Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 920: Đập không vỡ thì chôn sống



Hồng Phu ấm ức nhưng Ciro còn cảm thấy ấm ức hơn ấy chứ.

Một người đàn ông to lớn mà bị một cô gái áp bức đến vậy, nói ra không phải là mất mặt lắm sao?

Cô ả này quả thực là quá mạnh, hai người đồng hành với hắn một chết một bị thương, gần như chẳng còn bất kể thế gì để chống đỡ lại nữa.

Mình vốn dĩ định nhân lúc cô ta với trợ thủ bên mình gây lộn thì ra tay, nhưng không ngờ là phản ứng của cô ta lại nhạy bén đến vậy, kịp thời thoát khỏi vòng vây, hơn nữa còn lập tức phản công lại.

Cũng may mà chiếc Mercedes Benz này được đặc chế đặc biệt để bảo vệ được hắn, nếu trên tay cô ta không có những vũ khí gây sát thương với quy mô lớn thì chắc cô ta cũng không làm được gì mình đâu.

Hắn ta nhìn thấy Hồng Phu đứng đó dậm chân chửi bới, nhưng cũng không còn tâm trí nào mà nghe nàng nói nữa.

Lúc này thì hắn ta không còn cách nào mà đi bận tâm tới người đồng hành của mình nữa, chắc hẳn nàng ta cũng sẽ tự giải quyết mình để không để lại hậu hoạn về sau.

Hắn ta định chạy trốn.

Hắn ta khởi động xe rồi vọt tới người Hồng Phu một cách hung mãnh.

Hồng Phu tất nhiên là không thể để cho xe đâm vào mình rồi, nàng lùi người về sau, tiếp đó thì nhảy vọt lên trên một tảng đá ở chân núi.

"Đồ ngu." Ciro chửi thầm trong bụng.

Hắn ta phanh lại một cách đột ngột, không để cho xe đâm vào vách núi, sau đó nhanh chóng lùi xe lại, muốn dùng lợi thế của mình là tốc độ để vứt bỏ Hồng Phu lại sau lưng.

"Muốn chạy trốn à, không đơn giản như thế đâu." Hồng Phu nhảy vọt một cái, bèn bay thẳng lên trước đầu xe.

Nhưng cánh cửa xe bổng nhiên hé mở, Ciro giơ súng nhắm thẳng vào Hồng Phu đang bay giữa không trung bắn liền hai phát.

Hồng Phu kinh hãi, sợi dây trong tay nàng liền cuốn chặt vào chiếc gương chiếu hậu trên xe, sau đó dùng lực kéo một cái, toàn thân nàng bay sang hướng khác của thân xe.

Bùm! Bùm!

Vì nơi đây vắng người, bao xung quanh lại là rừng núi nên tiếng súng vang đi rất xa, viên đạn lại khiến cho hai tảng đá xuất hiện thêm hai cái lỗ dày đến vài centimet.

Từ khi chứng kiến được thân thủ của Hồng Phu thì Ciro không còn vọng tưởng rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu một cách dễ dàng được.

Hắn nổ súng như vậy chỉ là muốn ngăn nàng lại, kéo dài thời gian truy đuổi của nàng mà thôi.

Nhưng không ngờ Hồng Phu lại dùng dây thừng cuốn chặt lấy gương chiếu hậu trên xe, nếu thế này thì bất luận là hắn ta có lái xe đến đâu thì nàng cũng đi theo như hình với bóng.

Sợi dây thừng chính là mắc xích nối nàng với chiếc xe lại với nhau, xe đi thì nàng cũng đi, xe dừng … thì nàng vẫn có thể đi được.

"Khốn kiếp." Ciro tức muốn chết, nhưng lại chẳng làm gì được. "Nếu mày đã muốn chết đến thế thì tao tiễn mày một quảng đường vậy."

Ciro lại đóng chặt cửa sổ xe lại, hắn chuẩn bị lái thẳng xe đến Đồng Tước Thái. Đến lúc đó có thêm sự giúp đỡ của Bạch Tàn Phổ, thì bọn họ sẽ giải quyết cô gái này một cách nhanh gọn thôi, giả sử cô ta không chạy trốn giữa đường.

Tất nhiên là trong lúc này thì hắn ta vẫn không biết được tình cảnh của Bạch Tàn Phổ cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao nhiêu.

Hồng Phu cũng rất sốt ruột, nàng không có cách nào để lôi được người ở trong xe ra ngoài, nhưng nàng cũng không để mặc cho hắn đưa đến chỗ mà hắn ta muốn đến được.

Làm thế nào đây?

Bổng có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng phi thân nhảy vọt lên đỉnh xe.

Sau đó rút một con dao găm sắc lẹm từ bên hông ra.

Tay phải vừa vung lên một cái thì sợi dây thừng liền rời khỏi chiếc kính chiếu hậu mà trở lại bàn tay nàng.

Nàng nhanh chóng buộc con dao găm vào đầu sợi dây, tiếp đó tay phải giơ lên trên đỉnh đầu quay vài vòng, dao găm được buộc chặt vào đầu dây sau khi được vung lên như thế thì như xé rách cả màn không khí trước mặt, kêu lên vun vút.

Một vòng …

Hai vòng …

Ba vòng …

Đến khi nàng thấy thời cơ chín muồi, dao găm có thể phát huy lực lớn nhất rồi thì nàng đột nhiên phất tay cho sợi dây đập thẳng vào lốp xe.

Bùm!

Một tiếng vang xé gió truyền tới, toàn thân phía sau của chiếc xe xụp xuống, sau đó là những tiếng lạch cạch vang lên. Chiếc xe vốn dĩ đang yên đang lành, giờ đây bắt đầu mất thăng bằng, giống như một con chó bị thiếu một chân vậy.

Lốp xe là điểm yếu duy nhất của chiếc xe này, cho dù nó cũng được làm từ một loại cao su đặc biệt, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn là cao su, không phải thế sao?

Con dao găm mà Hồng Phu dùng được Cổ vương đời trước tặng lại cho nàng, thoạt nhìn thì thấy đen sì sì, cũng chẳng biết được làm từ vật liệu gì nữa, nhưng sắc bén vô cùng, có thể chém sắt như chém bùn.

Dưới sức mạnh được truyền từ sợi dây thì con dao găm này đâm thủng cả một tầng lốp ngoài và một tầng săm xe bên trong nữa, khiến cho một chân của chiếc xe nằm trong trạng thái tê liệt.

Hồng Phu vốn dĩ cũng chẳng mong mỏi gì nhiều vào chiêu này, nhưng khi thấy đạt được mục tiêu thì trên mặt tỏ vẻ vui sướng.

Nhưng cũng may là tốc độ thu dây lại của nàng đủ nhanh, nếu không thì với quán tính chuyển động của bánh xe thì không kéo dật nàng từ trên đỉnh xe xuống mới là lạ.

Một nhát thành công, nàng cứ đà thế mà tiến tới, lại phất sợi dây về phía bánh xe phía trước.

Ầm!

Lần này nàng không dùng sức nhiều lắm nên chưa đâm thủng được lốp xe.

Dao găm mặc dù đâm đúng bánh xe rồi nhưng lại không tiếp xúc được lốp xe.

Nàng lại lấy sức quay mười mấy vòng trên không nữa rồi mới phát động công kích.

Bùm! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lại một bánh xe bị đâm thủng, toàn bộ thân xe đã nghiêng hẳn về một phía. Hai bánh xe ở bên kia thân xe vẫn còn rất tốt, nhưng hai bánh xe ở bên xe còn lại thì đều đã phát nổ, căn bản là không thể tiếp tục giữ vững thăng bằng được.

Tất nhiên đây cũng là kết quả mà Hồng Phu muốn.

Nàng đứng nghiêng ngả trên đỉnh xe, như thể bất kể lúc nào cũng có thể rơi xuống đất vậy, trông nàng giờ đây giống như một con chim non đang bay trong cơn mưa bão.

Hồng Phu không tiếp tục chà đạp lên hai cái bánh xe còn lại nữa, mà bay người xuống rồi dùng dây thừng cuốn lấy một tảng đá chặn lại ở giữa đường.

Sau đó tảng đá thứ hai, tảng đá thứ ba…

Chỉ cần là dùng mắt thường trông thấy được thì tất cả đều bị nàng dùng dây thừng cuốn chặt chồng chất vào một chỗ.

Vì hai lốp xe của chiếc Mercedes Benz này đã bị nổ, gầm xe đã trở nên thấp lắm rồi, nếu giờ còn muốn phi thẳng qua những tảng đá này thì quả là khó khăn vô cùng.

Sau những tiếng cạch cạch liên tiếp, thì chiếc xe không thể nào nhúch nhích nổi nữa mà phải dừng lại giữa đường.

Bên dưới gầm xe được chất đầy đá, nếu không xê dịch được đống đá đó đi thì chiếc xe căn bản là không thể tiếp tục chạy được nữa.

Nhưng ai dám xuống xe để nhặt đá đi chứ?

Hồng Phu cũng không chịu dừng lại ở đây.

Sau khi làm cho chiếc xe phải dừng lại thì nàng liền nhảy vọt lên trên sườn núi.

Ciro coi như đã mất hẳn phong độ của mình, giờ đây hắn ta như một con ếch ở trong chảo dầu sôi sục vậy, giương ánh mắt kỳ quặc của mình lên nhìn theo bóng dáng Hồng Phu mà không biết nàng ta đang định giở trò gì nữa?

Rất nhanh, hắn liền biết được lòng dạ ác độc của người phụ nữ này.

Từ trên đỉnh núi vọng xuống những tiếng vang ầm ầm không ngớt, từng tảng đá to lớn lao thẳng tới chiếc Mercedes Benz.

"Tao không phá vỡ được mày, chẳng nhẽ lại không đập cho mày bẹp dí được?

Đây là suy nghĩ của Hồng Phu, nàng còn nghĩ, nếu làm thế này vẫn không được thì tao sẽ trực tiếp chôn sống mày luôn.

Dù sao thì đá ở trên núi cũng nhiều vô kể, hơn nữa còn không tốn một xu.

Ciro không biết chiếc xe này liệu có thể chịu đựng được nhũng tảng đá lớn này không, trước hắn vẫn cảm thấy tràn trề tự tin, nhưng khi hắn nhìn thấy những tảng đá lớn cứ đổ sầm sầm xuống thì hắn bắt đầu không chắc chắn với suy đoán trước đó của mình.

Nếu, giả như, vạn nhất, không chịu đựng nổi thì sao đây?

"Không thể đợi thêm được nữa." Hắn ta tự nói với bản thân.

Khi một tảng đá gần rơi xuống thì hắn ta đạp mạnh cửa xe ra và lăn ra ngoài.

Ầm, ầm, ầm …..

Từng tiếng nổ lớn vang dội một vùng, những tảng đá cứ nối tiếp nhau rơi rầm rầm xuống chiếc Mercedes Benz. Cửa xe bị thủng lỗ chỗ, còn thân xe thì bị đẩy tới sát bên mép vực thẳm.

Ciro vốn định lăn xuống vực sâu để chạy trốn, nhưng còn chưa kịp đưa ra quyết định thì đã nhìn thấy cô gái đó phi thẳng về phía mình. Sao tốc độ của cô ta lại có thể nhanh đến thế được chứ?

Cắn chặt răng, hắn lợi dụng chiếc xe làm vật chắn, bắt đầu giơ súng lên bắn.

Bùm! Bùm! Bùm!

Khi hắn ta bắn hết ba viên đạn cuối cùng mà cô gái đó vẫn sống nhăn răng ra thì họng súng của hắn nhằm thẳng vào đầu mình, sau đó thì bóp cò một cách đứt khoát.

Đôi khi sống sót còn khiến cho người ta không thể chịu được hơn cả cái chết.

…………………………

Cho đến lúc này Bạch Phá Cục vẫn không chịu buông tha, vẫn kiên quyết bắt mình đi bằng được, điều đó có phần nằm ngoài dự tính của Bạch Tàn Phổ.

Cuồng ngạo không có gì là sai, nhưng kiểu gì thì cũng nên có chút trí tuệ chứ?

Hiện giờ đã bị hai họng súng chỉa thẳng vào đầu, mà anh ta vẫn còn cò kè mặc cả với mình được?

Vết thương ở chân khiến hắn ta đau đến buốt xương nhức óc, nhưng vì muốn thể hiện mình trước mặt anh cả, nên hắn vẫn cố nhẫn nhịn, tuy vậy thì những giọt mồ hôi trên trán vẫn không ngừng rơi xuống, giống như một chuổi hạt bị đứt dây nối vậy.

Hắn rút chiếc khăn mùi xoa từ trong túi ra, buộc chặt vết thương lại, vừa buộc vừa nói với Bạch Phá Cục: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi theo anh đâu. Một là anh đi ra khỏi đây, hai là anh cũng không cần phải đi đâu cả."

"Sao? Mày muốn giữ tao ở lại à?" Bạch Phá Cục cười nhạt hỏi.

"Nếu tôi nói rằng ngày nào tôi cũng cầu nguyện để anh mắc bệnh nặng mà chết sớm, chắc anh nhất định sẽ thấy bất ngờ lắm phải không?"

"Tao chẳng bất ngờ chút nào." Bạch Phá Cục cười nói. "Đây mới đúng là phong cách của mày và cũng là việc mà mày có thể làm."

Hắn ta còn thắt thành hình nơ con bướm ở đó nữa, sau đó hắn rút một miếng khăn giấy lau đi những giọt mồ hôi trên trán mình, nói: "Anh em chúng ta lâu lắm rồi không có những cuộc hàn huyên như thế này thì phải?"

"Tính từ hồi mà tao biết nhận thức cho đến giờ thì chưa từng có." Bạch Phá Cục nói.

Người ta vẫn thường nói con nhà nghèo thì biết đảm đương việc nhà sớm, nhưng con nhà giàu thì nhận thức sớm.

Từ khi còn rất nhỏ, Bạch Phá Cục đã biết đạo lý là mỗi khi nói chuyện với người khác chỉ nên nói với lượng vừa phải, trẻ con đứa nào đứa nấy nói dối mà mặt không biết đỏ, tim không đập nhanh. Cha mẹ hay những người bề trên biết rõ là bọn chúng nói dối, nhưng chưa từng vạch tội bao giờ, mà bọn họ nói đúng ra là giống như đang bồi dưỡng cái khả năng này của bọn nhóc thì đúng hơn.

Cứ thế, bọn chúng trở nên giả dối, gian xảo, tàn ác và không biết đâu mà lần.

Mọi tội lỗi đều có thể được tô đẹp lên, điều đó đã làm giảm bớt việc phạm sai lầm của bọn chúng.

Cha mẹ không giống cha mẹ, anh em không giống anh em, đây là một nỗi buồn lớn nhất của những người sinh ra trong gia đình giàu có.

"Đúng vậy, chưa từng có bao giờ. Hôm nay thật có thể nói hết những thứ trong lòng ra một cách thỏa thích." Bạch Tàn Phổ cười lớn nói. "Tôi đột nhiên thay đổi chủ kiến, nếu anh đã không muốn đi khỏi đây, thì thôi đừng đi nữa vậy. Anh nói xem, nếu mà anh chết rồi thì liệu ông nội có giao Bạch gia cho tôi không nhỉ?"

"Mày không sợ bị trừng phạt à?"

"Trừng phạt á? Anh nghĩ là ông ấy còn có sự lựa chọn nào khác à?" Bạch Tàn Phổ cười nói.

Bạch Phá Cục không nói gì. Anh ta rất rõ một điều đó là nếu mình chết đi thì Bạch Tàn Phổ là người thừa kế thích hợp nhất của Bạch gia. Cho dù ông nội có biết tất cả những việc mà nó làm, thì cũng làm như thế.

Bạch Tàn Phổ lướt mắt nhìn hai tên thủ hạ tâm huyết đang chỉa súng vào Bạch Phá Cục, nói: "Đưa anh ta đến nhà lao."

"Nhị thiếu gia … nhị thiếu gia, cậu làm sao thế? Sao chân lại chảy máu thế kia?" Quản gia Lý Vệ bước tới, quỳ sụp xuống trước mặt Bạch Tàn Phổ, lo lắng nói: "Không thể băng bó đơn giản như thế này được, làm thế sẽ bị nhiễm trùng đó. Nhị thiếu gia, tôi giúp cậu xử lý vết thương này nhé…"

Việc xãy ra tiếp theo khiến cho Bạch Tàn Phổ phải giương mắt đờ đẫn nhìn, người mà hắn ta coi là tâm phúc, là phụ tá đắc lực của hắn, giờ đây lại cầm dao dí vào cổ hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.