Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 505: Tiếp tục diễn kịch !



Mấy người Pháp hay những người nước khác chạy đến xếp hàng không hiểu Tần Lạc đứng ra ngoài như thế để làm gì, còn người Trung Quốc vốn thông minh, lanh lợi thì lập tức hiểu ra ngay vấn đề.

Có người la lớn: "Thần y, hãy nghỉ ngơi một chút đi. Chúng tôi có thể đợi được."

Rồi lại có người la lên: "Đúng vậy, thần y, anh hãy nghỉ ngơi chút đi. Anh cũng bận bịu cả mấy giờ đồng hồ rồi, nghỉ ngơi uống miếng nuớc hay ăn chút gì đó đi."

"Thần y, chúng tôi ủng hộ anh hết mình. Ngày mai chúng tôi vẫn có thể đến xếp hàng đợi được, giờ anh hãy về nghỉ ngơi trước đi."

"Hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây, mọi người đừng để thần y phải khám chữa bệnh nữa, có được không?"

Đứng vào vị trí của người khác mà suy xét, thì chúng ta cũng sẽ thấu hiểu được nỗi khổ của bọn họ.

Bất kỳ người bệnh nào đều mong muốn bệnh tình của mình mau chóng được chữa khỏi. Làm gì có ai muốn chịu đựng sự dày vò của bệnh tật cơ chứ? Đối với người bệnh mà nói thì sống qua mỗi một giây, một phút đều có cảm giác dải như một năm vậy.

Ai mà chẳng muốn mình khỏe mạnh? Chỉ có mỗi Quỳnh Dao là suốt ngày thích viết nhân vật nữ chính của mình nói những câu như để tôi bị bệnh này, để tôi bị bệnh kia, để tôi chết đi cho rảnh. Toàn là những ý nghĩ ngu xuẩn.

Nếu như có thể, thì bọn họ càng mong rằng người tiếp theo được thần y chữa bệnh chính là bản thân mình

Vậy nhưng, khi bọn họ trông thấy tình trạng của Tần Lạc, thì hiểu ngay rằng vị thần y này vì muốn cứu chữa cho bọn họ mà hao phí không biết bao nhiêu là sức lực và tâm huyết. Lúc này đây, bọn họ thật lòng không muốn làm khó dễ cho Tần Lạc thêm một phút nào nữa.

Lệ Khuynh Thành thì thầm bên tai Tần Lạc: "Có thể cầm cự được không ?"

"Được." Tần Lạc thều thào đáp.

"Đem một chiếc ghế và tìm một chiếc microphonẹz và loa đến đây" Lệ Khuynh Thành quay người lại phía sau nói với Trương Bác.

Trương Bác hiểu ý, lập tức chạy đi bê một chiếc ghế đem đến. Lệ Khuynh Thảnh và lão Uông dìu đỡ Tần Lạc ngồi xuống, còn Triệu Tử Long thì chạy sang nhà hàng bên cạnh mượn một chiếc microphone, mấy người làm trong cửa hàng cũng tìm được hai chiếc loa lớn đặt ở hai bên cửa tiệm thuốc.

Trong suốt thời gian này, tất cả mọi người đều im lặng, không một ai nôn nóng hay thúc giục gì cả, vì bọn họ biết Tần Lạc muốn nói gì với bọn họ. Nhưng chỉ vì không còn sức lực nên đành phải dựa vào loa để truyền âm mới được.

Nghĩ đến chuyện thần y vì bọn họ mà thành nông nỗi này, thì trong lòng mọi người đều cảm thấy chua xót vô cùng.

Thương tiếc cũng có, tôn kính cũng có, nhưng nhiều hơn cả đó là nỗi niềm cảm kích phát ra tự đáy lòng.

Tần Lạc mở micro lên, sau khi thổi vào đó vài hơi để thử âm, rồi nói: "Mọi người có thể nghe thấy tiếng tôi nói không?"

Âm thanh yếu ớt của Tần Lạc thông qua chiếc micro chuyền ra ngoài, vọng lại bên tai của mỗi con người đứng ở phố người Hoa này.

"Nghe thấy" Đáp lại hắn là cả một âm thanh như núi gầm biển thét.

Tần Lạc hơi nhếch nhếch môi, nhưng không lên thành tiếng. Mỉm cười đối vớỉ hắn mà nói thì đó là một việc làm xa xỉ. Lần này cũng giống như mấy lần trước trị bệnh cho Long Vương vậy, nguyên khí trong người bị hút đến cạn kiệt, toàn thân như ở vào trạng thái chân không vậy.

Khác là ở chỗ, khi hắn trị bệnh cho Long Vương thì liên tục dùng châm cứu và dùng sức, vì vậy mà trong thời khắc hắn rút kim ra, thì sức lực của hắn cũng bị vắt đến khô kiệt, còn khi hắn trị cho những bệnh nhân này, thì có lúc dùng châm cứu, có lúc lại không cần, vì vậy mà, hắn vẫn có một chút xíu thời gian giữa chừng để nghỉ ngơi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắn vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo của mình đến tận giờ phút này, không bị té xỉu.

"Tôi thực sự rất muốn có thể khám thêm cho vài người nữa, rất muốn trị khỏi bệnh cho mọi người." Tần Lạc tự chế giễu mình: "Nhưng xem ra, đây cũng chỉ là một ý nghĩ, một ước muốn mà thôi, tôi thực sự là không còn chút sức lực nào nữa."

"Không sao. Chúng tôi có thể hiểu được."

"Anh là người chứ không phải là thần."

"Thần y, hãy nghỉ chút đi. Ngày mai chúng tôi lại đến"

Tần Lạc vừa dứt lời, thì mọi người đã xôn xao không ngớt.

Tần Lạc cười cười rồi nói tiếp: "Tôi cũng nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, ba ngày không được thì ba

tháng, nhưng tôi sợ là thời gian không còn nhiều nữa rồi."

Nghe đến đây, Lệ Khuynh Thành đứng bên cạnh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, nàng quay đầu lại đằng sau như thể tìm kiếm một thứ gì đó, sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc của mình rồi thì mới ngoảnh ra.

Hăn vùa nói xong thì mọi người càng trở nên nhốn nháo hơn.

"Thần y, anh làm sao thế?"

"Trờỉ đất, hay là anh mắc phái bệnh gì không thể trị được sao? Làm sao lại có thể có chuyện như vậy được? Anh là thần y cơ mà...." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Nghe nói thầy tướng số không xem được tướng số cho mình, thầy thuốc cũng không có cách nào tự chữa cho mình được, lẽ nào đây là sự thật ư?"

Vẻ mặt Tần Lạc trở nên nặng nề vô cùng, cứ như hắn thực sự mắc phải bệnh gì nặng lắm không bằng, hắn lại một 1ần nữa giơ micro lên miệng nói: "Không phải như mọi người phỏng đoán đâu, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian, nhưng trung y dược thì không còn thời gian nữa rồi."

"Thần y, vì sao trung y dược lại không còn thời gian nữa?" Có người hét lên.

"Mọi người sinh sống ở Paris, chắc đều biết đến quy định này của Liên minh châu Âu chứ?" Tần Lạc nói tiếp: "Vào ngày 31 tháng 3 năm 2004" liên minh châu Âu ban hành 'Chỉ thị quá trình đăng ký thuốc thảo dược truyền thống '. Điều lệ này quy định tất cả các loại thuốc thảo dược được tiêu thụ ở thị trường liên minh châu Âu đều bắt buộc phải đăng ký theo quy định mới này, sau khi được sự cho phép của thị trường mới được tiếp tục tiêu thụ.

Nhưng, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có được một loại thuốc trung dược nào chính thức đăng ký thành công ở liên minh châu Âu, cũng có thể nói là, vẫn còn bốn tháng nữa, thì những trung y hành y ở châu Âu sẽ gặp phải cảnh có súng mà không có đạn, có trung y mà không có trung dược."

"Nếu thực sự có ngày đó, thì trung y một là sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, hai là sẽ phải chuyển sang hoạt động chui một cách nhục nhã."

Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn cả vạn người bệnh đứng trước mặt rồi nói với giọng da diết, thành khẩn: "Cả gần vạn người bệnh đứng trước mặt tôi đây, cho dù ngày nào tôi cũng bị vắt kiệt sức mình, mỗi ngày điều trị được chọ bốn mươi người, thi nếu tôi muốn trị khỏi bệnh cho mọi người thì ít cũng phải cần đến thời hạn là một năm. Nhưng thời gian của trung y dược thì không còn đến một năm nữa."

"Tôi cũng đọc báo thấy có đưa tin về điều này, ngày trước tôi nghĩ là chẳng có gì liên quan đến mình cả, nhưng nếu bây giờ không để cho thần y cứu chữa cho chúng tôi thì

điều đó tuyệt đối không thể được."

"Đúng vậy. Bọn họ dựa vàọ cái gì mà làm thế? Bọn họ dựa vào cái gì mà phong tỏa việc sử dụng trung y dược chứ? Nếu đất nước Trung Quốc của chúng ta cũng đề ra một điều lệ phong tỏa tây y dược, thì không phải tập đoàn y dược của bọn họ đều sẽ phải đóng cửa hết hay sao?"

"Không thể có chuyện đó. Làm gì có chuyện chính phủ Trung Quốc lại phong tỏa tây y? Bọn họ hoan nghênh còn không kịp ấy chứ. Nếu không phải vậy thì chúng ta làm gì mà phải chạy hết đến Pháp để làm ăn buôn bán thế này?"

"Thần y tiên sinh có cách nào giải quyết được vấn đề này không? Trung y dược là một bảo bối của dân tộc chúng ta, bọn họ không tin thì có thể không động đến, nhưng tại sao lại không để cho chúng ta dùng?"

Phản ứng của mọi người đều rất quyết liệt và phẫn nộ. Không những thế còn không ngừng có người đề ra ý kiến này, đề nghị kia.

Nhưng, Tần Lạc vẫn im lặng ngồi yên trên ghế, hắn không nói gì, cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, giống như là đã say vào giấc nồng vậy.

Tức giận đi.

Phẫn nộ đi.

Đấu tranh đi.

Phản kháng đi.

Hãy cho tôi mượn ngọn lửa giận này trong người mọi người, cho tôi mượn sức mạnh của mọi người, tôi sẽ giúp mọi người chống đỡ lại, giúp mọi người tìm lại lợi ích mà mọi người nên có được, giúp trung y có được một tương lai vinh quang, rạng rỡ, giúp con cháu đất Hoa Hạ có được quyền lợi và cơ hội sử dụng trung y.

Giả sử mười năm hay một trăm năm sau, trung y quả thực bị hủy diệt thì con cháu của đất Hoa Hạ làm sao có thể chịu nổi? Đến cả sinh mệnh của mình còn nằm trong tay người khác thì dựa vào cái gì mà có thể tranh đấu với người ta được nữa? Dùng sức mạnh gì để chống đỡ nổi bản thân đứng vững trước mặt các cường quốc năm châu?

Làm việc thiện hay là làm việc hại, đều là một ý niệm của con người trong chớp mắt. Bọn họ có thể dùng thuốc phiện hủy hoại cả một thế hệ của bạn, nếu cần thì bọn họ cũng có thể dùng tây y hủy hoại cả một thế hệ khác của bạn.

Vì vậy mà chúng ta vẫn thường nói lương y như từ mẫu, bởi vì bọn họ có thể cứu người, nhưng bọn họ cũng có thể giết người.

Đừng có tin vào cái gì mà hòa bình thế giới, mọi người binh đẳng. Có một nước lớn lúc nào cũng hô hào khẩu hiệu này lại đi tiêu diệt một tiểu quốc sinh sản dầu mỏ. Những

kẻ luôn miệng nói rằng tiền chẳng có ý nghĩa gì với mình, thì đó là đều là những kẻ có rất nhiều tiền, kẻ mà lúc nào cũng nói khát vọng có một cuộc sống đạm bạc, thì bọn chúng lại không sống đạm bạc chút nào.

"Tôi có một đề nghị." Trong đám người có một người lớn tiếng hét lên, trông anh ta khí thế vô cùng, cảm giác như một con hổ chui vào bầy dê vậy, bỗng chốc chấn động cả dãy phố.

"Tôi có một đề nghị." Đợi cho mọi người yên tĩnh trở lại, thì anh tiếp tục nói: "Những người làm trong trung y dược của liên minh châu Âu nên đoàn kết nhất trí lại, cùng khiếu nại lên chính phủ liên minh châu Âu. Những người bệnh chúng ta cũng nên đoàn kết lại phản đối văn hóa phong tỏa này của liên minh châu Âu. Bây giờ chúng ta nên ký tên, chúng ta nên bắt đầu từ Paris, ngay bây giờ đây, chúng ta hãy đến trước cổng chính phủ Paris phản đối, giành lại vị trí hợp pháp cho nền trung y của chúng ta."

Người đàn ông này thân hình cao lớn, có một bộ râu quai nón dày rậm, lớn tiếng la lên: "Mọi người có dám không?"

"Dám." Vô số người hòa cùng với nhau nói.

"Mọi người có làm không?" .

"Làm." Lần này số người đáp lại lời anh ta còn nhiều hơn, đó là cả một rừng người.

"Tốt lắm. Vậy thì chúng ta hãy lập tức hành động. Quyết chiến!" Người đàn ông râu xồm hô hào.

"Tôi sẽ cung cấp cho mọi người tấm vải trắng để ký tên." Ông chủ quán của cửa tiệm bán vải ở bên cạnh lớn tiếng nói.

"Tôi sẽ cung cấp cho mọi người một trăm chiếc bút để ký tên." Ông chủ cửa hàng văn phòng phâm nói.

Thế rồi, dưới sự chỉ huy của người đàn ông râu xồm thì đã có người khiêng xấp vải trắng ra trải lên mặt đất, người thì đi lĩnh bút rồi phân phát cho những người bệnh ở đây để họ ký vào.

Vô số người Trung Quốc đã ký tên mình lên tấm vải trắng đó, một số bệnh nhân người Pháp và những người nước ngoải khác sau khi biết được chân tướng sự việc thì cũng ký tên mình lên trên đó, tỏ vẻ ủng hộ hành động lần này của bọn họ.

"Tìm đâu ra người này thế?" Tần Lạc nhìn anh chàng râu xồm ở phía xa hỏi.

"Em họ của Triệu Tử Long". Lệ Khuynh Thành giọng khẽ nói bên tai Tần Lạc. "Vốn em định bảo Tô Xán đi cơ, nhưng sợ sau này gặp phải phiền phức, nên đã tìm một khuôn mặt lạ lẫm hơn một chút."

"Em làm việc thì anh yên tâm rồi." Tần Lạc cười nói.

Đợi cho mọi người đều ký hết lên đó rồi, thì anh chàng râu xồm cùng với mấy người bệnh khác liền giơ tấm vải đó lên rồi hô lớn: "Để thần y có thể tiếp tục trị bệnh cho chúng ta, để chúng ta ngày sau còn có cơ hội khám trung y, thì chúng ta bây giờ hãy đến chính phủ thành phố Paris".

"Tôi đi cùng mọi người." Giọng Tần Lạc đột nhiên trở nên phấn khích hơn rất nhiều. Tựa như trảỉ qua một chốc lát nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn lại khôi phục lại được sức lực của mình vậy. "Mọi người tiến thi tôi tiến, mọi người lùi thì tôi lùi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.