Bác Sĩ Thú Y

Chương 12: 12: Không Sao Nữa Rồi





Địa chỉ mà Bạch Lê gửi đến cách phòng khám thú y không xa, Thẩm Ám đi xe máy chưa đầy mười phút thì đã đến, anh phóng xe tới thẳng tầng phía dưới cùng, vừa mới bước xuống xe máy, đã nghe thấy âm thanh cãi vã ồn ào từ tầng trên truyền xuống dưới này.

Anh rút chìa khóa xe ra, bước vài bước lên tầng trên, có bốn năm người đang đứng ở hành lang tầng ba, Thẩm Ám vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra một người trong số đó, chính là cái tên mập đã ngược đãi con mèo vào lúc trước.

Hắn ta đang chửi bới, chỉ tay vào mấy người này rồi hét lên cái gì đó.

Một cô nàng tóc ngắn cầm điện thoại quay lại khuôn mặt của người đàn ông mập mạp, không phản bác gì lại, chỉ nói với hắn ta: “Một lát nữa tôi sẽ giao video này cho cảnh sát.


Ba người đàn ông di chuyển qua một bên, tất cả đều khoanh tay trước ngực, đứng ở hai bên trái phải của cô nàng tóc ngắn, trông giống như những vệ sĩ đã được tìm thấy tạm thời.

Gương mặt tên đàn ông mập mạp không hề tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi sợ sao, tôi đâu có phạm pháp, cảnh sát cũng không thể làm gì được tôi.

Nhiều nhất thì chỉ tính là làm phiền đến mọi người thôi, giáo dục hai câu là xong chuyện, nhưng các người có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày không? Tôi nói cho các người biết, ngày nào tôi cũng sẽ tới đây, tôi không tin cô ấy có thể trốn ở trong đó cả đời này cũng không chịu ra!”
Thẩm Ám bước qua đó, vỗ vỗ lên vai tên mập.

Ngay lúc tên mập đó quay đầu lại, Thẩm Ám lập tức đấm một cú vào mặt của hắn ta, toàn thân tên mập run rẩy lắc lư, lùi lại phía sau mấy bước, còn chưa kịp đợi hắn ta đứng vững lại, Thẩm Ám đã túm lấy cổ áo của hắn ta, đẩy người ra xa vài mét, sau đó quay người lại, đấm hắn ta thêm một cú nữa.

Cho dù tên mập đó muốn nói những lời lẽ bẩn thỉu cũng không thể được, vì trong miệng toàn là máu.


Vài người đàn ông đang đứng bên cạnh, mắt thấy như vậy thì đều ngẩn ra: “Ai vậy, đây là? Đới Đới, cô gọi đến sao?”
Đới Mi đang cầm điện thoại quay về phía Thẩm Ám, ánh mắt liên tục nhìn thẳng vào đó: “Tôi cũng không biết, nếu như tôi quen, tôi còn dẫn theo các anh đến đây làm gì! Tôi đã trông cậy vào cái anh đẹp trai này rồi!”
Ba người còn lại vuốt ve trái tim đang tổn thương của mình, thấy có hơi đau đớn.

Thẩm Ám xắn ống tay áo lên, tránh bị máu bắn ra, anh bôi hết máu vào các khớp trên quần áo của tên mập, sau đó nhanh nhẹn lôi tên mập này xuống tầng dưới.

Tên mập bị đánh đến mức không thể chống trả, trên mặt cùng với trong miệng toàn là máu.

Khi Thẩm Ám ấn cái đầu hắn ta va chạm vào bức tường, khiến hắn ta kêu gào cứ như một con lợn: “Cứu tôi với…Cầu xin cậu……Đừng đánh, đừng đánh nữa, cứu tôi với!”
Thẩm Ám thấp giọng nói: “Anh nghe đây, nếu anh đến tìm cô ấy một lần, thì tôi sẽ đánh anh một lần.

Tôi rất rảnh rỗi, mỗi ngày luôn có thể dành ra chút thời gian đến đây để đánh anh.


Vừa nói, anh vừa nhấc đầu gối lên, trực tiếp ấn vào bụng của tên mập này, tên mập cúi người xuống, không ngừng nôn thốc nôn tháo.

Âm thanh còi báo động của cảnh sát vang lên, ngay sau đó có một cảnh sát bước xuống xe, đi tới phía trước vài bước: “Là ai đang gây sự?”
Tên mập đó còn đang hoa mắt chóng mặt, hồi lâu sau từ từ ổn định lại, hắn ta xông về phía cảnh sát, giơ cao hai tay của mình lên: “Cứu tôi với! Người này đã đánh tôi!”
Từ sớm Thẩm Ám đã buông tay rồi đứng sang một bên, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, sau đó tự châm lửa cho chính mình.

Khi cảnh sát đi tới nhìn thấy anh, thì có chút kinh ngạc: “Bác sĩ Thẩm?”
Ở mảnh đất Đồng thành này, nói nhỏ thì không quá nhỏ, nhưng nói lớn cũng không quá lớn, hầu hết mọi người biết Thẩm Ám, đều là do đi ngang qua phòng khám thú y của anh, bao gồm cả mấy vị cảnh sát đang đứng trước mặt.

Thẩm Ám gật đầu với mấy vị cảnh sát, chỉ tay về phía tên người đàn ông mập, nói: “Người này quấy rối bạn của tôi, trước đây thì ngược đãi động vật cũng đã bị tôi cảnh cáo qua một lần, nhưng có lẽ hắn ta thấy tôi dạy dỗ cho mình một bài học còn chưa đủ, nên bây giờ đang muốn làm một ít chuyện vi phạm pháp luật.


Người đàn ông mập mạp mắt mở trừng trừng nhìn thấy Thẩm Ám chỉ nói vài câu qua loa sơ sài đã có thể làm cho bản thân hoàn toàn trong sạch, ngay tức khắc nổi giận: “Cậu ấy đã đánh tôi! Ngay bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra thương tích!”
“Anh có biết phòng vệ chính đáng là cái gì không?”, Đới Mi từ bên cạnh đi ra, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay: “Tôi đã chụp lại toàn bộ, anh đã dùng từ ngữ nhục mạ và chửi rủa chúng tôi, mà cái anh này đây, chỉ là người qua đường nhìn thấy chuyện bất bình nên ra tay nghĩa hiệp thôi.


“Có phải là cô đã gọi cảnh sát không?” Viên cảnh sát hỏi Đới Mi: “Mau xuất trình chứng minh nhân dân.



“Chính là tôi đã báo cảnh sát, tên này quấy rối bạn của tôi, bạn tôi còn đang ở trong phòng.

”, Đới Mi lấy chứng minh thư của mình ra, đưa cho cảnh sát: “Anh có cần lấy lời khai của cô ấy không?”
“Cần, dù sao thì chính cô ấy mới là người liên quan đến việc quấy rối này.

”, sau khi cảnh sát ghi vào sổ xong, lại đi qua hỏi tên mập, chứng minh nhân dân của hắn ta đâu.

Tên đàn ông mập mạp thấy không cam tâm, chỉ vào Thẩm Ám, hét lớn: “Là cậu ấy đã đánh tôi! Chuyện này không thể cứ như vậy cho xong được! Các người không thể bao che cho cậu ấy!”
“Ai đang bao che?”, vị cảnh sát nhìn vào Thẩm Ám, nói: “Thực sự đánh người là không đúng, nên làm phiền bác sĩ Thẩm đi cùng chúng tôi một chuyến.


Thẩm Ám gật đầu: “Tôi biết, làm phiền các anh rồi.


Cảnh sát cùng với vài người nhóm Đới Mi lên tầng, để lại một vị cảnh sát ở đây trông chừng tên mập, sau đó Thẩm Ám mới lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Viên Viên.

“Nói với vị khách đã đặt lịch hẹn trước một tiếng, hôm nay tôi có chút việc bận.


Sau khi cúp điện thoại xong, anh nhấc chân bước lên tầng, tên mập chỉ tay về phía anh, quát lên với vị cảnh sát: “Này, cậu ấy muốn bỏ chạy!”
Thẩm Ám không thèm để ý tới, bước vài bước lên tầng ba, có một đám người đang đứng trước cửa, còn Bạch Lê thì đang đứng phía sau người Đới Mi, cô cúi đầu xuống, trên đầu đội một cái nón to của chiếc áo khoác hoodie rộng rãi.

Khi cảnh sát đang thẩm vấn, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo âm mũi nặng nề.

Sau khi ghi lại lời khai của cô, Đới Mi động viên vỗ vỗ vai của Bạch Lê, muốn cô an tâm đi vào phòng, nhưng Bạch Lê lại nắm lấy ống tay áo của Đới Mi, nhỏ giọng nói: “Thẩm Ám….



“Cái gì cơ?”, Đới Mi nghe không hiểu: “Cái gì Ám?”
Thẩm Ám đang ở sau lưng cô, trả lời một tiếng: “Tôi ở đây.


Bạch Lê có vẻ bị doạ, cơ thể nhẹ nhàng run lên, qua một lúc sau mới quay đầu lại.

Vóc dáng người đàn ông cao lớn, đứng giữa vài người đàn ông khác trông có vẻ lộ ra sự mạnh mẽ phi thường, đôi lông mày của anh đen kịt, lặng lẽ nhìn cô từ xa, một lúc sau anh mới bước đến, nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ vỗ đỉnh đầu của cô.

“Không sao nữa rồi.


Nước mắt của Bạch Lê ngay tức khắc rơi xuống.

Sau khi Đới Mi quay qua, cô sợ hãi điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình ngay, cũng lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao khi ở trước mặt người đàn ông này, anh đối với cô mà nói hoàn toàn chỉ là một người xa lạ, nhưng chỉ cần một hành động, một lời nói của anh thôi, nước mắt của chính mình sẽ không kiểm soát được mà rơi xuống.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.