Bác Sĩ Thú Y

Chương 76: 76: Con Có Biết Xấu Hổ Là Gì Không Đấy





Bây giờ đã là 11 giờ 10 phút, đến thời gian ăn cơm trưa.

Bạch Lê bị mẹ gọi tới phòng bếp hỗ trợ, để lại một mình Thẩm Ám ngồi trên sô pha nói chuyện với ba cô, đa số đều là Bạch Kiến Uy mở lời hỏi, Thẩm Ám chỉ trả lời.

Bạch Lê không nghe thấy họ đang nói gì với nhau, chỉ thấp thỏm liếc mắt nhìn Thẩm Ám một cái, anh cười cười động viên lại cô.

Cô bê mâm bước vào phòng bếp, bị hai chị gái và mẹ vây quanh “tra khảo”, “Sao có bạn trai mà không nói với mọi người?”
“Chưa… kịp nói.

” Cô lấy hành rửa sạch dưới vòi nước.

Chu Quyên vớ lấy nắm hành trong tay cô, nhìn chằm chằm cô rồi hỏi, “Con thành thật khai báo xem nào, quen nhau bao lâu rồi? Lần này đưa cậu ta về đây, là chủ ý của con hay chủ ý của cậu ta? Định kết hôn hay là lùi lại vài năm nữa? Nhà bọn họ là người thành phố Nam à? Có nhà chưa?”

Mẹ cô là người có hơi thực dụng, trước kia luôn dạy ba chị em cô là sau này yêu ai hay kết hôn với ai đều phải tìm lấy người nào có tiền, bởi vì cuộc sống sinh hoạt của bà trước đây quá khổ rồi, bốn năm trước vì để mua lại căn nhà này mà lại phải vay nợ, cuộc sống eo hẹp mất hai năm mới từ từ tốt lên, nhưng đâu ngờ, ba cô bị thương ở chân, trong nhà thiếu mất một sức lao động, vì thế mà tiền công lại ít đi một phần, mẹ cô bây giờ chỉ có thể dựa vào một ngàn tiền sinh hoạt mỗi tháng của ba chị em cô, bà đương nhiên không cho phép con gái mình lấy phải một gã quỷ nghèo.

“Con cảm thấy cậu ta chắc là có tiền lắm đấy.

” Bạch Tuyết mở miệng nói đệm vào, “Chẳng phải cậu ta mở phòng khám sao? Hơn nữa nhìn quần áo với phụ kiện trên người cậu ta, cảm thấy thực sự rất giàu.


Bạch Bình gật gật đầu, lại nhìn về phía Bạch Lê hỏi, “Cậu ta có nhà chưa?”
Đôi mắt Bạch Lê hơi ửng hồng, cô không muốn trả lời những vấn đề kiều này, nhưng lại không thể không trả lời, “Có rồi.


“Nhà mới hay nhà cũ? Rộng bao nhiêu?” Chu Quyên hỏi han tỉ mỉ, “Một tháng cậu ta có thể kiếm được bao nhiêu?”
Bạch Lê có hơi khó xử, “Mẹ, mẹ đừng hỏi này nọ nữa được không?”
“Có phải con không biết mỗi tháng cậu ta kiếm được bao nhiêu đúng không?” Chu Quyên nhăn mày, “Con đã phát sinh quan hệ với cậu ta chưa đấy?”
Bạch Tuyết xấu hổ cười cười, “Mẹ, em gái con không thể như vậy đâu, mẹ đừng hỏi vấn đề này chứ.


Nước mắt Bạch Lê đã rơi xuống.

Bạch Tuyết hơi sửng sốt, kinh ngạc kéo Bạch Lê đến, “Bạch Lê, chẳng lẽ em…?”
Chu Quyên hùng hổ chỉ về hướng phòng khách nói, “Cậu ta mà dám không kết hôn với con, mẹ tìm đến cửa nhà cậu ta!” Bà nói xong, lại trừng mắt với Bạch Lê, “Một đưa con gái sống ở bên ngoài như con, người ta còn chưa cho con cái gì mà con lại dám tuỳ tiện lên giường cùng người ta, con có biết xấu hổ là gì không đấy?! Con vẫn cứ khăng khăng ở ngoài không chịu về, có phải là vì vấn đề này hay không? Hả? Con còn hả cái gì! Có phải vì vấn đề này hay không?!”

Bạch Lê che mặt xin lỗi, “Con xin lỗi…”
Giọng Chu Quyên có hơi lớn, Thẩm Ám ngồi ở phòng khách cũng nghe thấy hết, anh từ sô pha đứng lên, Bạch Kiến Uy nuốt nuốt nước miếng, nói với anh, “Cháu đừng xen vào thì hơn.


Thẩm Ám làm như không nghe thấy, lập tức sải chân bước tới phòng bếp, anh mở cửa phòng bếp ra, đi đến trước mặt Bạch Lê, nhìn thấy cô che mặt khóc đến nỗi cả người đều run rẩy, trong lòng đau đớn như thắt lại.

Anh cởi áo khoác ra, trùm lên đầu cô.

“Dì ơi, hôm nay con đến đây là muốn nói chuyện với mọi người, chuyện kết hôn giữa con và Bạch Lê.


Thẩm Ám ôm Bạch Lê vào trong ngực, bàn tay to lớn vỗ vỗ an ủi trên đỉnh đầu cô, “Dì có yêu cầu gì, có thể nói với con, con sẽ đáp ứng tất cả.


Chu Quyên nghe anh nói vậy, trong lòng cũng hơi thả lỏng, dù sao thì lời nói của bà lại bị Thẩm Ám ở bên ngoài nghe thấy được cũng khiến bà có hơi xấu hổ, bà thoái thác lên Bạch Lê ngay, “Đứa nhỏ này, dì mới nói hai câu đã khóc, người làm mẹ sao lại không đau lòng con cái mình chứ, nói hai câu thì đã sao.



“Vâng, dì nói đúng.

” Thẩm Ám nhìn Chu Quyên, khẽ mỉm cười nói: “Lần sau dì đừng nói vậy nữa nhé, con còn đau lòng hơn dì.


Sắc mặt Chu Quyên lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vẫn là Bạch Kiến Uy ở bên ngoài giải vây hô lên một câu “Lúc nào mới được ăn cơm đấy!”
Lúc này, mấy người đứng trong phòng bếp mới giải tán.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.