Lời nói này vừa được thốt ra thì làm kinh động đến toàn bộ những người ngồi ở đây.
Những người vốn đang ngồi nói chuyện uống trà đều đổ dồn ánh mắt về phía này, hướng vẻ mặt hầm hè lên nhìn Lệ Khuynh Thành.
"Cô nói thế là có ý gì? Cái gì mà gọi là cô nói cái gì thì chúng tôi phải nghe theo thế, cô muốn gì thì chúng tôi phải đáp ứng cho cô? Cô đừng có quên rằng cô chỉ là một quản gia thôi, chứ không phải là chủ nhân của chúng tôi."
"Đúng đấy. Khi trước chú hai cai quản sự nghiệp của Cừu thị cũng không có bá đạo như thế này bao giờ? Cô nghĩ mình là ai thế?"
"Người đàn bà đanh ác, để cho cô vào trong nhà này đã là tốt lắm rồi, cô lại còn muốn cỡi lên đầu lên cổ chúng tôi nữa à? Trừ phi là tôi chết nếu không thì cô đừng có nằm mơ."
……………..
Lệ Khuynh Thành chẳng thèm để ý tới những ngôn từ ô ếu mà bọn họ dành cho mình, nàng cười khẩy nói: "Muốn chết à? Không dễ dàng như thế đâu." Nguồn: http://truyenfull.xyz
Chết là một cách giải thoát. Lệ Khuynh Thành đời nào lại để cho bọn họ được giải thoát một cách dễ dàng thế chứ.
Ít nhất thì cũng không để cho bọn họ đột nhiên "trốn tránh" như Cừu Thiên Tứ được.
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiến hành sát hạch một cách toàn diện tất cả những người có trách nhiệm trong tập đoàn của Cừu gia. Nếu không đủ năng lực, thì tôi sẽ yêu cầu chủ động từ chức, chọn một người có năng lực hơn để thế chỗ vào."
Câu nói này nhằm đúng vào những nhân vật quan trọng trong Cừu gia.
Sản nghiệp của Cừu thị thuộc vào hạng sản nghiệp tư nhân, không ít người trong Cừu gia đều đảm nhiệm một chức vụ hoặc kiêm nhiều chức vụ trong tập đoàn. Bọn họ người thì chỉ chuyên phụ trách về vấn đề nhân sự như thế này, người thì nắm trong tay quyền quản lý vận hành của một công ty, nếu không quét sạch hết bọn họ ra ngoài thì cho dù Lệ Khuynh Thành có trở thành một người cầm quyền chính trong công ty, cũng chưa chắc đã khiến cho những công ty, xí nghiệp này kinh doanh và phát triển đúng theo như ý nguyện của nàng.
"Cô làm trò đã đủ chưa? Chúng tôi là cổ đông của công ty, chúng tôi là ông chủ, chúng tôi là những nhà đầu tư … dựa vào cái gì mà tiến hành sát hạch đối với chúng tôi?" Cừu Trọng Xương nhảy dựng lên chửi vào mặt Lệ Khuynh Thành.
"Lẽ nào không ai nói cho anh biết là khi nói chuyện với phụ nữ thì phải lịch sự, phong độ đầy mình hay sao?" Jesus chặn lại trước mặt Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười nói.
"Phong độ cái con mẹ mày ấy. Chúng tao nói chuyện thì làm gì có phần cho mày xen vào? Mau biến ra ngoài đi."
Jesus không biến ra ngoài mà anh ta để cho Cừu Trọng Xương phải biến ra ngoài.
Đúng là biến thật.
Anh ta vừa đá nhẹ một cái mà Cừu Trọng Xương đã ngã nhào ra sàn nhà, sau đó thì từ từ lăn vòng tận ra bên ngoài cửa.
Jesus không dám dùng lực lớn quá, vì nếu dùng lực quá thì Cừu Trọng Xương chắc là sẽ "bay" thẳng ra ngoài mất.
Mặt mũi của Cừu Trọng Xương đều bị chà xát lên sàn nhà, muốn mở miệng chửi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Jesus thì những lời thô tục sắp được văng ra lại bị mắc kẹt luôn ở cổ họng, khiến cho hắn ta mặt đỏ tím tái hết cả lên.
Người đàn ông ban nãy còn mang vẻ mặt ôn hòa mà trong phút chốc đã đằng đằng sát khí.
Hắn cảm nhận được Jesus thực sự sẽ giết người.
"Á, Trọng Xương, anh không sao chứ?"
"Sao anh lại có thể đánh người được? Thật thô lỗ hết sức."
"Không có giáo dục … đúng là chủ nào tớ nấy."
Jesus nhìn Lệ Khuynh Thành một cái rồi cười hề hề hỏi: "Tôi có thể nói cho bọn họ biết nghề của tôi trước kia là sát thủ không?"
"Được." Lệ Khuynh Thành gật đầu nói.
"Bọn họ có tin không?"
"….. Chắc là không đâu."
"Ồ, thế thì thôi vậy." Jesus có phần bất đắc dĩ. Từ sau khi có được "thân phận" thì anh ta hành sự không tiện cho lắm.
Làm sát thủ thì vẫn tốt hơn, lúc đó chẳng bao giờ phải để mắt tới cảnh sát hay pháp luật làm gì cho mệt.
Lệ Khuynh Thành thu lại nụ cười của mình, nàng tiếp tục dùng ánh mắt sắc lẹm lướt ra xung quanh, nói: "Tôi không cần biết các vị hiện giờ đang đảm nhận chức vị gì, nhưng nếu không thông qua được đợt sát hạch này, thì việc mà các người cần phải làm đó là chủ động từ chức. Cứ làm một phú ông nhà giàu không phải rất thích hợp với các người hay sao?"
Lệ Khuynh Thành quay đầu lại nhìn Cừu Yên Mị, hỏi: "Những thứ mà tôi cần đều chuẩn bị hết rồi chứ?"
"Chuẩn bị xong hết rồi." Cừu Yên Mị gật đầu nói, sau đó chỉ tay vào mấy chiếc hòm to tướng: "Sổ sách về sản nghiệp của Cừu thị toàn bộ đều nằm ở đây."
"Thu hết cả lại." Lệ Khuynh Thành vẫy tay một cái, đám người đi theo sau nàng lập tức tiến đến, cứ hai người một bê đem ra ngoài.
"À, còn một sự việc nữa quên không nói cho các người biết." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nhìn đám con cháu họ Cừu ai nấy sắc mặt khó coi đến cực điểm, nói: "Nếu người của tôi trong khi kiểm tra sổ sách mà phát hiện ra có vấn đề gì. Ví dụ như có người tham ô công khoản này, lấy của công để bỏ túi mình này .v.v… một khi bị phát hiện ra thì tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát ngay lập tức. Vì những đồng tiền này không chỉ là của các người, mà còn là của tôi nữa."
Nói xong Lệ Khuynh Thành liền sãi bước ra bên ngoài.
"Con tiện nhân, con đàn bà đê tiện …"
"Là ai đã đồng ý để cho nó được hưởng năm mươi phần trăm cổ phần? Là ai?"
"Đúng là rước họa về nhà … Cừu gia thế là hết rồi, hết rồi … ngày sau Cừu gia không còn là họ Cừu nữa rồi."
Lệ Khuynh Thành khi đi đến cửa thì đột nhiên dừng bước quay lại, thì những con người đang lảm nhảm, ồn ào kia mới chịu ngậm miệng lại.
Lạnh lùng!
Ánh mắt của Lệ Khuynh Thành quả thật là rất lạnh lùng!
"Các người có thể chửi sau lưng tôi … nhưng không được để tôi tận tai nghe thấy. Những lời nói của các người không làm thương được tôi đâu, nhưng của tôi thì có thể đấy."
Không ai nói gì toàn bộ câm như hến.
"Ngu si."
Lệ Khuynh Thành tuôn ra hai tiếng này xong thì lại quay người rời đi.
Đợi cho bóng dáng của Lệ Khuynh Thành khuất xa rồi, thậm chí không còn nhìn rõ gì nữa thì trong phòng khách mới có người khẽ ho nhẹ lên một tiếng.
Vừa rồi bọn họ đến thở còn không dám thở chứ đừng nói là ho nữa.
Mọi người quay ra nhìn nhau, ai nấy đều có thể nhìn ra được vẻ hoảng hốt bất yên trong mắt người đối diện.
Cho đến tận bây giờ bọn họ mới hiểu ra được một điều: Cừu gia thật sự là hết rồi!
………………………..
Một ngôi mộ cô đơn, một bóng hình xinh đẹp, một bó hoa cúc tươi nguyên.
Bước từ trong Cừu gia ra, Lệ Khuynh Thành rời khỏi mọi người một mình tới đây. Thậm chí đến cả Jesus cũng bị nàng đuổi đi nữa.
Nàng muốn được yên tĩnh một mình trong chốt lát.
Sắc trời đã chuyển dần từ sáng sớm tới lờ mờ tối từ lâu, có cả những làn gió lạnh thổi hắt vào mặt, nhưng nàng lại chẳng có lấy một cảm giác.
Nàng cứ yên lặng, tê dại, ngây người đứng đó, nhìn thẳng vào tấm ảnh trên chiếc bia mộ kia.
Đây là một bức hình đen trắng có gì đó hoen ố phai mời theo thời gian, trãi qua bao nhiêu năm tháng dãi dầu mưa nắng, nhưng người phụ nữ trong ảnh không bị lấy đi tuổi thanh xuân và vẻ đẹp của mình, mà còn có một vẻ đẹp thanh tao thoát tục khiến cho ai nấy nhìn vào cũng phải thích.
Người phụ nữ trong ảnh và Lệ Khuynh Thành có khá nhiều nét giống nhau.
Trên đường núi cách đó không xa, Tần Lạc đứng bên cạnh chiếc Audi màu đen nhìn vào bóng hình đứng đơn độc một mình kia, hỏi: "Cô ấy đứng đó được bao lâu rồi?"
"Tám giờ đồng hồ rồi." Jesus cười nói. Sau đó anh ta giơ đồng hồ trong tay mình lên, bổ sung: "Đáng lẽ phải tám giờ hai mươi lăm phút mới đúng."
Tần Lạc ngẩng lên nhìn trời, nói: "Xem ra trời sắp mưa rồi."
Nói xong bèn bước nhanh đến chỗ Lệ Khuynh Thành.
"Trời lạnh rồi, chúng ta về thôi." Tần Lạc đứng sau lưng Lệ Khuynh Thành cười nói.
Lệ Khuynh Thành không quay đầu lại, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh nói: "Ngày trước muốn đến thăm bà, nhưng vẫn không có đủ dũng khí. Em thậm chí còn không dám gọi bà ấy là mẹ nữa, vì cứ mỗi lần em gọi thì lại cảm giác như có một tảng đá chèn lên ngực làm cho em không sao thở nổi. Không còn có gì khiến người ta phải khổ sở như thù hận. Hôm nay cuối cùng cũng có thể đến thăm bà, nên em muốn ở bên cạnh bà lâu hơn một chút."
"Đây cũng đâu phải là việc gì to lớn lắm đâu, mai anh tìm người chuyển mộ của bà vào trong thành phố, như thế thì lúc nào em thích là có thể đến thăm bà."
Lệ Khuynh Thành không bác bỏ ý kiến của Tần Lạc, mà vẫn tự lẩm nhẩm: "Lúc đó em vẫn còn nhỏ lắm, bà đã nói với em rằng, con à, ngày sau con nhất định đừng dễ dàng mà yêu một người đàn ông. Kỳ thực yêu họ chẳng có gì là sai, chỉ sợ rằng yêu không phải người thuộc về mình."
Lệ Khuynh Thành chỉ vào người phụ nữ trong ảnh, nói với Tần Lạc: "Bà đã yêu một người đàn ông, rồi hiến dâng hết tất cả những gì mình có, kết quả là bị người đàn ông đó vứt bỏ một cách vô tình, bị người nhà của người đàn ông đó đuổi ra khỏi cửa. À không, phải nói là căn bản là chưa được bước qua cánh cửa mới đúng."
"Vậy mà em lại bước vào con đường mòn mà bà ấy đã đi."
"Kỳ thực thì …" Tần Lạc muốn lên tiếng giải thích. Nhưng định nói ra khỏi miệng rồi mà lại không nói được gì.
Hứa hẹn nói ra thì đơn giản lắm, nhưng làm thì khó khăn vô cùng.
"Anh không cần nói gì đâu, em hiểu mà." Lệ Khuynh Thành quay đầu lại cười với Tần Lạc, nói: "Em trước giờ chưa từng hối hận vì sự lựa chọn của mình, những gì anh cho em đã vượt xa phạm trù em mong muốn rồi. Em có lẽ được xem là một người vợ bé hạnh phúc nhất trần gian này cũng nên."
"………."
Lệ Khuynh Thành hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh, nói với giọng bi thương: "Người đàn ông mà mẹ yêu đã hại chết mẹ, còn người đàn ông con yêu lại báo thù giúp mẹ. Ít nhất thì điều đó có thể chứng minh rằng, về khoản chọn lựa đàn ông thì con có mắt nhìn người hơn mẹ, phải không?"
Không ngờ Lệ Khuynh Thành lại có thể thảo luận về loại sinh vật "đàn ông" với người mẹ vợ tương lai đã đi xa từ lâu như một cô bé con vậy, hắn chỉ biết đứng đó mà cười gượng.
Lệ Khuynh Thành đứng thẳng người dậy, nói: "Đi thôi, chúng ta về thôi."
"Ừ." Tần Lạc gật đầu.
"Tối đến chỗ em nhé." Lệ Khuynh Thành nói.
"Vì sao?"
"Em muốn anh … và cũng muốn cho anh muốn em."
"Việc này … có thể đi xa hơn một chút rồi hãy nói không?"
"Em chính là muốn cho bà nghe thấy đấy."