Ngày hôm sau Tạ Thần Phong bị tiêu chảy. Sau khi Lâm Trạch dậy thì vội vàng giúp gã dọn dẹp đệm giường, thay quần áo, lau cơ thể. Tạ Thần Phong khốn khổ, muốn tự mình làm, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào. Lúc Lâm Trạch cởi đồ gã ra thì nhìn thấy cơ thể trần truồng của gã. Giờ đây, Tạ Thần Phong đã gầy đến mức da bọc xương, giống như những bệnh nhân trên ti vi vậy. Lâm Trạch ôm gã lên, phát hiện ra gã rất nhẹ, một người đàn ông cao 1.8m mà bấy giờ có lẽ chỉ còn nặng khoảng 60kg.
Tạ Thần Phong giống như một đứa trẻ lúng túng hoảng hốt, có lẽ gã sợ Lâm Trạch nhìn thấy vẻ ngoài gầy trơ xương của mình, điều đó càng chứng minh rằng gã sắp chết. Gã sợ Lâm Trạch sẽ đau khổ nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào.
Lâm Trạch kéo chăn che Tạ Thần Phong lại, nhìn gã với đôi mắt đỏ bừng. Tạ Thần Phong nói: “Để tôi, em đừng động vào.”
“Anh nằm yên đó.” Lâm Trạch vuốt ve tóc gã, nói: “Một lát nữa em quay lại.”
Lâm Trạch ôm lấy chăn đi ra ngoài thay. Lúc quay về Tạ Thần Phong đang nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Lâm Trạch đổi xong chăn và ga giường xong thì xốc lại tinh thần, nói: “Em mua cho anh bộ quần áo mới, năm mới mà, chú tặng cháu quần áo mặc.”
Tạ Thần Phong hơi buồn cười, Lâm Trạch và Tạ Thần Phong sóng vai nằm trên giường, lấy điện thoại ra lên Taobao, xem ảnh quần áo. Lâm Trạch hỏi: “Anh thích Tây trang không? Em thấy hình như anh chưa mặc Tây trang lần nào, mua một bộ Tây trang chất đũi cho anh mặc nhé.”
Tạ Thần Phong dựa vào bả vai Lâm Trạch, nghiêng đầu chăm chú nhìn bảo: “Bộ này đẹp này.”
“Không có cỡ to…” Lâm Trạch ấn tới ấn lui, tìm rất lâu mới thấy một bộ Tây trang màu nâu kiểu Hàn. Sau đó, anh lại bắt đầu tìm quần ngủ, vừa nhìn Tạ Thần Phong rồi tưởng tượng ra bộ dạng lúc gã mặc bộ đồ đó như nào. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, anh phát hiện ra tình hình của Tạ Thần Phong đã tệ hơn ngày hôm qua nhiều. Hốc mắt gã trũng sâu, bờ môi trắng bợt, tóc rụng đến nỗi giờ chỉ còn lưa thưa.
“Này…” Lâm Trạch nói: “Bộ này chắc đẹp này.”
Tạ Thần Phong nói: “Có đồ đôi không? Em cũng mua một cái.”
Lâm Trạch cười: “Không có đồ đôi nam nam đâu, chỉ có nam nữ thôi. Mua bộ này đi, kiểu dáng cũng tương tự.”
Anh mua hai bộ, thanh toán xong rồi bảo: “Em đi mua ít đồ ăn vặt, hôm nay là ngày mùng 1 Tết âm, vừa ăn vừa xem ti vi.”
Tạ Thần Phong cười bảo: “Ừ em đi đi, mua ít sô cô la ăn.”
Lâm Trạch ra khỏi bệnh viện, ngồi xuống thềm bậc thang ở cửa sau, lấy thuốc ra rít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ au. Anh vò mạnh tóc, có một nỗi đau đớn dồn nén ứ đầy trong tim anh, anh muốn phẫn nộ thét lên, nhưng lại chẳng thể thét ra nổi, chỉ biết đờ đẫn ngồi đó nhìn phòng bệnh trên tòa nhà đối diện, thấy chong chóng bên ngoài cửa sổ phòng Tạ Thần Phong nằm.
Hút xong điếu thuốc, Lâm Trạch đứng lên đi mua đồ ăn vặt, lúc về lại mua thêm hoa. Em gái bán hoa rất dịu dàng, nhìn Lâm Trạch chọn hoa hồng đỏ, bèn hỏi anh: “Anh mua tặng người yêu ạ?”
“Ừ.” Tâm trạng của Lâm Trạch đã bình thường trở lại, anh cười với cô gái: “Mua nhiều có được giảm giá không?”
Cô gái: “Dạ… Để xem anh mua bao nhiêu đã. Giá chợ hoa năm nay đã rẻ rồi mà…”
Lâm Trạch chọn hai bó hoa hồng đỏ 30 bông, lấy báo bọc lại, kẹp dưới nách quay về. Khi vào phòng bệnh, anh nhìn thấy Tạ Thần Phong đang nằm trên giường co giật.
“Sao vậy?” Lâm Trạch sợ hết hồn, vội đi qua ôm gã nói: “Khó chịu à?”
Khuôn mặt Tạ Thần Phong đẫm nước mắt. Lâm Trạch đỡ gã ngồi dậy, hai người ôm chặt lấy nhau, Tạ Thần Phong tha thiết: “A Trạch, tôi không muốn chết… Tôi còn chưa được sống bên em.”
Lâm Trạch khép mắt lại, gục đầu lên bả vai Tạ Thần Phong. Cảm xúc Tạ Thần Phong hơi hỗn loạn mất kiểm soát, gã bắt đầu ho dữ dội, muốn đẩy Lâm Trạch ra, Lâm Trạch lại càng ôm gã chặt hơn, nói bên tai gã: “Giờ chúng ta đang bên nhau mà.”
Phổi Tạ Thần Phong như ống bễ, lúc hít thở nặng nề khò khè, như thể tiếng gầm gừ của con thú sắp chết, ngỡ như có gì đó trong linh hồn gã dần dần rữa nát vụn vỡ. Lâm Trạch biết bây giờ bản thân nói gì cũng vô dụng, anh nghĩ rồi hỏi: “Tối nay chúng ta xem phim nhé?”
Tạ Thần Phong gật đầu đáp: “Ừ.”
Tạ Thần Phong bình tĩnh trở lại, Lâm Trạch để gã nằm xuống. Xong xuôi mọi chuyện, Lâm Trạch lại ra ngoài nói với y tá: “Tôi mượn vài bình hoa, chai nước cũng được.”
Y tá lấy chai nước suối còn một nửa đưa anh. Lâm Trạch đi lấy nước, cắm hoa hồng vào bên trong, cắm vào năm chai tất cả. Trong phòng bệnh vừa có hoa thì ngay lập tức mang tới cảm giác sáng sủa tràn đầy năng lượng khi được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, hương thơm rất dễ chịu. Tạ Thần Phong hít một hơi thật sâu, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Lâm Trạch nằm xuống bên Tạ Thần Phong, thỏa mãn nhìn kiệt tác của bản thân. Anh bóc đồ ăn vặt ra ăn, đút cho Tạ Thần Phong một miếng. Tạ Thần Phong vội hỏi: “Tôi còn sống được bao lâu? Bác sĩ nói sao?”
Lâm Trạch giật mình, nói: “Em không hỏi, không biết.”
Tạ Thần Phong gật đầu, không nhắc lại chuyện đó nữa, Lâm Trạch nói: “Anh buồn ngủ thì ngủ một lúc đi, hôm nay dậy sớm quá.”
Tạ Thần Phong uể oải gật đầu, nằm ngửa xuống. Lâm Trạch chẳng để tâm tới nội dung trên ti vi, một lát sau anh cắt móng tay và móng chân cho Tạ Thần Phong. Trước bữa trưa cơm, bác sĩ đến kiểm tra, Lâm Trạch đưa bác sĩ ra ngoài hỏi: “Tối nay tôi có thể đưa Tạ Lỗi ra ngoài xem phim không?”
Bác sĩ vừa nghe đã biến sắc, nói: “Không được! Buồn cười nhỉ, ở ngoài lạnh như thế, cảm lạnh thì không đùa được đâu!”
Lâm Trạch chau mày nói: “Đợi đã…”
Lâm Trạch muốn nói Tạ Thần Phong đã chẳng còn được mấy ngày nữa, có nhất thiết cứ phải nhốt suốt trong bệnh viện không? Để gã vui vẻ hạnh phúc không được sao? Nhưng anh nhìn bác sĩ, biết bác sĩ cũng có ý tốt cả thôi, hơn nữa đó là trách nhiệm của ông ấy, bèn khéo léo nói: “Tôi lấy xe lăn đưa anh ấy ra ngoài, bọc chăn kín, trước 9 giờ nhất định sẽ quay lại, tuyệt đối không để anh ấy cảm lạnh.”
“Không được là không được.” Bác sĩ tức giận: “Đúng là vớ vẩn! Muốn xem gì thì không xem được trong phòng bệnh chắc? Cậu ra ngoài thuê một cái đầu đĩa cho anh ta xem không được à?”
Lâm Trạch đuổi theo bác sĩ nói: “Chúng tôi chỉ muốn đi chỗ nào gần đây thôi, hoặc không đi xem phim nữa, đẩy xe ra ngoài đi dạo, có được không?”
Bác sĩ vẫn nói không được mãi, cuối cùng quay người lại bảo: “Nhóm người các cậu đã nhận được rất nhiều sự khoan dung rồi, đừng như vậy nữa. Công việc của chúng tôi cũng rất khó khăn, bởi vì mọi người bên ngoài đều không hiểu gì về căn bệnh này. Tôi giải thích với bọn họ rằng chỉ xem phim ở nơi công cộng sẽ không bị truyền nhiễm cũng chẳng có tác dụng gì hết. Một khi bị truyền thông đào ra, nói bệnh viện số tám cho bệnh nhân nhiễm HIV giai đoạn cuối ra ngoài xem phim, thì ai chịu trách nhiệm?”
Lâm Trạch đuổi theo tới trước văn phòng, hứng lấy một cái đóng cửa vào mặt, đành phải rầu rĩ quay về phòng bệnh, đút Tạ Thần Phong ăn cơm trưa.
Tạ Thần Phong rất uể oải, cố gắng lắm mới ăn được một ít. Lâm Trạch hỏi: “Khó chịu lắm hả? Uống tí canh nhé.”
Tạ Thần Phong nói: “Bụng hơi đau.”
Lâm Trạch ôm gã lên xe lăn đi vào phòng vệ sinh, nhưng Tạ Thần Phong đã đi luôn ra quần rồi, Lâm Trạch nói: “Đợi lát nữa em mua cho anh tã lót.”
Tạ Thần Phong đang xấu hổ lúng túng thì nghe Lâm Trạch nói vậy bỗng càng thêm ngại ngùng. Tinh thần gã hơi sa sút tụt dốc, Lâm Trạch lại nói: “Nếu chúng ta sống ta sống bên nhau cả đời, đến khi em già rồi không thể tự sinh hoạt được, anh cũng sẽ chăm sóc cho em như vậy.”
Tạ Thần Phong cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Trạch bận rộn ngược xuôi, anh vừa giặt quần cho Tạ Thần Phong vừa nghĩ tới chuyện tối nay. Tạ Thần Phong tự nằm xuống, trở mình xem điện thoại của Lâm Trạch, chụp một tấm ảnh camera trước, trên ảnh hiện lên hình ảnh hốc hác của gã và Lâm Trạch đang đứng cạnh bồn rửa mặt trong phòng bệnh rửa tay, giặt quần cho gã.
Lâm Trạch giặt quần, khóe miệng cong lên như đang cười. Ở góc khác là chiếc chong chóng cắm ngoài cửa sổ vẫn đang mải miết quay.
“A Trạch, em đang nghĩ gì vậy?” Tạ Thần Phong đột nhiên hỏi.
Lâm Trạch quay đầu nhìn gã, sắc mặt Tạ Thần Phong bợt bạt, hai má hóp lại như đầu lâu. Gã cười nhẹ với Lâm Trạch, Lâm Trạch vắt khô cái quần rồi bảo: “Không được xem phim rồi, nhưng có thể đi dạo siêu thị. Đi dạo siêu thị có được không?”
Tạ Thần Phong hỏi: “Có thể ra ngoài không?”
Lâm Trạch: “Lén đi thôi đó. Em lấy xe lăn đẩy anh, anh phải mặc nhiều vào để không bị cảm lạnh, nếu không bác sĩ mắng em chết…”
“Đinh đinh~~!” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Trạch và Tạ Thần Phong đều giật cả mình. Trịnh Kiệt cầm hoa đi vào, reo lên: “Năm mới vui vẻ!”
Trong giây phút đó lòng dạ Lâm Trạch rối như tơ vò, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Anh tiến lên phía trước ôm Trịnh Kiệt, sau khi tách ra lại đạp y một cái, cười trách: “Ông chạy tới đây làm cái gì hở?!”
Trịnh Kiệt hớn hở phấn khởi nói: “Đến thăm Tiểu Lỗi Tử mờ… Ê trong phòng này thoải mái ghê ta, bình hoa bình hoa.”
Tạ Thần Phong khó khăn chống tay ngồi dậy, cười hỏi: “Đã đặt khách sạn chưa? Đến lúc nào thế?”
Trịnh Kiệt quay người, nhường chỗ cho sự xuất hiện của Tư Đồ Diệp sau lưng, nói: “Vẫn còn người nhé.”
Tư Đồ Diệp cười với Tạ Thần Phong: “Chào anh, tôi đến thăm anh.”
Tạ Thần Phong gật đầu, Lâm Trạch lại đi xin bình hoa, giờ đây cả căn phòng tràn ngập hoa. Tư Đồ Diệp chẳng nói gì mấy, Trịnh Kiệt lại hứng thú nói hết câu này tới câu khác chọc cười Tạ Thần Phong. Trịnh Kiệt và Tư Đồ Diệp ngồi trong phòng bệnh kể, hóa ra là hôm qua sau khi Trịnh Kiệt nhận được điện thoại của Lâm Trạch thì hơi lo lắng, đúng lúc đó Tư Đồ Diệp gọi điện thoại qua hỏi y có muốn dùng xe không, định đưa Trịnh Kiệt và đối tượng xem mắt của y đi chơi. Trịnh Kiệt bèn lên cơn, cùng Tư Đồ Diệp đỗ xe ở sân bay, đi mua vé bổ sung, rồi may mắn đợi được vé, đi với nhau qua đây.
Lâm Trạch hỏi: “Thế ông xem mắt sao rồi?”
Trịnh Kiệt: “Toi rồi, người ta muốn cao phú soái cơ, ông đây cầu tiền mà tiền không độ, nên đến hóng hớt thôi.”
Đang lúc nói chuyện thì có người vào. Trần Khải đưa vài người bạn của Tạ Thần Phong qua thăm gã, trong phòng bệnh tưng bừng hẳn lên, người cầm bình trà ô long, ăn đồ ăn vặt nói chuyện. Trần Khải hỏi han Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt luôn dũng cảm đứng ra tự làm trò hề cho thiên hạ, kể ra những chuyện xui xẻo của mình, làm cho mấy người cười tới chảy cả nước mắt. Tới lúc đó y mới nói dừng dừng, có đồ ăn không, đói muốn chết rồi.
Lâm Trạch hỏi: “Gần đây có món gì ngon không?”
Trần Khải đáp: “Để tôi đưa hai cậu ra ngoài ăn.”
Tư Đồ Diệp gật đầu, dọn ghế rồi nói: “A Trạch, chúng tôi đi tìm khách sạn ở đã, tối lại ghé.”
Tạ Thần Phong bảo: “Các cậu ở Quảng Châu chơi đã, Trần Khải đưa họ đi chơi nhé. Không cần đến đây với tôi đâu, A Trạch em cũng đi đi.”
Lâm Trạch biết chắc chắn Tạ Thần Phong không muốn anh đi, nên nói: “Lạnh lắm, không muốn ra ngoài đâu, lát nữa nhớ gọi điện nhé.”
Sau đó Trịnh Kiệt và Tư Đồ Diệp ra ngoài tìm khách sạn với chỗ ăn trưa. Giờ đã là 3 giờ chiều rồi, mọi người vừa đi căn phòng lại trở nên trống huơ trống hoác, vắng vẻ như xưa. Tạ Thần Phong vui lên nhiều, Lâm Trạch vẫn nằm bên cạnh ôm gã, một tay chơi điện thoại.
Tạ Thần Phong nói: “Trịnh Kiệt là một người bạn rất tốt, tiếc là trai thẳng, trước đây em đã bao giờ nghĩ bẻ cong cậu ta chưa?”
Lâm Trạch nói: “Bẻ cong cậu ta làm gì? Bạn bè có tốt đến đâu thì cũng không thể thay thế được người yêu. Bẻ cong cũng không thể có được thứ cảm giác yêu đương đó.”
Tạ Thần Phong lại nói: “Tư Đồ Diệp thích em phải không?”
Lâm Trạch nhìn Tạ Thần Phong, nói: “Thích em hay không thì không biết, nhưng đúng là có ghen với anh.”
Tạ Thần Phong bật cười, Lâm Trạch nói: “Em có quan hệ khá gắn bó với anh ta, nhưng anh ta thích kiểu mấy bé 0 thanh tú xinh đẹp cơ. Mấy ngày trước còn tìm được một em.”
Tạ Thần Phong nói: “Đã ngủ với nhau chưa? Bảo cậu ta đừng lên giường bừa bãi với người khác, đừng để đến nông nỗi như tôi bây giờ.”
Lâm Trạch đồng ý rồi nói: “Em nhắc anh ta rồi, anh ta thích kiểu tình yêu trong sáng, tới giờ vẫn chưa từng nghe chuyện anh ta lên giường với ai, đều chỉ qua lại một khoảng thời gian, tới lúc đối phương yêu anh ta đến mức sống chết muốn lên giường thì anh ta lại ngay lập tức nhấn nút biến.”
Tạ Thần Phong bất lực hỏi: “Còn có kiểu người như vậy hả?”
Lâm Trạch vuốt ve khuôn mặt Tạ Thần Phong. Gã đã tiều tụy quá rồi, nhưng Lâm Trạch vẫn yêu gã. Anh cúi người hôn lên trán Tạ Thần Phong, cảm thấy nhiệt độ cơ thể gã hơi cao quá, có lẽ do buổi chiều hoặc vì bạn bè tới thăm nên cực kỳ kích động, còn vã mồ hôi mãi.
“Anh nóng hả?” Lâm Trạch hỏi, lại đỡ gã dậy, duỗi tay vào trong áo bệnh nhân sờ bờ lưng gầy tới trơ xương của gã, toàn là mồ hôi. Lâm Trạch lấy khăn lau cho gã, Tạ Thần Phong dựa người vào trước người Lâm Trạch. Gã đã chẳng còn sức lực mà đỡ lấy bản thân nữa, mãi cho tới lúc Lâm Trạch để gã nằm xuống, Tạ Thần Phong mới thở hắt ra được một hơi.
Lâm Trạch đi đến phòng y tá lấy nhiệt kế, Tạ Thần Phong sốt rồi.
“Hôm nay không ra ngoài được.” Lâm Trạch nói: “Ngày mai mà hạ sốt thì đi nhé.”
Tạ Thần Phong gật đầu, Lâm Trạch lại nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi, em ở bên cạnh anh.”
Anh ngồi xuống, ghé vào trước giường bệnh, chơi đùa những ngón tay mảnh dài của gã. Tạ Thần Phong kiệt sức khép mắt, Lâm Trạch lại hôn lên ngón tay gã, nắm tay gã mãi không rời. Buổi chiều ngày hôm đó, Tạ Thần Phong cứ sốt không ngừng, tiếng thở dốc vang lên nặng nề đục ngầu. Gã cứ lúc tỉnh lúc ngủ, khi tỉnh dậy thì chỉ gọi tên Lâm Trạch, nhìn thấy anh rồi lại nhắm mắt mê man tiếp.
Tới 6 giờ tối, Trịnh Kiệt và Tư Đồ Diệp đến lần nữa, họ đã đặt xong khách sạn xong. Tư Đồ Diệp nhìn thấy bộ dạng của Tạ Thần Phong, muốn nói gì đó nhưng lại dằn xuống.
Tạ Thần Phong lại tỉnh dậy, gã nói: “A Trạch, em đi ăn cơm với bọn họ đi, tôi lại ngủ lát nữa.”
Lâm Trạch đồng ý nhưng không đi, chỉ đứng ở cổng bệnh viện hút điếu thuốc, nói với Tư Đồ Diệp và Trịnh Kiệt tình hình rồi quay về bên Tạ Thần Phong. Đêm hôm đó Tạ Thần Phong ho liên tục, sốt cao mãi chẳng hạ, Lâm Trạch biết sinh mệnh gã đã đi tới điểm cuối rồi, phải chuẩn bị hậu sự thôi.
Buổi chiều ngày hôm sau, bác sĩ kiểm tra xong, đi ra ngoài hành lang nói với Lâm Trạch: “Các bộ phận của anh ta đang suy kiệt, hơn nữa còn sốt cao. Có thể sẽ liên tục tiêu chảy, khoảng thời gian này cậu phải vất vả rồi.”
Lâm Trạch bật thốt câu hỏi đè nén trong lòng: “Anh ấy còn sống được bao lâu nữa?”
Bác sĩ nói: “Tôi cũng không chắc, nếu bệnh tình tốt lên thì có thể được 6 tới 7 ngày.”
Lúc Lâm Trạch vào phòng bệnh, nhìn thấy Tạ Thần Phong đã tỉnh lại, gã nghiêng đầu đờ đẫn nhìn Lâm Trạch. Trong khoảnh khắc ấy hai người đều không nói gì, Lâm Trạch im lặng mấy giây, tiến đến hôn gã. Anh ôm lấy đầu Tạ Thần Phong, khẽ hôn lên môi gã, ngón tay Tạ Thần Phong run lên, với lấy cái gối, Lâm Trạch hỏi: “Muốn lấy gì? Để em lấy cho.”
Tạ Thần Phong nắm tay Lâm Trạch luồn vào trong gối, lấy ra một cái hộp hình vuông. Lâm Trạch vừa nhìn thấy nó đã nhớ đến ngày nọ nửa năm trước, trong căn phòng của Tạ Thần Phong ở Trùng Khánh anh đã nhìn thấy hộp nhẫn trong ngăn kéo. Bên trong là hai chiếc nhẫn bạc 925, tên khắc trên một cái đã bị mài mòn rồi, trở thành một chiếc nhẫn nhẵn bóng, một chiếc còn lại vẫn khắc tên “Lâm Trạch”.
Tạ Thần Phong đặt hộp nhẫn vào trong tay Lâm Trạch, không nói gì hết.
Tối ngày hôm đó, Tạ Thần Phong hôn mê. Lâm Trạch nhìn bình truyền dịch, từng giọt chất lỏng rơi xuống tí tách, anh cứ đếm mãi cho tới lúc ngủ thiếp đi, rồi lại tỉnh lại. Nửa đêm anh ngủ được một lúc thì tỉnh dậy, sờ trán Tạ Thần Phong, thấy gã vẫn sốt.
Một ngày nữa lại trôi qua, ngày mùng 2 Tết Trịnh Kiệt và Tư Đồ Diệp qua thăm Tạ Thần Phong, còn mua cơm cho Lâm Trạch và ít đồ ăn vặt mà Tạ Thần Phong ăn được. Nhưng Tạ Thần Phong vẫn cứ mê man mãi không tỉnh, Lâm Trạch bèn để bọn họ đi núi Bạch Vân chơi.
Ngày mùng 3 Tết, tòa soạn gọi điện thoại đến giục Lâm Trạch đi làm. Lâm Trạch xin nghỉ phép, bên đó vẫn thiếu nhiếp ảnh thời sự, Tư Đồ Diệp đành phải bay về trước. Buổi sáng Trần Khải đến thăm Tạ Thần Phong, ra hiệu cho Lâm Trạch ra ngoài nói chuyện. Đến hành lang anh ta nói: “Lâm Trạch.”
“Phải chuẩn bị hậu sự sao?” Lâm Trạch khẽ hỏi.
Trần Khải bảo: “Giờ thì chưa cần, xem tình hình bệnh có chuyển biến tốt hay không đã, nếu không được thì chúng ta tìm bệnh viện khác, bọn họ sẽ giới thiệu cho cậu. Như này, tôi biết giờ tôi nên ở bên các cậu, nhưng hôm nay một Trung tâm kiểm soát và phòng chống dịch bệnh khác gọi điện thoại cho tôi, nói có một đứa trẻ bị nhiễm HIV, đang nghĩ quẩn…”
Lâm Trạch vội nói: “Anh đi đi, không sao đâu.”
Trần Khải khó xử, anh ta nói: “Lỗi Tử, cậu ta… haizz.”
Lâm Trạch cười bảo: “Có tôi ở bên anh ấy là anh ấy thỏa mãn lắm rồi, thật đấy. Anh đi đi, đứa bé kia bao nhiêu tuổi, đồng tính hả?”
Trần Khải gật đầu, Lâm Trạch nói: “Có việc gì tôi sẽ gọi điện cho anh, bạn thân của tôi cũng ở đây bên tôi mà.”
Trần Khải lại dặn dò mấy câu rồi đi.
Trịnh Kiệt đã quay lại sau khi đến mua vài quyển sách ở ‘Phố sách’ của sân vận động Thiên Hà. Y ngồi trong phòng bệnh đọc sách, bởi không giỏi chăm sóc người bệnh lắm nên y chỉ có thể giúp Lâm Trạch chú ý bình truyền dịch khi anh ngủ, hoặc nhìn Tạ Thần Phong cứ thiếp mãi chưa tỉnh.
Ngày mùng 4 Tết, Lâm Trạch ra ngoài mua đồ quay về thì Tạ Thần Phong đã tỉnh được một lần.
Lâm Trạch hỏi Trịnh Kiệt trong hành lang: “Anh ấy có nói gì không?”
Trịnh Kiệt đáp: “Cũng chẳng có gì, chỉ bảo mình có lỗi với ông, sợ mình chết rồi thì ông không quên nổi anh ta, bị anh ta làm khổ cả đời… Ông vừa đi đâu thế?”
Lâm Trạch đưa Trịnh Kiệt xem danh thiếp của nhà tang lễ, nói: “Tôi đi mua ít đồ, tiện thể gọi điện cho bên làm tang lễ mà bệnh viện giới thiệu.”
Trịnh Kiệt: “Ngày mai tôi phải đi rồi, A Trạch, sếp tôi sắp phát điên tới nơi rồi. Tôi mà không về sợ bị tống cổ mất.”
Lâm Trạch: “Ông cứ về đi, không sao đâu, tôi có thể thu xếp được mà.”
Ngày hôm đó, Trịnh Kiệt quay về Trùng Khánh, chỉ còn lại mỗi Lâm Trạch trong phòng bệnh.
Ngày mùng 5 Tết, A Không tới đây, ngồi trong phòng bệnh một lúc. Tạ Thần Phong vẫn ngủ mê mệt, A Không nói vài câu với Lâm Trạch rồi đi. Lâm Trạch biết cậu ta không dám nhìn quá lâu, thậm chí có thể cảm thấy trong lời nói của cậu ta chất chứa sự đau đớn và sợ hãi trước cái chết. Bởi vì rồi cũng có một ngày, cậu ta sẽ trở thành Tạ Thần Phong bây giờ.
Thực ra sau này ai mà chẳng vậy? Khác biệt chỉ là đi sớm hay đi muộn hơn mà thôi. Mỗi lần Lâm Trạch nhìn bình truyền dịch đều không kìm được nghĩ tới sau này, khi anh già rồi cũng sẽ phải đón chào cái ngày này, có chăng chỉ là không biết lúc nào, và người túc trực bên giường bệnh, đưa anh đi nốt chặng đường cuối cùng sẽ là ai.
Sống là một hành trình dài lâu hoặc ngắn ngủi, vui vẻ hoặc khổ đau. Nhưng dù trải qua điều gì đi nữa, dù cuộc đời vẫn còn những ước nguyện hẵng đang dang dở, thì cuối cùng vẫn đều phải chết, chẳng qua Tạ Thần Phong chỉ đi trước mà thôi.
Ngày mùng 6 Tết, Tạ Thần Phong vẫn chưa tỉnh lại. Đồ đặt trên Taobao đã chuyển tới rồi, Lâm Trạch ký tên mở hộp ra, ướm thử lên Tạ Thần Phong, thực sự rất đẹp. Song giờ đây, Tạ Thần Phong gầy như bộ xương khô nên chẳng thể mặc cho gã được. Lâm Trạch muốn ra ngoài đi có việc, nhưng lại sợ Tạ Thần Phong tỉnh dậy thì không có ai ở bên. Anh hết cách, đành tranh thủ chạy ra ngoài lo liệu việc hậu sự cho gã. Anh hỏi thăm mấy bên tang lễ mà bệnh viện giới thiệu cho, nhưng lại chẳng hiểu tiếng Quảng, ông chủ bên đó còn tính bắt chẹt người ngoài tỉnh, ăn chặn tiền của anh. Lâm Trạch nhìn tờ đơn tang lễ, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Buổi sáng ngày hôm sau không có gió, chong chóng ngoài cửa sổ ngừng quay. Ngón tay Tạ Thần Phong khẽ động đậy, Lâm Trạch đang nằm nhoài trước giường bệnh ngủ, đột nhiên cũng tỉnh dậy.
Tạ Thần Phong cố gắng nâng tay lên, Lâm Trạch biết gã muốn làm gì đó, bèn đỡ tay gã, đặt lên trên đầu mình. Bờ môi Tạ Thần Phong mấp máy, qua khẩu hình Lâm Trạch nghe ra được gã muốn nói gì, đó là câu “Tôi yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Lâm Trạch đáp.
Ngày mùng 7 Tết – ngày Nữ Oa tạo ra con người, vào 9 giờ 15 phút buổi sáng, Tạ Thần Phong mất.
Thân xác lạnh ngắt đã cứng lại của Tạ Thần Phong nằm trên giường bệnh, bác sĩ kiểm tra xong, Lâm Trạch qua kéo ga phủ lên đầu Tạ Thần Phong, chỉ còn lộ ra đôi bàn chân gầy guộc. Lâm Trạch khom người đẩy mạnh thi thể vào phòng xác, khẽ khàng: “Kiếp sau gặp lại nhé người thương.”
Y tá cầm lấy tờ đơn cho người nhà ký, Lâm Trạch đi qua hành lang làm thủ tục. Vào 1 giờ chiều, nhà tang lễ tới nhận xác, trang điểm cho người chết. Vẫn chẳng liên lạc được với bất kỳ người nhà nào của Tạ Thần Phong, Lâm Trạch đưa thi thể của gã tới nhà tang lễ, nói làm mọi thứ đơn giản thôi, gọi vài người bạn tới là được rồi. Anh gọi điện cho Trần Khải, Trần Khải cũng không quay lại được, nhưng mấy người bạn hồi Tạ Thần Phong còn sống đã đến. Mọi người nhìn chuyên viên ở nhà tang lễ trang điểm cho Tạ Thần Phong, cho gã mặc đồ mới. Lúc 4 giờ chiều họ đưa gã vào nhà hỏa táng, mua hũ đựng tro cốt, Lâm Trạch tự đứng bên ngoài đợi tro cốt được đưa ra.
Lấy được tro cốt rồi, Lâm Trạch lại đến nhà Tạ Thần Phong thu dọn di vật của gã, phát hiện di chúc mà gã để trong phong thư.
Đó là một lá thư được viết đơn giản vài dòng, không có giá trị pháp lý gì hết. Khi còn sống, Tạ Thần Phong cũng chẳng có bao nhiêu tài sản, tất cả đều để lại cho Lâm Trạch. Lá thư này được viết khi gã bắt đầu sốt, làm xong xét nghiệm CD4 và biết mình còn chẳng sống được bao lâu nữa. Gã vốn không muốn làm phiền tới Lâm Trạch, đợi bản thân chết ở Quảng Châu rồi mới nhờ người gửi số tiền lương ít ỏi còn lại trong mấy tháng cho Lâm Trạch, cùng cả hai chiếc nhẫn kia nữa.
Nhưng cuối cùng, chẳng biết vì sao gã lại thay đổi ý định, cầm hộp nhẫn tới bệnh viện, để xuống dưới gối.
Có lẽ trong sâu thẳm cõi lòng Tạ Thần Phong vẫn tin rằng Lâm Trạch sẽ đến nhìn mình lần cuối.
Bên trong còn nhắc tới chuyện hũ tro cốt có thể đặt tạm ở Quảng Châu, sau này để Lâm Trạch toàn quyền xử lý.
Và bên trong, còn có một đoạn nữa:
“A Trạch, tôi muốn sống tiếp, dựa vào nỗ lực của bản thân, mười năm sau dùng hết số tiền mình kiếm được mua xe mua nhà cho em, để em có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Nhưng giờ đây có lẽ không được rồi, trong này có một ít tiền, chẳng đáng là bao, cũng chẳng mua nổi thứ gì, nhưng đó là tất cả những gì tôi có, mong em đừng chê.”
Lâm Trạch đọc xong lá di thư thì gọi điện cho Trần Khải, bảo để lại ga giường, vỏ chăn cũng những thứ linh tinh khác, rồi cả điện thoại ở đây hết, cho những người bệnh sau này tới đây ở dùng. Rồi anh cũng trả luôn tiền phòng, tiền điện nước của Tạ Thần Phong. Sau đó, anh nghĩ ngợi rồi vẫn lấy một ngàn tệ trong số tiền để lại của Tạ Thần Phong, góp thêm một ngàn của mình nữa mua cái ti vi hai ngàn tặng Trần Khải, để trong phòng khách, coi như lời cảm ơn với anh ta. Về sau mà có người qua ở, mọi người đều có thể xem ti vi.
Trần Khải vẫn đang ở nơi khác. Trong điện thoại, anh ta bảo Lâm Trạch ở đó thêm mấy ngày, đợi anh ta về rồi mọi người cùng ăn cơm, tiễn Lâm Trạch tới sân bay.
Lâm Trạch đeo tai nghe, vừa quét dọn vừ nói chuyện với Trần Khải: “Cơ quan còn đang giục tôi về kìa, khi nào anh đến Trùng Khánh thì mọi người gặp nhau nói chuyện nhé. Sau này có lẽ tôi cũng làm tình nguyện, tới lúc đó lại gặp mặt rồi.”
Trần Khải cười: “Được, mong tới ngày chúng ta lại gặp nhau. Tro cốt của Lỗi Tử để đâu? Tôi đưa về nhà cậu ta nhé?”
Lâm Trạch nói: “Tôi có thể mang về Trùng Khánh không? Tôi thấy di chúc của anh ấy rồi, anh ấy nói để tôi toàn quyền xử lý. Nhà anh ấy cũng chẳng còn ai, tạm thời tôi cứ để ở Trùng Khánh, như vậy Thanh Minh cũng tiện gặp mặt. Sau này có cơ hội tới Quý Châu thì tôi sẽ đưa qua đó, hoặc mấy năm sẽ qua đó một lần, anh thấy được không?
“Được được”, Trần Khải nói: “Cậu vất vả rồi.”
Đêm khuya ngày hôm đó, Lâm Trạch ngồi ở sân bay cả một đêm, ngày hôm sau anh mua vé máy bay, ôm hũ tro cốt bay về Trùng Khánh, tiếp tục cuộc sống.
*
Tôi nói: “Anh không ở Quảng Châu thêm vài ngày hả? Thực ra có thể tâm sự với người khác, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Tôi không đau khổ, bởi tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi. Thế nên lúc ấy, thậm chí tôi còn không khóc.” Lâm Trạch uống hớp cà phê, nói: “Tôi ở Quảng Châu làm hết thủ tục các thứ, chuẩn bị hậu sự, suốt quá trình ấy lòng tôi rất bình yên. Mãi cho tới khi quay lại Trùng Khánh rồi, đứng bên ngoài sân vận động Dương Hà…”
Hôm đó, Lâm Trạch viết xong tin mà Lý Đồng Quang muốn, gửi vào email của chú ta. Sau khi tan làm, anh dọn dẹp ảnh trong điện thoại, nhìn thấy một tấm ảnh tự sướng của Tạ Thần Phong mà bản thân chưa từng thấy. Trong ảnh có gương mặt trắng bệch hốc hác của gã, trên mặt đọng nụ cười chan chứa niềm vui, Lâm Trạch đang đứng giặt quần phía sau lưng gã, lúc quay đầu lại cười hỏi gã muốn nói gì.
Lâm Trạch nhìn thấy tấm ảnh đó thì nghĩ đến khoảng thời gian ở cùng với Tạ Thần Phong. Khi ấy họ chẳng có lấy một bức ảnh chụp chung nào, tấm ảnh duy nhất lại được chụp trong hoàn cảnh, địa điểm như này.
Anh xuống tàu trên không, chầm chậm quay về nhà. Ngày hôm đó mưa lất phất bay, cả thành phố núi bị che phủ bởi bầu trời xám ngoét dày sương u ám. Sân vận động Dương Hà đang được dọn cỏ, vạn vật như tái sinh, mùa cây cối đâm chồi nảy lộc sắp tới rồi.
Lâm Trạch đứng ngoài sân thể dục, ngón tay bám vào lưới thép nhìn vào bên trong. Trong sân thể dục có một bác lao công đang quét dọn, từ sau phòng quét ra quả bóng xì hơi cùng đôi găng tay bị chuột gặm nát tươm mà Tạ Thần Phong giấu.
Lâm Trạch vội vàng hỏi: “Có thể cho cháu không? Cháu mua.”
Bác lao công không lấy tiền của anh, cười bảo: “Chẳng biết cậu học sinh nào giấu ở đây nữa”, nói xong rồi vứt quả bóng, găng tay qua tấm lưới thép. Lâm Trạch ôm lấy quả bóng, nhìn vào trong sân vận động, tấm lưới thép chia cắt bầu trời thành những miếng nhỏ vụn nát.
Anh nhớ tới ngày hè năm trước, vào một đêm mưa tầm tã cùng với ánh đèn trên sân vận động và những giọt mưa vút bay.
Tạ Thần Phong khom người giữ khung thành, đeo găng tay thủ môn, nở cụ cười đẹp trai vô ngần với anh. Sau đó gã nhẹ nhàng nghiêng người qua, dùng gót chân khẽ đá, làm quả bóng Lâm Trạch đá lăn vào trong khung thành gã giữ.
“Đó là một loại… Tôi không biết phải miêu tả cảm xúc đó như thế nào.” Lâm Trạch nói: “Anh đã từng đọc sách của Bạch Tiên Dũng chưa, viết về câu chuyện của anh ta và người anh ta yêu – Vương Quốc Tường. Sau khi Vương Quốc Tường chết một thời gian dài, Bạch Tiên Dũng ngồi trong vườn hoa mà năm đó bọn họ cùng thiết kế bài trí, xuyên qua hai cái cây anh ta nhìn thấy lỗ hổng…”
Tôi nói: “Lỗ hổng ở chính giữa, soi chiếu bầu trời trong vắt, mây trắng lững lờ, như vết vá mà Nữ Oa luyện đá cũng chẳng thể nào vá được.”
Lâm Trạch gật đầu: “Đúng vậy, chính là nó, lỗ hổng mà Nữ Oa luyện đá cũng chẳng thể nào vá được.”
“Nhưng tôi cũng từng nghe một câu nói khác.” Tôi lấy hai điếu thuốc lá cuối cùng ra, đưa cho Lâm Trạch một điếu, bóp dẹp cái hộp rồi bảo: “Ông trời ban cho anh tình yêu, không phải để cuối cùng lại lấy nó đi từ linh hồn anh.”
Trong khoảnh khắc đó, dường như Lâm Trạch hơi xúc động, anh hỏi: “Ai nói câu đó?”
“Tôi nói.” Tôi châm thuốc cho anh ta, chân thành đáp.
Lâm Trạch: “…”
Uống xong cà phê, Bắc Thành Thiên Nhai lên đèn lung linh, chúng tôi đứng dậy về nhà. Xung quanh là những dòng người ngược xuôi, ánh đèn rực rỡ, Lâm Trạch đến dưới lầu vẫy tay chào tôi: “Bye bye, rảnh thì lại ra ngoài chơi nhé.”