Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 323: Giả ngây giả dại



"Anh Tần, anh đã trở lại."

"Anh Tần, đã lâu không thấy."

"Anh Tần, lại lập công lớn xin chúc mừng."

"Anh Tần, nhật báo Hoa Hạ đưa tin về anh. Anh lại làm vẻ vang trường học."

Tần Lạc trở lại văn phòng đúng lúc mọi người đều nhìn thấy hắn, ai ai cũng chủ động chào hỏi hắn. Bất kể là quen biết hay không quen biết, bất kể trước đây thân thiết hay có mâu thuẫn.

Tần Lạc nhất nhất mỉm cười đáp lại, trong lòng muốn đáp lại với những khúc mắc.

Một mình thăng tiến đến vị trí cao, tất nhiên anh sẽ bị nhòm ngó, bởi trước kia hắn là đối thủ nhỏ bé không đáng kể.

Tần Lạc đã có một thời gian dài không quay về văn phòng, anh đã nghĩ trên mặt bàn công tác của mình sẽ đầy bụi. Nhưng khi anh quay trở lại văn phòng trên mặt bàn làm việc của mình lại không có một hạt bụi nào, những quyển sách được sắp xếp ngay ngắn, anh không thể tin vào mắt mình.

Trước kia lão Chu có mâu thuẫn sâu sắc với Tần Lạc, bỗng chốc bưng chén trà ngon tiến lại gần ra vẻ thân thiết, nói : "Tiểu Tần nếm thử chén trà tôi mới pha, đây là loại trà đem từ quê lên, tự tay hái chè, tự tay phân loại, tự tay xao chè, không có pha tạp chút hương liệu nào."

"Cám ơn, anh Chu quá khách khí." Tần Lạc cười nói.

Lão Chu có chỗ dựa vững chắc Quách Nhân Hoài thì đã bị điều đi rồi, nay thay vào đó là một tân chủ nhiệm, chưa chắc sẽ đối đãi tốt với hắn, nói vậy hắn sẽ không được thư thái như trước kia.

"Khách khí gì? Nếu cậu thích, trong ngăn kéo của tôi còn một hộp, khi nào tan tầm thì cậu cứ sang lấy mang về." Lão Chu xua tay nói: "Thời gian cậu không ở đây, ngày nào Tiểu Mẫn cũng giúp cậu lau dọn chiếc bàn này." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Thì ra là Tiểu Mẫn." Tần Lạc thầm nghĩ. Tuy rằng tính cách mình không được tốt lắm, nhưng ở văn phòng này vẫn có một người là bạn tốt.

"Tiểu Mẫn đâu rồi nhỉ?" Tần Lạc hỏi.

"Nó đi đưa tài liệu trong trong viện, có thể một lát nữa sẽ trở lại." Lão Chu nói.

Vừa dứt lời, thanh âm sợ hãi của một cô bé truyền.

"Anh Tần, anh về bao giờ?" Tiểu Mẫn nói với vẻ mặt kinh ngạc.

"Vừa mới trở về". Tần Lạc nói.

"Khách ít đến…khách ít đến. Đã lâu lắm rồi anh không quay trở về văn phòng. Tiểu Mẫn đi lên phía trước nói. Đã lâu không gặp Tiểu Mẫn, nàng ngày càng giỏi giang. Bộ đồ công sở trông rất phù hợp với nàng.

"Tôi có một số việc bận" Tần Lạc nói.

"Em biết. Em đã thấy anh trên báo chí. Anh mới trị được một loại siêu vi trùng đúng không? Khanh khách, bạn bè của em thường xuyên bàn luận về anh. Em nói rằng em và anh có quan hệ rất thận mật nhưng bọn chúng không tin." Tiểu Mẫn tức giận nói.

"Tôi còn nợ mọi người một bưa ăn." Tần Lạc ngại ngùng nói. Chuyện này lẽ ra phải đáp ứng vào năm trước nhưng năm nay mới làm được.

"Khanh khách, không ngờ anh Tần vẫn còn nhớ.Tôi nghĩ anh đã sớm quên từ lâu. Em biết anh Tần lúc nào cũng bận bịu, xem anh chừng nào có thời gian đi. Dù sao mỗi ngày chúng ta đều có thời gian rảnh." Tiểu Mẫn an ủi, nói.

Nàng nói như vậy, Tần Lạc càng xấu hổ thoái thác. Cười nói: "Vậy, hôm nay đi, bữa tối này tôi mời mọi người đi ăn cơm, được chứ?"

"Anh có thời gian không ?" Tiểu Mẫn không tin hỏi.

"Nhất định có." Tần Lạc gật đầu khẳng định.

"Tốt lắm.Em sẽ gọi điện thông báo cho mọi người. Không được phép thất hứa nhé..

"Được! Nhất định là không thất hứa."Tần Lạc nghĩ hôm nay là dịp may không thể đánh mất sự tin tưởng của mọi người được.

Tiểu Mẫn thấy Tần Lạc nói như chắc như đinh đóng cột, nàng mỉm cười rồi chạy tới gọi điện thông báo cho bạn bè.

Buổi sáng, Tần Lạc kết thúc hai tiết giảng, sau đó hắn ngồi trong văn phòng, thì tiếng điện thoại trong túi vang lên.

Xem điện thoại thấy tên người gọi là Cừu Yên Mị, Tần Lạc mới nhớ tới, chính mình đã đồng ý muốn chữa bệnh cho Cừu lão gia.

Lần trước, Cừu Yên Mị có nói với Cừu Trọng Mưu đem Cừu lão gia lên Yến Kinh, hiện tại hẳn là đã lên rồi?

Vì Tần Lạc phải tham gia vào cuộc thi đấu trong nghành y cùng với việc trị siêu vi trùng mất khá nhiều thời gian, cho nên làm công việc trị bệnh cho Cừu lão gia bị chậm trễ. Nghĩ đến điều này, Tần Lạc liền cảm thấy hắnổ thẹn.

Tần Lạc nghe máy, nói: "Chào cô Cừu."

"Anh Tần, mới có vài ngày không gặp anh, sao phải khách khí với tôi thế?" Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm Cừu Yên Mị thân thiết, hờn dỗi.

"Chị Cừu!" Tần Lạc sửa lại cách gọi.

"Ừ. Xưng hô như vậy chẳng khác là mấy. Anh cũng chớ quên, chúng ta cũng từng là chiến hữu, cùng nhau chiến đấu." Thanh âm Cừu Yên Mị thật dễ thương, tiếng cười có chút mê hoặc lòng người."

"Tần Lạc, hiện tại anh có rảnh không?"

"Có. Tôi cũng đang chuẩn bị gọi điện tìm chị đây". Tần Lạc nói : "Lúc trước có một số công việc bận.Cho nên vẫn chưa đến thăm hỏi Cừu lão gia được. Thật là có lỗi.

"Tôi đã thấy trên báo chí rồi. Đề mục <chiến địa nguy tình> khá lãng mạn. Tôi thích cô gái họ Vương kia, tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật lòng với anh, anh nên đối tốt với cô ấy."

Tần Lạc thực sự cảm thấy tầm ảnh hưởng của "nhật báo Hoa Hạ " là rất lớn đối với nhân dân, tất cả mọi người đều đề cập đến vấn đề này.

Hắn không muốn tranh luận vấn đề này, cũng không có cách nào giải thích cho họ, hắn liền nói sang chuyện khác, hỏi:"Cừu lão gia đã đến Yến Kinh chưa? Hiện tại ông ở chỗ nào?"

Cừu Yên Mị cũng hết sức thông minh, nên hiểu ngay được ý của Tần Lạc, biết Tần Lạc không muốn nói về vấn đề đó nên cũng không hỏi nhiều.

Cừu Yên Mị nói rằng sẽ phái người tới đón Tần Lạc nhưng Tần Lạc từ chối. Vì thế nàng chỉ chỗ để Tần Lạc tự đến.

Khu biệt thự Phong Sơn, thực sự là một nơi nghỉ dưỡng thích hợp. Ở đây không khí trong lành và cảnh quan khoáng đãng. Mỗi khi đến tháng mười, là mùa lá cây trên đồi chuyển sang màu vàng, cảnh sắc thiên nhiên ở đây như một bức tranh sơn dầu.

Tần Lạc bước xuống từ chiếc xe taxi. Tần Lạc bước đến phòng bảo vệ xác minh thân phận, sau đó mới bước vào bên trong.

Vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Cừu Yên Mị đứng đợi ở cửa biệt thự.

Thời tiết tại Yến Kinh rất lạnh, nàng mặc một chiếc váy màu tím, cơ thể đầy đặn và gợi cảm, trên vai khoác một chiếc áo choàng màu trắng. Mái tóc được kết gọn trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Chân mang một đôi giày da đen rất đơn giản, khiến cả người toát lên một vẻ đẹp rất giản dị.

"Đều là bạn bè, không việc gì phải khách khí như vậy. Bên ngoài trời rất lạnh." Tần Lạc cười nói

Tôi cũng đã tính thời gian thời gian anh đến. Tôi không phải đợi lâu." Cừu Yên Mị cười, nụ cười quyến rũ làm điên đảo tất cả mọi người. Không thể kìm được lòng mình, Tần Lạc nghĩ đến khuôn mặt Lệ Khuynh Thành.

Thành thật mà nói, hai cô gái này tuy có quan hệ chặt chẽ với nhau nhưng lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Cừu Yên Mị giống như hoa anh túc với một vẻ đẹp mãnh liệt, rực rỡ. Nàng như hoa mẫu đơn, cao quý, tao nhã.

Có lẽ tới thời điểm cuối cùng, tất cả các vẻ đẹp đều giống nhau.

"Lão gia đâu?" Tần Lạc hỏi?

"Ở buồng trong. Buổi trưa đi dạo trong sân đươc một đoạn rồi mệt, nên vừa mới ngủ đươc một lúc." Cừu Yên Mị vừa đi vừa nói cùng Tần Lạc.

"Thế còn bác sĩ David đâu?"

"Ánh mắt xanh yêu quái?" Cừu Yên Mị trừng mắt nhìn hắn nói. Động tác của nàng có vẻ đáng yêu nhưng mị lực này cũng có thể khiến người ta run sợ.

"Đúng." Tần Lạc cười gật đầu.

"Vì không có tin tức gì của anh, nên ông đã không chấp nhận tiếp tục điều trị căn bệnh, ông David đã hơi nản trí. Nếu tôi không nhất mực khuyên giải rằng anh sẽ sớm quay trở lại thì ông ấy đã đi Hoa Hạ rồi."Cừu Yên Mị nói.

"Ông ấy rất quan tâm đến anh. Muốn xem anh chữa trị căn bệnh này như thế nào. Hơn nữa cũng muốn biết anh đã có phương pháp gì để chữa bệnh chưa?"

"Vừa lúc, tôi cần sự giúp đỡ của ông ấy." Tần Lạc cười nói.

Bác sĩ David đang đọc sách ở dưới hiên nhà, nhìn thấy Tần Lạc đến ông đứng bật dậy, mừng rỡ.

"Bác sĩ David nói, thật tốt nếu cậu đã trở về. Cậu không trở về nhanh thì ông ấy sẽ về nước." Cừu Yên Mị biết Tần Lạc không biết anh ngữ nên đã chủ động phiên dịch cho anh.

David nói: "Nói với cậu ấy, tôi rất muốn hợp tác với cậu ấy. Cũng cảm ơn cậu ấy đã tín nhiệm tôi."

Cừu Yên Mị dịch những lời này mà bác sĩ David nói cho Tần Lạc nghe, David đối với Tần Lạc càng thêm nhiệt tình.

"Tình hình lão gia thế nào rồi?" Tần Lạc ngồi tại ghế trong phòng khách hỏi.

"Sau khi đến Yến Kinh, bệnh tình cũng đã có chút tiến triển. Hiện tại, một ngày chỉ phát bênh một lần, đôi khi hai ba ngày mới phát bệnh, hôm qua căn bệnh mới phát tác còn không biết hôm nay thế nào." Cừu Yên Mị kể lể..

"Bác sĩ David có kết luận gì không?" Tần Lạc hỏi

Cừu Yên Mị lắc đầu nói: "Khi ông nội phát bệnh thì bác sĩ David vẫn không có cách gì để tới gần. Bởi ông nội vẫn cho rằng ông ấy là "yêu quái mắt xanh." Kể cả khi ông chưa lâm bệnh ông cũng không thích người nước ngoài rồi, cho nên ông bác sĩ này cũng không có cách gì hết"

"Bây giời chúng ta chỉ có thể đợi căn bệnh phát tác thôi." Tần Lạc cười gượng nói. "Bác sĩ David , ông có thể cho tôi biết những ghi nhận đầu tiên côủa ông không?"

Tần Lạc nhân dịp này học hỏi thêm ngoài nghề. Tuy rằng đối với căn bệnh này dường như hắn cảm giác vô phương cứu chữa, nhưng cũng không có nghĩa hắn không phải là một bác sĩ vĩ đại. Có thể giành được thanh danh tiếng tăm trên thế giới, hắn cũng cần phải am hiểu nhiều điều.

Cừu Yên Mị đem những lời Tần Lạc nói tới bác sĩ David, bác sĩ David cũng đã sẵn sàng cùng Tần Lạc nghiên cứu thảo luận căn bệnh này. Ông liền đem những hiểu biết của mình về căn bệnh cho Tần Lạc biết. Đây chính là chứng bệnh tâm thần phân liệt…

Tần Lạc cùng bác sĩ David trò chuyện rất vui vẻ tuy rằng hai người bất đồng ngôn ngữ, nhưng đã có Cừu Yên Mị phiên dịch nên hai người đã không có chút trở ngại gì.

Thời gian trôi qua mới đấy mà đã tới giữa trưa, trên lầu bỗng nhiên có tiếng ồn ào, ầm ĩ.

"Ông nội phát bệnh." Cừu Yên Mị đứng lên nói

"Bác sĩ chúng ta đi xem sao" Tần Lạc nói với David.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.