Bắc Thành Có Tuyết

Chương 43: 43: Sơn Tước Xanh Của Tôi Bay Mất Rồi





Sáng sớm lúc mới tỉnh dậy, Đàm Yến Tây đã có cảm giác đầu nặng chân nhẹ bẫng.
Thời gian qua lịch trình công việc bận rộn tựa như gông xiềng, hối thúc anh đến độ ngay cả thời gian nghỉ lấy hơi cũng không có.
Đầu tiên là chuyện bên chỗ ông nội, vốn đã định ngày xuất viện, phút cuối cùng bệnh tình lại chuyển biến xấu, hiện nay chỉ có thể nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, dùng thuốc và châm cứu để giữ tính mạng, tình trạng lúc chuyển biến tốt lúc lại trở xấu.
Tiếp tới là dự án sắp tổ chức kêu gọi đầu tư, đây là một việc trọng đại, anh được xem là một trong những người phụ trách chính bên đấu thầu, rất nhiều chuyện cần anh ra mặt bàn bạc.
Ngoài ra, sau dịp Tết, chuyện cưới xin, đám tang càng nhiều hơn, vì thân phận của Đàm Khiên Bắc nên có rất nhiều trường hợp anh ta không tiện tham dự một mình mà phải lộ diện với Đàm Yến Tây.

Đến đó trò chuyện chưa được đôi câu, cơm cũng chẳng kịp ăn, đã phải di chuyển sang nhà khác rồi.
Những thứ này đều là công việc bình thường của anh, tuy bận bịu thật đấy nhưng anh vẫn có thể ứng phó được.
Ai ngờ được trong tình huống thế này, người thêm dầu vào lửa cho anh lại chính là Vệ Thừa.
Đàm Yến Tây gọi điện thoại qua, chưa kịp thở một hơi đã cất tiếng: “Người ta đang làm việc ngon lành, cậu xen vào làm cái gì, thấy chỗ tôi chưa đủ rắc rối đúng không? Cậu giỏi thế sao không đi săn đầu người luôn đi!”
Vệ Thừa vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Cậu cũng chả phải người đứng đắn gì đâu, cô ấy muốn đổi công việc mà còn phải có sự đồng ý của cậu à? Cậu không giữ được con chim hoàng yến của mình hẳn hoi thì đừng la lối khóc lóc lung tung vậy chứ.”
Vì thế, chuyện này đã lấn át những cảm xúc của con người và trở thành vấn đề nan giải nhất của anh, khiến đầu óc anh trăm mối tơ vò.
Anh bảo Monica đi hỏi thăm thử, mua bất động sản tặng cho người khác ở Pháp sẽ gồm có những thủ tục gì.
Monica báo cáo: “Cũng không có khó khăn gì cả, nhưng thủ tục và quy trình có hơi rườm rà.

Hơn nữa căn hộ phòng đơn chỉ cho thuê chứ không bán, quyền sở hữu là cả tòa nhà.

Nếu muốn mua thì phải mua hết…Chỉ sợ giá cả không thấp.”
Đàm Yến Tây: “Vậy cứ mua tất đi.”
Monica vô cùng kinh ngạc, sau đó bắt đầu thương lượng và thông báo kết quả cho anh: “Chủ sở hữu không chịu bán.


Tôi đã thuyết phục mấy lần nhưng anh ta đều từ chối.

Các bất động sản của anh ta đều do giám đốc quản lý, nếu thực sự sốt ruột thì cũng chỉ có thể thuê thôi, ở chỗ giám đốc có thỏa thuận giữ hộ nên vẫn có thể thay mặt ký hợp đồng được.”
Đàm Yến Tây phân phó: “Vậy thuê đi.”
Vì thế, Monica phải bay đi bay về giữa hai nơi.

Cô ấy sẽ mang hợp đồng thuê nhà về đây, sau khi anh ký xong hợp đồng thì cô ấy đưa nó về lại bên kia.
Monica biết có lẽ đây chỉ đơn thuần là một hành vi đốt tiền mua vui, bởi đó không phải là cách đầu tư nhất quán trước nay của anh ― Mua nhà là đầu tư, để ở đó đến cuối cùng có thể bảo vệ được giá trị của nó, nhưng hợp đồng thuê nhà chỉ có giới hạn nên đến thời hạn cũng chẳng lấy được gì cả.
Vậy nên trước khi anh ký tên, cô ấy đã khéo léo nhắc nhở nên tìm một biệt thự riêng biệt và có thể sửa sang lại cho giống với căn hộ kia, chỉ là sẽ trì hoãn một chút thời gian.
Đàm Yến Tây làm như không nghe thấy, mắt cũng không chớp mà ký tên.
-
Hôm nay sắc trời xanh thẳm u tối, trời không có gió mà chỉ còn sự khô hanh lạnh lẽo.
Đàm Yến Tây đi ra ban công, mở cửa sổ và châm điếu thuốc, trong lúc đang suy tư đưa điếu thuốc ra thì ánh mắt anh vô tình trông thấy gì đó.
Bước chân anh dừng hẳn, lùi lại nửa bước.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, liếc mắt nhìn dưới sàn nhà rồi bỗng nhiên bật cười.
Xem cái miệng quạ đen của cô gái nhỏ kìa ― sàn gỗ này bị ngâm nước, đúng là bong lên hai mảnh thật.
Anh rít một hơi thuốc lá, trong lúc nhất thời càng cảm thấy phiền loạn.
Trong nhà có quá nhiều đồ vật của Chu Di.
Trong tủ quần áo treo mấy bộ đồ của cô, ở phòng tắm có bàn chải đánh răng và cả bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Mấy ngày hôm trước, anh còn lấy ra được một sợi dây buộc tóc màu đen trong khe hở của ghế sofa nữa.
Khi đó, anh mới biết được cô đã đặt vé máy bay đến Đông Thành từ chỗ Vệ Thừa rồi.
Thời điểm ném điện thoại đi, trong lòng anh nghĩ, phải gọi người quét dọn đến dọn dẹp sạch sẽ căn nhà này một lần, sau đó đóng gói tất cả những đồ vật không phải của anh và đem vứt!

Nhưng khi sự nhẫn tâm này qua đi, chung quy anh cũng không làm như vậy.
Chốc lát sau có người tới gõ cửa, là bữa sáng Đàm Yến Tây nhờ Monica đặt cho mình mấy ngày trước.
Đàm Yến Tây tắm xong, ngồi xuống bàn ăn, nhưng cũng không ăn gì nhiều mà chỉ uống nửa ly nước cam.
Hôm nay anh không có việc gì phải làm, hiếm khi được nhàn rỗi, nhưng có lẽ không thể hưởng thụ cảm giác thanh nhàn này, ngồi mãi trong phòng thật sự quá ngột ngạt.
Anh lại châm điếu thuốc, nghĩ phải tìm gì đó để làm.
Sau khi đi một vòng quanh phòng khách, anh thấy chiếc túi mấy ngày trước quản lý tầng trệt mang đến giúp mình.
Một chiếc thùng giấy lớn ơi là lớn, chiều cao gần bằng đầu gối, đặt sát vách tường phòng khách trông vô cùng gai mắt.
Gần đây anh bận suốt nên chỉ ngả người ra là ngủ ngay, mãi không có thời gian mở ra xem thử.
Anh đi đến phòng đọc sách, tìm được một con dao rọc giấy rồi quay về phòng khách và mở thùng giấy ra.
Nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua rồi ngay lập tức đóng lại.
Thật sự không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, với tính cách Chu Di thì đây chắc chắn là việc cô sẽ làm.
Anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, ngậm thuốc lá, thản nhiên cười một tiếng: “Di Di, đây là đang làm kiêu sao.”
Cô muốn rời đi với “hai bàn tay trắng”.
Nhưng anh cũng không phải là một người bạn trai tốt, ngay cả một danh phận thực sự cũng không cho cô được.
Cô không cần danh phận, càng không mưu cầu lợi ích.
Cô gái này, rốt cuộc cô muốn chiếm thứ gì của anh.
-
Giữa trưa, Đàm Yến Tây đến nhà mẹ Diêu một chuyến.
Anh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, qua chỗ mẹ Diêu giải sầu chút cũng tốt.
Mẹ Diêu biết ông cụ Đàm đang bệnh nặng, con cháu thay phiên nhau hiếu kính, theo lý Đàm Yến Tây sẽ không rảnh đến chỗ bà ấy, thế nên nguyên liệu nấu ăn cũng ít hơn hẳn ngày thường.
Hôm nay anh bất ngờ đến, bà ấy đành bảo anh cứ ngồi đấy đi, còn mình sẽ lập tức ra ngoài mua đồ.

Điểm tốt của khu phố cổ đó là đầy đủ mọi phương tiện sinh hoạt, đi ra ngoài chưa đến mấy cây số đã có một chợ thức ăn.
Mẹ Diêu đi chưa đến hai mươi phút đã quay về, xách theo cá tươi ngon, vui rạo rực bảo hôm nay hầm canh cá đậu hũ cho anh uống.
Tay chân mẹ Diêu nhanh nhẹn, hơn nửa tiếng sau đã đủ ba món một canh dọn lên bàn.
Đàm Yến Tây kỳ thật không có hứng ăn lắm, cho gì vào miệng cũng nhàn nhạt, không nếm ra hương vị gì, thế nên anh chỉ uống hai chén canh cá.
Mẹ Diêu quan sát anh: “Cậu trời, có phải cháu bị bệnh không?”
Bà ấy đặt chén xuống, đứng dậy rời khỏi nhà ăn, chỉ chốc lát sau đã quay lại với chiếc nhiệt kế trong tay.
Sau khi đo cho Đàm Yến Tây, 38.5℃.
Mẹ Diêu biết tính cách Đàm Yến Tây, trừ phi mắc bệnh không tự lành được thì anh sẽ không bao giờ đi đến bệnh viện.
Vì vậy bà ấy cũng không khuyên anh, chờ anh ăn cơm xong thì cầm nước ấm và thuốc hạ sốt tới, bảo anh uống vào trước rồi lên lầu ngủ một giấc xem thử có bớt sốt không.
Bà ấy lại lẩm bẩm: “Hay là gọi cô Chu đến nhé? Dì thấy có cô bé ở bên sẽ làm cháu dễ chịu hơn đấy.”
Đàm Yến Tây nhàn nhạt mà nói: “Cô ấy đổi công việc, phải rời khỏi Bắc Thành.” Mẹ Diêu sửng sốt: “Đi khi nào vậy? Cháu đưa cô bé đến, dì làm bữa cơm chia tay cùng ăn đã chứ?”
Đàm Yến Tây không nói gì.
Anh không nói với mẹ Diêu chuyện mình và cô đã chia tay.
Bây giờ suy nghĩ có hơi hỗn loạn, có lẽ là vì phát sốt nên cả người anh cứ như cái xác không hồn, thậm chí đầu anh còn bất động.
Anh đỡ lấy lan can, chân nặng chân nhẹ bước lên lầu, sau đó tiến vào phòng ngủ nằm xuống giường.
Anh dựa vào đầu giường, cố gắng mở to mắt, cửa vào phòng quần áo mở ra một khe hở khiến anh không nhịn được muốn đẩy ra xem thử, phải chăng có người đang đứng trước tấm gương tỏ bên trong, tựa như ánh trăng mờ ảo chạy xuống theo dòng nước không.
Khi ý thức gần như sắp tan rã, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh vội vàng bắt máy, lại là Monica, cô ấy nói với anh: Đối phương đã gửi trả túi tài liệu kia, cô ấy mới vừa ký nhận.
Đàm Yến Tây hỏi: “Cô mở ra nhìn xem bên trong có chìa khóa không?”
Một lát sau Monica trả lời anh: “Có bên trong.”
Đàm Yến Tây: “Đã biết.”
-
Đàm Yến Tây ngủ một giấc tới bốn giờ chiều.
Khi tỉnh dậy thì cơn sốt đã giảm, lưng anh đầy mồ hôi.
Anh vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi xuống lầu.

Mẹ Diêu nghe thấy tiếng, bước đến hỏi anh: “Cháu hết sốt rồi sao?”
“Vâng.”
Bà ấy không yên tâm, lấy nhiệt kế đến đo lại lần nữa mới thở phào nhẹ nhõm, “Cháu ngồi một lát, dì đi pha cho cháu ly nước chanh ― cơm tối cháu muốn ăn món gì không?”
“Tùy dì chọn ạ.”
Đàm Yến Tây đi đến bên cửa sổ, một tay đút trong túi, ngắm nhìn ra ngoài.
Sắc trời xám trắng, trên không trung chằng chịt những đám mây âm u, có gì đó nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống.
Nhìn kỹ, hóa ra là tuyết rơi.
Mẹ Diêu đặt nước chanh lên bàn cơm, bảo Đàm Yến Tây lại đây uống.
Gọi một lần mà người không tới.
Gọi lần thứ hai, người vẫn còn ngẩn ngơ đứng phía trước cửa sổ.
Bóng dáng cô đơn quạnh quẽ đó làm bà ấy không khỏi nhớ đến khi anh còn nhỏ, một đứa trẻ nhơ nhỡ vừa hoàn thành bài tập là lại ngồi ngay cửa cầu thang, vừa đọc sách vừa đợi chờ.
Mười lần chờ thì hết chín lần chẳng đợi được điều gì.
Mẹ Diêu không thích trông thấy anh như vậy, trong lòng chua xót.

Bà ấy đi qua, cười hỏi: “Cháu nhìn cái gì vậy? Trận tuyết này cũng không có gì hiếm lạ.”
Đàm Yến Tây không lên tiếng.
Mẹ Diêu chờ trong chốc lát, song vẫn không nghe thấy động tĩnh.
Trực giác mách bảo bà ấy nên để anh ở một mình.

Với tính cách của anh, nếu đã không muốn thì một chữ cũng không hề nói ra.
Bà ấy xoay người chuẩn bị đi, đúng lúc này, Đàm Yến Tây chợt cất tiếng.
“Dì nhìn này, sơn tước xanh của cháu bay mất rồi.”
Mẹ Diêu kinh ngạc: “Trời này lấy đâu ra chim sơn tước?”
Đàm Yến Tây chỉ cười một tiếng, không nói lời nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.