Tần lạc hoàn toàn không ngờ có thể gặp Mễ Tử An ở nơi này, hắn càng không ngờ tới việc nàng đột ngột xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Thế nhưng bay giờ không phải là lúc nhàn rỗi để nói chuyện, Tần lạc nhìn Mễ Tử An hỏi: "Chị có thể phiên dịch sao?"
"Nói nhảm. Nếu tôi không biết thì là anh hát hộ những ca khúc Hàn Quốc cho tôi hả?" Mễ Tử An phản bác không chút khách khí.
Ca khúc Hàn Quốc? Tần Lạc nào có biết mễ Tử An hát những gì.
"Tốt lắm, chị hãy nói với anh ta nếu bây giờ anh ta cho người di chuyển vợ của mình thì vợ anh ta sẽ nguy hiểm tới tính mạng, còn cả đứa con trong bụng nữa".
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Mễ Tử An sửng sốt.
"Đúng vậy. Cuống rốn đã sớm đứt ra, hơn nữa trong tử cung đã xuất hiện tình trạng xuất huyết, đợi tới khi bọn họ mang người bệnh tới bệnh viện thì chỉ e không thể cứu được nữa". Tần lạc nói như đinh đóng cột.
Nếu như là một thầy thuốc khác nói những điều này với Mễ Tử An, khẳng định là nàng sẽ không tin thế nhưng là một người bệnh đã được Tần Lạc trị khỏi, nàng hoàn toàn tin tưởng khả năng đó có thể xảy ra.
Mễ Tử An không chút do dự vội vàng dịch lại lời nói của Tần lạc cho người chồng nghe.
Quả nhiên trình độ tiếng Hàn của Mễ Tử An rất tốt, nàng nói rất trôi chảy, tự nhiên, không vấp váp chút nào.
Sau khi nghe Mễ Tử An nói xong người chồng vô cùng lo lắng, "thịch" một tiếng, anh ta quỳ gối trước mặt, cầu xin Tần Lạc hãy cứu giúp vợ và con của mình.
Tần Lạc thực sự không hiểu anh ta đang nói gì nhưng hắn biết anh ta đang nói về việc gì.
Tần Lạc nói với Mễ Tử An: "Chị hãy bảo anh ta, tôi sẽ rất cố gắng hết sức".
Nói xong Tần Lạc liền ngồi xổm, hắn xem xét tình hình của người phụ nữ mang thai.
Tần lạc lấy từ trong tay áo ra một cây ngân châm vẫn để phòng thân, hắn xòe bàn tay nói với Mễ Tử An: "Hãy nhổ nước bọt vào đây".
"Cái gì?" Mễ Tử An ngây người.
"Nhổ nước bọt. mau lên nào". Tần lạc thúc giục.
Mễ Tử An không dám chàn chừ nàng vội vàng nhổ ra một đám nước bọt vào lòng bàn tay Tần Lạc.
Tần lạc ngâm cây châm vào trong nước bọt để tiệt trùng sau đó hắn vội vàng đâm vào huyệt đạo ở cổ tay của người phụ nữ.
Một châm của Tần Lạc vừa châm vào, máu ở hạ thể người phụ nữ đang chảy chậm lại nhưng vẫn không thể ngừng ngay lập tức.
Tần lạc đưa tay bắt mạch rồi nói: "Không được rồi, không có cách cầm máu. Đứa bé sắp sinh, cần phải đỡ đẻ ngay lập tức. Có ai biết đỡ đẻ không?"
Không có ai lên tiếng đáp lại.
"Không có ai biết đỡ đẻ sao?" Tần lạc lại kêu lên.
"Không phải anh là thầy thuốc sao?" Chẳng lẽ anh không biết đỡ đẻ ?" Một người hỏi vẻ nghi ngờ.
Tần lạc đỏ mặt nói: "Thôi đuowjc, tự tôi sẽ đỡ đẻ".
Đối với Tần lạc mà nói, chuyện đỡ đẻ cũng không phải là việc khó khăn gì nhưng vì đây là lần đầu tiên hắn đỡ đẻ nên không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nếu như ở đây có các bác sĩ khoa sản hay là y tá cũng được thì Tần lạc không cần phải tự mình lâm trận. Một khi không có thì hắn cũgn chỉ biết tự thân vận động.
Tần lạc nhìn xung quanh nói: "Mọi người hãy tránh xa ra, làm thành một bức tường người, hãy quay mặt đi, làm thành một vòng tròn không được nhìn lén".
Tần lạc nói xong hắn lại cầm tay người phụ nữ nhét vào tay người chồng và nói: "Hãy cầm lấy tay vợ anh, hãy mang sự an toàn tới cho cô ấy. Cho dù có chuyện gì anh cũng không được buông ra".
quả thật đây không phải là vì mang lại cảm giác an toàn cho người phụ nữ mà để cung cấp cho sản phụ một điểm tựa khi lát nữa cô ta sẽ phải cổ sức rất nhiều, chỉ cần trong tay cô ta cầm một vật gì đó là được giống như đưa cho cô ta một cành cây hay một hòn đá gì đó nhưng chẳng qua là anh ta vừa mới bảo hắn hãm hại vợ con mình nên Tần lạc cảm thấy khá khó chịu.
Một khi đã làm mình không thoải mái, mình phải làm anh ta chịu đau đớn. Không thể không nói tấm lòng của người đàn ông này không giống như lòng nhân từ bao la đối với con người mà mình thể hiện.
Đương nhiên cũng phải giáo huấn anh ta một chút, thậm chí người đàn ôgn đó cũng không biết bản thân mình đã bị giáo huấn.
"Bây giờ cần phải làm gì?" Mễ An Tử hỏi.
"Có kéo không?" Tần lạc hỏi.
"Có". Mễ Tử An vừa nói vừa láy ra một cái kéo màu bạc trong cái túi tùy thân của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chị ấy mang kéo làm gì vậy? Tần lạc nghĩ mãi vấn đề này mà không hiểu rõ, cũng giống như việc hắn không hiểu là tại sao phụ nữ mỗi khi ra khỏi nhà đều mang theo một cái túi lớn.
"hãy cắt quần của cô ấy ra".
"nhanh lên một chút". Tần Lạc thúc giục.
Mễ Tử An hung hăng trừng mắt nhìn Tần lạc một cái rồi nàng quỳ xuống, tay cầm quần lót nhuốm đầy máu của người phụ nữ, cẩn thận cắt bỏ.
Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn của nàng nhanh chóng dính đầy máu tươi. Đầu nàng quay cuồng, xây xẩm, nàng có một cảm giác chỉ muốn nôn khan.
Nàng sợ máu.
Thế nhưng nàng hiểu rõ bản thân nàng lúc này tuyệt đối không thể ngất xỉu.
Nàng mạnh mẽ chống lại, hai hàm răng nàng nghiến chặt giống như nàng đang có thù oán với ai, hai mắt nàng trợn tròn, cuối cùng nàng cũng cắt bỏ xong quần lót của người phụ nữ rồi nàng hỏi Tần lạc: "Tiếp theo thì làm gì?"
"Hãy bảo cô ấy gắng sức rặn đi". Tần lạc nhìn người phụ nữ nói.
Mễ Tử An gật đầu, nàng thì thào nói vào tai người phụ nữ mang thai.
Người phụ nữ nhận được chỉ thị của thầy thuốc liền gắng sức rặn.
"A a a" Người phụ nữ mang thai gắng sức kêu lên.
"U" người chồng cũng kêu lên. Đó là do khi vợ anh ta gắng sức rặn cô ta dữ tợn nhéo chặt tay chồng mình, cái móng tay sắc nhọn của cô ta bấu chặt, đâm thủng da thịt anh ta.
"Hãy cố rặn đi". Mễ Tử An ở bên cạnh động viên cô ta.
"A a a".
"U".
"A a a".
"A" người chồng không chịu nổi nỗi đau đớn đó nữa, anh ta cũng hét ầm lên theo nhịp điệu kêu la của vợ mình.
Tần lạc dùng ngân châm cầm máu cho sản phụ để tránh cho cô ta khỏi băng huyết ở thời khắc mấu chốt, hắn vừa nhìn hạ thể cô ta vừa nói: "Đã nhìn thấy đầu rồi. hãy tiếp tục rặn đi . Hãy rặn đi".
Tần lạc vừa dùng ngân châm cầm máu cho sản phụ để tránh cho cô ta khỏi băng huyết ở thời khắc mấu chốt, hắn vừa nhìn hạ thể cô ta và nói: "Đã nhìn thấy đầu rồi. Hãy tiếp tục rặn nữa đi. Hãy rặn đi".
Mễ Tử An vội vàng dịch lời nói của Tần Lạc cho sản phụ nghe. Sản phụ lại một lần nữa " a a a " gắng sức rặn, người chồng cũng theo đó "a a a" một cách thảm thiết.
"Đầu sắp ra rồi". Tần lạc vui mừng hô lên. Hắn vừa mới hô lên như vậy, những người đứng vây quanh thành bức tường người để ngăn cản những người hiếu kỳ đến xem đồng loạt quay lại liếc trộm.
"Mau quay đầu đi, không được nhìn trộm". Tần Lạc hô to. "Hãy gắng sức lên. Hãy bảo cô ấy gắng sức lên".
"A a a"
"A".
"A a a".
"A".
Cùng với một tiếng hô thảm thiết của người phụ nữ, giống như là một tiếng hét giải thoát, cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra an toàn , rơi ra đúng vào lòng bàn tay Tần Lạc.
Tần Lạc thoáng sủng sốt khi hắn nhìn qua đứa trẻ.
Đứa trẻ không có động tĩnh gì, nó cũng không khóc.
Không hay rồi!
Trái tim Tần Lạc thoáng kêu lên "lộp bộp" giống như một vật gì đó bị nghiền nát. Chẳng lẽ đứa bé này...
Tại sao lại xảy ra sự cố này chứ? Chẳng lẽ bản thân mình đã sai lầm ở chỗ nào ư? Trình tự như vậy không đúng sao?
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người, ngây như phỗng nhìn đứa bé trong tay Tần Lạc.
"Này". Tần Lạc lay đứa bé gọi.
A!
Đứa bé thân hình đầy máu tươi mới rồi vẫn không nhúc nhích gì thoáng cái đã hé cái miệng nhỏ nhắn của nó khóc toáng lên, tiếng khóc trong trẻo của nó làm cho mọi người cười rất vui vẻ.
Lúc này Tần Lạc mói thở phào nhẹ nhõm nói: "Khôgn có chuyện gì".
"Cám ơn, cám ơn anh". Dù người chồng đau đến chết đi sống lại giống như bản thân mình cũng vừa mới sinh ra một đứa con, vẻ mặt anh ta vui sướng, quỳ rạp trên bãi cát dập đầu tạ ơn Tần Lạc.
"Không cần cám ơn". Tần Lạc nói. Hắn đã nghe rất nhiều lần câu này, hắn cũng biết ý tứ của câu nói "Cám ơn". "hãy mau cắt cuống rốn đi".
Người chồng cầm cái kéo trong tay Mễ Tử An, anh ta dùng kéo cắt đứt cuống rốn.
Tần Lạc đặt đứa bé vào tay người bố nói: "Tốt lắm. Đứa bé đã an toàn. Người mẹ vẫn còn rất nguy hiểm. Hãy mau gọi xe cứu thương, tuyệt đối không được nâng người cô ấy lên, làm vậy chỉ khiến cho vết thương của cô ấy mở rộng hơn. Hãy nhớ kỹ trước khi bác sĩ tiến hành giải phẫu không được rút cây ngân châm ở cổ tay cô ấy ra".
Mễ Tử An dịch lại lời Tần Lạc cho người chồng nghe. Người chồng cảm kích nói: "Được, tôi sẽ, tôi sẽ. Cám ơn, hãy cám ơn tần Lạc tiên sinh hộ tôi. Tôi thực sự biết ơn anh ấy. Tôi cũng muốn cám ơn cô nữa".
Người chồng nói xong liền vội vàng gọi điện cứu thương. Điện thoại vừa mới liên lạc được thì đã nghe thấy còi cứu thương rít lên ầm ĩ thì ra trong lúc mấy người Tần Lạc đang vội đỡ đẻ đã có người ở ngoài gọi điện cho xe cấp cứu.
Đợi tới hi người mẹ được chuyển lên xe cứu thương, Tần Lạc mới quay sang nhìn Mễ Tử An hỏi: "Tại sao chị lại tới đây?"
"Tôi tới đây tham gia một hoạt động". Mễ Tử An nói. Kỳ thật nàng tới Seoul tham gia đại hội âm nhạc Châu Á hàng năm. Nàng nghe nói Tần Lạc ở đảo Tế Châu thi đấu với người ta nên nàng vội tranh thủ thời gian tới đây.
Nàng không ngờ gặp Tần Lạc ngay ở chỗ này mà lại trong một trường hợp rất quái lạ.
"Thật sự rất tình cờ" Tần Lạc nói. Hắn nhìn mặt Mễ Tử An và nói: "Đừng nhúc nhích".
"Có chuyện gì vậy?"
"Trên mặt của chị có vết máu. Có thể là do cắt ruống rốn nên bắn bắn vào". Tần lạc đưa tay phải lau vết máu hộ nàng.
Vết máu?
Mễ Tử An dùng tay mình lau vết máu sau đó nàng nhìn hai bàn tay nhuốm máu tươi của mình. Hai mắt nàng đột nhiên tối sầm, nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.
"An An". Tần Lạc vội vàng ôm lấy Mễ Tử An, kêu lên.
Nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.
"Cô ấy ngất rồi". Tần Lạc cười gượng gạo nói với Tô Tử ngồi trên xe lăn ở phía đối diện. Bây giờ hắn cảm thấy khó xử.
Bây giờ bên cạnh hắn có hai cô gái cử động bất tiện. Hắn có thể đồng thời đưa hai người về bằng cách nào đây?
Tô Tử cười nói: "Em đã sớm biết chị ấy sợ máu, em chỉ không ngờ chị ấy có thể kiên cường tới lúc này. Cái ghế này rất rộng, anh có thể bế chị ấy ngồi chung với em".
Tần Lạc suy nghĩ một lát vẫn không tìm ra biện pháp nào tốt hơn, hắn đành phải để nàng lên xe lăn rồi đẩy xe đưa cả hai người quay về khách sạn.
Trong đám người ở đằng sau, một người đàn ông đeo camera trên cổ mê mẩn nhìn theo bóng dáng Tần lạc đang đi xa dần.
Rốt cuộc anh ta là người như thế nào chứ? Ngày hôm qua biểu hiện của anh ta giống như một Ma vương. Hôm nay anh ta lại cứu một người. Anh ta là Thiên sứ hay là ma vương? Là Thiên sứ sao? Xem ra tin tức này phát đi sẽ gây ra tranh cãi lớn.