Lý Mỹ Lệ nói Thẩm Thiển là một con nhóc ngờ nghệch có vẻ hướng nội. Thấy ngày nhà giáo sắp đến, Thẩm Thiển vẫn còn nhớ đến thầy hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm lớp hồi cô học cao trung mà mua một bao táo đỏ gửi qua.
Từ bưu điện đi ra, Lý Mỹ Lệ không ngừng trợn trắng mắt, "Cậu thật đúng là có tấm lòng hiếu lễ đấy."
Thẩm Thiển hắc hắc cười nói: "Năm đó nếu hiệu trưởng Tiền không nhận mình cho mình đi học thì bây giờ mình có bằng cấp gì mà tìm việc?"
Lý Mỹ Lệ nghĩ nghĩ, cảm thấy ân tình này quả thật quá lớn, nhưng sau đó cô liền nghĩ đến gì đó liền tùy ý hỏi: "Cậu không phải tới đây tìm ba ruột sao? Sao chẳng thấy cậu có chút ý muốn đi tìm vậy?"
Thẩm Thiển bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt nhìn lại có vài phần hờ hững, "Lúc trước đến chỉ là muốn nhìn một chút thôi, bây giờ lại thấy có chút không quan trọng, sợ gặp rồi sẽ khó chịu." Lúc cô ở trong tiệm của Nam Nam nhìn thấy bức ảnh gia đình kia, cô đã hoàn toàn thông suốt, lúc trước cô không nên tò mò tới đây, việc này không chỉ làm cho cô khó chịu mà còn mang đến sự phiền phức cho người khác.
Lý Mỹ Lệ nghe Thẩm Thiển nói như vậy liền hé miệng cười cười, "Nói thật, mình thấy mẹ cậu thật vĩ đại."
"Hở?"
"Nghe chồng mình nói, lúc trước khi cậu mới chuyển đến thành phố đó, ngay cả đi đứng cũng không xong, nhưng bác sĩ vẫn nói cậu phải thường xuyên đi lại, nếu không cả đời cũng không đứng dậy nổi. Mẹ cậu một mình đạp xe đạp, ngày qua ngày đưa cậu đi khắp cái thành phố nhỏ đó."
Thẩm Thiển tất nhiên nhớ rõ, trong thời gian bình phục đó mẹ lúc nào cũng ở bên cô, chăm sóc cô. Nếu không có trải qua giai đoạn đó, sau khi bình phục mẹ cô lại lãnh đạm như vậy, chắc cô sẽ tin mẹ không phải mẹ ruột mà là kẻ thù của mình quá.
Lý Mỹ Lệ đưa Thẩm Thiển đến biệt thự, trước khi đi còn nói một câu, "Sắp tới qua nhà mình ăn bữa cơm, tụ tập một trận." Sau đó cô nàng gian tà cười nói: "Có thể nhân tiện kéo đại đội trưởng đến cùng luôn, anh ấy từng là thần tượng của ông xã mình đó."
Lý Mỹ Lệ "chụt" một cái, thưởng cho Thẩm Thiển một nụ hôn gió rồi lái xe rời đi. Thẩm Thiển vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô bạn cùng phòng này, đã kết hôn rồi mà vẫn "Phóng đãng" như vậy.
Thẩm Thiển mở cửa vào nhà, thấy Vưu Nhiên đang nói chuyện điện thoại, hôm nay anh mặc một thân áo dài tay màu nâu, ống tay áo xắn lên cao để lộ cánh tay gầy gò nhưng khỏe mạnh.
Anh liên tiếp gật đầu, miệng thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng, cuối cùng mới gác điện thoại nói một câu, "Tôi biết rồi."
Cúp máy, Vưu Nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thiển đang đứng bên cạnh ngơ ngác lại không khỏi cười nói: "Đứng ngây ra đó làm gì vậy?"
Thẩm Thiển ấp úng, cô cũng không biết vì sao lại đứng ở bên cạnh nhìn anh gọi điện thoại, cô lúng túng muốn tìm một cái cớ, tròng mắt đánh một vòng, vừa vặn nhìn đến chiếc nhẫn không hợp với khí chất Vưu Nhiên đeo trên ngón giữa. Đồng thời, mặt Thẩm Thiển cũng đỏ ửng, cô vội vàng đánh trống lảng, "Anh ăn cơm chưa?"
"Chưa, chờ em." Vưu Nhiên mỉm cười.
"Tôi đi làm cơm đây." Thẩm Thiển vội vàng muốn đi vào bếp, Vưu Nhiên lại đúng lúc bắt lấy cánh tay cô, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp, "Không vội, tôi muốn thương lượng với em một việc."
Thẩm Thiển sửng sốt, "Chuyện gì?"
"Ngồi xuống đi." Vưu Nhiên kéo Thẩm Thiển ngồi xuống bên cạnh, lại gọi Thiển Thiển với Lông Xù cùng tới. Làm cái gì vậy? Họp mặt gia đình sao?
"Thiển Thiển, em làm ở bệnh viện thú ý lương tháng không nhiều lắm đúng không?"
Thẩm Thiển sửng sốt, gật gật đầu, buồn bực không biết trong hồ lô của Vưu Nhiên bán thuốc gì. Vưu Nhiên dừng một chút rồi nói tiếp, "Em muốn đổi việc không?"
"Tôi ngoại trừ công việc này thì không biết làm gì hết." Thẩm Thiển có chút buồn bực, sao hôm nay Vưu Nhiên lại hỏi mấy chuyện này?
"Tôi có quen một người bạn làm quân y, hay em đến chỗ cậu ta đi?"
Thẩm Thiển chấn động, vội vàng xua tay, "Không nên không nên, tôi học thú y, chuyên môn chữa bệnh cho động vật, làm sao có thể chữa bệnh cho người được? Lại còn là những quân nhân vĩ đại nữa? Tội lỗi, tội lỗi."
Vưu Nhiên vừa nghe Thẩm Thiển nói như vậy liền phì cười, "Em nghĩ nhiều rồi, trong quân y cũng có thú y đúng không? Chuyên môn chữa bệnh cho chó nhà binh."
"A? Hớ..." Thẩm Thiển suy nghĩ một lát, ngẩng đầu ngắm ngắm ánh mắt hòa nhã của Vưu Nhiên, không chịu được điện lực liền lập tức lắc đầu, "Cái đó, vì sao anh Vưu lại có tâm như vậy?"
"Năm đó gặp chuyện không may, đôi mắt bị mù nên vốn là đã xuất ngũ. Gần đây ba có ý bảo tôi về."
"A? Như vậy thì quá tốt, nghe nói phi công kiếm được rất nhiều tiền, tiền lương tính theo số giờ bay, 1 phút 6 tệ, vậy một lần bay ít nhất phải một hai vạn, nếu mỗi ngày đều bay thì kiếm được gấp đôi."
Lúc trước Thẩm Thiển nghe bạn nói nếu tham gia quân ngũ thì phải đi làm phi công, nghề đó kiếm tiền rất sướng, địa vị lại cao, đồ ăn cũng là thức ăn siêu cao cấp, đãi ngộ của quốc gia cũng tốt đến đỉnh điểm. Quốc gia tình nguyện mất một cái máy bay cũng không muốn mất đi một phi công. Nhưng ngưỡng cửa phi công này rất cao, không có quan hệ thì rất khó đậu.
Vưu Nhiên nghe nói Thẩm Thiển như vậy lại dở khóc dở cười, "Tôi không thiếu tiền." Chỉ cần một khách sạn Sunshine ông ngoại anh tặng đã đủ cho anh tiêu xài cả đời. Thẩm Thiển cũng nghĩ đến ông ngoại Vưu Nhiên, người lái chiếc Rolls-Royce Phantom mà còn thiếu chút tiền lương lái máy bay sao?
Vưu Nhiên mấp máy miệng, "Nếu tôi về thì sẽ rất khó đi ra."
Thẩm Thiển trố mắt nhìn Vưu Nhiên, nếu anh một lần nữa làm phi công, vậy sẽ rất khó gặp lại? Thẩm Thiển biết Vưu Nhiên không giống với Cao Trường Phong chồng Lý Mỹ Lệ, Cao Trường Phong là đặc công, truy bắt phạm nhân có súng. Còn phi công thì nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều.
"Tôi muốn đưa em theo."
Những lời này của Vưu Nhiên rõ ràng chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang, đánh cho Thẩm Thiển ruột gan cháy xém. Đây... đây có xem như là thổ lộ không? Thẩm Thiển lập tức luống cuống, ngập ngừng, "Vưu... anh Vưu, tuy rằng bình thường anh rất quan tâm đến tôi, tôi rất là cảm kích."
Thẩm Thiển né tránh, không dám nhìn ánh mắt Vưu Nhiên, cô thật vất vả lôi hết dũng khí ra nhìn anh, phát hiện anh đang cong miệng tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, giống như đang đợi cô nói lại giống như không, nhưng ánh mắt lấp lánh sáng ngời đó lại khiến cô phải nuốt lời đến miệng xuống.
"Thiển Thiển nhà tôi sắp sinh, không rời em được." Vưu Nhiên bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu lạnh lẽo như vậy, trái tim Thẩm Thiển đang treo tót trên cao lập tức vỡ nát... Hàng lông mày cô run run, cười gượng: "Thật ra cũng không phải là không có tôi là không được."
"Không, tôi chính là không có em là không được." Vưu Nhiên đưa mắt nhìn Thiển Thiển đang ngoan ngoãn nằm úp sấp bên cạnh, "Đúng không? Thiển Thiển?"
Thẩm Thiển thấy áp lực thật lớn, anh Vưu hiện tại bắt đầu gọi cô là Thiển Thiển, mà chó của anh cũng gọi Thiển Thiển, tình cảnh gì thế này chứ...
"Anh Vưu, sau này đừng gọi tôi là Thiển Thiển nữa, lúc anh gọi chó, tôi sẽ nghĩ anh đang gọi tôi mất."
Vưu Nhiên đột nhiên cười rộ lên, tập trung tinh thần chăm chú nhìn cô, vừa vuốt lông Thiển Thiển, vừa nói: "Vậy tôi gọi em thế nào mới được?"
"Gọi cô Thẩm là được. Hì hì."
Vưu Nhiên nghe xong lại nhăn mày, hạ giọng nói: "Không quen, quen gọi là Thiển Thiển rồi."
"Hả?"
"Sau này tôi sẽ gọi em là Thiển Thiển số 2, được không?"
Hàng lông mày Thẩm Thiển không khỏi run lên, "Không được."
Vưu Nhiên làm bộ nghiêm túc suy nghĩ, hàng lông mi cong dài chớp chóp, khóe môi nhếch lên nụ cười hoa lê nở ngàn năm không thay đổi, bỗng nhiên anh nhe hàm răng trắng, cười đến rất là động lòng người, "Tôi biết nên gọi em là gì rồi."
"Hở?"
"Vẫn gọi là Thiển Thiển."
"..." Thẩm Thiển mặt đầy hắc tuyến, vậy chẳng phải là như cũ sao?
"Tôi thích Thiển Thiển, không thay đổi được."
Thẩm Thiển hiểu lời này là anh thích cái tên Thiển Thiển, còn đối với Vưu Nhiên, những lời này là thích người ta, rốt cuộc cũng không thay đổi được.
Hai người nói đến đây thì Thẩm Thiển chuẩn bị đi làm cơm, Vưu Nhiên lại giữ chặt cô, "Không có đồ ăn đâu, tôi vốn đang chờ em về cùng đi mua đồ ăn. Chúng ta đi thôi." Dứt lời, không đợi Thẩm Thiển trả lời, anh liền kéo cô ra ngoài.
Vưu Nhiên không tính lái xe đi mua đồ ăn, cũng không tính ngồi xe bus, anh cứ như vậy kéo Thẩm Thiển chậm rãi đi bộ. Thẩm Thiển muốn kéo tay ra, không ngờ Vưu Nhiên nắm quá chặt, không rút ra được.
"Tôi sợ tôi sẽ đi lạc, thông cảm nhé." Vưu Nhiên ngoái đầu nhìn lại cười vô cùng quyến rũ.
Lý do vớ vẩn thế đấy, Thẩm Thiển lại chẳng còn lời nào để nói, nếu tiếp tục giãy dụa, ngược lại có vẻ cô hơi nhỏ mọn lại không thông cảm cho người này bệnh nặng mới khỏi. Nghĩ thế, Thẩm Thiển đành phải nghe theo, nhưng đi theo con đường đi bộ Vưu Nhiên đã quen này thì làm sao mà đi lạc được? Hơn nữa cô cứ cảm giác là anh đang dẫn đường.
Hai người tay trong tay đi ra cửa tiểu khu Giang Hạ, bảo vệ nhìn thấy liền vui tươi hớn hở nói: "Vợ chồng anh chị đi ra ngoài tản bộ à?"
Thẩm Thiển vừa muốn giải thích, Vưu Nhiên đã gật đầu mỉm cười, "Đi mua đồ ăn."
"Tôi nói không đúng sao? Tôi không phải đang đi mua đồ ăn sao? Hửm?" Vưu Nhiên vẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn Thẩm Thiển. Thẩm Thiển khẽ cắn môi, ngoan ngoãn câm miệng. Điều Vưu Nhiên nói là sự thật. Thẩm Thiển bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này của Vưu Nhiên bên trong có giấu bảo đao.
Vưu Nhiên đi rất đúng đường đến chợ, con đường đó ngay cả Thẩm Thiển cũng không biết, từ một nhánh phố khác đi qua, sau đó có thể đi thẳng đến tiệm mì Hoàng Ngư mà Thẩm Thiển thích ăn. Thẩm Thiển vừa thấy tiệm mì Hoàng Ngư liền thấy thèm. Cô nhịn không được mà phải ngừng lại trước tiệm mì, Vưu Nhiên thấy cái bộ dạng thèm nhỏ dãi này của Thẩm Thiển thì không khỏi bật cười, "Muốn ăn hả?"
"Có một chút." Cô nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt kia rõ ràng không chỉ có một chút.
"Vậy đi vào ăn chút đi." Vưu Nhiên cười kéo Thẩm Thiển đi vào. Thẩm Thiển ngẩn người, vị thiếu gia này mà lại đi vào một tiệm mì bình dân?
Chủ tiệm mì Hoàng Ngư này là một người phụ nữ mới ba mươi tuổi, Thẩm Thiển mỗi lần đều tới nơi này ăn vụng cho đỡ thèm. Người phụ nữ kia vẫn còn nhớ Thẩm Thiển, hôm nay thấy cô cùng một anh chàng đẹp trai tay trong tay đi vào thì cười híp mắt, "Cô bé, dẫn bạn trai đến ăn à?"
Thẩm Thiển lại đỏ mặt, Vưu Nhiên mở miệng trước, "Bà chủ, tiệm này trước kia không phải là do một chú năm sáu mươi tuổi bán sao? Sang lại rồi à?"
"A, đó là ông nội tôi, hồi đầu tháng ông bị ngã gãy xương, phải ở nhà tĩnh dưỡng, nên tôi đến giúp."
"À, ra vậy, chú ấy không sao chứ." Vưu Nhiên vẫn mỉm cười.
Thẩm Thiển không khỏi sửng sốt, cô biết tiệm mì này là do người phụ nữ này bán, ăn cũng được một tháng rồi mà cô cũng không biết, Vưu Nhiên này xem ra còn hiểu biết tiệm này hơn cả cô? Đại thiếu gia như Vưu Nhiên mà cũng đến tiệm mì?
Hai người tìm được chỗ ngồi, Vưu Nhiên nhìn thấy cái vẻ không thể tin được của Thẩm Thiển liền trả lời: "Từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn mì ở tiệm này."
"Ôi chao? Anh cũng thích ăn mì Hoàng Ngư vậy hả?"
Vưu Nhiên chỉ cười, không nói. Vưu Nhiên còn nhớ là anh đã đưa Thẩm Thiển tới đây ăn mì Hoàng Ngư. Khi đó Thẩm Thiển rất kén ăn, không thích ăn rất nhiều món, hơn nữa ở nhà chỉ có một mình cô, cô sẽ càng lười ăn, dần dần người cứ gầy hẳn đi. Vưu Nhiên đau lòng, đưa cô đi ăn ở rất nhiều chỗ, nhưng dù thế nào cô cũng không thấy hứng thú. Bản lĩnh nấu nướng của anh cũng chính từ đó mà luyện thành, anh thực sự rất nghiêm túc học rất nhiều món, rồi lại tự nghĩ ra một loạt món khác, mong muốn duy nhất là vỗ cho cô béo lên một chút. Cuối cùng trong những món anh làm, chỉ có mì Hoàng Ngư là làm cho cô hài lòng, cô nói món mì nước này rất tươi, ăn rất ngon.
Món mì Hoàng Ngư đó cũng là học từ ông chủ tiệm mì này, lúc ấy ông chủ còn cười anh còn trẻ mà đã thương bạn gái như vậy, lúc nào cũng xem như báu vật. Ông chủ biết anh là một đại thiếu gia, một đại thiếu gia lại chịu xuống bếp vì một cô gái, quả thật đáng cười. Ông chủ bảo anh dẫn bạn gái đến xem, anh liền tự hào mà đưa cô đến. Ông chủ lại bắt đầu trêu anh, có phúc ghê đó, dáng người nóng bóng như vậy, tốt. Anh chỉ có thể mắng ông chủ là già mà không đứng đắn.
Cô chủ bưng mì Hoàng Ngư tới, Thẩm Thiển liền vội vàng thổi phù phù bắt đầu ăn. Vưu Nhiên mỉm cười nhìn cô, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như thế.
"Anh không ăn hả?" Thẩm Thiển vẫn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm cô, cô vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy bát mì trước mặt Vưu Nhiên vẫn còn y nguyên, mắt nhìn chằm chằm cô không chớp.
"Thiển Thiển, có phải em thích ăn món này nhất không?"
"Hình như là vậy." Thẩm Thiển cười hì hì.
"Tôi thấy em có vẻ ăn rất ngon." Vưu Nhiên vừa nói như thế, Thẩm Thiển liền lập tức bị sặc, miệng ngậm một miếng to, ngẩng đầu trố mắt nhìn Vưu Nhiên, rõ ràng là bị giật mình.
"Tôi thấy tôi rất kén ăn." Vưu Nhiên thở dài.
Đột nhiên lại nói câu không đâu này khiến Thẩm Thiển hơi ngớ ra, cô lại tiếp tục ăn, không chút để ý nói: "Uhm? Thích ăn cái gì?"
"Thịt."
"Hớ..." Thẩm Thiển cười gượng hai tiếng, "Thịt quả thật ăn rất ngon."
"Em thích làm món gì?"
Cái này đúng là làm khó Thẩm Thiển, cô thấy làm như thế nào ăn cũng ngon, cô cười tủm tỉm, "Làm món gì ăn cũng ngon hết."
Vưu Nhiên vẻ mặt đoan trang gật đầu, sau đó lại mỉm cười, "Chúng ta tìm một lúc nào đó, làm thử hết một lần, xem món nào ăn ngon nhất nhé?" Thẩm Thiển thấy cũng được, cười hớ hớ, ngờ ngệch gật đầu, "Được đó."
"Đây là em đồng ý rồi đấy nhé."
"Đương nhiên." Thẩm Thiển còn đưa một tay lên, giả bộ thề, tiếp tục cười tủm tỉm, "Khi nào làm?"
"Lúc thích hợp."
"..." Thẩm Thiển liếc xéo anh một cái, cái này mà cũng phải đợi lúc thích hợp? Vưu Nhiên vui vẻ đón nhận ánh mắt cô, múc một muỗng súp, nhấp một ngụm, cười đến dương dương tự đắc, cả người tản mát ra vẻ dịu dàng như gió xuân vuốt ve gương mặt, nhưng sau lưng lại cứ như có âm khí.