Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 989: Làm việc mà mình nên làm



"Chúng ta đến đó xem thế nào." Tần Lạc vội nói.

Hoán Khê building là tòa nhà mà hắn đầu tư xây dựng, vì vậy mà nếu nơi đây xuất hiện sự cố thì chắc chắn không thể không bị dính rắc rối.

Hơn nữa, hắn lo sợ Ninh Toái Toái sẽ bị đám người kia làm tổn thương.

Jesus đóng cửa xe lại, đi sát theo sau lưng Tần Lạc.

Hình như quan hệ giữa anh ta và Lữ Hàm Yên chẳng có tiến triển gì cả, ít nhất thì Tần Lạc không hề nghe nói hai người bọn họ đi hẹn hò riêng gì ở ngoài cả, nhưng anh ta đối với công việc vệ sĩ của mình thì ngày càng trở nên thuần thục.

Thực ra thì sau khi trận hỏa hoạn xảy ra ở trường đua ngựa Hoa Điền thì Tần Lạc đã diệt trừ luôn virus muỗi Mặt Người trên người anh ta rồi, nhưng cho đến tận bây giờ mà anh ta vẫn không muốn rời đi. Tần Lạc chỉ có thể ngại ngùng mà thừa nhận rằng, anh ta bị sức lôi cuốn ghê gớm và nhân cách vĩ đại, cao thượng của mình chinh phục, sau đó thì hoàn toàn ngã gục trên mũi giày của mình.

Còn chưa bước vào bên trong đám người, thì đã ngửi thấy một mùi máu tanh ngòm, trên mặt đất còn xuất hiện không ít những vệt máu nhỏ.

Có người bị thương rồi ư?

Tần Lạc thất kinh, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Những người công nhân mặc đồ bảo hộ đứng chen chúc ở trước mặt, cứ la hét, tranh cãi liên hồi, chẳng ai đáp lại câu hỏi của Tần Lạc cả.

"Cho tôi đi nhờ một chút." Tần Lạc lớn tiếng hét lên.

Có người quay đầu lại lườm mắt nhìn hắn một cách phẫn nộ, sau đó lại quay đít vào mặt hắn.

Jesus cười cười đứng lên trước, hai ta giơ ra, sau đó anh ta liên tục giở những thủ đoạn thấp hèn của mình ra, toàn thân anh ta giống như thể một con dao sắc nhọn vậy, cứ thế mà tiến lên trước rồi mở ra một con đường. Có một số người còn chưa hiểu là đang có chuyện gì xảy ra thì cơ thể họ đã bị lùi về phía sau rồi.

Tần Lạc nhanh chóng bước theo, rất nhanh, hắn đã theo bước Jesus chen chân được vào nơi xảy ra sự việc.

Một người đàn ông dáng người gầy guộc, da ngăm đen, trên đầu còn đội chiếc mũ bảo hộ đang nằm trên mặt đất. Bộ quần áo lao động màu xám trên người ông ta dính đầy vôi vữa, nhìn rách nát như một miếng vải đã được dùng rất nhiều năm rồi vậy.

Chân phải của ông ta ướt đẫm máu, từng vũng máu nhỏ đang đông tụ lại, có xu hướng lan tràn thành cả một dòng sông.

Đôi giày đi ở chân đã không nhìn rõ được màu vốn có của nó, đế giày cũng bị nứt toác ra rồi, ở giữa bàn chân ông ta có một vật thể nhọn như một lưỡi hái đâm thẳng vào đó.

Có thể nhận ra được, vật thể đó chính là thủ phạm gây ra thương tích cho công nhân.

Mấy người đàn ông đội mũ bảo hộ đang toát mồ hôi hột vì lo sợ, nhưng lại chẳng thể làm được gì.

"Sao vẫn không đưa đi viện?" Tần Lạc tức giận thét lên.

"Đã kêu xe cấp cứu rồi." Một người trong đám người đó nhìn Tần Lạc với ánh mắt nghi hoặc nói. Mặc dù anh ta cũng không rõ vì sao lại phải giải thích cho người trẻ tuổi này nghe nữa.

"Còn đợi xe cứu thương gì nữa chứ?" Tần Lạc tức giận nói. "Phải nhanh chóng lấy xe mà đưa ông ấy đến bệnh viện chứ. Đợi xe cứu thương thì đến bao giờ mới được đây?"

Quả thật, sự lo lắng của Tần Lạc cũng không phải là không có lý.

Chưa nói gì đến hiệu suất làm việc của xe cứu thương của bệnh viện, mà chỉ cần nói đến khoảng cách giữa bệnh viện và công trường xa một chút, thì thời gian cả đi lẫn về không phải sẽ khá là tốn thời gian hay sao?

Cứu người như cứu hỏa. Có nhiều khi chỉ cần muộn một chút thôi là đã không thể cứu vãn được gì nữa rồi.

Những người công nhân nhìn trân trân vào nhau, sau đó một người trẻ tuổi nói: "Xe công trình và xe mua đồ ăn đều đã dùng hết rồi. Hiện giờ ở đây không còn chiếc xe nào cả."

"Kia không phải là xe hay sao?" Tần Lạc chỉ vào chiếc xe nhỏ màu vàng ở trước cổng của bộ chỉ huy công trình hỏi.

Đó là một chiếc xe đua khá bắt mắt, mặc dù một người mù về xe như Tần Lạc không nhận ra biển chiếc xe này, nhưng Tần Lạc vẫn có thể biết được giá trị của nó không hề tầm thường chút nào thông qua kiểu cách cùng với cái nhãn hiệu hiếm thấy của nó.

Những người công nhân tỏ rõ vẻ khó xử, nói: "Làm vậy làm sao được? Đó là xe của người ta, người ta không đồng ý thì chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác cả."

Bọn họ lộ vẻ sợ hãi khi nhìn vào chiếc xe đó, như thể đó không phải là một chiếc xe đua hào nhoáng mà là một con quái thú ăn thịt người vậy.

"Hứ, không phải chúng tôi không muốn đưa chú Đức Trụ đi bệnh viện, nhưng không có xe thì biết đưa chú ấy đến đó kiểu gì đây? Xung quanh đây toàn là đồng không mông quạnh, đến cả một chiếc taxi cũng không có, mà cho dù là có taxi đi chăng nữa thì họ cũng chẳng chịu để cho một người dính toàn vôi vữa rồi máu me thế này lên xe đâu." Một người đàn ông trẻ tuổi đang nắm chặt tay người đàn ông bị thương ức chế nói. "Người trong cái thành phố này xấu hết chỗ nói. Nếu như mà ở nông thôn chúng tôi thì đã đưa người ta đến viện từ lâu rồi."

"Mạng người quan trọng. Chiếc xe đua kia là xe của ai trong công ty thế? Sao không đưa ông ấy vào viện được?" Trong khi nói những lời này thì Tần Lạc đã quỳ xuống kiểm tra vết thương cho người đàn ông trung niên.

Bởi vì ông ta vẫn đi giày, nên Tần Lạc không thể nào nhìn được vết thương của ông ta sâu tới mức nào. Nhưng, nếu như nhổ miếng liềm đang cắm vào chân ông ta ra, thì e rằng sẽ làm cho xuất huyết với số lượng vô cùng lớn.

"Sao lại chưa hỏi cơ chứ? Vừa xảy ra chuyện bọn tôi đã chạy vào hỏi rồi, nhưng người ta vừa trông thấy bọn tôi tới đã bịt mũi chạy vào phòng rồi, không có chìa khóa xe, lẽ nào chúng tôi phải khiêng cả người cả xe đi sao?"

Người trẻ tuổi nhìn Tần Lạc nói: "Anh cũng có xe cơ mà, nhưng lẽ nào anh cũng không muốn làm xe mình bị vấy bẩn?"

Tần Lạc đưa con mắt kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi này, trông anh ta hiền lành chất phát như lại biết dùng chiêu khích tướng để nói khích hắn, Tần Lạc cười nói: "Nếu cần thì tôi sẽ đưa chú ấy tới bệnh viện, chỉ là tôi muốn xem trước vết thương nó ra sao thôi, chú ấy bị ra máu nhiều và nhanh quá, tôi nghi ngờ là cái liềm này đã cắm vào đúng động mạch ở chân rồi. Nếu mà như vậy thì e rằng sau này không thể làm việc nổi nữa."

"Cái gì?" Người trẻ tuổi kia hoảng hốt, hai mắt rưng rưng ôm lấy tay Tần Lạc khóc lóc: "Sao lại có thể như vậy? Tuyệt đối không thế như thế được. Chú Đức Trụ là trụ cột trong gia đình, tất cả mẹ già, vợ con đều phải trông chờ vào chú ấy nuôi dưỡng hết cả."

"Chú ấy không thể xảy ra chuyện gì được, anh ơi, anh nghĩ cách mà cứu chú ấy với, gia đình của chú ấy rất khốn khó."

"Đây là chuyện của cả đời người đó, nếu như cái chân không vận động được nữa, thì cả cuộc đời của chú ấy coi như đi tong rồi."

Viên công nhân bị thương nằm dưới sàn đất kêu rên, sau khi nghe Tần Lạc nói vậy, liền gượng ngồi dậy nắm lấy tay Tần Lạc, cất giọng khàn đục khó nhọc: "Cứu … cứu … tôi với."

Bởi vì quá đau đớn nên giọng của ông dường như đã thay đổi hẳn. Mỗi một câu nói ông đều phải dùng hết sức bình sinh mới thốt nên lời.

"Chú cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu, cháu sẽ nghĩ cách." Tần Lạc vỗ vỗ lên mu bàn tay của người công nhân già an ủi nói.

Tần Lạc biết rằng, có rất nhiều công nhân chỉ vì khi làm việc chẳng may bị thương, buộc phải rời khỏi nơi làm việc, thì bọn họ nếu như nhận được tiền đền bù thì còn đỡ, vì ít ra chuyện chi tiêu trong gia đình cũng sẽ dễ thở hơn một chút. Nhưng nếu như gặp phải một ông chủ không chịu trả tiền, thì cả đời của người công nhân đó coi như đã gặp hạn nặng rồi.

Cách tốt nhất là làm cho ông ta hồi phục, đây không chỉ là cứu một người, mà thậm chí là cứu mấy mạng người nữa.

Nhưng nếu động mạch ở chân đã bị cứa đứt, thì cho dù có đưa đi bệnh viện cũng chưa chắc đã có phương pháp nào chữa trị hữu hiệu cả.

Dĩ nhiên, là Tần Lạc có cách.

"Anh là bác sĩ?" Người công nhân trẻ vui mừng hét lên kinh ngạc.

"Đúng vậy." Tần Lạc nói: "Trong văn phòng có túi cứu thương không?"

"Có." Một người phụ nữ trung niên đeo kính đáp, sau đó bà ta nhanh chân chạy về phía văn phòng tại công trường.

Rất nhanh, bà ta sau đó đã cầm hộp cứu thương, bên ngoài còn in rõ hình chữ thập đỏ nữa.

Tần Lạc mở hộp cứu thương ra, phát hiện bên trong các loại thuốc cũng khá là đầy đủ.

Có băng gạt, có cồn, có oxi già khử trùng, có các loại kéo và dao phẫu thuật, thậm chí còn có hẳn một hộp ngân châm còn chưa bao giờ mở ra nữa.

"Một người qua đây giúp tôi một tay." Tần Lạc ra lệnh nói.

"Để tôi." Người công nhân trẻ tuổi kia nói.

"Được, cậu tới đây." Tần Lạc nói: "Cố gắng giữ chặt đùi phải của chú ấy cho tôi."

Người công nhân trẻ tuổi kia nghe vậy liền giữ chặt lấy chân phải của chú Đức Trụ.

Tần Lạc rất vừa lòng với người công nhân trẻ tuổi này, hắn nói: "Tôi bây giờ sẽ cắt giày của chú ấy trước, sau đó sẽ rút cái miếng liềm này ra, cậu nhất thiết phải giữ thật chặt, không được để cho chú ấy động đậy đấy."

"Tôi hiểu rồi." Người công nhân trẻ tuổi nghiến răng ra lực nói rất dứt khoát.

Tần Lạc mở hộp cứu thương lấy ra cái kéo, sau đó ven theo lưỡi liềm cẩn thận cắt từng miếng trên chiếc giày xuống, hắn sau đó lại cắt luôn chiếc tất đã bốc mùi thum thủm của người công nhân già, rồi kéo nó ra.

Khi hắn cắt tới chiếc tất, thì có không ít người đã cảm thấy chóng mặt buồn nôn. Người phụ nữ trung niên thậm chí còn ợ lên nôn ẹo vài cái mới hết cảm giác ghê tởm đang trào lên trong người.

Nhưng Tần Lạc vẫn vô cùng chuyên tâm vào công việc của hắn đang làm.

Giày và tất hai thứ đã được Tần Lạc cắt rời, tháo gỡ ra, bây giờ vết thương đã hiện ra vô cùng kinh khiếp.

Chiếc lưỡi liềm sắc bén đã cắm ngập sâu vào bên trong da thịt người công nhân già, máu tươi thấm ra chảy tong tong xuống đất.

Tần Lạc cầm lấy kim châm khử độc, sau đó hắn châm vào huyệt "Lao Cung" ngay dưới bàn chân người công nhân già.

Đây chính là huyệt cầm máu, có một danh từ dùng để hình dung nó là "Định Hải Thần Châm".

Có Định Hải Thần Châm rồi, thì những công việc cứu trợ tiếp theo sẽ không xảy ra nhiều biến cố cho lắm, ít nhất thì cũng không thể nào làm cho người công nhân già mất máu nhiều quá mà chết.

Tần Lạc châm một cây châm gây tê làm giảm đau đớn, sau đó quay sang người công nhân trẻ tuổi nói: "Cố giữ thật chặt đấy, tôi chuẩn bị rút lưỡi liềm ra đây."

"Được." Người công nhân trẻ tuổi lấy hết sức bình sinh tập trung vào đôi tay săn chắc của mình.

Tần Lạc từ từ đưa tay lên miệng lưỡi liềm, người công nhân già không ngừng run lên từng cơn, tiếp sau đó ông nghiến răng lại, hai chân của ông rung lên từng chập.

Đúng lúc này, cho dù có là một cơn gió thoảng qua thôi, thì cũng làm cho cái chân bị liềm cắm vào của ông đau buốt tới tận xương tủy.

Tần Lạc thầm vận sức, sau đó hắn đột nhiên dùng sức rút lưỡi liềm lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Soạt ……….

Lưỡi liềm vừa mới rút ra khỏi, một luồng máu tươi bắn phun ra khắp lên mặt của Tần Lạc, nó giống như những đốm hoa li ti màu hồng bay tứ tán trong không trung.

"A …………..!"

Cơn đau dữ dội làm cho người công nhân già kêu đau thê thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.