Lúc Lâm Trạch đến bệnh viện, Tư Đồ Diệp đang bó bột, trong hành lang chỉ có mỗi mình Lâm Trạch. Tư Đồ Diệp đau đến mức kêu xé gan xé ruột, khiến trái tim Lâm Trạch cũng nhói buốt.
Khi Lâm Trạch đẩy cửa đi vào, trán Tư Đồ Diệp vã đầy mồ hôi. Anh ta vừa nhìn thấy Lâm Trạch thì vội vàng cố nín lại, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Khi Tư Đồ Diệp giương mắt nhìn Lâm Trạch cứ như một đứa trẻ làm sai, bờ môi run lên, trên đầu toàn là máu. Lâm Trạch vào thì có đi gặp bác sĩ trước, bác sĩ nói: “Gãy xương nhẹ do tác động bên ngoài.”
“Đầu cũng bị đụng à?” Lâm Trạch suýt nữa bị Tư Đồ Diệp dọa cho hết hồn, gãy xương chính là gãy xương, nói gì nghe “tay gãy rồi”, làm anh nghĩ tới cảnh đứt tay đứt chân máu me lênh láng.
Không sao là tốt rồi, Lâm Trạch hỏi: “Thế sao cả đầu toàn máu thế ạ?”
Bác sĩ đáp: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đã chụp phim rồi, chỉ có tay thì bị nặng hơn chút.”
Ban nãy Lâm Trạch vội qua đường suýt nữa thì bị xe tông trúng, sợ run cả người. Khi nhìn thấy bộ dạng Tư Đồ Diệp, anh gắng bình tĩnh lại, thầm nhủ không sao không sao, ít nhất là trông thấy người rồi.
Bác sĩ lại nói: “Chịu đựng xíu, xong ngay đây. Cậu kia qua đây, đàn ông sức lớn.”
Lâm Trạch đi qua giúp y tá nẹp tay Tư Đồ Diệp, anh nói: “Nhẹ chút.”
Bác sĩ đỡ lấy cánh tay Tư Đồ Diệp, lần này anh ta chỉ dám rên lên một tiếng kìm nén, cả người co giật, sau đó lại thở hắt ra một hơi mạnh. Tư Đồ Diệp kể: “Xe ở chỗ giao đường… tôi tông phải xe của người khác.”
Lâm Trạch ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa, để Tư Đồ Diệp nằm xuống cái đã, anh nói: “Để tôi xử lý.”
Tư Đồ Diệp: “Xin lỗi, A Trạch, hôm qua uống rượu, đầu vẫn hơi đau…”
Lâm Trạch: “Đừng nói mấy câu đó, coi chừng tôi đánh anh.”
Tư Đồ Diệp vội ngậm miệng lại theo bản năng. Lâm Trạch chỉ hỏi số điện thoại của chủ xe, cũng chẳng buồn hỏi xe gì. Anh điện cho Triệu Vũ Hàng, nhờ anh ta chăm sóc Tư Đồ Diệp, còn mình ra ngoài bắt xe, đồng thời gọi điện cho tòa soạn, đi xử lý tranh chấp.
Ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ cầm đơn thuốc chặn Lâm Trạch lại, hỏi: “Anh là gì của bệnh nhân? Đừng đi, qua đây…”
“Tôi là em trai anh ta…” Lâm Trạch đi trong hành lang nói, tiện tay ký vào tờ đơn, đếm tiền đưa y tá, nói: “Cô giúp tôi đóng tiền nhé, tiền thừa thì đưa người bên trong cho tôi, cảm ơn.” Nói xong cái chạy luôn ra ngoài bệnh viện.
Lâm Trạch gọi cho tòa soạn, chủ biên hỏi tình trạng Tư Đồ Diệp ra sao, biết không sao rồi thì lại sạc cho Lâm Trạch một trận. Sau chuyện xảy ra hồi sáng, Lâm Trạch biết tiền thưởng tháng này tiêu tùng rồi, giờ lại còn phải đền tiền xe, chắc đối phương đã mua bảo hiểm, nhưng nếu không phải bảo hiểm trọn gói thì còn phải cân đối trách nhiệm giữa hai bên, sau đó giải quyết rõ ràng các rắc rối, tóm lại là vẫn phải đền tiền.
Mà căng nhất là Tư Đồ Diệp không mua bảo hiểm năm nay. Lâm Trạch đã nhắc anh ta một lần rồi, cứ nghĩ anh ta không quên cuối cùng anh ta lại quên tiệt.
Mong rằng không nghiêm trọng quá, không phải xe đắt tiền… Chắc số anh không nhọ mức vậy đâu. Lâm Trạch chạy ra bệnh viện, qua hai con đường, quành ra phía sau thì chính là nơi xảy ra vụ việc. Vừa nhìn thấy mọi thứ Lâm Trạch đã không kìm được cười phá lên.
Lâm Trạch đứng ở bên đường cái, cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hú hồn hú hồn. Anh đi mua chai nước rồi lại hút điếu thuốc, định thần lại rồi mới qua tìm cảnh sát giao thông và chủ xe kia.
Xe bị đâm là chiếc xe Hạ Lợi hơn ba mươi ngàn tệ, bị đâm tới mức cánh xe lõm cả vào bên trong.
Lâm Trạch đứng bên đường gọi điện cho đội trưởng cảnh sát giao thông anh quen hồi trước, nói làm đụng xe Hạ Lợi rồi. Đối phương hỏi rõ tình hình xong thì cười rõ lâu, nói Lâm Trạch đúng là đen như mực. Nhưng người không bị thương thì chỉ là chuyện nhỏ, lát sau sẽ cử người qua xử lý, công ty bảo hiểm cũng đến rồi.
Trước đó, chủ xe nhìn gương mặt như sinh viên của Tư Đồ Diệp, rồi còn thấy anh ta lái con xe Jeep cũ nát cà tàng là biết người này dễ xơi rồi. Khi Tư Đồ Diệp xuống xe thì tay đã bị gãy, anh ta nói xe là của cơ quan, mình chỉ là tài xế thôi, rồi bảo để mình đi gọi điện kêu sếp qua. Nhưng anh ta gọi cho Lâm Trạch mãi chẳng được bởi lúc ấy Lâm Trạch hẵng còn đang lo giải quyết vụ ở tòa soạn. Chủ xe và mấy người nữa không cho Tư Đồ Diệp đi, Tư Đồ Diệp đau tới mức không chịu đựng nổi, cảnh sát giao thông sợ anh ta làm sao, người qua đường tốt bụng đưa anh ta đến bệnh viện gần đó bó bột trước. Tư Đồ Diệp dùng tay trái cố gọi điện thoại mấy lần, cuối cùng Lâm Trạch cũng gọi lại.
Giờ Lâm Trạch đến rồi, chủ xe thấy người đến cũng xoàng xĩnh thôi, song bét nhất cũng mặc được bộ Tây trang, hỏi: “Sếp cậu ta đâu?”
“Tôi chính là sếp.” Lâm Trạch hỏi: “Làm sao? Không giống hở?”
Lâm Trạch đi xem tình hình, thầm nghĩ chúng mày chẳng bị làm sao, ầm ĩ cái mẹ gì? Tay vợ ông bị gãy ông còn chưa tính sổ với chúng mày đâu đó!
Phía chủ xe bên kia có mấy người lận, đang định mắng Lâm Trạch thì Lâm Trạch đã mở miệng chửi họ trước: “Đ*t mẹ mày đừng có bố láo, bố mày là phóng viên, đợi đội trưởng cảnh sát đến thì từ từ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ! Cứ đợi hết đó cho bố! Đừng có thằng nào đi đấy!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạch chủ động mắng người như vậy. Mấy người ở đó đều ba máu sáu cơn, muốn lao qua đánh nhau. Cảnh sát giao thông đang lù lù ở đó, tất nhiên là không thể làm ngơ, vội vàng bảo: “Đừng có đánh nhau! Này! Anh kia! Nói chuyện văn minh tí đi, vốn dĩ có chuyện gì đâu, đừng có gây sự.”
Đang nói chuyện thì đội trưởng cảnh sát giao thông đi qua, ba chiếc xe gắn máy tấp vào bên đường. Lâm Trạch bắt tay với anh ta, chủ xe kia vừa nhìn điệu bộ anh thì ngay lập tức câm họng. Đội trưởng cảnh sát giao thông gỡ kính râm xuống, nhìn một lượt, nói: “Cứ theo trình tự mà làm, đã làm giấy xác nhận trách nhiệm dân sự chưa? Làm xong rồi thì phóng viên Lâm về đi, cho bọn họ phương thức liên lạc là được rồi, có vấn đề gì sẽ thông báo cho anh.”
Lâm Trạch gật đầu, biết đội trưởng cảnh sát giao thông sẽ giúp mình. Đáng ra Tư Đồ Diệp sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, anh nhắn cho đội trưởng tỏ ý cần bồi thường bao nhiêu anh sẽ bồi thường, không thiếu một xu. Nhưng anh không muốn để đối phương ăn vạ, dây dưa tới cả tòa soạn, cứ làm theo đúng luật là được… Chẳng biết Tư Đồ Diệp đang nghĩ gì lúc lái xe nữa, chắc hẳn đêm qua thức trắng rồi.
Giải quyết xong hết đống chuyện ngày hôm nay, công ty bảo hiểm cũng cử người tới xem xét, xe Jeep không làm sao, cửa xe và và ghế có dính chút máu từ vết đập đầu Tư Đồ Diệp. Triệu Vũ Hàng qua lái xe chở Lâm Trạch về tòa soạn. Lâm Trạch quay lại cơ quan viết đơn, xuống dưới xách thùng nước lau xe sạch sẽ.
Lúc lau xe Tư Đồ Diệp gọi điện thoại hỏi Lâm Trạch đang ở đâu, chuyện xe cộ có nghiêm trọng không, phải bồi thường bao nhiêu tiền, là xe xịn sao, có bị mắng không? Lâm Trạch nghĩ lát rồi thốt lên: “Đệch mẹ…”
Tư Đồ Diệp: “Cái gì?”
Triệu Vũ Hàng cầm lấy điện thoại áp sát vào bên tai Tư Đồ Diệp. Bấy giờ, tay Tư Đồ Diệp đang đeo thạch cao treo trước ngực, đầu băng bó như người Ả Rập. Anh ta vừa xem ti vi vừa lấy dâu tây ở chiếc đĩa đặt bên đầu giường ăn.
Giọng nói của Lâm Trạch trong điện thoại sặc mùi gian ác, anh nói: “Chúng ta phải chịu hết trách nhiệm, anh đụng phải xe Hạ Lợi hơn hai triệu lận, lại còn chưa mua bảo hiểm, có bán anh đi cũng chẳng bù nổi, anh đem thân ra mà gán nợ nhé?”
Tư Đồ Diệp nhíu mày hỏi: “Đắt dữ vậy?”
Triệu Vũ Hàng hỏi: “Đụng phải xe gì cơ? Cậu đụng phải xe gì mà cậu còn không biết hả?”
Tư Đồ Diệp nói: “Tôi không nhìn kỹ, khi ấy tay đau chết mẹ rồi, đối phương lại còn cứ văng tiếng Tứ Xuyên, nói như súng bắn tôi nghe không hiểu. Lâm Trạch nói là Hạ Lợi, chúng ta phải chịu hết trách nhiệm, Hạ Lợi đắt lắm hả? Tới hai triệu lận hả?”
Triệu Vũ Hàng: “…”
Triệu Vũ Hàng: “Này, Lâm Trạch, cậu đừng có bắt nạt em trai tôi.”
Lâm Trạch: “Phắn đê! Để anh ta nghe máy.”
Tư Đồ Diệp đeo thạch cao tay trái, tay phải làm động tác tỏ ý bao nhiêu tiền? Triệu Vũ Hàng giơ tay lên làm số “5”, ra hiệu cho anh ta yên tâm đi. Tư Đồ Diệp trợn tròn mắt, miệng làm khẩu hình: “Năm triệu?”
“Năm mươi ngàn!” Triệu Vũ Hàng tức giận kêu lên.
Tư Đồ Diệp: “Chúng ta phải bồi thường nhiều vậy hở?”
Triệu Vũ Hàng đến chịu anh ta, nói: “Cả cái xe đó chỉ có năm mươi ngàn thôi.”
Tới giờ phút này Tư Đồ Diệp mới vỡ ra là Lâm Trạch đang trêu mình, anh lấy điện thoại lại rồi bảo: “Ok, tôi nhất định sẽ đền tiền.”
Triệu Vũ Hàng không biết Lâm Trạch đang nói gì, cầm điện thoại qua bảo: “A Trạch.”
Lâm Trạch nói: “Mua ít hoa quả cho anh ta ăn, anh ta muốn ăn đồ nhập khẩu.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Mua rồi, mới mua cân rưỡi dâu tây mười tệ ở cổng bệnh viện, mà ăn đồ nhập khẩu cái gì cho phí tiền, A Trạch, tôi bảo cậu này…”
Lâm Trạch dừng động tác, Triệu Vũ Hàng nói trong điện thoại: “Vì cậu thả thính cậu ta mà cả đêm qua cậu ta không ngủ ngon, lúc lái xe mới không tập trung…”
“Rồi rồi tôi biết rồi, không cần anh đội nồi cho, tôi sẽ đối tốt với anh ta.” Lâm Trạch nói: “Bớt xàm, tôi còn có việc, xử lý xong rồi chiều tôi qua.”
Nói xong anh cúp điện thoại, lau sạch sẽ máu trên cửa xe, trong lòng tràn ngập tâm trạng không tên.
Xử xong hết đống việc hầm bà lằng, điện thoại của Lâm Trạch vẫn reo lên không ngừng. Anh vừa phải làm việc với công ty bảo hiểm lại phải lo liệu bên chủ biên và chủ tòa soạn. Tin mới của hôm nay vẫn chưa gỡ xuống được, Lâm Trạch lại phải nghe điện thoại suốt quãng đường từ tòa soạn tới bệnh viện, rồi lại phải lội về nhà cầm laptop theo đến bệnh viện viết bài. Trả tiền thuốc, bồi thường tiền, chuẩn bị đồ bổ cho Tư Đồ Diệp, tiền thưởng bị trừ, một đống thứ linh tinh cộng lại cũng phải gần hai mươi ngàn tệ.
Tới sẩm tối Trịnh Kiệt qua, đi ăn với Triệu Vũ Hàng. Lâm Trạch ở lại bệnh viện, bảo hai người họ mua cơm cho.
“Em trai A Trạch, cậu đền bao nhiêu tiền đó?” Tư Đồ Diệp nói: “Tôi vẫn còn một ít tiền.”
Lâm Trạch nằm bên cạnh Tư Đồ Diệp, hai người chen nhau trên một giường bệnh. Anh nói: “Gọi tôi là sếp, tiền đâu ra đấy? Tháng này anh nói chỉ còn lại năm trăm thôi cơ mà?”
Tư Đồ Diệp bị băng bó như người Ả Rập nói: “Thì vẫn còn năm trăm đấy, cậu lấy cả đi, sau này cậu bao tôi ăn uống được không?”
Lâm Trạch dứt mắt khỏi mục tin mới, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Diệp một cái. Tư Đồ Diệp lại với tay qua lấy dâu tây, song sờ chẳng thấy đâu, Lâm Trạch đã mang đĩa dâu đi rồi. Anh nói: “Ăn dâu tây nhiều bị nóng, không ăn nữa. Anh của anh thừa thãi tình yêu không có chỗ xài hở, sao lại vớ được cậu em quen thói được chiều chuộng như anh chứ?”
Tư Đồ Diệp: “Ôi, anh tôi làm sao tốt bằng cậu? Cậu thật sự là một người vợ tốt.”
Lâm Trạch: “Anh mới là một người vợ tốt, cả nhà anh đều là vợ tốt.”
Hai người im lặng một lát, Lâm Trạch vẫn cảm thấy bầu không khí quá gượng gạo ngại ngùng. Hình như là bắt đầu từ tối hôm qua, bọn họ đã rơi vào một mối quan hệ bạn bè chẳng ra bạn bè mà người yêu chẳng ra người yêu. Lâm Trạch nhìn Tư Đồ Diệp một lúc, chau mày nói: “Anh mà lại không biết xe Hạ Lợi bao nhiêu tiền hả?”
Lâm Trạch luôn cảm thấy thật ra Tư Đồ Diệp luôn nhìn thấu hết mọi chuyện, nhưng anh ta thường giả ngu lừa mình cho vui mà thôi. Cái tên này cứ thật giả lẫn lộn, hoàn toàn chẳng nhìn ra được anh ta là người như nào. Lần này Tư Đồ Diệp vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không biết.”
Được rồi, tạm tin anh, Lâm Trạch tiếp tục soạn tin, Tư Đồ Diệp lại nói: “Ví tiền ở kia, không đủ cậu có thể tìm cha tôi…”
Lâm Trạch cắt ngang: “Khỏi, đủ rồi.”
Tư Đồ Diệp: “Rốt cục là tốn nhiêu tiền?”
Lâm Trạch: “Sao lải nhải mãi vậy?”
Tư Đồ Diệp rầu rĩ: “Tôi không yên tâm, hại cậu phải đền…”
Lâm Trạch: “Chẳng phải bảo anh lấy thân đền tôi rồi sao?”
Tư Đồ Diệp: “Cậu không cần phát lương cho tôi, bao ăn bao ở là được rồi, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho cậu.”
“Bị thương bó bột cũng phải mất trăm ngày.” Lâm Trạch nói: “Ít nhất là ba tháng tới anh không thể vận động mạnh, chụp ảnh thì tính sau, nên là thôi đi nhé.”
Tư Đồ Diệp: “A Trạch, tôi sợ mình không còn nhiều thời gian nữa.”
Lâm Trạch: “…”
“Anh nói cái gì?!” Lâm Trạch bàng hoàng không tin.
Tư Đồ Diệp cười ầm lên, dùng một tay ngăn Lâm Trạch, nói: “Cậu đối xử với tôi tốt quá, tôi sợ lúc nào đó không dằn nổi mình tôi sẽ chạy mất, rời khỏi cậu.”
Lâm Trạch: “Anh không thể ở đây lâu hơn sao?”
Tư Đồ Diệp nói như vậy, Lâm Trạch bỗng dâng lên cảm xúc khó nói, tựa như một mạch đập nào đó đã chết lặng rất lâu trong trái tim bỗng nhiên nảy lên đập lại. Nếu Tư Đồ Diệp đi rồi thì anh phải làm sao? Anh đã quen với việc ở bên anh ta, đi đâu cũng có anh ta bên cạnh. Nếu Tư Đồ Diệp đột ngột rời đi, thì anh lại sẽ phải quay lại cuộc sống một mình trước đây.
Một mình đi làm, một mình tan làm, một mình đi phỏng vấn… Từ trước tới nay, Lâm Trạch chưa từng nghĩ cuộc sống “một mình” lại khó chịu tới thế, anh sẽ lại như con chó đôn đáo chạy khắp nơi mỗi ngày. Song, sau khi Tư Đồ Diệp đến rồi lại đi, cuộc sống của anh sẽ hoàn toàn thay đổi. Bao nhiêu niềm vui sẽ cứ thế tan biến hết, chỉ còn lại nỗi cô độc như hình với bóng.
“Anh không thể không đi sao?” Lâm Trạch hỏi.
Tư Đồ Diệp: “Tôi muốn cậu đi cùng tôi, chúng ta cùng đi phiêu bạt đi, chẳng phải tình nhân cũng chẳng phải người yêu, tôi đưa cậu đi tới chân trời góc biển.”
“Không được.” Lâm Trạch nằm xuống, lấy gối dựa.
Bọn họ bên nhau đi khắp muôn nơi, không là tình nhân cũng chẳng phải người yêu, cậu và tôi đi khắp chân trời góc biển… nghe thì cứ như câu hát vậy. Nếu như vào năm năm trước, Lâm Trạch có thể đã đeo ba lô lên vai, cùng đi với Tư Đồ Diệp. Mặc kệ họ là người yêu hay bạn bè, có thể lang bạt cùng nhau cũng đã vui vẻ lắm rồi. Thế nhưng, giờ thì không được. Mà vì sao giờ lại không được, Lâm Trạch cũng không biết nữa, có lẽ đơn giản, vòng đi vòng lại cũng chỉ có một nguyên nhân – anh đã già rồi.
Hai người yên lặng rất lâu rất lâu, Tư Đồ Diệp nói: “Tay đau.”
“Đau hả?” Lâm Trạch chống người dậy nhìn vai trái Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp vòng tay phải ra ôm anh vào trước ngực, Lâm Trạch kêu lên: “Lại làm sao đấy?”
Tư Đồ Diệp chỉ cười không nói gì. Lâm Trạch biết anh ta đang làm nũng, thầm nghĩ lớn tướng thế này mà cũng biết làm nũng, buồn cười thật đấy. Tư Đồ Diệp lại nói: “Tôi phải ở bệnh viện bao lâu?”
Lâm Trạch thờ ơ đáp: “Không biết, chắc 5 – 6 ngày gì đó, ra viện thì về nhà tôi ở.”
Tư Đồ Diệp mong chờ hỏi: “Được không?”
Lâm Trạch: “Tất nhiên, không thì ai chăm sóc anh?”
Hai người lại lặng im. Lâm Trạch nghĩ tới những lời Tư Đồ Diệp đã từng nói, trả xong nợ, tích cóp được ít tiền, rồi sẽ tiếp tục cuộc du hành của mình. Anh không hỏi nhiều, không muốn thảo luận với Tư Đồ Diệp về vấn đề đó trong lúc này nữa, ai mà chẳng có suy nghĩ của riêng mình.
Trịnh Kiệt mua cơm tối quay về, Lâm Trạch đi qua lấy cơm, hỏi: “Anh Triệu đâu?”
Lâm Trạch biết Triệu Vũ Hàng có bạn học ở Trùng Khánh nên tự hiểu tối nay anh ta sẽ không qua đây ở. Thật ra Triệu Vũ Hàng là nửa thẳng nửa cong, còn chơi rất thân với Trịnh Kiệt, kể cũng là một người bạn đáng quý.
Trịnh Kiệt đến rồi lại đi, y phải về tăng ca. Tư Đồ Diệp hỏi: “Vợ, có phải cậu quên gì phải không?”
Lâm Trạch: “Gọi sếp, gì cơ? Tôi quên gì hở?”
Lâm Trạch ăn vài ba miếng đã hết sạch hộp cơm, mở lon sữa dừa ra xong, bấy giờ mới ngồi qua đút cơm cho Tư Đồ Diệp. Thấy thịt gà bên trong có vẻ rất ngon, anh bèn gắp luôn thịt gà ăn.
Tư Đồ Diệp: “…”
Lâm Trạch liếc anh ta, nom mặt Tư Đồ Diệp dài như cái bơm, Lâm Trạch cười trộm trong lòng, đút cơm tiếp cho Tư Đồ Diệp rồi hỏi: “Tắm không?”
Tư Đồ Diệp vội bảo: “Không, không cần.”
Lâm Trạch không ngờ Tư Đồ Diệp vẫn còn ngây thơ vô cùng, lúc nằm trên giường bệnh anh ta thật sự không giống mọi khi. Tối đến, Tư Đồ Diệp lên mạng một lúc xong, hai người bèn tắt đèn đi ngủ. Tư Đồ Diệp bảo Lâm Trạch về đi, Lâm Trạch lại khăng khăng ở lại với anh ta. Liên tục mấy ngày sau, các đồng nghiệp đều đến thăm Tư Đồ Diệp. Chủ biên và chủ tòa soạn cũng đến, dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho tốt, tất nhiên đó cũng là bởi họ nể mặt Lâm Trạch thôi, chứ nếu không làm gì có chuyện hai sếp lớn thế tự vác mặt tới đây, để chủ mục qua thôi là được rồi. Mấy ngày đó, đa phần Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp đều bàn chuyện công việc.
Sáng Lâm Trạch dậy, tự mình làm tin và ảnh. Tư Đồ Diệp không an tâm lắm, tuy chất lượng ảnh giảm xuống một chút nhưng chủ biên cũng không nói gì.
Qua năm ngày, Tư Đồ Diệp đeo thạch cao xuất viện, Lâm Trạch nói: “Tôi trả phòng cho anh rồi, vào ở nhà tôi đã.”
Chiều ngày hôm đó, Lâm Trạch bảo Trịnh Kiệt mua ít đồ ăn, nghĩ bụng về nhà nấu ăn. Lúc về, họ lại gặp nhau dưới lầu, cả ba người cùng đi lên, chuẩn bị làm lễ chúc mừng Tư Đồ Diệp ra viện.
“Anh cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Trịnh Kiệt nói.
Trịnh Kiệt vội bảo: “Phiền gì đâu chứ, chào mừng anh trở thành một thành viên trong nhà chúng tôi.”
Tư Đồ Diệp và Trịnh Kiệt quen nhau rất lâu rồi, Trịnh Kiệt cũng chẳng có mấy bạn bè. Với cấp dưới thì nhân viên nhìn thấy y đã như chuột thấy mèo, với cấp trên thì y chẳng thảo mai đi nịnh hót được, mỗi ngày chỉ quanh quẩn chỗ cơ quan với nhà. Ngược lại, Lâm Trạch lại có nhiều bạn bè, mà bạn bè của Lâm Trạch cũng là bạn bè của y, cuối cùng đều chơi chung với nhau hết.
Ba người nói cười, vừa ra khỏi thang máy đi vào hành lang thì nhìn thấy một tay xã hội đen đang đứng… Lâm Trạch thầm kêu trong lòng, cuối cùng bọn đòi nợ cũng đến rồi.