộ chiếc cổ tay trắng ngần mịn màng như ngọc vậy. Sau đó mở chiếc nắp đồng hồ rất không bắt mắt trên cổ tay ra, sau khi ấn vào một cái nút đen ở trên đó thì đưa nó lên tai rồi yên tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh, một âm thanh được truyền đến từ chiếc đồng hồ đeo trên tay. Vương Cửu Cửu cũng không tránh né gì cả, miêu tả hết tình hình ở đây cho phía bên kia nghe ngay trước mặt Tần Lạc.

Chỉ một lát, Vương Cửu Cửu đã kết thúc cuộc trò chuyện với đối phương, sau đó quay ra nói với Tần Lạc: "Em đã liên hệ với Cao Thâm, bây giờ anh ta sẽ đi báo cáo với cha em. Một lát nữa sẽ hồi âm cho em. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Tần Lạc lướt mắt nhìn một lượt rồi nói: "Nếu chúng ta đã chắc chắn hai tảng đá này có nguyên tố có tính phóng xạ, thì chúng ta phải nhanh chóng rời xa chúng. Đi về phía rừng sâu kia thì không được, phỏng chừng sẽ bị đàn muỗi đó ăn thịt mất. Thôi chúng ta hãy đi đến phía đối diện cái hồ nhỏ kia đi. Chỗ đó cách tảng đá này cũng có vẻ xa."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Vương Cửu Cửu lo lắng nói. "Vừa nãy chúng ta còn ngồi ở trên đó đấy, làm thế nào đây?"

Tần Lạc cười nói: "Bức xạ thì cũng phải có một quá trình. Sẽ không nhanh đến nỗi thế chứ? Sau khi quay về rồi đi kiểm tra sức khỏe là được chứ gì."

Vương Cửu Cửu gật gật đầu, hai người rời xa tảng đá, chạy đến phía đối diện cái hồ nhỏ.

Hai người lại đi đến bên con gấu ngựa đã chết, Vương Cửu Cửu nhìn con gấu ngựa đó một cái rồi cười nói: "Nếu khi thầy đến đây mà nhìn thấy em đã bị con gấu ngựa này ăn thịt rồi, máu me be bét nằm ở đó___Thì thầy sẽ làm thế nào?"

"Quay người chạy một mạch cho nhanh." Tần Lạc cười đáp. "Dù sao thì em cũng không còn nữa, tôi cũng không đánh lại được nó. Tốt nhất là phải bảo toàn được tính mạng cho mình."

Nói vậy thôi nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu thực sự là nhìn thấy cảnh tượng thảm hại như vậy xảy ra, thì mình phải làm thế nào đây?

"Đáng ghét." Vương Cửu Cửu nói. "Em nói thật đấy. Nếu em bị con gấu ngựa đó ăn thịt rồi thì thầy sẽ làm thế nào đây?"

"Giết chết gấu ngựa, báo thù cho em."

Vương Cửu Cửu gật gật đầu, nói: "Như thế là em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Ít nhất thì người báo thù cho em cũng là thầy, chứ không phải là mẹ em đem theo người dùng thương đánh cho con gấu này nát bét ra."

Tần Lạc nghĩ đến phong cách làm việc của Trương Nghi Y, thì bất giác bật cười. Việc như thế này thì đúng là bà có thể làm ra được.

Vương Cửu Cửu nhìn vào mắt Tần Lạc, nói với giọng nghiêm túc: "Em chuẩn bị quay về đây."

"Tại sao vậy?"

"Em vốn cho rằng, dũng khí chính là dũng cảm. Nhưng giờ đây em đã biết, hóa ra cố chấp quá lại thành phiền toái." Vương Cửu Cửu cười khổ nói: "Em biết đàn ông các anh thích những phụ nữ như thế nào, đó phải là những người ngoan ngoãn, an phận, phải biết chờ đợi, không dễ dàng vượt qua____Nhưng, em đều không thể làm được những điều này. Đã thích rồi, thì làm sao có thể không làm những gì mà mình có thể làm được chứ?"

"_______"

"Em là Vương Cửu Cửu, một Vương Cửu Cửu dám yêu dám hận. Nếu em thích làm gì thì em sẽ làm cái đó. Có một chút khôn lỏi, chứ không có một trí óc thông minh hơn người. Có một chút nỏng nảy, nhưng nói cho cùng thì em vẫn không phải là một người xấu____Từ rất nhỏ, rất nhỏ đã như thế này rồi, đến khi lớn lên thì vẫn như vậy. Em yêu anh, nên đã dùng phương thức của mình để yêu anh, nhưng phương thức này vô tình lại làm tổn thương đến anh và những người bên cạnh anh______"

Vương Cửu Cửu lấy tay dụi lên mắt, cười khổ nói: "Người như em đây, thì cuối cùng cũng chỉ là một nhân vật làm cho người ta ghét bỏ mà thôi. Vì thế nên thôi em về là tốt nhất. Yên tâm, việc em nhận lời anh thì nhất định em sẽ làm tốt. Lần ra khỏi nhà này gây ra bao nhiêu là chuyện, nhưng cũng nhìn thấy rất nhiều thứ mà trước giờ chưa nhìn thấy bao giờ_____Ví dụ như những thôn nghèo như thôn Cửu Chi Hoa và thôn Bạch Thủy thì nhiều vô kể. Em rất muốn làm một điều gì đó cho bọn họ. Chúng ta chỉ làm về phần y liệu thế này thì không thể đủ được, em muốn làm nhiều hơn thế, cố gắng hết sức mình có thể để giúp đỡ bọn họ."

Khuôn mặt xinh xắn của nàng có một vầng hào quang tinh khiết, thánh thiện đọng lại nơi đó, nàng thấp giọng nói với ánh mắt chân thành: "Chúng ta chỉ bỏ ra một chút công sức thôi, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đó là cả một thay đổi lớn không tả xiết. Em thích nhìn thấy những chuyển biến như vậy."

Tần Lạc kinh ngạc nhìn Vương Cửu Cửu, thầm nghĩ, cô nhóc này bị gấu ngựa đuổi cho một chuyến mà sao quan niệm lại thay đổi lớn đến như vậy?

Có điều, giờ đây Vương Cửu Cửu thành thục, hiểu biết hơn rất nhiều.

Nàng không còn cố chấp đòi cái đáp án đó nữa, làm cho áp lực trong lòng Tần Lạc giảm đi đáng kể.

Nhưng, vì sao lại có____một chút cảm giác mất mát chứ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Vương Cửu Cửu ơi là Vương Cửu Cửu. Chỉ có một Vương Cửu Cửu duy nhất trên thế giới này. Một Vương Cửu Cửu thật là thật.

Có những lúc, Tần Lạc cảm thấy Vương Cửu Cửu rất giống với Lệ Khuynh Thành. Bởi vì họ đều là những người đàn bà nhiệt tình như lửa vậy.

Thế nhưng, Lệ Khuynh Thành là một lão yêu tinh được luyện qua chín chín tám mươi mốt khó khăn đắc đạo mà thành, kỹ thuật chơi với lửa của nàng vô cùng thành thục, thích phóng ra hay thu vào khi nào thì đều tùy thích, cho dù nhiệt độ của ngọn lửa đó có cao đến mấy, rừng rực đến mấy, thiêu đốt đến mấy, thì cũng không dễ dàng gì mà làm tổn thương đến người khác được.

Còn Vương Cửu Cửu vẫn còn non nớt lắm, nàng giống như một dũng sĩ không biết sợ hãi điều gì, dùng thân thể mình để làm nhiên liệu, có những lúc sẽ làm cho người khác ấm áp hơn, nhưng có những lúc không thao túng được nó thì nó sẽ làm cho người khác bị thương.

Hai người bọn họ đều rất đáng yêu.

Tần Lạc còn chưa kịp nói gì, thì chiếc đồng hồ trên cổ tay Vương Cửu Cửu bắt đầu kêu lên những tiếng tít tít tít.

Vương Cửu Cửu kéo chiếc nắp đồng hồ ra, lại trò chuyện với đối phương một lần nữa.

Một lát sau, Vương Cửu Cửu nói: "Cha em bảo chúng ta đừng nên manh động mà hãy giả bộ như không biết việc này. Ông ấy đã phái những chuyên gia của viện nghiên cứu Kim Chúc và Cao Sâm đến rồi. Phải kiểm định thuộc tính của tảng đá này rồi tính tiếp."

"Vậy cũng được." Tần Lạc nói. "Đợi đến khi bọn họ kiểm định ra được thuộc tính của tảng đá này, thì có lẽ sẽ có thể tìm ra được cách giải độc rồi. Hy vọng là có thể nhanh hơn chút nữa, chúng ta có thể đợi được, nhưng những bệnh nhân thì không thể đợi được đâu."

Nhớ đến những bệnh nhân vẫn còn nằm trên giường bệnh, thì tâm tư Tần Lạc lại trở nên nặng trĩu.

Nhưng, có những việc, đúng là không phải con người có thể thay đổi được. Ví dụ như hắn là một bác sỹ thì nên ứng phó thế nào với nguyên tố phóng xạ ở tảng đá này chứ?

"Bây giờ đã xuất phát rồi." Vương Cửu Cửu nói___

"Tần Lạc___"

"Tần Lạc_______"

"Bùm_____"

Nằm trong lòng Tần Lạc, Vương Cửu Cửu vẫn mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng hỏi: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Nàng đi bộ từ sáng sớm đến tận chiều tối, để trốn khỏi sự truy đuổi của gấu ngựa, thì nàng đã hao phí hết cả toàn bộ sức lực, nên lúc đang nói chuyện với Tần Lạc thì thiếp đi lúc nào không biết.

Nàng thiếp đi rồi, nhưng Tần Lạc thì không dám ngủ, thậm chí đến cả nhắm mắt vào một chút để nghỉ ngơi cũng không dám.

Hắn cười nói: "Là người ở doanh trại tìm đến rồi."

Hắn nghe thấy có người đang gọi tên mình, giữa chừng còn kèm theo cả tiếng súng nữa. Hiển nhiên, những ku cậu ở trong rừng đã bị loài người đánh thức dậy, nên cũng muốn phát giận một chút.

"Á, thế thì chúng ta có thể về được rồi." Vương Cửu Cửu đứng thẳng người dậy, mừng rỡ nói.

Tần Lạc bóp bóp bờ vai đã bị tê dại của mình rồi nói: "Đúng rồi, chúng ta hãy mau mau rời khỏi nơi này thôi."

Nhìn mặt nước bị bao phủ bởi một màn đêm tăm tối, còn hai tảng đá thì giống như hai còn mãnh thú đang nằm say giấc vậy, liền nói: "Rời xa nơi này càng xa càng tốt."

Những tiếng kêu gọi càng lúc càng rõ, lại còn nhìn thấy cả những ngọn đuốc chấm chấm từ xa như những ông sao vậy. Chỉ một lát sau, người của đội cứu viện cũng lần theo vết tích của gấu ngựa để lại mà tìm ra được nơi này.

Minh Hạo, Vương Dưỡng Tâm, Âu Dương Lâm, Lâm Đống, trưởng thôn của thôn Cửu Chi Hoa, cùng với người dân trong thôn quen thuộc với đường rừng núi nơi đây và những quân nhân phụ trách công việc hộ vệ, lập rập kéo đến cả mấy chục người.

Minh Hạo nhìn thấy Tần Lạc và Vương Cửu Cửu vẫn an toàn, không làm sao thì khối đá đè nặng trong lòng anh mới rơi xuống. Anh ta thở phào một hơi, nói: "Hai người không bị làm sao là tốt rồi, không làm sao là tốt rồi."

Hai người này quả thực là rất quan trọng. Một người là do đích thân phó bộ trưởng ủy thác trọng trách, còn người kia thì lai lịch còn lớn hơn thế, không phải người mà mình có thể động vào được. Bất kỳ ai trong số hai người bọn họ xảy ra chuyện gì thì chuyến đi lần này của mình cũng coi như công cốc.

Trưởng thôn của thôn Cửu Chi Hoa nhìn thấy con gấu ngựa nằm dài ở đó, thì trợn tròn mắt nói: "Ối cha mẹ ơi, con gấu ngựa này chết thế nào vậy? Hậu môn đều đã bị đâm nát ra rồi____Ngày trước, mấy người đi săn trong thôn cũng không dám động đến chúng, vậy mà không ngờ lại bị hai người đánh chết. Thật là lợi hại quá. Qủa là rất lợi hại!"

Trưởng thôn ngồi xổm xuống, giơ tay ra sờ mò cái gì đó ở giữa hai đùi con gấu đó, sau đó cười nhăn nhở nói: "Ồ, cũng may mà cái đó vẫn còn, có thể cắt nó đi để làm rượu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.