“Chào sếp!” Thực tập sinh tới tấp chào hỏi Lâm Trạch.
“Chào buổi sáng sếp!” Đồng nghiệp nữ cười đi qua rót cà phê.
Lâm Trạch cởi áo vest vắt lên ghế, nữ đồng nghiệp đối diện lại nói: “Cà vạt anh hôm nay đẹp lắm.”
Lâm Trạch cười: “Cảm ơn, mua trên taobao đó, muốn mua cho chồng cô một cái không? Hôm nay có thể cướp lì xì, 10 giờ cho mọi người nghỉ nửa tiếng, chuẩn bị tinh thần ấn liệt chuột đi!”
Mọi người trong phòng đều bật cười, một người đi qua nói: “Lâm Trạch, chủ biên tìm anh.”
Lâm Trạch cúi người lấy con dấu ra đóng lên giấy tờ, giao cho người đưa biên tập sắp chữ, đứng dậy đến văn phòng chủ biên.
“Lâm Trạch.” Chủ biên hỏi: “Bố cục trang báo, chuyên đề phát triển thế nào rồi, đã một tháng rồi đấy.”
Lâm Trạch nói: “Cũng được, nói chung thì bản thảo người mới giao đều xài được ạ.”
Chủ biên nói: “Cậu phải tranh thủ thời gian, mấy ngày này có thể sẽ kiểm tra sát hạch cậu, sẵn sàng xét lên chính thức. Phần dàn trang bố cục báo là do cậu phụ trách, cậu đi nói với bên biên tập báo một tiếng, biên tập thực tập và phóng viên có thể làm gì thì mạnh dạn làm tới cho tôi, cậu không cần nghĩ nhiều làm gì.”
Lòng dạ Lâm Trạch bồn chồn hốt hoảng, anh thầm kêu trong lòng, đùa nhau à, chỉ cho anh mỗi hơn một tháng, bản thân mới vừa quen với các phương thức hoạt động truyền thông của trang báo, sau khi dẫn dắt người mới ok rồi lại muốn điều anh đi đâu?!
“Sau khi lên chính thức tôi sẽ được điều đến vị trí nào?” Lâm Trạch hỏi.
Chủ biên thoáng nghĩ, nói: “Giờ cậu đang phụ trách chuyên đề trang 5 trang 6, nhưng cậu không thể làm mãi cái này được, tôi thấy cậu không nhạy bén với những vấn đề nổi cộm, nóng hổi của xã hội cho lắm, nói sao nhỉ? Tin cậu làm luôn thiếu một thứ… đó là thứ khiến người khác phải kinh ngạc.”
Lâm Trạch biết ý của chủ biên chính là chê tin của anh không đủ độ hot, gây sốc câu view.
“Tất nhiên”, chủ biên nói tiếp: “Tin tức kiểu mì ăn liền chạy theo xu hướng quá cũng không được, cậu có thể nắm bắt được các sự kiện mang tính xã hội là điều mà rất ít người làm được rồi. Tin cậu làm luôn có một thứ cốt lõi, nó không chỉ thu hút đối tượng có tiền mà còn cả những người đọc phân lớp khác nữa.”
Câu này khiến Lâm Trạch bắt đầu cảm thấy mù mịt, vừa đấm vừa xoa này là sao? Anh chỉ đành gật đầu lia lịa.
Chủ biên nói: “Tôi đã giao cho sếp Lý sắp xếp kiểm tra sát hạch cho cậu rồi. Chiều nay cậu có phỏng vấn gì không?”
Lâm Trạch nghĩ rồi nói: “Tôi đã trao đổi với biên tập rồi, hôm nay phải làm bài về mức độ thiệt hại do nước sông Trường Giang dâng cao khiến người dân ven bờ phải sơ tán, trước 4 giờ tôi sẽ xong, lúc đó quay về kiểm tra sát hạch?”
Chủ biên lại nói: “Còn nữa, cậu hay thích đứng từ góc độ người dân viết tin, như vậy thì khó dẫn dắt dư luận. Cậu phải tập đứng dưới góc độ của chính phủ, nói nhiều hơn về những phương án bồi thường của chính quyền nhà nước thành phố, ban thường vụ thành ủy thành phố Trùng Khánh cũng đang quan tâm tới việc này.”
Lâm Trạch định làm một chuyên đề về lũ định kỳ sông Trường Giang từ tháng năm tới tháng chín trong một nghìn năm qua. Anh tính dùng hình thức phỏng vấn làm chuyên đề này, sắp xếp cuộc tranh luận, để người dân đưa ra những câu hỏi cho chuyên gia về vấn đề lợi và hại sau khi xây dựng đập Tam Hiệp, rồi để chuyên gia thủy lợi trả lời cặn kẽ tỉ mỉ. Chỉ cần điều chỉnh sao cho trọng tâm chủ đề rơi vào việc xây dựng đập Tam Hiệp hại nhiều hơn lợi là ok.
Nhưng chủ biên nói như vậy, anh đành giả bộ nghiêm túc cân nhắc, sau đó nói: “Vâng, tôi sẽ dùng góc độ đó.”
Chủ biên hài lòng gật đầu, kể ra thì Lâm Trạch thực sự không thích kiểu suy nghĩ của ông ta. May mà chủ biên cũng không xen vào quá nhiều thứ, ví dụ như từ khi anh đến chỗ làm mới này, ông ta cũng chỉ góp ý với anh như này 3 lần thôi, so với những phóng viên ngày nào cũng bị gọi lên ăn mắng, bị ném bản thảo thẳng vào mặt rồi nghe chửi “hồi tiểu học giáo viên văn dạy cậu kiểu gì đó hả?” thì Lâm Trạch vẫn còn sướng chán rồi.
Chủ biên nói: “Sau khi sát hạch xong, cậu hãy chú trọng tới phương hướng phát triển của các tin tức nóng trang nhất. Sếp Lý tính đào tạo cậu, cậu cứ làm với anh ta mấy kỳ xem sao. Sếp Lý cũng sắp nghỉ rồi, cậu phải chăm chỉ học hỏi vào, còn rất nhiều điều cậu cần học.”
Lâm Trạch: “…”
Tình cảm xuống dốc sự nghiệp khởi sắc, một lần nữa Lâm Trạch lại rơi vào trường hợp này.
“Cảm ơn cất nhắc của sếp.” Lâm Trạch vội nói.
“Sếp Lý thấy cậu có tài, nhưng cần phải rèn luyện tính khách quan khi đưa tin viết bài.” Chủ biên nói: “Rèn sao cho có thể nhìn nhận sự việc từ nhiều góc độ khác nhau.”
Lâm Trạch gật đầu như gà mổ thóc, cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.
Chủ biên lồng hai tay vào nhau, lại nói: “Tất nhiên tin cậu cũng rất nhạy rất bén, rất độc đáo, chúng ta cũng không nên hoàn toàn chỉ dựa vào tin tức thời sự chính trị, tốt nhất nên uyển chuyển linh hoạt, nhịp nhàng bổ khuyết cho nhau, nhìn nhận đánh giá vấn đề bằng phương pháp biện chứng, vừa đảm bảo tính xã hội, lại không đánh mất đi tính cá nhân, thế nhé.”
Lâm Trạch sung sướng như nở hoa trong lòng, trong phút chốc mà cuộc đời đã tươi sáng hẳn lên.
Tuy rằng bên Nhật Báo này không phải phương tiện truyền thông về tin tức thời sự chính trị gì, nhưng cũng chiếm thị trường không thể coi thường trong lượng tiêu thụ tin tức của thành phố. Mới đầu Lâm Trạch chỉ nghĩ bản thân sẽ phụ trách mục giải trí, bởi nói cho cùng anh cũng quen với cái này.
Không ngờ vừa sát hạch xong lại tính để anh làm về những tin tức trang nhất, tuy hoàn toàn khác với con đường phát triển mà Lâm Trạch muốn, song được sếp có ý bồi dưỡng đào tạo đã là một chuyện đáng để ăn mừng rồi.
Tất cả các vấn đề câu hỏi trong kỳ sát hạch Lâm Trạch đều nắm chắc tỏ tường, dù đây chỉ là hình thức mà thôi nhưng Lâm Trạch vẫn phải được điểm cao. Sau khi chuyển làm chính thức thì lương sẽ được năm ngàn tư, dẫu không được trợ cấp đi lại, song tòa soạn sẽ cấp cho anh một chiếc xe Jeep, rất tiện cho việc phỏng vấn. Mặc dù dùng chung với sếp Lý, nhưng sếp Lý đã già rồi, lại mắc bệnh về cột sống, chuẩn bị về hưu sớm tới nơi, thế nên sau này chiếc xe Jeep này coi như của Lâm Trạch luôn.
Sau đó phải tranh thủ thời gian đi đăng ký lớp học lái xe, bắt đầu chuẩn bị cho tin tức trang nhất mỗi ngày. Tất nhiên, vụ này không phải mỗi Lâm Trạch gánh, sếp Lý cũng làm cùng anh, và còn phải chọn lựa tin tức phù hợp với các phóng viên khác trong tòa soạn nữa.
Anh còn muốn đi đăng ký học một lớp nhiếp ảnh, áp lực lớn ra phết nhưng cuộc sống cũng rất phong phú.
Thời gian làm việc của phóng viên Nhật Báo thoải mái hơn nhiều so với biên tập, khổ nhất chính là người hiệu đính biên lỗi, mỗi ngày phải sấp mặt tới hai giờ sáng mới được tan làm. Làm xong được bốn trang là phải hiệu chỉnh cắt sửa tới 9 giờ tối, nhưng chỉ 6 giờ Lâm Trạch đã có thể về rồi. Sáng chiều anh có đến hay không cũng được, chỉ cần tầm 4 – 5 giờ có mặt ở chỗ làm, đưa bản thảo cho sếp đọc là được.
Áp lực công việc của anh cũng lớn hơn trước nhiều, mỗi ngày phải có những tin hot bùng nổ là điều không hề dễ. Không thể chỉ dựa vào chuyện drama đời tư giật gân được, mà cũng phải đi tìm kiếm, thu thập tin tức nữa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạch phụ trách mảng tin tức chủ chốt nóng hổi trong trang, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái cảm giác “nhìn thì tưởng dễ làm mới biết khổ”.
Không phải tin nào của phóng viên cũng có thể được lên trang nhất, tin của trang nhất thường được chọn từ tin của các trang, nhặt lấy những tin quan trọng. Nhưng như chủ biên đã nói, anh phải tìm được tin vừa giật gân, lại vừa mang cả tính xã hội, đời sống. Với điều kiện tiên quyết như vậy, tiêu đề tin Lâm Trạch viết sẽ phải hợp với tính chất của tin trang nhất.
Hôm nay thì làm tin gì nhỉ? Nhiệt độ cao nhất ở Trùng Khánh trong 37 năm?
Kế hoạch an toàn thực phẩm sắp đi vào hoạt động ở Trùng Khánh?
Biểu diễn kịch nói cách mạng quy mô lớn?
Lâm Trạch nhéo mi tâm, ngồi trong Starbucks không người, uống ngụm cà phê. Anh tạm gác công việc lại, tám mấy câu về tình yêu với Tư Đồ Diệp. Vậy là anh đã chính thức quay về đội ngũ những người độc thân, tứ cố vô thân.
“… Thế nên là như vậy đó.” Lâm Trạch chán nản nói.
Tư Đồ Diệp cười: “Người này quá thông minh, là một tay lừa đảo gian xảo.”
Lâm Trạch nói: “Tiếc là thông minh sai chỗ.”
Tư Đồ Diệp hỏi: “Thế là sau này cậu không bao giờ dùng Jack’d nữa?”
Lâm Trạch cầm iPad lên, nói: “Vẫn dùng chứ.”
Tư Đồ Diệp lại hỏi: “Tôi tưởng cậu sẽ… dùng từ nào được nhỉ? Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng?”
Lâm Trạch đáp: “Yêu với đương đúng là mệt mỏi thật, tôi có cảm giác mãi mãi sẽ chẳng bao giờ biết nên yêu một ai đó như thế nào.”
Tư Đồ Diệp: “Theo thời gian mọi thứ rồi sẽ dần ổn cả thôi. Hay là chúng ta bù đắp tình cảm cho nhau trong quãng thời gian độc thân trống vắng này?”
“Đệch!” Lâm Trạch dở khóc dở cười, đột nhiên anh như nhận ra điều gì, hỏi: “Anh chia tay với Quân Quân rồi?”
Tư Đồ Diệp không đáp, cúi đầu lau bình cà phê, Lâm Trạch hỏi: “Đã ngủ với nhau chưa?”
Tư Đồ Diệp giương mắt nhìn Lâm Trạch, lắc đầu.
“Tôi không muốn làm tình, chỉ muốn yêu đương.” Tư Đồ Diệp ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Có lúc tôi cũng chẳng biết mình có phải đồng tính hay không nữa.”
Lâm Trạch hỏi: “Trước giờ anh chưa từng quan hệ với ai hả?”
Tư Đồ Diệp đáp: “Có, làm 1, với giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha.”
Lâm Trạch làm động tác ngạc nhiên, không ngờ Tư Đồ Diệp còn yêu cả người nước ngoài!
Học sinh chịch giáo viên, lại còn là giáo viên ngoại ngữ, lại còn là người nước ngoài! Lại còn làm 1! Đúng là không phải dạng vừa đó!
Tư Đồ Diệp: “Làm một lần thôi, tôi rất thích anh ta, sau đó mới biết anh ta kết hôn rồi.”
Lâm Trạch hỏi: “Anh ta không có bệnh gì chứ?”
Tư Đồ Diệp đáp: “Tất nhiên không có, da anh ta rất trắng, cũng rất đáng yêu, mặt trẻ con, có râu quai nón, mắt màu xanh nước biển sâu thăm thẳm, chỉ có điều sau này tôi mới biết anh ấy đã từng kết hôn ở Tây Ban Nha rồi.”
Khóe miệng Lâm Trạch run giật, anh hỏi: “Thế sau thì sao?”
Tư Đồ Diệp: “Tôi còn chưa học xong đại học thì hợp đồng của anh ấy đến hạn, sau đó anh ta về nước rồi, tôi bị coi là người thứ ba đó.”
Lâm Trạch ngao ngán lắc đầu, Tư Đồ Diệp vỗ vỗ vai anh, nói: “Sau này mà có tìm người yêu thì cậu có tính trước hết phải làm xét nghiệm đã không?”
Lâm Trạch cười: “Tôi đã mua trên mạng một tập giấy thử HIV rồi, sau này mà tiến triển đến giai đoạn trước khi lên giường thì cứ thử trước đã.”
Tư Đồ Diệp cười to, hỏi: “Nhỡ mà thử ra HIV thì chia tay hả?”
Lâm Trạch không nói gì, anh đã nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần.
“Chuyện này”, Lâm Trạch nói: “Nếu Tạ Thần Phong không lừa tôi, lúc yêu nhau thẳng thắn nói rằng mình có bệnh…”
“Cậu sẽ ở bên anh ta, mãi mãi cho tới lúc anh ta chết.” Tư Đồ Diệp nói tiếp.
Lâm Trạch gật đầu: “Ừ, nhưng anh ta đã lừa tôi.”
Tư Đồ Diệp nói: “Anh ta cũng không đến nỗi quá xấu xa, dù sao thì lúc lên giường với cậu anh ta cũng đeo bao. Tôi đoán anh ta thật lòng yêu cậu nên đã biết mình làm sai rồi.”
“Ừ.” Lâm Trạch thất thần nói: “Ngay từ đầu anh ta chỉ muốn báo thù thế giới này, sau đó có lẽ đã thay đổi ý định. Tôi cũng cảm thấy nếu anh ta không yêu tôi, sẽ không dành nhiều thời gian bên tôi tới thế. Chỉ có điều… ngay từ đầu chuyện này đã là một sai lầm rồi, hơn nữa là một sai lầm không thể cứu vãn. Duy Duy nói sau khi cậu ta chia tay với Tạ Thần Phong, Tạ Thần Phong đi 419 ba lần, sau đó bị dính.”
Tư Đồ Diệp: “Nếu cậu cũng bị truyền nhiễm, cậu sẽ ở bên anh ta chứ?”
Lâm Trạch lắc đầu: “Không, tôi sẽ đến một nơi nào đó rồi từ từ chết đi, thà tôi chết một mình cũng sẽ không ở bên anh ta, mặc dù tôi vẫn còn yêu anh ta.”
Anh lại thở dài rồi nói: “Có một người duy nhất tôi luyến tiếc đó chính là cậu bạn nối khố của tôi, cậu ấy rất thẳng tính, vẫn chưa tìm được người thương. Mẹ cậu ấy còn cục nợ khổng lồ, làm cậu ấy điêu đứng thê thảm.”
Tư Đồ Diệp cười: “Hai người yêu nhau luôn cho rồi.”
Lâm Trạch khóc dở mếu dở: “Rất nhiều người cũng nói như vậy.”
Tư Đồ Diệp nghĩ ngợi, lại nói: “Ý đó hay mà, cậu có bao nhiêu giấy thử?”
Lâm Trạch đáp: “Sau tôi cho anh ít, cần nhiều làm gì, đâu có đi 419 đâu, tôi đoán cứ như vầy nữa thì cả đời này chắc tôi… chẳng bao giờ dùng được giấy thử mất.”
Tư Đồ Diệp càng hứng thú nói: “Tìm được người thích hợp là một chuyện, nhưng cậu làm sao chắc chắn rằng sau khi yêu nhau rồi, về sau đối phương sẽ không tòm tem bên ngoài chứ? Nhỡ mà yêu đương thắm thiết, rồi được năm mười năm thì ngứa mắt nhau, ra ngoài chơi 419… Thôi đừng nói, nhiều vụ như vậy lắm, rước bệnh về rồi lây cho người yêu. Nay tôi mới nhìn thấy trên weibo một trường hợp như vậy, một đôi sinh viên đại học mới 19-20 tuổi, một trong hai người ngoại tình rồi dính bệnh, mà đến chính cậu ta còn không biết, hại người còn lại cũng bị lây luôn.”
Lâm Trạch nhíu mày: “Chịu thôi, chuyện ngoại tình đâu chỉ có đồng tính, nam nữ kết hôn đàng hoàng cũng có, cái chuyện này đâu thể trị tận gốc, ai nấy tự biết mà kiềm chế bản thân thôi.”
Có khách vào quán, Tư Đồ Diệp đến quầy làm việc, điện thoại Lâm Trạch reo lên.
“Sếp, chủ biên ra ngoài rồi, bảo sếp đến Thạch Kiều Phố lấy tin! Địa chỉ với thông tin em đã nhắn cho sếp rồi đó ạ.” Thực tập sinh vội nói: “Nhóm nhiếp ảnh đi hết rồi, họ cách Thạch Kiều Phố xa tít. Chủ biên bảo em gửi máy ảnh qua cho anh, bảo anh tự chụp, nhưng hôm nay sếp Lý không tới, máy ảnh ở trong ngăn kéo anh ấy, bị khóa rồi, anh lấy đâu ra máy ảnh giờ?”
Lâm Trạch chỉ có một cái máy kỹ thuật số, anh hỏi: “Là tin nóng trang nhất hả?”
Thực tập sinh nói: “Là án mạng đó anh! Vụ án liên hoàn lần trước đó ạ, tìm được kẻ giết người rồi, đang ở nhà dân bắt người làm con tin! Hot thôi rồi anh ơi!”
Lâm Trạch quyết đoán nói: “Kệ chuyện máy ảnh đi, giờ tôi đi ngay đây!”
Anh cúp điện thoại, cầm điện thoại đợi tin nhắn, liếc mắt cái nhìn thấy Tư Đồ Diệp sau quầy.
“Anh giúp tôi một việc nhé?” Lâm Trạch nói: “Anh có máy ảnh đây không?”
Tư Đồ Diệp nói: “Tôi có hai cái, một cái là máy kỹ thuật số, một cái là máy cơ, sao vậy? Cậu muốn mượn hả?”
Lâm Trạch hỏi: “Giờ anh rảnh không? Đi với tôi.”
Tư Đồ Diệp vội đáp: “Ok, đi lấy tin hả?”
Tư Đồ Diệp tìm một người thay mình, đi ra nói: “Theo tôi, về nhà tôi lấy máy ảnh đã.”
Lâm Trạch theo Tư Đồ Diệp về nhà anh ta. Tư Đồ Diệp trọ ở một toà nhà cũ phía sau Bắc Thành Thiên Nhai, cũng là kiểu nhà tập thể hai phòng ngủ một phòng khách, không ngờ trong phòng anh ta lại tối mịt, dùng để rửa phim.
Phòng Tư Đồ Diệp có một cái giường, rèm che kín cửa sổ, trên sợi dây treo một loạt ảnh chụp.
Tư Đồ Diệp bật đèn, Lâm Trạch tò mò nhìn ngắm, đã rất nhiều năm anh chưa từng thấy ai sử dụng máy cơ, anh nói: “Chứ không phải giờ mọi người dùng máy ảnh kỹ thuật số hết hả?”
Tư Đồ Diệp cười bảo: “Dùng máy cơ có cảm giác hơn, rửa ảnh cũng là một thú vui. Tôi cũng có một máy kỹ thuật số, nhưng hồi trước tôi bị trộm laptop rồi, vẫn chưa mua cái mới, anh có máy tính không?”
Lâm Trạch nói: “Có! Lại chẳng có ngay chứ lại! Nhanh lên thôi, chụp ảnh xong đến chỗ tôi làm xử lý!”
Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp thích chụp ảnh. Nhà tay này chỉ có bốn bức tường không, trong phòng ngoài giường, một cái túi với tủ chứa lèo tèo vài bộ quần áo thì chẳng còn gì nữa, nên tiền đều đốt hết vào việc chụp ảnh, chắc hẳn chụp ảnh phải ra gì lắm.
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp cầm máy ảnh lướt như bay xuống lầu. Tư Đồ Diệp vẫn đeo tạp dề của Starbucks, dáng người anh ta cao ráo đẹp trai, đeo tạp dề màu nâu cà phê đậm tạo cảm giác khí khái phong cách, khiến nhiều người qua đường cứ tới tấp ngó nhìn.
Lâm Trạch thầm cầu họ không tới muộn. Hai người bắt một chiếc xe, bảo lái xe phi ngay tới Thạch Kiều Phố. Trên xe Lâm Trạch nói cho Tư Đồ Diệp nghe một số điều về ảnh tin.
Tư Đồ Diệp nghiêm túc lắng nghe, thực ra hồi đại học Lâm Trạch toàn ngủ trong tiết nhiếp ảnh, cũng có nghe vào đầu được mấy kiến thức đâu, chỉ có thể tóm tắt những ý chính cho Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Tôi đã từng học môn nhiếp ảnh rồi.”
“Thế tốt quá rồi” Lâm Trạch an tâm, dù sao ảnh chụp báo chí cũng không yêu cầu chất lượng cao lắm, anh cũng không muốn tham gia giải bình chọn trong nước hay quốc tế gì đó, rõ ràng và nắm bắt đúng khoảnh khắc là được rồi.
Hai người xuống xe, đi thẳng tới hiện trường. Cảnh sát đang sơ tán đám người vây xem dưới lầu, chăng dây phong tỏa, công an đang hô hào với người trên lầu, chuyên gia yêu cầu đàm phán.
Lâm Trạch chui qua dây chăng, trình thẻ phóng viên, y như rằng bị đuổi ngay ra ngoài, bảo anh có chuyện gì thì qua bên trình bày với lãnh đạo bọn họ.
“Anh dựng giá máy ảnh ở chỗ này.” Lâm Trạch nói với Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp nhìn xung quanh, nói: “Tôi thấy chỗ đó khá tốt.”
Anh ta chỉ về vị trí vườn hoa đối diện, nơi đó chẳng có ai hết, Lâm Trạch bảo: “Xa quá, lát nữa nhỡ hung thủ xông ra ngoài, sao anh chụp được cảnh tóm bắt hiện trường?”
Tư Đồ Diệp nói: “Cậu dùng máy ảnh nhỏ chụp ảnh bắt tội phạm tại hiện trường, tôi trông ban công.”
Lâm Trạch: “Ok cứ theo anh nói đi, tôi đi hỏi cục trưởng bọn họ.”
Lâm Trạch lấy máy ghi âm ra, khắp nơi đây hầu hết toàn là phóng viên, chen chúc len không nổi, còn có vài cái xe của đài truyền hình đỗ quanh, hơn nữa người hóng chuyện đông khủng khiếp, cảnh sát bắt đầu sơ tán người dân tại hiện trường, đuổi luôn cả phóng viên.
Lâm Trạch không chen nổi ra ngoài, lãnh đạo trong đám phóng viên cũng không tiếp. Anh lùi lại vài bước, nhìn cổng khu nhà bên cạnh, đã có cảnh sát giữ ở đó.
Lâm Trạch đi đến bên cạnh Tư Đồ Diệp, nhìn thấy anh đang đứng tấn, ống kính lete nghiêng góc 45 độ, ngắm chuẩn góc chụp.
“Cậu nhìn coi, Lâm Trạch.” Tư Đồ Diệp dịch ra một chút.
Lâm Trạch đi qua coi, nhìn thấy hình ảnh phóng to của ban công tầng năm. Trên đó có một người đàn ông đang đi lại, máu trên ban công nhỏ xuống, rơi xuống mái che mưa đơn vị.
“Trời ơi!” Lâm Trạch khẽ kêu lên.
Tư Đồ Diệp im một lúc rồi hỏi: “Bọn họ sẽ nổ súng hả?”
“Tôi nghĩ chắc là vậy.” Lâm Trạch quay đầu nhìn sang lầu đối diện, nói: “Không chừng có tay súng bắn tỉa ở trên.”
Tư Đồ Diệp đi ra sau máy ảnh, tiếp tục đứng tấn, hết sức tập trung nhìn ban công.
“Anh không cần căng thẳng như vậy, để ý là được rồi.” Lâm Trạch đã từng thấy rất nhiều người mới, trong lần săn tin đầu tiên luôn vừa căng thẳng vừa hưng phấn. Thậm chí có thực tập sinh còn nắm chặt máy ảnh, chụp tuốt luốt từ người tới hoa tới biển đường. Lúc anh còn là phóng viên thực tập, anh cũng tập hợp rất nhiều thứ linh tinh không quan trọng thành bản thảo gửi lên, thực chất không cần tới.
Tư Đồ Diệp ừa cái, song luôn luôn không rời máy ảnh trên giá đỡ tam giác.
Lâm Trạch đi tìm đồng nghiệp trao đổi thông tin. Anh gặp phải người quen trong tòa soạn lớn, người này cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Lâm Trạch lại đổi chỗ làm đến tòa soạn báo khác. Hai người trò chuyện một lúc, Lâm Trạch nói với đối phương: “Cậu nhìn trên lầu đi, có lẽ có tay súng bắn tỉa lên trên rồi, chẳng biết có được đăng tin này hay không nữa.”
Anh bạn phóng viên vội vàng đi tìm nhiếp ảnh, bảo anh ta đến sân thượng tòa nhà thứ ba giành vị trí chụp ảnh. Bởi nghe được tin tức của Lâm Trạch rồi do đó anh ta tự cảm thấy nên lấy tin tức ra trao đổi, bèn nói: “Bắn súng ngay hiện trường chứng tỏ có thể đưa lên trang nhất, tên sát nhân này đã từng giết rất nhiều người ở Vân Nam, Tứ Xuyên.”
Lâm Trạch nói: “Tên gì vậy? Động cơ giết người là gì?”
Phóng viên nói tên gã ta ra rồi bảo: “Anh tìm trên báo chiều Thành Đô là thấy ngay các bài về quá trình phạm tội của gã. Gã đã từng mắc bệnh thần kinh, trước đây làm binh chủng trinh sát trong quân đội. Gã ta chạy trốn tới đây, thuê một căn phòng, nghe nói bị con trai chủ phòng phát hiện, bèn bắt đứa trẻ đó làm con tin. Đứa trẻ rất thông minh, biết gọi 110 báo cảnh sát, còn biết trấn an tên sát nhân.
Lâm Trạch hỏi: “Đứa trẻ mấy tuổi rồi?”
Phóng viên giơ ngón tay đếm đếm, nói: “Mười hai tuổi. Kia là nhiếp ảnh của bên anh hả? Sao lại đeo tạp dề Starbucks vậy?”
Lâm Trạch: “À chuyện này… Mấy ngày trước Starbucks mua lại tòa soạn bọn tôi rồi… Cậu không xem tin hả, giờ trang thứ nhất trang thứ hai của báo bọn tôi đều chuyển thành Latte, Blue Mountain, Cappuccino…”
Phóng viên bật cười: “A Trạch, anh vẫn thích chém gió như ngày nào.”
Lâm Trạch vô cùng thỏa mãn với thông tin mình tóm được. Chuyên gia vẫn đang kêu gào, bảo tên tội phạm thả đứa trẻ ra, mẹ đứa trẻ khóc tới long trời lở đất, muốn làm con tin thay con mình.
Chuyên gia lại nói gã có bất kỳ yêu cầu gì có thể nói ra. Lâm Trạch biết chuyện này không thể giải quyết một chốc một lát, bèn quay người tìm Tư Đồ Diệp, muốn bảo anh ta lên tòa nhà bên cạnh, mượn ban công nhà dân, chụp trực diện chắc sẽ rõ ràng hơn nhiều.
Thế nhưng mới đi được một bước, trên đỉnh đầu đã vang lên một tiếng rầm, người dân xung quanh cùng gào thét kinh hãi!
Lâm Trạch quay phắt người lại, tất cả đều xảy ra trong giây phút đó, một bộ quần áo từ tầng năm bay phần phật rơi xuống, không phải quần áo! Là một người!
Anh xông vào đám đông với tốc độ nhanh nhất, dùng hết sức bình sinh len vào bên trong. Cảnh sát kêu gào đuổi người, xô đẩy lẫn nhau, Lâm Trạch gần như bổ nhào xuống mặt đất. Anh chen vào trong đám người, cầm máy ảnh điên cuồng ấn chụp.
Khung cảnh trên đầu anh cực kỳ hỗn loạn, có một bàn tay kéo anh ra ngoài.
Cả người Lâm Trạch dính đầy bụi đất, suýt nữa máy ảnh kỹ thuật số đã văng xuống đất, cũng không biết chụp được cái gì rồi. Tư Đồ Diệp nửa ôm nửa kéo anh ra ngoài, Lâm Trạch hỏi: “Anh chụp được chưa?”
Tư Đồ Diệp đáp: “Chụp được rồi, cậu xem đi?”
Lâm Trạch nói: “Giờ không xem, để lát nữa, tôi đi phỏng vấn đương sự đã…”
Lâm Trạch chạy về hướng lãnh đạo, khắp xung quanh đều là phóng viên, cảnh sát bế đứa trẻ bị bắt làm con tin xuống lầu đi ra, mẹ đứa trẻ gào khóc dữ dội. Lâm Trạch giơ máy ảnh chụp, Tư Đồ Diệp vội vàng ấn chụp ảnh mấy lần, nói: “Chỗ này giao cho tôi.”
Lâm Trạch chen vào trong đám phóng viên, mở máy ghi âm. Lãnh đạo đang nói rõ tình huống cụ thể, micro của đài truyền hình như thể sắp đâm lên mặt lãnh đạo. Bên cạnh lại có một phóng viên Lâm Trạch quen, đối phương huých huých khuỷu tay vào Lâm Trạch, Lâm Trạch trông thấy một người khác, hình như là đội trưởng cảnh sát phụ trách ở đây. Người nọ đang đứng bên bàn giao việc với cấp dưới, bèn hiểu ý lùi trở ra, đi qua hỏi tình hình.
Lâm Trạch hỏi: “Chào ông, tôi là phóng viên của báo Du Châu…”
Vị đội trưởng cảnh sát nọ nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, nói: “Cậu phóng viên, nếu phỏng vấn thì sang bên kia.”
Lâm Trạch nói: “Tôi biết giới hạn, ông cho tôi địa chỉ email, bản thảo viết xong tôi sẽ gửi ông xem trước, tôi chỉ muốn hỏi tình hình hiện trường thôi.”
Đội trưởng cảnh sát nhìn ra chỗ xa xa, Lâm Trạch cất bút ghi âm đi, nói: “Tôi không ghi âm, ông cứ nói thoải mái.”
Một người quen tòa soạn báo khác cũng đi qua, cười bảo: “Chào ông!”
Lâm Trạch dựa hơi người ở tòa soạn nọ, nghe đội trưởng cảnh sát tóm tắt vài câu chính về tình hình, rồi không hề hé răng nửa lời về tay súng bắn tỉa. Lâm Trạch cũng không gặng hỏi, trong lòng đã phác ra đại khái các điểm chính của tin tức lần này.
Có hai xe cứu thương đến hiện trường, nhiếp ảnh phóng viên lại như ong vỡ tổ nhao ra.
Tư Đồ Diệp thu giá đỡ ba chân lại, vừa đi vừa cho Lâm Trạch xem.
Lâm Trạch: “…”
Tư Đồ Diệp bắt trọn được khoảnh khắc tên sát nhân bị bắn trúng, máu bắn tung tóe từ lồng ngực, gã ta vật ra ban công rồi rơi xuống dưới, cả quá trình mấy giây tiếp theo cũng đều được chụp cực kỳ rõ ràng.
Mỗi một bức ảnh đều là một kiệt tác.
Tuy là kiệt tác nhưng mấy tấm ảnh này quá nặng đô rồi, Lâm Trạch không biết có dùng được hay không, làm bài chùm ảnh liệu có được không nhỉ?
Sau đó là tấm ảnh người mẹ của con tin ngồi chồm hỗm, nhận lấy đứa con được cảnh sát ôm tới. Trong khoảnh khắc khuôn mặt đẫm lệ của người mẹ quay lại, hiện lên sự cảm kích và mừng rỡ tột cùng, nhưng sự hoảng hốt và lo lắng rõ ràng vẫn chưa tan biến hết.
Khuôn mặt người mẹ có biểu cảm hết sức phức tạp, đứa trẻ rúc đầu vào trong lòng mẹ mình. Trong bức ảnh, nhân vật cảnh sát chỉ hiện lên với một bả vai, một bàn tay đeo găng màu trắng cùng phù hiệu lộ ra lúc khom người, vầng sáng mặt trời ấm áp nghiêng nghiêng rọi xuống từ trong góc.
Đây thật sự là một bức ảnh chất lượng cao, chỉ dựa vào nó thôi cũng có thể biểu đạt hết tất cả những gì Lâm Trạch muốn nói.
Anh nhớ tới lời thầy dạy nhiếp ảnh của mình, ngàn lời muốn nói, hết thảy đều chất chứa trong một bức ảnh.
Lâm Trạch không có năng khiếu trong việc chụp ảnh, nhiếp ảnh phải biết quan sát, biết tìm tòi suy ngẫm, yêu cầu cũng không thua kém nghề sáng tác. Lâm Trạch thì lại mạnh mẽ táo bạo quá, anh nhạy bén và có năng lực quan sát đấy, song lại không đủ tĩnh tâm để chờ đợi khoảnh khắc đắt giá, chỉ có thể làm phóng viên. Anh thích sử dụng lời nói sắc bén, trạng thái tình cảm để miêu tả sự việc. Từ tận đáy lòng, anh rất khâm phục tài hoa của Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp: “Chụp không tốt lắm, hơi thiên về chiều hướng nghệ thuật rồi.”
Lâm Trạch vội nói: “Không không! Quá tốt quá đỉnh rồi! Đi theo tôi! Lần này chúng ta nhất định có thể đánh bay mấy tin gì mà thị trường bất động sản nóng lên ra khỏi trang nhất rồi!”