Lâm Hoán Khê nói là tiễn Văn Nhân Mục Nguyệt ra ngoài, nhưng trên thực tế thì hai người lại không nói một lời nào với nhau, gần như là đến một ánh mắt qua lại thôi cũng không có.
Lâm Hoán Khê đi trước dẫn đường, còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì theo sát phía sau, đi theo sau nữa là cả một đám vệ sĩ của nàng.
Không ít bệnh nhân trong các phòng bệnh hoặc các cô y tá đều thò đầu ra ngoài nhìn về phía này, khi bọn họ nhìn rõ dung mạo của hai người hai người phụ nữ đi trước, thì phản ứng của bọn họ đại đa phần đều là: đàn ông thì trợn tròn hết cả mắt lên vì kinh ngạc, còn phụ nữ thì nheo hết mắt lại vì ngưỡng mộ.
Chiếc xe đắt tiền của Văn Nhân Mục Nguyệt đỗ ngay ở trong vườn bệnh viện, tài xế đã lái xe đến cổng chính của nơi nhập viện, chỉ cần Văn Nhân Mục Nguyệt bước xuống cầu thang thôi là có thể lên được xe rồi.
Cho đến khi đi đến mái hiên dưới cổng, thì Lâm Hoán Khê và Văn Nhân Mục Nguyệt mới dừng bước lại một cách ăn ý.
Lâm Hoán Khê quay người lại Nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi biết cô."
"Tôi cũng có tài liệu về cô." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói. "Rất chi tiết."
"Anh ấy nói cho tôi việc đến nhà cô thối hôn, lúc đó anh ấy còn chưa quen cô."
Im lặng trong giây lát, Văn Nhân Mục Nguyệt mới quay ra nhìn vào Lâm Hoán Khê nói: "Cô đang lo tôi oán hận anh ấy, hay là muốn nói cho tôi biết rằng ở một mặt nào đó tôi là một kẻ thất bại đây?"
"Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu lúc đó mà anh ấy chọn cô, thì sự trợ giúp cho anh ấy liệu có lớn hơn không. Anh ấy muốn làm rất nhiều việc, lý tưởng cũng rất lớn, tôi đã dốc cạn khả năng để giúp đỡ anh ấy. Nhiều lúc, tôi có cảm giác như muốn giúp mà lại lực bất tòng tâm. Nếu là cô thì cô nhất định sẽ làm tốt hơn tôi. Ít nhất thì cô có thể trợ giúp anh ấy nhiều hơn tôi." Lâm Hoán Khê cười giải thích.
Nàng cảm nhận được sự thù địch toát ra từ phía Văn Nhân Mục Nguyệt, trong lòng đúng là vẫn còn oán hận.
Có lẽ là trong những việc như thế này thì cho dù người ta có thể mặt mũi tươi cười, nhưng chẳng có ai có thể xóa sạch vết thương trong lòng mình.
"Thế mục đích cô nói với tôi những điều này là gì thế?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ anh ấy nhiều hơn, để anh ấy không phải vất vả như thế nữa." Lâm Hoán Khê thành khẩn nói.
Văn NHân Mục Nguyệt lại nhìn vào Lâm Hoán Khê lần nữa, Lâm Hoán Khê cũng thản nhiên đối mặt với nàng.
Một lát sau, Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng nói: "Cho dù khi đó tôi quen anh ấy trước, thì tôi vẫn là người thua cuộc."
Văn Nhân Mục Nguyệt nhấc chân bước lên xe, khi nàng chuẩn bị gập người chui vào trong xe, thì đột nhiên lại dừng lại.
"Tôi với anh ấy là bạn. Anh ấy cần đến sự giúp đỡ của tôi thì tôi sẽ không bao giờ từ chối."
Chờ cho đến khi đoàn xe đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người ta đi khỏi rồi, thì Lâm Hoán Khê mới hướng tầm mắt của mình qua hướng khác.
"Cô ấy mạnh mẽ hơn mình nhiều." Lâm Hoán Khê thầm nghĩ.
… …
Nhục nhã không?
Có chứ, nhưng Cừu Yên Mị chẳng còn cách nào khác cả.
Nàng biết rõ một điều, đó là nổi uy hiếp đối với Cừu gia không phải là Lệ Khuynh Thành, mà là Tần Lạc, người đứng sau Lệ Khuynh Thành.
Năng lực của Lệ Khuynh Thành không tồi, nhưng thời gian mà nàng tích lũy lại quá ngắn, chỉ có hai năm trời thì làm sao mà tiền tài cùng những mối quan hệ nàng tích lũy được có thể đem ra so sánh với một gia tộc được truyền đời cả trăm năm như Cừu gia chứ?
Hơn nữa, chỗ dựa lớn nhất của nàng chính là Quốc Tế Khuynh Thành, mà cổ đông lớn nhất Quốc Tế Khuynh Thành lại là Tần Lạc. Vì vậy mà nếu Tần Lạc từ chối không giúp đỡ thì nàng lấy gì để mà báo thù đây?
Nhưng Tần Lạc lại không thế.
Mặc dù Tần Lạc là một bác sĩ, nhưng lại không phải là một bác sĩ có thể xem thường được.
Nếu Tần Lạc không xảy ra chuyện gì thì không sao, nếu Tần Lạc mà có chuyện thì những ông già mà đã từng chịu ơn ông nội hắn sẽ đứng ra nói giúp ngay.
Bọn họ không dễ dàng đứng ra nói gì, là vì những chuyện vặt vãnh thì không đáng để đem ra báo đáp ơn cứu mạng của người khác được.
Tần Lạc chỉ là cảm cúm thông thường, thế là bọn họ lại vội vàng đem đến một hộp thuốc, lẽ nào đó chính là báo ơn sao? Làm thế chỉ khiến cho người ta coi thường mình mà thôi.
Hơn nữa, thời gian Tần Lạc đến Yến Kinh không nhiều, vậy mà đã có một vốn liếng kha khá. Bất luận đó là Vương gia của kinh thành hay là lực lượng thần bí mà có thể điều động Quốc An, thì đều là những nhân vật mà Cừu gia không thể nào đối phó lại được.
Vừa rồi Cừu Yên Mị cũng nghe thấy rất rõ, trước khi Văn Nhân Mục Nguyệt rời đi thì đã quay ra nói với Tần Lạc rằng "nếu có cần gì thì cứ gọi cho em".
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là, nếu Tần Lạc muốn loại bỏ cả Cừu gia, thì nàng sẽ hkông ngại bỏ ra một chút sức lực của mình, hoặc có lẽ nàng mới là chủ lực công kích Cừu gia.
Cứ nghĩ đến khả năng điều động và nguồn tài chính kinh khủng của Văn Nhân gia thì Cừu Yên Mị lại có một cảm giác tê dại hết cả người.
Lệ Khuynh Thành đối với Cừu gia mà nói thì khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng Cừu gia đối với Văn Nhân gia thì lẽ nào lại không phải như vậy sao?
Nếu đã như vậy thì nàng chỉ có thể điều chỉnh từ bên trong, không hy vọng một quả trứng như Cừu gia lại đập phải một hòn đá hoặc cũng không hy vọng hòn đá đó đập thẳng vào quả trứng này.
Quỳ xuống là cách duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra lúc này.
Tần Lạc cũng không ngờ Cừu Yên Mị lại là như vậy. Từ lần gặp đầu tiên cho đến giờ, nàng đều là một người con gái thục nữ có phong thái mê người, nàng có một vẻ ngoài quý phái, tươi đẹp, khí chất tao nhã, thanh cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng một người phụ nữ như vậy mà hôm nay lại quỳ xuống, quỳ ngay trước sàn nhà của bệnh viện, ngay trước giường bệnh của hắn.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một nụ cười đau khổ.
"Quả ngày một phiền phức rồi đây." Tần Lạc thầm nghĩ.
Tần Lạc nhảy từ trên giường bệnh xuống, đưa tay đỡ nàng dậy nói: "Đứng dậy đi. Cô làm như vậy thì còn có coi tôi là bạn nữa không đây?"
"Đừng kéo tôi dậy. Cho dù anh có kéo tôi dậy đi nữa thì tôi vẫn sẽ tiếp tục quỳ xuống." Cừu Yên Mị cố chấp nói.
Tần Lạc nheo mắt lại hỏi: "Thế này là có ý gì? Uy hiếp ư?"
"Tôi chỉ muốn anh mở một con đường sống cho Cừu gia mà thôi." Cừu Yên Mị cười khổ nói. "Cừu gia bây giờ thì làm sao có thể uy hiếp được anh cơ chứ?"
Tần Lạc nhìn Cừu Yên Mị, dịu dàng nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, tôi cũng hiểu được tất cả mọi việc mà cô làm."
"Cảm ơn anh." Cừu Yên Mị thấy sống mũi mình cay xè, cảm giác như thể đang có một chất lỏng muốn tuôn trào ra.
Một người phụ nữ, một người mà lúc nào cũng ở vị trí cao cao tại thượng lại làm một việc như vậy thì nếu nói trong lòng không có gì là tủi thân, uất ức thì thật vô lý. Là con cháu của Cừu gia, đây là những việc mà nàng làm cho Cừu gia.
"Tôi chỉ hỏi cô một câu hỏi thôi, nếu cô có thể trả lời tôi được, thì việc này coi như dừng lại ở đây." Tần Lạc nói.
"Anh muốn hỏi gì?" Cừu Yên Mị nghiêm túc hỏi lại. Nàng biết rằng câu hỏi này chắc chắn là không đơn giản chút nào.
"Nếu cô là tôi, thì cô sẽ làm thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"…." Cừu Yên Mị á khẩu không nói được lời nào.
Đúng vậy, nếu mình mà ở vào vị trí của Tần Lạc thì mình sẽ làm gì đây?
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đáp án trong lòng mình lại hiển hiện rõ mồm một.
Nếu là mình thì nhất định mình sẽ diệt trừ nhanh chóng Cừu gia. Với những tội lỗi và món nợ ân tình của Cừu gia đối với Lệ Khuynh Thành mà nói, thì bây giờ bất luận bọn họ có trả thù một cách điên cuồng thế nào thì cũng không có gì là quá đáng cả.
Nhưng vì mình là một thành viên của Cừu gia, vì chuyện này liên quan đến mình, vì vậy mà mình đã đến cầu xin bọn họ dưng tay lại, cầu xin bọn họ cho Cừu gia một con đường sống. Cừu Yên Mị biết rằng, người thực sự tự tư tự lợi chính là mình.
Điều đó cũng tương đương với việc mười năm trước bạn đâm một đứa bé một nhát, đợi mười năm sau, đứa bé đó lớn khôn, có khả năng báo thù rồi, thì bạn lại nói rằng thôi nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi. Thế gian làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?
Tần Lạc thấy vẻ mặt đau khổ của Cừu Yên Mị, thì cũng có thể hiểu được nổi khổ tâm của nàng lúc này, và hắn còn biết rõ hơn đó là nàng không thể trả lời câu hỏi mà hắn đã đưa ra.
Tần Lạc bước tới kéo nàng đứng dậy, cười nói: "Khi còn ở Paris, cô ấy đã kể cho tôi nghe một câu chuyện. Cô nữ diễn viên chính trong câu chuyện thời bấy giờ vẫn còn nhỏ lắm, cũng chỉ lớn hơn Bối Bối một chút. Cô ấy mất đi người mẹ của mình, một mình cơ khổ đơn độc sống trong cái xã hội ăn thịt người này. Nếu lúc đó một số người trong Cừu gia không hạ độc thủ với cô bé đó, thì có lẽ mối thù hận cũng không sâu nặng, không khó giải quyết như thế này."
"Cô ấy đã nói với tôi một câu như thế này: Người đàn ông nếu không thể có trách nhiệm với người đàn bà của mình, thì tốt hơn hết hãy lo cho tốt cái của quý của mình. Cô ấy là người đàn bà của tôi, tôi không thể bỏ mặc cô ấy vào lúc này được. Nếu tôi làm như vậy thì cũng có khác gì cha của cô đâu."
"Tôi xin lỗi. Thực sự xin lỗi." Cừu Yên Mị chớp chớp đôi mắt đỏ au của mình nói. "Tôi thật sự là không biết phải làm thế nào cho phải, và cũng không nghĩ được ra cách nào tốt hơn để cứu chữa kiếp nạn này."
"Những gì mà cô có thể làm được thì cô đã làm rồi." Tần Lạc thở dài nói. "Lẽ nào cô lại không nhìn ra sao? Cô là người duy nhất không được cô ấy bài trừ ra ngoài đấy. Cô ấy có thể nở một nụ cười thản nhiên để đối mặt với những người đã từng làm tổn thương cô ấy, nhưng vì sao chỉ khi nào đối mặt với cô thì cô ấy lại nói năng lạnh nhạt, cự tuyệt cô như thế chứ?"
"Đó là vì cô ấy sợ mình sẽ mềm lòng, sợ mình sẽ bị tình thân của cô làm cho xúc động. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều là một mình. Cô ấy quan tâm đến tình thân hơn bất kỳ một người nào khác. Nhưng đáng tiếc là Cừu gia mấy người lại không bao giờ cho cô ấy."
"Bây giờ phải làm thế nào? Tôi phải làm thế nào để có thể tiêu trừ mối thù hận giữa cô ấy và Cừu gia đây?" Cừu Yên Mị sốt ruột hỏi.
"Không phải là cô phải làm thế nào." Tần Lạc lắc đầu nói. "Việc này kỳ thực là chẳng liên quan gì đến cô cả. Phải là những người khác trong Cừu gia nên làm thế nào mới phải. Người mà cô ấy muốn báo thù không phải là cô, mà là Cừu gia. Cô chỉ là một phần tử trong Cừu gia mà thôi, không thể đại diện cho thái độ của Cừu gia được."
"Thế còn anh thì sao?" Cừu Yên Mị nhìn Tần Lạc hỏi. "Nhất định sẽ ra tay giúp đỡ cô ấy chứ?"
"Tối nào cô ấy cũng không ngủ được, có vô số lần choàng tỉnh dậy chỉ vì gặp ác mộng." Tần Lạc cười nói: "Tôi cũng không được coi là một người đàn ông tốt, không thể cho cô ấy một danh phận, thì sẽ làm cho cô ấy buổi tối có thể ngủ ngon một chút vậy. Là một người đàn ông thì ít nhất là không thể để cho người khác ăn hiếp người đàn bà của mình. Nếu có người ăn hiếp cô ấy, thì tôi sẽ giúp cô ấy lấy lại thế trận."