Tần Lạc tuy nghe không hiểu Helle nói gì. nhưng hắn nhận ra được sự xúc động của nàng khi gặp được hắn, nên cũng đại loại hiểu được ý của nàng muốn nói là gì.
Trông thấy đám phóng viên bắt đầu vây lại tới chỗ mình. Tần Lạc liền kéo tay của Helle ra rồi nói: "về khách sạn rồi nói!"
Lý Lệ thấy Tần Lạc nắm lấy bàn tay của Helle, thì ngoài miệng nàng nở một nụ cười vui vẻ. nhưng trong lòng nàng thì lại tiếc hùi hụi.
"Trông thấy chưa? Một mối tình xuyên quốc gia giữa bác sỹ Trung Quốc và một cô gái Thụy Điển!"
"Cô gái xinh đẹp kia là ai thế? Chúng ta phải điều tra cho rõ mới được!"
"Trông quen lắm_Nhưng mặc kệ cô ấy là ai, ngày mai chúng ta cứ đưa ảnh của họ lên trang nhất!"
Tần Lạc không biết đám phóng viên đang bàn tán gì sau lưng hắn, cứ kéo Helle một mạch vào trong căn phòng của Tô Tử.
Mấy người Vương Tu Thân, cố Bách Hiền và những người khác nữa lúc này đều đang ở trong này nói chuyện. Bọn họ bỗng nhiên trông thấy Tần Lạc kéo một cô gái tóc vàng xinh đẹp đi vào thì toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên cả hai người.
Tần Lạc lúc này mới buông tay của Helle ra cười nói: "Cô ấy là sinh viên của học viện Hoàng Gia Thụy Điển! Khi giá sách đổ xuống thì tôi đã cứu cô ấy! Cô ấy tới đây để cảm ơn!"
Tần Lạc nói những lời này thì mắt cứ nhìn vào Tô Tử. Có lẽ mục đích của hắn cốt chỉ là muốn nói cho Tô Tử nghe mà thôi.
Mấy ông lão ở đây đều là những nhân vật lịch duyệt giang hồ. ai mà chẳng hiểu, do vậy bọn họ cũng chẳng buồn quan tâm tới chuyện ong bướm của mấy người trẻ tuổi, ai nấy nghe rồi cũng chỉ mỉm cười đầy ân ý, nhưng cũng chẳng ai nói câu gì cả.
Lý Lệ biết Helle nghe không hiểu tiếng Trung nên nàng đã chủ động đứng ra chào hỏi mọi người: "Chào các bác! Cháu tên Lý Lệ, cháu tới từ Hồng Kông Trung Quốc, đây là bạn của cháu, cô ấy tên Helle! Cô ấy là người Thụy Điển, không biết nói tiếng Trung! Nhưng cô ấy rất yêu thích văn hóa của Trung Quốc!" Nguồn: http://truyenfull.xyz
Nghe LÝ Lệ nói nàng là lưu học sinh tại Thụy Điển, thì thái độ của mọi người đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình, ai nấy đều lên tiếng hỏi thăm tình hình học tập của nàng ở đây ra sao.
Lý Lệ đều răm rắp trả lời. chẳng mấy chốc nàng đã nói chuyện rôm rả với các nhân vật lão làng ở đây.
Helle không hiểu tiếng Trung nên không biết mọi người nói cái gì. Nàng trông thấy Lý Lệ rất nhanh đã hòa hợp được với mọi người ở đây thì trong bụng sốt ruột vô cùng, nhưng nàng cũng chỉ biết chớp chớp đôi mắt xanh lam của mình hiếu kỳ nhìn mọi người mà thôi.
Tần Lạc bước tới bên Tô Tử nói: "Vừa mới tiễn Hoàng Tử Philip đi rồi! Anh ấy bảo anh nên mở một trường học viện trung y! Anh đã đồng ý rồi, anh còn mời Hoàng Tử Philip đảm nhiệm chức trách hiệu trường danh dự nữa!"
"Thật sao?" Tô Tử kinh ngạc nói: "Nói như vậy thì chúng ta đã có thêm một bước tiến mới nữa rồi!"
"Đúng vậy!" Tần Lạc mỉm cười nói: "Công hiệu rất tốt! Anh định đặt kế hoạch là mở một thậm chí là ba học viện ở mỗi một thành phố của Thụy Điển_Nếu như có thể thì ở mỗi một quốc gia tại châu Âu mở một số học viện! Như vậy thì chúng ta vừa bồi dưỡng được nhân tài trung y, vừa đặt nền móng cho sự phát triển của nó nữa! "
"Chắc chắn là sẽ được thôi!" Tô Tử nắm lấy tay Tần Lạc xúc động nói.
Helle vẫn rất lưu ý tới Tần Lạc, khi trông thấy hắn ngồi nói chuyện với một cô gái xinh đẹp ngồi trên xe lăn thì nàng cảm thấv xốn xang vô cùng. Trông thấy cả hai người nhìn nhau đắm đuối như vậy, nàng bất chợt cảm thấy cả trái đất như muốn nổ tung.
Helle đã nghe qua rằng, chỉ có những đôi tình nhân của Trung Quốc khi yêu nhau rồi mới cầm tay và ôm nhau. Rõ ràng quan hệ của hai người này là người tình của nhau mà.
"Cái gì? Hoàng Tử Philip bảo chúng ta mở học viện trung y tại Thụv Điển sao?" cố Bách Hiên ngồi cạnh Tần Lạc và Tô Tử nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, ông vui mừng quá âm thanh phát ra khá lớn. vì thế nên tất cả mọi người lúc này bất chợt dừng cuộc nói chuyện mà đổ dồn con mắt hy vọng lên Tần Lạc.
Tần Lạc rất hiểu tâm tình của mọi người, do vậy mà hắn liền đem chuyện vừa mới thương lượng với Philip ra nói cho mọi người cùng nghe.
Tất cả mọi người nghe xong đều mừng rỡ ra mặt, ai nấy đều tỏ ra vui mừng hạnh phúc.
"Hay quá rồi! Chúng ta đã làm được một việc tốt cho con cháu chúng ta rồi!"
"Có phải do chúng ta làm ra đâu? Đây là còng lao của Tần Lạc mà!"
"Nó là đồ đệ của tôi! Công lao của nó, công đức của nó thì cũng có nghĩa là công đức của tôi!"
Tần Lạc lúc này buông tay của Tô Tử ra đứng dậy nói: "Đây chính là thành quả từ sự nỗ lực của tất cả mọi người! Đoàn đại biểu trung y chúng ta luôn phải đứng mũi chịu sào quen rồi_Đây là một việc tốt., và cũng có thể là một chuyện xấu! Trong thời gian này chúng ta phải cẩn trọng hơn một chút! Để danh tiếng của trung y chúng ta mãi mãi đi sâu vào lòng người dân nơi đây!"
"Tần Lạc! Cậu là trưởng đoàn, cậu nói thế nào thì bọn ta làm thế đó!" cố Bách Hiền lớn tiếng nói.
Tần Lạc nghe vậy liền mỉm cuời đáp lại. Đối với vị đức cao vọng trọng này hắn thể hiện sự cảm tạ vô điều kiện về sự ủng hộ của ông: "Thứ nhất! Cháu đã thương lượng qua với Hoàng Tử Philip rồi! Anh ấy sẽ dùng sức mạnh của chính phủ để tạo dư luận!"
"Thứ hai, tuy thư viện của học viện Hoàng Gia Stockholm không phải là do chúng ta phá hoại, nhưng nó lại có liên quan tới chúng ta. Cháu đã thương lượng với viện trưởng Sylva viện trợ một triệu USD để tu sửa thư viện!"
Mọi người đều hiểu Tần Lạc làm vậy là cổt để xoa dịu cơn thịnh nộ của người Thụy Điển, tránh khỏi người khác lợi dụng chuyện này mà bôi xấu đòan đại biểu trung y, do vậy ai nấy cũng đều lên tiếng ủng hộ hết mình.
"Số tiền này sẽ do Công Hội Trung Y chi trả!" Tần Lạc nói: "Thứ ba, chúng ta sẽ chọn ra một người có năng lực ở lại Thụy Điển để phụ trách công việc của Công Hội Trung Y ở đây! Chúng ta đã tán thành hiệp nghị rồi thì phải thực hiện cho thật sớm! Mọi người còn có ý kiến gì không?"
" Để cái thân già này vì trung y mà cống hiến! Việc này cứ để cho tôi!" cố Bách Hiền nói.
"Để tôi! Tôi còn trẻ, việc này phải để cho tôi phụ trách mới được!"
"Lão Trác à! Anh đến cả một tiếng ngoại ngữ cũng không biết, anh ở lại đây làm cái gì?"
"Tôi không biết? Lẽ nào các ông biết hay sao? ở đây ngoại trừ mấy người phiên dịch ra, ai nói vài câu tiếng Thụy Điển cho tôi nghe xem nào!"
Thấy mọi người tranh giành nhau dữ dội như vậy. thì Tôn Tuấn Long ngồi ở trong góc đứng đậy nét mặt nghiêm nghị nói: " Thưa trưởng đoàn cùng các vị tiền bối! Hay là để trách nhiệm này giao cho tôi! Đây cũng là một cơ hội để tôi lấy công chuộc tội! Tuy tôi không biết nói tiếng Thụy Điển, nhưng tôi lại biết tiếng Anh! Trong thời gian này tôi sẽ ở lại đây. nhất định sẽ làm tốt công việc của Công Hội Trung Y tại đây!"
Tôn Tuấn Long nhìn Tần Lạc nói: "Tôi sẽ lập lời tuyên thệ! Nếu như tôi không làm thành công thì sẽ bị hội trưởng trừng trị!"
Nghe Tôn Tuấn Long nói những lời trịnh trọng như vậy, mọi người đều không tranh giành nhau nữa mà cùng đưa mắt lên nhìn Tần Lạc chờ đợi quyết định của hắn.
Tần Lạc nhìn Tôn Tuấn Long cười nói: "Anh chẳng làm sai cái gì cả, nên chẳng có cái gì gọi là lập công chuộc tội gì hết!"
"Hội trưởng, tôi_"
Tần Lạc nghe vậy liền khoát tay cắt lời Tôn Tuấn Long nói: " Nhưng việc này tôi sẽ giao phó nó cho anh! Công việc chuẩn bị cho Công Hội Trung Y ở đây vô cùng quan trọng, nếu anh làm tốt thì khi quay về tôi sẽ trọng thưởng!"
"Cảm ơn hội trưởng!" Tôn Tuấn Long vô cùng cảm kích nói.
Tần Lạc gật gật đầu nói: "Tôi chọn thêm vài người đắc lực nữa ở lại trợ giúp Tôn Tuấn Long!"
Ngồi trên chiếc Mercedes Benz hào nhoáng được thiết kế riêng cho hoàng thất Thụv Điển, Philip mệt mỏi đưa tay lên xoa xoa hai huyệt thái dương trên trán của mình.
Từ khi đoàn đại biểu trung y tới đây Thụy Điển liên tiếp xảy ra chuyện. Cứ như nhịp đập của con tim Thụv Điển cũng nhảy nhót theo sự vui buồn của đoàn đại biểu trung y vậy. Philip là một người bạn của Tần Lạc và cũng là người đưa lời mời tới đại biểu trung y tới Thụy Điển dĩ nhiên sẽ phải lo lắng rất nhiều.
"Hoàng Tử Điện Hạ! Ngài có vẻ mệt mòi quá rồi!"Carliselên tiếng nhắc nhớ.
"Đúng vậy! Có lẽ tôi phải nghỉ ngơi một thời gian mới được!" Philip gật đầu nói: "Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa! Nếu không thì thật là tồi tệ!"
"Chắc chắn sẽ không có chuyện gì nữa đâu!" Carlise nói.
"Ngày mai thì theo lịch trình đoàn đại biểu trung y sẽ tới bệnh viện Hoàng Gia giao lưu học hỏi đúng không?"
"Vâng, đúng vậy thưa Hoàng Tử Điện Hạ! Nếu như lịch trình không có gì thay đổi!" Carlise đáp.
"Carlise! Chuyện này ông giao cho Peon phụ trách vậy! Bảo ông ta cố gắng bảo hộ sự an toàn cho bọn họ! Tôi không muốn phát sinh thêm bất kỳ một sự kiện nào xảy ra nữa!"
"Vâng thưa Hoàng Tử Điện Hạ!"Carlise cung kính đáp.
Sau khi giao phó xong công việc thì Philip liền nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Nhìn vào số gọi tới. Philip liền bật người dậy nhấc máy lên cung kính và âu yếm nói: "Thưa mẹ kính mến! Có chuyện gì không ạ?"
"Philip! Con tới đảo Hoàng Hậu một chuyến đi! Mẹ có chuyện muốn nói với con!" Bên kia đầu dây giọng một người phụ nữ trầm ấm vang lên.
"Vâng! Con đi luôn bây giờ đâv!" Philip đáp.
Sau khi ngắt điện thoại xong thì Philip quay sang Carlise nói: "Ra đảo Hoàng Hậu!"
Đảo Hoàng Hậu là một nơi nằm bên bờ hồ Malaren cách thủ đô Stockholm 1 km. Từ năm 1981 thì đó là nơi mà hoàng thất Thụy Điển sinh sống. Do kiến trác nơi đây chịu nhiều ảnh hưởng của kiến trúc của Pháp, nên nó có tên gọi Versailles của Thụy Điển.
Hoàng Tử Philip vừa mới đi tới hoàng cung thì mẫu thân Madrin đã ngồi đợi ở trong phòng đọc sách từ lâu.
Đây là một người phụ nữ vô cùng cứng rắn và đẹp đẽ, bà mặc trên người một bộ váy màu trắng, trông rất đơn giản nhưng lại khá là cao quý.
"Mẹ tìm con có việc gì vậy?" Philip cúi người lịch thiệp chào Madrin.
"Philip! Con tiếp đãi các người bạn Trung Quốc thế nào rồi?" vẻ mặt của bà Madrin bình thản nói.
Philip nghe vậy bất giác chột dạ trong lòng, lẽ nào mẹ lại có ý kiến gì với đoàn đại biểu trung y hay sao?
"Bọn họ rất tốt! Người bạn thân của con. trưởng đoàn Tần Lạc có gửi lời hỏi thăm tới mẹ!" Philip mỉm cười nói. Câu nói này của anh rõ ràng có hai hàm ý.
Thứ nhất, trưởng đoàn Tần Lạc là bạn của anh. Thứ hai, bọn họ rất kính trọng các thành viên trong hoàng thất, và đã gửi lời thăm hỏi.
"ừm! Vậy con gửi lời cám ơn của mẹ tới bọn họ!" Madrin gật đầu nói: "Philip! Trung y_thật sự thần kỳ lắm sao?"
Philip nhìn vào mẹ mình rồi gật đầu đáp: "Vâng đúng vậy! Khi còn ở Paris con và bọn họ cũng đã tiếp xúc qua rồi_Đặc biệt là Tần Lạc, anh ấy được người Paris gọi là
Thần Y!"
"Thật sao?" Madrin lúc này nét mặt tỏ ra vô cùng phức tạp. giống như đang quyết định một việc gì đó quá ư là khó khăn vậy: "Philip! Nếu như ta mời những người bạn Trung Quốc của con tới chữa trị cho Garbo, con thấy sao hả?"
Philip nghe vậy sững người kinh hãi, nhất thời nhìn mẹ mình với con mắt kinh ngạc.