Mấy giờ về vậy?” Lâm Trạch vào phòng thì hỏi ngay: “Sao Trịnh Kiệt vẫn chưa về? Các anh chơi dữ quá đấy.”
Tư Đồ Diệp nằm trên giường, nói: “Lúc gọi điện cho cậu xong thì về. Trịnh Kiệt quen được em gái giàu sụ, chắc vẫn đang đi chơi.”
Lâm Trạch nghĩ bụng gọi xong điện thoại là về rồi? Lúc gọi điện với Tư Đồ Diệp mới 9 giờ mà? Anh lại gọi điện cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt đã trên taxi rồi, y vừa mới đưa em gái ấy về nhà.
Lâm Trạch đột nhiên trào lên nỗi sầu “các cậu đều không đưa tôi đi chơi”, nhưng anh nghĩ mình đã chẳng thể giới thiệu bạn gái cho Trịnh Kiệt, để Lý Diễm Như làm mối cho y cũng tốt. Còn Tư Đồ Diệp… Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp nói dối chuyện về nhà, có lẽ là tránh cho anh đỡ lải nhải nhiều.
“Tắm nhé?” Lâm Trạch hỏi.
Tư Đồ Diệp cười đáp: “Ừ.”
Mấy ngày nữa là Tư Đồ Diệp đi tháo thạch cao được rồi, gãy xương thôi chứ cũng không có chuyện gì to tát lắm. Lâm Trạch định để Tư Đồ Diệp nghỉ ở nhà thêm một tháng nữa mới đi làm, nhưng xem ra có thể bắt đầu “hành hạ” anh ta trước dự định rồi. Ở nhà suốt chẳng có gì làm, bị người ta nẫng tay trên cuỗm luôn cũng không chừng.
Lâm Trạch gội đầu cho Tư Đồ Diệp trước, lúc gội đầu đột nhiên Tư Đồ Diệp nói: “A Trạch, cậu là người tốt.”
“So với Dương Trí Viễn?” Lâm Trạch chán ngán hỏi: “Giờ anh mới biết tôi tốt?”
Tư Đồ Diệp cười đểu: “Hai chúng tôi có gì đâu cơ chứ, cậu đang ghen à? Hở cậu em A Trạch?”
Lâm Trạch nghe thế bèn chỉnh nước nóng hơn, Tư Đồ Diệp lập tức la oai oái. Đúng lúc Lâm Trạch đang muốn nói gì đó thì điện thoại Tư Đồ Diệp ở phòng khách lại reo lên. Lâm Trạch chụp khăn lên đầu Tư Đồ Diệp, quay người ra ngoài lấy, Tư Đồ Diệp kêu lên: “Cậu đã hứa không xem đồ của tôi mà?”
Lâm Trạch cầm điện thoại vào đưa cho anh ta, Tư Đồ Diệp im lặng xem tin nhắn. Tiếng gõ cửa vang lên, Trịnh Kiệt đã về. Người y thoảng mùi rượu, hớn hở nói: “A Trạch, lần này có hy vọng rồi!”
Lâm Trạch co giật khóe miệng, chẳng có tâm trạng mấy mà quan tâm tới chuyện của Trịnh Kiệt. Tư Đồ Diệp nói trong phòng tắm: “Dung Dung cực kỳ dễ thương, sao mãi không tìm được bạn trai nhỉ?”
Trịnh Kiệt: “À, em ấy đã từng bị tổn thương.”
Sau đó Tư Đồ Diệp và Trịnh Kiệt gạt Lâm Trạch sang bên, thảo luận chuyện buổi tối hôm nay và các loại thức ăn đắt tiền, rồi bàn tới đối tượng xem mắt của Trịnh Kiệt. Qua đó, Lâm Trạch cũng nắm được đại khái, Dương Trí Viễn giới thiệu em gái nuôi cho Trịnh Kiệt, em gái đó rất tốt, trong nhà có người làm sếp ở cục bất động sản, giàu nứt đố đổ vách. Lâm Trạch đánh mắt tỏ ý muốn nói chuyện với Trịnh Kiệt, Tư Đồ Diệp bèn đóng cửa đi tắm, Lâm Trạch hỏi: “Tôi giúp anh tắm nhé?”
“Không không không…” Tư Đồ Diệp phản ứng như thể gặp ma, anh ta vội nói: “Tôi tự mình tắm được rồi, thank you!”
Lâm Trạch dở khóc dở cười, trước đây Tư Đồ Diệp nói biết làm ấm giường, biết các tư thế của người nước ngoài cầu bao dưỡng cơ mà? Thẹn thùng như vậy làm gì nhỉ… Ôi cũng tốt thôi, người không thể sống thiếu tình dục, ít nhất sẽ không ra ngoài thả thính bừa bãi.
Trịnh Kiệt đang ngồi trước bàn vừa cười vừa gửi tin nhắn. Lâm Trạch nhìn thấy thì thật sự muốn lên cơn, anh đi qua ngồi xuống gọi: “Này này, tôi bảo.”
Trịnh Kiệt cười hỏi: “Ừ?”
Lâm Trạch cũng không kìm được mà bật cười, anh vừa vui cho Trịnh Kiệt, lại vừa thấy vẻ mặt y tếu táo quá. Anh hỏi: “Mùa xuân cuối cùng cũng tới rồi hở?”
Trịnh Kiệt khiêm tốn nói: “Cũng tạm thôi, quan hệ giữa Dung Dung với người nhà không tốt lắm. Tôi cảm thấy em ấy hơi thích tôi, ông phân tích tôi coi. Em ấy nói sau khi chia tay với người trước thì không muốn yêu đương nữa, bởi vì bạn trai em ấy ra nước ngoài, mà gia đình cứ giục em ấy lấy chồng, em ấy cảm thấy rất phiền.”
Lâm Trạch: “Vậy sao ông cảm thấy em ấy thích ông?”
Trịnh Kiệt nói: “Em ấy chịu tâm sự với tôi này. Em ấy còn hỏi tôi, mẹ tôi nợ tiền rồi thảy hết toàn bộ số nợ cho tôi bắt tôi gánh như thế, tôi có buồn khổ không? Tôi nói mệt chứ, nhưng phải chịu thôi, lúc nào người ta tìm tới cửa, giả như không tống được thì đành báo cảnh sát chứ biết sao giờ. Em ấy khen tôi còn dũng cảm hơn em ấy nhiều, còn hỏi tôi ở đâu, định bao giờ mua nhà, còn cười lấy nhánh cây vẽ tranh cho tôi.”
Lâm Trạch không hiểu hỏi: “Vẽ gì cơ?”
Trịnh Kiệt đỏ mặt, đặt khuỷu tay trên bàn, lồng những ngón tay vào nhau, che miệng cười trộm, kể: “Em ấy là kiến trúc sư nội thất, em ấy chỉ cho tôi phòng chỗ nào tốt, bảo tôi mua phòng ở chỗ sống bên Nam Bình, giá khá cao… Em ấy còn kể mình thích xiên que, món ngon đường phố. Ông nhớ không, chỗ mà trước đây chúng mình hay đi đó, cửa hàng Giải Phóng Bài ấy… Giờ không còn rồi…”
À, Lâm Trạch nghĩ bụng lần này xem ra thật sự có hy vọng rồi! Trịnh Kiệt lại kể: “Sau đó chúng tôi cứ đi thẳng từ Nam Tân, ngồi cáp treo qua sông. Năm mới người ta mở tới 10 giờ, chúng tôi ngồi trên cáp treo, rồi tới Giải Phóng Bài, còn đi mua đầu thỏ cay ăn… Hahahahaha~”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt nói: “Em ấy còn kể tôi nghe rất nhiều chuyện hồi nhỏ nữa. Em ấy là người ở đây, trước đây ở khu phố cổ trong Giang Bắc. Còn rủ tuần sau cùng đi chơi, tuần sau ông có rảnh không?”
Lâm Trạch: “Có, nhưng tôi hỏi này, ông cảm thấy em ấy thích ông không? Ông phải thể hiện những ưu điểm của mình ra, đừng quá vồn vã gấp gáp, đừng tấn công điện thoại, tuyệt đối không được phá vỡ ấn tượng tốt đẹp mà khó lắm mới xây dựng nên đó.”
Trịnh Kiệt cười: “Tôi cảm thấy tôi giống với bạn trai cũ của em ấy.”
Lâm Trạch hoàn toàn hóa đá.
Trịnh Kiệt: “?”
“…”
Lâm Trạch khoát tay, chẳng còn hơi sức để mà nói gì nữa, lòng nghĩ thôi thì y thích là tốt rồi. Tới 12 giờ mà Trịnh Kiệt vẫn còn đang gửi tin nhắn, xung quanh toàn bong bóng màu hồng. Lâm Trạch nhớ tới ý định ban đầu hỏi chuyện về Dương Trí Viễn của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy thôi bỏ đi. Anh không làm phiền Trịnh Kiệt nữa, khi vào phòng thấy Tư Đồ Diệp đã ngủ rồi.
Ban đêm 3 giờ, Lâm Trạch lơ mơ dậy đi vệ sinh, phát hiện Trịnh Kiệt vẫn đang nằm trên sô pha, cười haha nhìn điện thoại.
Lâm Trạch than: “Đã 3 giờ rồi đó… Bọn ông không ngủ hả?”
Trịnh Kiệt vội vàng cất điện thoại đi, đáp: “Đâu, tôi chỉ đang xem lại các tin nhắn trước thôi.” Nói đoạn đứng dậy vào phòng.
Hai ngày sau, Lâm Trạch đưa Tư Đồ Diệp đi gỡ thạch cao, còn mua một cái bánh gato bé, tổ chức tiệc chúc mừng nho nhỏ cho Tư Đồ Diệp trong văn phòng với nhóm đồng nghiệp. Tư Đồ Diệp vẫn chưa lái xe được, tay trái gãy xương phải tránh làm việc nặng, tất nhiên cũng không thể thường xuyên cầm máy ảnh. Lâm Trạch bèn để anh ta làm việc trong văn phòng, không cần suốt ngày chạy bên ngoài, tiện thể để tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo trong ngày đầu tiên gỡ thạch cao.
Tư Đồ Diệp cũng chẳng có việc gì làm, thế là ngồi trước máy tính chơi bài. Lâm Trạch đi lấy nội dung chính của chủ mục phát, hôm nay phải làm tin về thị trường chứng khoán đồng loạt đại nhảy vọt. Lúc anh cầm tư liệu quay về, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Tư Đồ Diệp ở trong thang máy, anh ta đang gọi điện.
Tư Đồ Diệp: “Ừ, hôm nay không ra ngoài, đi làm lại rồi. Tối nay… có lẽ bọn tôi sẽ ăn với Trịnh Kiệt.”
“Thế sao?” Tư Đồ Diệp lại cười bảo: “Tôi không muốn làm bóng đèn của Trịnh Kiệt và Dung Dung đâu, để cậu ta hẹn Dung Dung một mình đi. Ok, không, ngày mai cũng phải đi làm, đến cuối tuần nhé. Tôi đã nghỉ 20 ngày rồi, ừ, tuần này phải đi làm tất.”
“Cuối tuần… Để xem đã.” Tư Đồ Diệp nói: “Anh không phải đi làm hả? Cũng phải đi giám sát công ty chứ, đừng suốt ngày la cà. Ok, giờ tôi gửi cho anh đây, để gửi vào email của anh nhé? Ok ok, mấy ngày nữa gặp…”
Lâm Trạch quay người vào văn phòng, sau một lát thì Tư Đồ Diệp quay về dùng máy tính một lúc. Lâm Trạch ngó qua nhìn hỏi: “Đây là ảnh anh chụp hả?”
Tư Đồ Diệp cười: “Mấy ngày trước chụp đó, là phiên chợ ở vùng nông thôn Bắc Bội.”
Trên ảnh là bếp lò than rực cháy, mặt đất đẫm nước, còn có vải đỏ bay bay. Đứa trẻ đeo mặt nạ Đại Thần, pháo rải khắp mặt đất, trúc rợp hai bên, xa xa là núi biếc chìm trong mưa mù lất phất, đậm chất nghệ thuật.
Tư Đồ Diệp gửi bức ảnh tới một địa chỉ email, lại nhìn Lâm Trạch.
Lâm Trạch khoát tay lên vai Tư Đồ Diệp, hỏi: “À… Đây là lễ hội gì?”
Tất cả các phóng viên đều đã ra ngoài đi phỏng vấn săn tin rồi, trong văn phòng chỉ còn hai bọn họ và một biên tập trẻ đang ngồi ở góc. Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp ngồi cùng một chỗ, do mới tháo bột nên tay trái đặt ở tay vịn ghế của Tư Đồ Diệp vẫn hơi gượng, hình như cả người anh ta hơi căng thẳng.
Lâm Trạch cười bảo: “Xem ra rất thú vị, kết hợp với mấy bức ảnh nữa, có thể làm một trang báo độc lập rồi.”
Tư Đồ Diệp tươi cười toe toét giải thích với anh: “Đây là chợ phiên sau tết Nguyên tiêu đó. Hôm Nguyên tiêu chắc chắn là tưng bừng nhộn nhịp lắm, cảnh trong ảnh này so thế nào được. Dân bản xứ bái lạy thần xong, cũng chẳng thu đồ lại, còn bày sạp vài ngày nữa.”
Lâm Trạch hiểu ra rồi, đây là cảnh chợ phiên buồn tẻ, dư vị còn sót lại sau chuỗi ngày rộn ràng náo nhiệt – người vãn chợ lặng tiếng, rơi vào mùa buồn tênh. (*)
(*) Nguyên gốc: 人散市声收, 渐入愁时节, câu thơ trong “Sinh Tra Tử – Nguyên tịch hí Trần Kính Tẩu” được viết bởi Lưu Khắc Trang, trong thời Tống.
Khoảnh khắc lửa đốt rực cháy trong chậu than, ba cậu trai choai choai đeo mặt nạ, giả bộ đắc chí hớn hở, xếp hàng co chân nhảy bật lên đã được Tư Đồ Diệp bắt kịp chụp lại.
Lâm Trạch cười lướt tới phần sau, ảnh tiếp theo là một cậu bé đeo mặt nạ chạy tới trước Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp chụp được đôi mắt cười tít sau mặt nạ của cậu trai. Lâm Trạch hỏi: “Anh cùng với Dương Trí Viễn đi chụp hả? Một tay chụp kiểu gì?”
Tư Đồ Diệp: “Anh ta đỡ máy ảnh cho tôi.”
Lâm Trạch nhặt một số ảnh ra, chuẩn bị làm chuyên đề. Anh gật đầu, không nói gì, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn hai người này đã yêu nhau rồi cũng nên. Giá đỡ máy ảnh gì đó thì không biết, nhưng nhìn ảnh chụp thì thấy có rất nhiều tấm ảnh Dương Trí Viễn giúp ngắm máy, còn Tư Đồ Diệp nhanh tay ấn chụp. Động tác như vậy chứng tỏ tư thế phải rất sát nhau… Y như rằng, anh xem tới xem lui thì nhìn thấy bên trong còn có một tấm ảnh do Dương Trí Viễn gửi tới.
Tấm ảnh đó được chụp bởi người khác, Dương Trí Viễn và Tư Đồ Diệp ở trong ống kính. Tư Đồ Diệp cao hơn anh ta một chút, Dương Trí Viễn cầm máy ảnh, một tay vòng qua sau cổ Tư Đồ Diệp ôm lấy anh ta. Hai người sáp lại gần nhau, Tư Đồ Diệp hơi khom người nhìn ống kính, tay phải đặt lên ngón tay Dương Trí Viễn, ấn nút chụp.
Buổi trưa lúc Tư Đồ Diệp và Lâm Trạch cùng đi ăn, Lâm Trạch luôn im lặng, cứ nghĩ mãi về chuyện này. Dương Trí Viễn khác với những bé 0 mà Tư Đồ Diệp quen hồi trước, đàn ông khoảng 30 tuổi có tiền có thế, nếu Tư Đồ Diệp vẫn giữ thái độ như những lần trước, chỉ yêu đương mà không chịu lên giường, thì sợ Dương Trí Viễn không chấp nhận nổi. Cứ hỏi rõ xem người này sao đã, chứ không nhỡ sau này ầm ĩ lên.
Lâm Trạch vừa ăn cơm vừa nhìn Tư Đồ Diệp ngồi đối diện bàn làm việc. Tư Đồ Diệp hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Lâm Trạch ăn tiếp, việc này cũng chẳng to tát lắm, thôi bỏ qua vậy. Anh hơi buồn bã, anh vốn nghĩ Tư Đồ Diệp đi làm thì sẽ tốt hơn, nhưng không thể ngăn được anh ta gọi điện cho đối phương hết lần này tới lần khác. Lâm Trạch suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi khẽ: “Anh thích Dương Trí Viễn hả?”
Tư Đồ Diệp: “Cậu thấy sao?”
“Đừng có suốt ngày vòng vo kiểu vậy.” Lâm Trạch nói: “Không thấy mệt hả, nói thẳng luôn không được à?”
Tư Đồ Diệp: “Không có cảm xúc đặc biệt gì hết, chỉ là nghe anh ta nói chuyện thì thấy rất hấp dẫn thôi.”
“Không thích?” Lâm Trạch hỏi.
Tư Đồ Diệp: “Ừ, buổi chiều làm gì? Bao giờ được lái xe?”
Lâm Trạch chán nản nói: “Đợi một thời gian nữa đã, một tuần sau thì tiếp tục công việc. Mấy ngày này anh đến sớm chút, buổi trưa ăn xong cơm thì có thể về rồi.”
Lâm Trạch biết Tư Đồ Diệp muốn ra ngoài chơi, tay này vốn không chịu yên thân một chỗ, dù làm chuyện gì cũng đều như đang đi chơi vậy. Hồi trước ở Starbucks cũng vậy, giờ vào tòa soạn báo vẫn thế. Anh không khỏi hâm mộ với anh ta, vừa có thể sống thoải mái như vậy, lại cũng chẳng thiếu bạn đồng hành, đúng là sung sướng hạnh phúc ghê.
Tư Đồ Diệp: “Vậy chiều nay tôi về nhé?”
Lâm Trạch ừ cái hỏi: “Anh phải ra ngoài hả? Tiện thể đi nộp bảo hiểm đi, dùng thẻ của tôi ấy, mật khẩu là…” Anh nghĩ lát rồi bảo: ”Để tôi nhắn tới điện thoại anh.”
Lâm Trạch gửi mật khẩu cho anh ta, dù sao thì bản thân cũng không đi được, mấy ngày nữa đổi mật khẩu sau vậy. Ba năm đổi mật khẩu một lần, cũng sắp đến hạn rồi.
Tư Đồ Diệp cười bảo: “Cậu không sợ tôi cuỗm hết tiền của cậu chạy hả?”
Lâm Trạch: “Có được một tí tiền thì anh cuỗm gì chứ?”
Lâm Trạch đang làm kế hoạch đầu tư năm nay, năm mươi ngàn tệ trong một cái thẻ mua dịch vụ quản lý tài sản, thẻ này là thẻ vô thời hạn, tổng cộng có bảy mươi – tám mươi ngàn tệ, cũng không sợ xảy ra vấn đề gì.
Tư Đồ Diệp: “Chiều nay tôi có thể đi động Lão Quân với anh Dương không?”
Lâm Trạch không vui lắm nhưng không thể ép buộc anh ta, buột mồm dặn: “Về sớm chút.”
Tư Đồ Diệp ăn xong cơm thì đi, Lâm Trạch nằm trên sô pha văn phòng, đắp Tây trang ngủ một lúc, nhưng ngủ không sâu lắm. Đến 2 giờ anh dậy gọi điện cho Lý Diễm Như.
Lý Diễm Như hỏi: “A Trạch, đúng lúc chị đang muốn gọi bọn chú, cuối tuần này đi chơi nhé?”
Lâm Trạch: “Em đang bận kinh khủng, đầu năm là thời điểm bận nhất, chẳng đào đâu ra thời gian đi chơi.”
Lý Diễm Như cười nói: “Hình như Dung Dung hơi thích Trịnh Kiệt đấy, cậu bạn nối khố của chú sắp yêu tới nơi rồi mà chú không giúp cậu ta lập kế hoạch hở?”
Lâm Trạch: “Kệ cậu ta đi, em đang đau hết đầu một chuyện đây…”
Lý Diễm Như lại cười: “Sao vậy? Kể chị nghe coi…”
Lâm Trạch chỉ đợi có câu nói này, bèn kể lại chuyện Dương Trí Viễn, anh chỉ hỏi: “Tính cách Dương Trí Viễn như nào ạ?”
Lý Diễm Như vừa nghe cái, giọng nói đã thay đổi: “Xin lỗi A Trạch, chị không nghe cậu ta kể chuyện đó, chị không biết cậu ta lại ngầm chơi đùa thả thính Tiêu Diệp. Cái thằng mất nết đó, đệch mợ… Trí Viễn cậu ta yêu đương không nghiêm túc gì đâu, mấy ngày lại đổi một người, lừa lên giường xong là lượn luôn, để chị bảo cậu ta đừng có hại Tiểu Diệp…”
Ban đầu Lâm Trạch chỉ muốn nghe ngóng vài câu từ Lý Diễm Như, ai ngờ Lý Diễm Như càng nói càng kích động, Lâm Trạch sợ cô tức lên ảnh hưởng tới thai nhi, bèn phải trấn an ngược lại cô: “Không sao, em và Tư Đồ Diệp… thật sự không có gì, không phải người yêu đâu ạ, em chỉ hỏi đại thôi, chị… Chị đừng nói, để em nói với Tư Đồ Diệp ạ, thực ra Tư Đồ chắc không có ý đó với anh ta đâu, chỉ là… hại tới anh Dương thì không hay lắm. Chị biết đó, người như anh Dương, có tiền có phong độ… xứng đáng người tốt hơn…”
Nói tới câu cuối cùng thì đến bản thân Lâm Trạch cũng không khỏi cảm thấy nực cười, chỉ muốn vứt điện thoại sang bên mà cười phá lên. Lý Diễm Như lại nói: “Chị biết rồi, A Trạch, vụ này chị xin lỗi chú, sau khi quay về chị lại không chú ý, chị bảo đảm sẽ bắt cậu ta không được tìm bạn chú nữa.”
Lâm Trạch liên tục nói không sao không sao, lại hẹn Lý Diễm Như mấy ngày nữa đi chơi, rồi mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Lâm Trạch lờ mờ cảm thấy làm vầy không tốt lắm. Dù sao Tư Đồ Diệp cũng phải có bạn bè của chính mình, có lẽ thật sự chỉ vì nhiếp ảnh nên anh ta mới muốn tìm một người cùng chơi chăng? Anh lại cảm thấy hơi có lỗi với Tư Đồ Diệp. Nhưng Lý Diễm Như là người rất khôn ngoan thấu tỏ, nghe giọng điệu của Lâm Trạch hơi chần chừ do dự, bèn dứt khoát muốn diệt trừ tận gốc miễn lưu lại hậu quả về sau. Lâm Trạch lại gửi tin nhắn dặn cô, anh nói không có vấn đề gì đâu, dặn cô đừng xúc động quá, đừng vội tìm Dương Trí Viễn, cứ để xem sao đã, anh cũng muốn nói chuyện với Tư Đồ Diệp trước.
Lý Diễm Như đáp biết rồi.
Lâm Trạch hơi lo Tư Đồ Diệp sẽ giận mình. Vả lại, bản thân anh cũng đâu phải người yêu của Tư Đồ Diệp, tư cách quái gì mà xen vào chuyện này? Chiều tới, anh lại cảm thấy hơi hối hận, thầm nghĩ đáng ra không nên gọi điện cho Lý Diễm Như. Nhưng gọi thì cũng gọi rồi, chỉ đành hy vọng Lý Diễm Như có thể giải quyết tốt.
Mới túi bụi làm việc một lúc, em trai anh lại gọi điện tới.
Rất lâu rồi Lâm Trạch chưa nhận được điện thoại của Dương Vũ, vừa nhận đã hỏi: “Cần bao nhiêu tiền?”
Dương Vũ cười đáp: “Anh, cho em hai ngàn tệ nhé?”
Lâm Trạch: “Làm gì?”
Dương Vũ: “Có hai môn thi bổ sung, hai môn thi lại, em không dám nói với cha.”
Giọng nói của Lâm Trạch ngay lập tức trở nên cao vút, anh gầm gào đến nỗi mà trong tích tắc cả ba bộ phận lọc tin, biên tập và hiệu chỉnh đều có thể nghe thấy giọng anh: “Mỗi một kỳ mà mày tạch bốn môn?!”
Hai phóng viên ngay lập tức va đổ cốc nước.
Dương Vũ vội nói: “Có hai môn là của kỳ trước, năm ngoái lúc khai giảng em thi bổ sung không qua, kỳ sau mới mở lớp học lại. Em còn muốn thuê phòng ở ngoài, không muốn ở trong phòng tập thể nữa, ảnh hưởng tới chuyện học tập.”
Chẳng cần động não thì Lâm Trạch cũng biết tỏng thằng em Dương Vũ đang nói xạo. Anh đứng dậy đi ra ngoài định bụng mắng nó, vừa đi ra khỏi văn phòng thì nghe thấy câu thuê nhà bèn gào lên chửi: “Đệch, mày mà lại thuê phòng vì muốn học ấy hả? Có mà mày muốn chim chuột thì có!”
Người trong cả văn phòng đều như bị sét đánh, hóa đá tức khắc.
“Anh nói cho mày biết, Dương Vũ.” Lâm Trạch nói.
“Mẹ anh chính là mẹ mày! Mày đ*t mẹ anh chẳng khác nào mày đ*t mẹ mình!!!” Dương Vũ cũng chẳng thèm nhún nhường, gào lên trong điện thoại: “Em cũng bất lực! Em với bạn cùng phòng cãi nhau, em không muốn ở chung với chúng nó nữa! Chúng nó kết bè bắt nạt em!”
Lâm Trạch đi xuyên qua hành lang, trên đường đi cứ văng bừa bãi điên cuồng chửi thằng em mình, mắng tới mức người trong văn phòng cũng phải ngượng, cuối cùng Lâm Trạch đạp cửa ở chỗ thang máy một cái, cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh, anh lạnh lùng chốt: “Tiền anh ở chỗ bạn, tối nay tự mày đến mà lấy. Hai ngàn, không nhiều hơn một cắc.”
“Đàn ông.” Lâm Trạch cũng chẳng dông dài với thằng em mình, cúp điện thoại luôn.
Hai ngàn tệ… Buổi chiều Lâm Trạch ngồi trước máy tính tính toán, cảm thấy thằng em mình đúng là còn hút máu hơn cả bọn xã hội đen đòi nợ Trịnh Kiệt. Năm ngoái lúc khai giảng đã đưa cho nó hơn bảy ngàn làm học phí, phí ký túc phí sách vở, năm nay lại phải thi bù, còn tiền trọ, tiền trọ, trọ… không thể để nó trọ bên ngoài được.
Nhưng Dương Vũ nói bị người trong phòng cô lập chèn ép, chẳng biết lại xảy ra chuyện khỉ gì nữa. Lâm Trạch tính xong thu chi đầu năm, bản thân cũng chẳng chi nhiều lắm, chỉ toàn mấy thứ cơ bản. Lần trước Tư Đồ Diệp xảy ra chuyện thì cơ quan giúp trả mười ngàn, còn lại là Lâm Trạch gánh hết, mất tới tám ngàn lận… Vé tàu hỏa đợt Tết rồi vé máy bay chưa tới hai ngàn… Sao dôi ra lắm thế nhỉ? À, còn tiền Tạ Thần Phong để lại cho anh… Lâm Trạch thở dài, thu dọn đồ đạc tan làm.
Lúc về nhà Dương Vũ đã đợi trong hành lang, Lâm Trạch hỏi: “Không có ai ở nhà à?”
Dương Vũ đáp: “Không có ạ.”
Dương Vũ và Lâm Trạch rất giống nhau, lông mày và bờ môi, khuôn mặt đều được di truyền từ cậu anh. Nếu không thì Lâm Trạch cũng không thương thằng em này tới vậy. Dương Vũ theo họ cha, Lâm Trạch lại theo họ mẹ, dù mở mồm là Lâm Trạch mắng chửi, nhưng tiền cần đưa thì vẫn cứ đưa… Dẫu sao Dương Vũ cũng phải gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường, cơ nghiệp của nhà họ Dương, ít nhất thì chuyện này cũng giúp Lâm Trạch đỡ được khối phiền phức.
Tới 6 giờ, Tư Đồ Diệp gửi tin nhắn bảo sẽ ăn với Dương Trí Viễn ở ngoài, không về nhà. Lâm Trạch bực bội nói: “Vào đi, tao xem mày tạch những môn nào.”
Lâm Trạch bật máy tính, Dương Vũ cho anh xem website của trường mình, thực sự không phải lấy danh nghĩa học bù mà lừa tiền tiêu, đúng là tạch bốn môn thật! Ba môn chuyên ngành đều là những môn nhiều tín chỉ, Lâm Trạch nhìn mà thật sự cảm thấy ngổn ngang rối bời. Hồi đi học, anh chưa bao giờ bị trượt môn, nhưng có thể do anh học văn còn Dương Vũ học kỹ thuật, anh nói: “Đợi tí, giờ anh chỉ có một tấm thẻ tín dụng, Tư Đồ về anh đưa tiền cho mày.”
Dương Vũ: “Dạ, lúc nào anh ta về ạ?”
Lâm Trạch gọi điện cho Tư Đồ Diệp, nghĩ bụng đi đâu không biết. Tư Đồ Diệp không nghe máy, chắc hẳn là không về nhà ăn cơm rồi, Lâm Trạch gọi ba lần thì cả ba lần đều chẳng nghe máy, lúc đó Trịnh Kiệt lại đi về.
“Anh Trịnh Kiệt!” Dương Vũ cười.
“Ôi! Em trai Khoai tây!” Trịnh Kiệt còn mua đồ ăn về, tâm trạng rất tốt. Y rất thân thiết với Lâm Trạch nên cũng rất thích em trai anh, chào hỏi với Dương Vũ xong thì chưa kịp thay giày đã nói: “Khoai tây nhỏ ở đây ăn cơm tối luôn nhé, anh đi mua ít rượu.”
(*) Giải thích về cách gọi của Trịnh Kiệt: Dương Vũ – viết là 杨宇 – /yángyǔ/, khoai tây – 洋芋 – /yángyù/, cách đọc gần giống nhau nên Trịnh Kiệt gọi Dương Vũ thân thiết là khoai tây.
Lâm Trạch cũng chẳng buồn quan tâm tới Dương Vũ nữa, đi tắm rửa nấu cơm. Dương Vũ ở phòng khách lên mạng, Trịnh Kiệt lại ra ngoài rồi, lúc về mua ít rau trộn và bia, vào phòng bếp đếm hai ngàn đưa Lâm Trạch, nói: “Trả ông tiền, hôm nay phát lương tăng ca, ông đưa cho Dương Vũ đi.”
“Tiền thưởng được nhiêu?” Lâm Trạch vừa tắm xong ra ngoài, cúi đầu đếm tiền, biết tiền này là tiền Trịnh Kiệt trả vụ lần trước bọn xã hội đen tới đòi nợ.
“Một ngàn tám.” Trịnh Kiệt lấy trong túi áo, nói: “Chỗ này còn hai trăm nữa, ông đếm đi.”
Lâm Trạch nghĩ Trịnh Kiệt cũng thật sự quá khốn đốn rồi, tiền tăng ca vừa mới lấy lại còn phải bù thêm hai trăm tệ mới đủ tiền trả. Lâm Trạch mới cầm tiền chưa nóng tay thì lại phải đưa cho bọn đòi nợ khác, chuỗi thức ăn (*) cá lớn nuốt cá bé, cũng chẳng biết đến năm nào mới kết thúc đây. Hai người đứng trong phòng bếp không kìm được mà đầm đìa nước mắt, nhất thời thổn thức không thôi.
(*) Chuỗi thức ăn: là một dãy gồm nhiều loài sinh vật có quan hệ dinh dưỡng với nhau, loài đứng trước là thức ăn của loài đứng sau. Mỗi loài được coi là một mắt xích trong chuỗi thức ăn, vừa là sinh vật tiêu thụ mắt xích phía trước nhưng cũng bị sinh vật mắt xích phía sau tiêu thụ. (Theo Wiki)
Thôi cố mà chịu đựng, chịu đựng tới khi Dương Vũ tốt nghiệp đại học là xong, hy vọng đừng có xảy ra mấy chuyện khốn khổ khốn nạn như bị đuổi học gì đó…
Lâm Trạch nghĩ một lát, lại thêm vào bốn trăm, đưa cho em trai hai ngàn tư, nói: “Mày thi cho tốt vào, đừng có chơi bời nữa, cuộc đời có được bao nhiêu lần bốn năm? Đừng có phí hoài thời gian nữa, giờ chỉ biết có chơi, sau khi tốt nghiệp người khác đều lái Mercedes-Benz, BMW, còn mày thì chẳng mua nổi nhà nổi xe, có vốn gì để yêu bạn gái mày đây?”
Trịnh Kiệt ở trong phòng bếp rửa thức ăn, bất thình lình như bị chọc đúng chỗ đau, gầm lên: “Ông không được nói như vậy! A Trạch! Ông khích tôi phải không?!”
Lâm Trạch khóc dở mếu dở, cầm tiền đưa cho em trai, Dương Vũ dạ một cái, nhận tiền, nói: “Còn tiền thuê phòng ạ? Hay là anh cho em vay đi, khi nào cha cho em tiền sinh hoạt thì em trả cho anh, tiền phòng cộng với tiền cọc là bốn ngàn năm rồi.”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt từ trong phòng bếp nói vọng ra: “Em không có tiền mừng tuổi phải không, anh cho em tiền mừng tuổi.”
“Trịnh Kiệt.” Lâm Trạch tỏ ý không phải chuyện của y, Trịnh Kiệt lại lấy ra hai trăm tệ, rồi đút vào phong bì tiền tăng ca đưa cho Dương Vũ, nói không sao, thằng bé vẫn đi học mà. Với trong kế hoạch năm nay về quê ăn Tết, cũng đã định cho Dương Vũ tiền mừng tuổi rồi.
Dương Vũ vừa nói cảm ơn không ngừng vừa cầm lấy tiền. Lời nói đó của Trịnh Kiệt như nhắc nhở Dương Vũ, Dương Vũ lại nhìn Lâm Trạch, ý hỏi năm nay anh cũng không về nhà, phải làm gì đi chớ. Lâm Trạch thật sự chỉ muốn cầm cái ghế quật cho thằng này chết luôn trong phòng khách, anh bảo: “Mày sống tử tế cái cho anh nhờ!”
Dương Vũ lại ỉu xìu buồn bã, nói: “Không cho mượn thì thôi, suốt ngày mắng em làm gì chứ, em cũng đâu có muốn thi lại. Em có thích gì chuyên ngành này đâu, cha lại cứ khăng khăng bắt em học, nói học xong rồi thì dễ tìm việc. Mấy môn chuyên ngành em không hiểu cái mợ gì luôn, chẳng khác nào nghe sách cổ cả…”
Lâm Trạch nghe em trai nói thế thì cũng đến bất lực với nó, nói: “Anh không cầm thẻ, đợi chốc đưa mày, mày muốn học gì rồi nhỉ.”
Dương Vũ nói: “Em muốn học chế tạo game, đến công ty Blizzard Entertainment. (*)
Lâm Trạch: “…”
(*) Blizzard Entertainment: một công ty phát triển và phát hành trò chơi điện tử của Mỹ được thành lập tháng 2 năm 1991 với tên Silicon & Synapse bởi ba cử nhân của UCLA, Michael Morhaime, Allen Adham và Frank Pearce. Ở Trung Quốc có trụ sở ở Thượng Hải.(Theo Wiki)
Lâm Trạch nghĩ học kỳ trước mày còn tạch môn C++ đó, thế mà còn đến Blizzard Entertainment cái khỉ gì, đến Trung Quan Thôn lừa tiền chẳng có người thèm để ý mày, nhưng anh cũng không nỡ khích bác em trai, đành nói: “Mày thi lấy cái bằng máy tính, sau này xem có đổi nghề được không.”
Dương Vũ gật đầu, Trịnh Kiệt lại ở trong phòng bếp cười nói: “Tết năm nay em thu được bao nhiêu tiền mừng tuổi? Tự mình ứng trước đã.”
Dương Vũ nói: “Có ạ, cho em thêm hai ngàn là đủ rồi. Em thật sự không ở chung với bạn gái mà, chỉ thuê phòng đơn thôi, ở nửa năm. Bạn cùng phòng em toàn chơi game thôi, lần trước còn vì chuyện đồ trang bị trong game mà cãi nhau đến mức nghỉ chơi với nhau luôn, chẳng có ai chịu học hành cả, tối đến em học tiết tự học xong về chỉ muốn ngủ, bọn nó toàn chat video tán gái, phiền lắm.”
Lâm Trạch nằm trên sô pha ấn điều khiển ti vi, chẳng để ý đổi kênh. Xem ra, Dương Vũ chắc hẳn thật sự đã gây nhau với bạn cùng phòng, khó chịu lắm rồi. Thôi cho nó tiền vậy, anh bảo: “Cho mày thì được, nhưng mày phải thi qua cái đã, không qua thì cắt hết, hiểu chưa?”
Dương Vũ nói: “Chắc chắn là qua được, thầy nói chỉ cần đi thi là qua hết.”
Lâm Trạch: “…”
Đây là kiểu trường gì vậy?! Có mà nghĩ cách hút máu moi tiền bọn họ thì có, Lâm Trạch nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Cha với mẹ sao rồi?”
Dương Vũ vừa lên mạng vừa đáp: “Vẫn thế thôi, gặp nhau chưa được một tiếng là cãi nhau đến nơi.”
Lâm Trạch: “Tết năm nay mày ở nhà ai ăn cơm?”
Dương Vũ: “Ở nhà bà ngoại ạ, sao anh không về quê? Anh Trịnh Kiệt nói anh sẽ về mà.”
Lâm Trạch: “Về Quảng Châu thăm anh rể mày.”
Dương Vũ: “Anh ấy kinh doanh ở Quảng Châu ạ? Có giàu không anh?”
Lâm Trạch: “Thăm bệnh.”
Dương Vũ ngạc nhiên hỏi: “Bệnh gì ạ?”
Lâm Trạch: “HIV/AIDS.”
Dương Vũ: “…”
Lâm Trạch đổi sang vài kênh khác, Dương Vũ lại hỏi: “Vậy giờ anh ấy sao rồi?”
Lâm Trạch: “Chết rồi.”
Dương Vũ không nói gì nữa, Lâm Trạch lại hỏi: “Mẹ có khỏe không?”
Dương Vũ nói: “Trong bữa tối mẹ lại đánh nhau với mợ.”
Lâm Trạch: “…”
Dương Vũ nói: “Mẹ quăng cả đĩa tiết lươn, đập ngay vào đầu mợ, mợ cầm chai rượu trắng hất vào mặt mẹ…”
Trịnh Kiệt: “…”
Lâm Trạch: “…”
Dương Vũ lại nói: “Bà ngoại suýt nữa bị hai bọn họ làm tức tới lên cơn cao huyết áp, đệch mợ, đúng là điên, đang ăn cơm yên lành thì lại vậy. Sau đó mọi người lại đánh chửi nhau, mẹ đuổi mợ đi, bảo sau này không bao giờ đến nhà mợ ấy nữa…
Trịnh Kiệt mang thức ăn ra bảo: “Cãi nhau gì cơ chứ, sao căm thù ghét bỏ nhau vậy.”
Dương Vũ nhìn Lâm Trạch, không nói gì, trong lòng hai anh em nghĩ gì chỉ cần vài ánh mắt là đều thông tỏ. Lâm Trạch biết vì sao mọi người lại cãi nhau, chắc chắn là vì anh.
Chắc hẳn mợ lại chế giễu mẹ Lâm Trạch, con trai là đồng tính luyến ái thế này thế nọ, nói ngứa tai lắm đây. Trong bữa cơm tất niên mà ngang nhiên bàn luận chuyện Lâm Trạch và bạn trai lên giường như nào, thì đúng là chọc vô chốt nổ của mẹ Lâm Trạch – người phụ nữ đang trong thời kỳ mãn kinh. Sau đó nói một lúc thì động tay động chân, bữa cơm biến thành chiến tranh vũ trang, âu cũng là phải thôi.
“Ăn thôi ăn thôi”, Lâm Trạch nói, anh biết bản thân mình chính là cái nhọt trong gia đình, Trịnh Kiệt cũng biết Lâm Trạch là cái nhọt trong gia đình anh, bởi vậy rất biết ý không hỏi gì. Ba người bắt đầu khui bia, ăn ruột vịt xào ớt, thịt thỏ xào ớt, tiết canh cùng với gan gà gan vịt, rau trộn thái lát mà Trịnh Kiệt mua về nữa.
Lâm Trạch lại hỏi: “Thế chỗ cha thì sao?”
“Vẫn còn đang hục hặc với mấy cụ.” Dương Vũ nói.
Ông nội Lâm Trạch đã mất từ rất lâu rồi, nhưng anh em của ông nội vẫn còn, Dương Vũ lại nói: “Cha trộm của bà nội hơn ba ngàn tệ, thế là cãi nhau.”
Trịnh Kiệt phì một cái phun cả bia ra ngoài, Lâm Trạch nghĩ thầm đúng là đặc sắc ly kỳ thật sự, chẳng hiểu sao mình lại sinh ra trong gia đình như vậy nữa. Trịnh Kiệt bèn chuyển chủ đề, hỏi chuyện yêu đương trong trường đại học của Dương Vũ, Dương Vũ kể lể chi tiết, Trịnh Kiệt uống bia tới mức mặt đỏ rừng rực, nói: “Cuối tuần đưa bạn gái em qua đây cùng chơi đi, Khoai tây nhỏ…”
Lâm Trạch gầm lên: “Về nhà ôn tập chuẩn bị thi!”
Trịnh Kiệt và Dương Vũ đều theo phản xạ có điều kiện run lên, tiếp tục cười ha ha hi hi chọc lẫn nhau. Ăn uống xong thì thu dọn bàn, Dương Vũ gọi điện cho bạn gái, cưng ơi cưng à suốt, nói buổi tối nhất định sẽ về, Trịnh Kiệt rửa bát trong phòng bếp. Lúc đó, cuối cùng Tư Đồ Diệp cũng về.
Lâm Trạch hơi không vui, nhưng Tư Đồ Diệp hình như còn kích động hơn cả Lâm Trạch, vừa vào nhà mà mặt mũi đã sa sầm bừng lửa giận, chất vấn: “Cậu nói gì với Dương Trí Viễn?!”