Bắc Thành Có Tuyết

Chương 59: 59: Những Thanh Âm Hỗn Loạn





"Sao anh lại ngồi đây?" Chu Di cười, lại hỏi, "Không phải bảo đến trễ sao?"
"Bên kia xong trước nên anh đến sớm.

Tống Mãn đâu?"
Chu Di nhìn ra cửa, quay đầu hét lên với người vẫn đang đứng chụp ảnh bên ngoài.

Tống Mãn bảo "Đến ngay", rồi cất điện thoại, vội vàng vào cửa, cười ha hả chào hỏi Đàm Yến Tây, "Chúc mừng năm mới anh Ba."
Đàm Yến Tây cũng cười đáp lại, đứng lên, đưa một tay vuốt sau gáy Chu Di, khẽ đẩy người bảo Tống Mãn đi vào.
Lúc này, mẹ Diêu nghe động tĩnh, từ trong bếp đi ra, trên người còn mặc một chiếc tạp dề màu xanh.

Cách một hành lang, mùi thức ăn thơm ngon đậm đà truyền ra từ trong phòng bếp.
Trên bàn trà xếp đầy đủ các thứ thức ăn vặt, một số món thông dụng, một số món do người từ quê mẹ Diêu gửi đến, lại có cả một số món tự làm.
Tống Mãn thích thú thử một loại bánh quy caramel, ăn liên tục ba cái, rồi tấm tắc khen ngợi tay nghề mẹ Diêu.
Mẹ Diêu đang pha trà cho bọn họ, là trà lài bà tự phơi, cười nói: "Nếu Tống Mãn thích, lát nữa có thể mang về một ít."
Chu Di ngượng ngùng, cười nói: "Bọn cháu không giống đến chúc Tết mà giống đến hái lộc hơn."
Mẹ Diêu vui vẻ cười: "Đàm Yến Tây ăn phải một chút đồ ngọt là như chết đến nơi, dì làm nhiều như thế, ăn cả năm ăn cũng không hết, để lại cũng lãng phí thôi."
Trong nồi vẫn đang sôi ùng ục, mẹ Diêu nhanh chóng quay trở vào bếp.
Tống Mãn vẫn đang nghĩ về chuyện vẫn chưa chụp ảnh xong, hỏi Đàm Yến Tây xem có thể ra sân dạo được không, tiện thể, nếu được có thể cho cô bé đi loanh quanh tham quan trong nhà không.
Đàm Yến Tây cười nói: "Em cứ tự nhiên.

Vào hỏi mẹ Diêu một tiếng là được." Còn sẵn tiện chỉ đường cho cô bé.
Tống Mãn hứng chí còn cầm thêm một miếng bánh quy, liếc mắt thè lưỡi với Chu Di một cái, rồi lại cầm điện thoại di động ra ngoài.
Chu Di bưng chén trà bằng sứ trắng, thổi thổi một hơi, nghĩ đến chuyện gì đó, lại buông chén trà xuống, đứng dậy, đến trước mặt Đàm Yến Tây, nói: "Anh đến đây một chút."
Đàm Yến Tây ngã người dựa vào ghế salon, không biết vì lười hay vì cố tình chọc cô, mà không chịu động đậy.
Cô cúi người đến gần hơn, đầu gối chạm vào thành ghế sofa, ngón tay kéo kéo cổ áo len anh, thấp giọng xuống vài phần, "Tới một chút đi mà."

Âm cuối mềm mại dịu dàng, tựa như một cọng lông mềm mại khẽ chạm vào lòng anh.
Lúc này, Đàm Yến Tây mới đứng lên.
Chu Di tự nhiên cầm lấy cổ tay anh, dẫn anh vào phòng làm việc.
Bầu trời chưa tối hẳn chiếu qua khung cửa sát đất hình vòng cung, bên trong, bàn làm việc và kệ sách làm từ gỗ nguyên khối đồng bộ, tuy đơn điệu nhưng không hề nhàm chán, càng tô điểm thêm cho phong cách phục cổ của căn phòng.
Chu Di đi đến chỗ cây dương cầm đặt bên cửa sổ, hỏi Đàm Yến Tây: "Lần trước em đến ăn cơm, là anh đàn phải không?" Cô nhớ mang máng có nghe anh nói qua, lúc còn nhỏ từng học dương cầm mấy năm.
Đàm Yến Tây cũng không trả lời trực tiếp, cười nói: "Nếu không thì lúc đó trong nhà còn có người thứ tư sao?"
"Hôm đó anh đàn bài gì thế?" Chu Di mở nắp đàn, quay đầu nhìn anh, ý muốn anh đàn lại cho cô nghe.
Đàm Yến Tây hiển nhiên cũng hiểu ý cô, nhưng khoanh tay, dựa vào đàn, bày ra vẻ mặt cười như không cười, "Hôm đấy chơi ngẫu nhiên thôi, giờ quên mất rồi.

Em để anh nghĩ đã."
Chu Di tiện tay ấn nhẹ lên phím đàn, tạo thành một chuỗi âm thanh chói tai như kéo dây cáp, sau đó giơ tay lên, chống tay về phía hai bên người anh, hơi nhón chân, giương mắt nhìn anh, cười hỏi: "Quên thật sao?"
Hôm nay cô trang điểm nhẹ, màu sắc nổi bật nhất là một chút son môi màu đỏ hoa trà.
Đàm Yến Tây nhìn cô, ánh mắt cũng sâu thêm vài phần.
Chu Di nhón chân cao thêm, cũng tiến đến gần hơn.
Hơi thở như hòa quyện vào nhau.
Rồi sau đó, Đàm Yến Tây là người hô hấp rối loạn trước.
Anh đưa tay, giữ eo cô lại.
Hai chiếc bóng như hòa vào nhau, phản chiếu trên bề mặt sơn sáng bóng.
Bên ngoài phòng làm việc bất chợt có tiếng bước chân vọng đến.
Chu Di vội vàng lùi lại, bàn tay ấn trên phím đàn thành một chuỗi âm thanh hỗn loạn, xen lẫn với tiếng cười buồn bực, trầm thấp của Đàm Yến Tây.
Trong nháy mắt, Tống Mãn bước vào, nhìn thấy chị mình đang ngồi trên chiếc ghế của đàn dương cầm, Đàm Yến Tây khoanh tay đứng ở một bên, tựa như đang trao đổi nhạc lý tao nhã với nhau.
Cô bé vẫn hồn nhiên không có cảm giác gì khác lạ, chỉ "Wow" một tiếng, khen ngợi bày trí trong phòng tựa như khung cảnh hay thấy trong những bộ phim thời Dân Quốc.
Chu Di: "..."
Một lát sau lại đến lúc dọn cơm.
Chu Di chủ động phụ giúp bày bát đũa lại bị mẹ Diêu cười ha hả từ chối khéo, bảo cô chỉ cần ngồi yên là được, làm gì có chuyện để cho khách dọn bàn ăn.
Một bữa ăn vui vẻ, tràn đầy không khí gia đình.

Đàm Yến Tây tựa như cũng vui theo, ăn nhiều hơn hai phần.
Mẹ Diêu bảo Tống Mãn, hiện giờ học ở Bắc Thành, khi nào rảnh rỗi có thể đến đây chơi.
Tống Mãn trả lời: "Bình thường đi học ở đây thì ở lại trường, khi nào nghĩ lại phải đến chỗ của chị ở Đông Thành."
"Ai daaa, chạy tới chạy lui như vậy, có phải là mệt lắm không?"
Tống Mãn cười: "Cũng may là đi máy bay nên cũng nhanh chóng ạ."
Mẹ Diêu lại cười ha hả, nhìn Chu Di: "Bọn cháu đúng là còn trẻ, còn sức để phung phí."
Cơm nước xong, mẹ Diêu lại bày hoa quả đã rửa sạch lên.
Tính tình Tống Mãn gặp ai cũng dễ hòa hợp, mẹ Diêu cũng không ngoại lệ, mẹ Diêu nói gì, cô bé cũng cảm thấy hứng thú dạt dào mà muốn trao đổi thêm."
Đàm Yến Tây xoay đầu nhìn Chu Di, cô đang cầm một quả quýt trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gỡ bỏ mấy sợi chỉ trắng, ánh mắt trìu mến dịu dàng nhìn em gái.
Anh bỗng dưng cảm thấy ganh tỵ, đột nhiên đưa tay ra.
Chu Di hơi giật mình, cúi đầu nhìn lại thì đã thấy trong tay trống không.
Quả quýt đã bị ai đó cướp mất, bẻ làm hai, ném vào miệng.
Sau đó, anh đưa tay nắm chặt tay cô, kéo cô dậy từ salon, bảo với mẹ Diêu: "Dì ngồi chơi với Tống Mãn, chúng cháu đi mua ít đồ."
Mẹ Diêu phản ứng theo bản năng: "Mua cái gì, để dì đi cho."
Đàm Yến Tây cười nói: "Không cần đâu.

Dì cứ ngồi đi."
Mẹ Diêu lúc này mới kịp phản ứng: "Ừ Ừ, được rồi, Bên ngoài lạnh, khoác áo vào."
Chu Di đứng chỗ cửa lấy áo khoác mặc vào, thay giày, rồi cùng Đàn Yến Tây ra khỏi căn nhà nhỏ.
Gió lạnh thổi đến làm toàn thân run rẩy.
Đàm Yến Tây ôm cô vào lòng, rồi lại hơi đẩy cô ra, "Tối nay ở lại đây không?"
Chu Di cười nói: "Khi nãy anh không nghe mẹ Diêu nói sao? Bảo Tống Mãn lát nữa lúc về cầm theo ít đồ ngọt."
Cô quay đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Em đến làm khách mà, có chút không hợp lẽ."
Đàm Yến Tây "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Hai người thực sự cũng không có gì muốn mua, ra ngoài, đến đứng trò chuyện chỗ giàn hồng leo trên hàng rào sắt màu đen.
Đàm Yến Tây thuận tiện hút một điếu thuốc, rít hai hơi rồi lại cúi đầu nhìn cô, cô: "Năm sau anh định mua một căn hộ ở Đông Thành, em muốn ở chỗ nào? Hay là mua ở gần công ty em? Hoặc anh liên hệ với bên môi giới, em rảnh thì đi xem trước, xem thích chỗ nào."
"Hả?"
Đàm Yến Tây cười: "Câu anh vừa nói, chỗ nào em nghe không hiểu?"
"Sao lại mua nhà ở Đông Thành?"
Đàm Yến Tây liếc mắt nhìn cô, có chút tức giận: "Ai đó tạm thời không chịu về Bắc Thành.

Chẳng lẽ mỗi lần truyền anh đến đều bắt anh ở khách sạn sao?"
Chu Di cười nói: "Đàm tổng không phải là đã mua phòng cưới ở Bắc Thành rồi sao?"
Đàm Yến Tây đưa tay xoa bóp gáy cô, "Đừng có nói lời sát phong cảnh thế."
Chu Di lập tức nghiêm túc lại: "Trước mắt công việc này em cũng cảm thấy không có môi trường phát triển, nhưng đi theo Hướng Vi cũng học hỏi được không ít thứ.

Chị ấy luôn là người đi tiên phong, nguồn tài nguyên và thông tin chị ấy tiếp cận cũng hơn hẳn người khác.

Vì vậy em nghĩ em nên đi theo học hỏi tích lũy kinh nghiệm.

Nhưng về sau em cũng sẽ để ý, nếu bên Bắc Thành có cơ hội nào thích hợp cũng sẽ thử một chút."
Đàm Yến Tây nói: "Nếu em thực sự thích thì cứ làm đi."
Chu Di cười nói: "Đàm tổng giờ không chê em gom bạc cắt nữa à?"
Vẻ mặt Đàm Yến Tây thể hiện thái độ "Em nghĩ sao", cười một tiếng, nói: "Có nhà triết học nói, phàm là phụ nữ có thể tự mình kiếm được bánh mì thì chưa chắc cần đàn ông bố thí tình yêu."
Chu Di nói: "Là nhà hiền triết nào thế? Nói có lý thế."
Đàm Yến Tây: "..."
Nói đùa một lúc, Đàm Yến Tây cũng nghiêm túc lại vài phần: "Tạm thời cứ vậy đi, em cũng không cần gấp, cứ từ từ xem."
Sẵn tiện, anh cũng nói với cô rằng anh cũng định mở rộng kinh doanh sang khu vực phía đông, sau này cơ hội đi Đông Thành công tác cũng nhiều hơn.
Cuối cùng, Đàm tổng đúc kết lại: "Anh chưa bao giờ bàn qua chuyện người bình thường yêu đương như thế nào, nhưng em xem, bắt đầu cũng đâu có khó khăn lắm."
Chu Di cười như điên, "Đó là vì em còn chưa đòi hỏi gì."
"Đâu em nói thử xem."
Chu Di nghĩ một chút rồi nói, "Chúng ta còn chưa bao giờ đến rạp chiếu phim cùng nhau."
"Đi!"
"Còn nữa, thỉnh thoảng em cũng nghĩ đến mấy sạp bán đồ ăn vặt cạnh trường Đại học, cũng muốn đến ăn lại."

"Ăn."
"Anh không thấy lần trước ảnh chụp chung không đẹp lắm sao? Lúc nào tìm chỗ nào sáng sủa, chụp lại tấm khác?"
Đàm Yến Tây lần này có chút miễn cưỡng, "Chụp."
Chu Di cười, càng lúc càng lòng dạ hẹp hòi hơn, "Còn nữa, cũng không phải nhất định, nhưng em nghĩ, ít nhất, ít nhất thì, bạn trai em cũng phải vì em học nấu món gì đó chứ? Cơm chiên trứng cũng được mà."
"Đàm Yến Tây ngậm điếu thuốc trong miệng, "...Học."
Còn nữa..."
"Người bình thường yêu đương phiền phức chết được." Anh không nhịn được cười, lại có phần bất đắc dĩ, đưa tay đẩy ót cô một cái, "Em đặt ra một đống yêu cầu, cũng phải có qua có lại chứ, giờ đến lượt anh đòi hỏi..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Chu Di chủ động ngẩng đầu lên dùng một nụ hôn chặn lặn.
Đàm Yến Tây dừng lại, đưa tay nhấn eo cô, dùng hết sức bấu chặt.
Chu Di tựa lưng vào hàng rào sắt, bị giam chặt chẽ giữa hai cánh tay anh.
Cô không thể phủ nhận sự mê hoặc của việc tiếp xúc thân mật như một con vật nhỏ bị giam cầm như thế, tựa như việc ở cùng anh quá lâu đã điều chỉnh tâm lý cô, tạo nên một sở thích có phần bệnh hoạn như thế.
Dục vọng kích thích sự sản sinh hormon, làm cho nụ hôn càng trở nên run rẩy và nghẹt thở.
-
Đến mười giờ, Chu Di và Tống Mãn chuẩn bị đi về.
Đàm Yến Tây tự lái xe đưa hai cô về.
Tiễn đến dưới lầu, Đàm Yến Tây tỉnh bơ đưa tay nắm tay Chu Di lại, quay đầu nói với Tống Mãn: "Em về trước đi, anh mượn chị em một lúc."
Tống Mãn cười, đưa tay làm dấu "OK", nói, "Không trả cũng được!" Rồi nhân lúc Chu Di chưa kịp liếc xéo mắt sang, nhanh chóng mở cửa xe chạy biến đi mất.
Mà Đàm Yến Tây cũng không do dự, lập tức quay xe.
Chu Di cũng không biết đang đi về hướng nào, cười hỏi: "Đàm tổng định mượn em đi chỗ nào?"
Đàm Yến Tây liếc cô, khẽ hừ một tiếng, thái độ tựa như, anh nhịn em lâu quá rồi.
Chu Di lại cố ý nói: "Anh còn chưa hỏi xem em có muốn hay không."
Đàm Yến Tây bất chợt phản ứng, đạp thắng, tấp xe vào lề.
Anh ngửa đầu về phía sau, dựa vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt lại, thở dài, "Chu Di, hôm nay mà em không đồng ý với anh, thì em giết anh luôn đi."
Chu Di cười đến bả vai cũng run rẩy, rồi quay sang, tiến lại gần phía anh.
Hơi thở gần trong gang tấc, nhưng cũng không hôn anh.
Bàn tay cô chạm khẽ ở ngực anh, dừng một chút, rồi lại lần mò đi xuống dưới, cuối cùng, dừng lại ở chỗ thắt lưng anh.
Cô thấp giọng nói: "...Còn chơi chưa đủ đâu, sao nhẫn tâm giết anh được."
Đàm Yến Tây bất chợt kéo cô đến, cúi đầu, cắn lên môi cô, thanh âm thêm vài phần trầm thấp, khàn khàn: "...Vậy thì...!Có chết cũng phải chết trên người em."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.