Một mình Lâm Trạch chiếm luôn bàn sáu người. Mỗi mình anh tới nhưng lại không ngồi trên quầy bar, làm nhân viên phục vụ cảm thấy thực sự ba chấm. Nhưng nếu anh đã tới đây, thì muốn ngồi như nào là quyền của anh. Anh khoát hai khuỷu tay lên ghế dài, không kìm được lại nhớ tới chuyện hồi nhỏ của mình và Trịnh Kiệt. Hồi xưa anh thích Trịnh Kiệt từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là hồi phân lớp cấp ba, anh học khoa văn, Trịnh Kiệt học khoa lý, hai người trèo tường ra ngoài vào nửa đêm để lên mạng, Trịnh Kiệt buồn ngủ bèn dựa vào người anh thiếp đi… Rồi hình như Trịnh Kiệt lấy được tiền của cô, dẫn anh đi ăn đồ ngon.
Hoặc vào cuối tuần, Trịnh Kiệt đến ký túc anh gọi: “Này, A Trạch, về nhà thôi.”
Thế là Lâm Trạch lại đeo cặp sách, cùng Trịnh Kiệt về nhà cô y, ngủ ở phòng chị họ y. Hai người vẫn như lúc nhỏ ngủ chung một giường.
“Chào anh.” Phục vụ cầm thực đơn qua mời anh gọi đồ. Lúc này, Lâm Trạch nào có quan tâm tới chuyện ăn uống, anh định làm theo kế của Triệu Vũ Hàng, giúp Trịnh Kiệt giải quyết dứt điểm chuyện này.
Tới 7 giờ, Trịnh Kiệt và sếp nữ của y tới, lúc ngồi xuống thì còn nhìn ngó xung quanh. Lâm Trạch ngay lập tức đứng dậy đi qua, đến cạnh hai bọn họ, nhìn cả hai.
Trịnh Kiệt: “?”
Đây rõ ràng hoàn toàn khác với những gì cả hai đã thống nhất, sếp nữ cũng hơi ngờ vực, nhưng Trịnh Kiệt không hỏi gì hết.
Lâm Trạch cười cười với vị sếp nữ kia rồi nói: “Chào chị.” Rồi lại nhìn Trịnh Kiệt nói: “Em ăn cơm phía bên kia.”
Trịnh Kiệt không hiểu Lâm Trạch có ý gì, nói: “Ừ… vậy… em… mấy giờ em về?”
Lâm Trạch: “Khoảng 8 giờ, còn bọn anh?”
Trịnh Kiệt: “Anh cũng không rõ, em ăn xong rồi về trước đi, bọn anh nói chút chuyện công việc.”
Lâm Trạch thầm nghĩ Trịnh Kiệt quả thật đã trở nên thông minh rồi, vị sếp nọ nhìn Lâm Trạch, Trịnh Kiệt giới thiệu: “À, đây là bạn tôi, A Trạch.”
(*) Đoạn này đang giả vờ nên để Trịnh Kiệt và Lâm Trạch xưng anh em.
Cô ta gật đầu với Lâm Trạch, Lâm Trạch định chào hỏi rồi đi. Trịnh Kiệt lại nhìn chằm chằm anh, hình như cảm thấy hơi khó hiểu, rồi cũng hơi băn khoăn chần chừ. Lâm Trạch quay về vị trí cũ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Kiệt, thấy Trịnh Kiệt gửi tin nhắn tới.
Trịnh Kiệt: [Ông làm cái gì vậy?]
Lâm Trạch: [Tôi nhớ ra lần trước đã gặp chị ta rồi, nên lần này qua chào hỏi thôi.]
Trịnh Kiệt nói tới giữa chừng thì quay đầu nhìn. Lâm Trạch đang ngồi ở bàn khác im lặng ăn bữa tối, sếp nữ nói: “Gọi cậu ta cùng qua đây ăn đi.”
Trịnh Kiệt cười cười, nói: “Cứ mặc kệ cậu ta.”
Lâm Trạch vừa ăn vừa mở Jack’d trên điện thoại, thấy tin nhắn của Hoằng.
Hoằng: [Đã ăn tối chưa?]
Vân Mộng Trạch: [Đang ăn nè, còn anh?]
Hoằng: [Tôi cũng đang ăn mì cay, cậu ăn gì thế?]
Vân Mộng Trạch: [Đồ Nhật.]
Hoằng: [Giàu ghê.]
Bên đó không nói gì nữa, Lâm Trạch càng ngày càng cảm thấy người này thú vị, cũng chẳng biết từ lúc nào mà ngày ngày anh đều nhận được tin nhắn của anh ta.
Buổi sáng thì: [Đã dậy chưa? Chào buổi sáng.]
Lúc ăn thì đơn giản như này: [Ăn chưa? Tôi cũng đang ăn.]
Sau khi ăn tối sẽ hỏi thăm một tiếng, trước khi ngủ sẽ nói: [Ngủ ngon, Vân Mộng Trạch.]
Ngoài mấy câu chào hỏi đó, thì chỉ khi nào Lâm Trạch tò mò hỏi anh ta một số vấn đề, người này mới trả lời lại vài câu. Lâm Trạch ăn xong bữa tối, đứng dậy đi tính tiền cho Trịnh Kiệt, đương nhiên là dùng thẻ của y rồi. Hai bàn, ba người ăn hết hơn sáu trăm tệ, Lâm Trạch nhắn tin cho Trịnh Kiệt: [Ở Bắc Thành Thiên Nhai đợi ông, không gặp không về.]
Bắc Thành Thiên Nhai lấp lánh đèn hoa, Lâm Trạch buồn chán đứng ở ngoài cổng một lúc, nhớ tới con trai Alaska của mình bèn quay về dắt chó xuống đi dạo, xong lại quay về chỗ ăn, châm điếu thuốc, đợi Trịnh Kiệt ăn xong đi ra.
Trịnh Kiệt và sếp nữ ăn xong đi ra. Hai người đứng ở cửa, đang muốn nói gì đó thì thấy Lâm Trạch vẫn đứng ở đây.
Trịnh Kiệt nhìn thấy anh rồi thì cười nói: “Đợt lát.”
Đây là lần thứ hai sếp nữ kia gặp Lâm Trạch. Anh tin rằng sau tối hôm nay, chuyện này ít nhất đã được giải quyết được nửa. Lúc cô ta thanh toán thì phát hiện ra Lâm Trạch đã trả tiền rồi, xuống lầu lại nhìn thấy Lâm Trạch đang đợi Trịnh Kiệt về nhà, mối quan hệ rành rành như vậy, người phụ nữ nhạy bén tinh ý chút là sẽ nghĩ ra rất nhiều thứ.
Trịnh Kiệt nói vài câu rồi tạm biệt cô ta, cười đi qua, vuốt ve đầu con chó. Alaska sung sướng vẫy đuôi với Trịnh Kiệt, Lâm Trạch cười nói với sếp y: “Tạm biệt sếp Vương!”
Cô ta gật đầu, Trịnh Kiệt đi qua phía anh, Lâm Trạch cười nói với y: “Này, Trịnh Kiệt, về nhà thôi.”
Trịnh Kiệt cầm lấy dây của con chó Alaska, cười bảo: “Về nhà thôi.”
Bọn họ quành qua chỗ rẽ, chìm vào trong cảnh đêm lung linh ánh đèn của Bắc Thành Thiên Nhai.
Mấy ngày sau, Lâm Trạch lại gửi tin nhắn cho người bạn ở công ty tư nhân làm hành chính đã giới thiệu Trịnh Kiệt vào, hỏi cô ấy xem sếp có hỏi gì về mình không, y như rằng nói có.
Lâm Trạch: [Hỏi gì tôi đấy?]
Đối phương: [Hỏi tôi cậu làm gì, kết hôn chưa, tôi nói cậu không có bạn gái, sao thế?]
Lâm Trạch cười trộm, nếu thế thì chỉ cần tích cực hơn chút nữa là có khi sẽ thành công.
Tối ngày hôm đó Trịnh Kiệt hoàn toàn mờ mịt mông lung, không ngờ chuyện sẽ như thế, về nhà thì Lâm Trạch hỏi y: “Sếp ông đã tỏ tình với ông chưa?”
Trịnh Kiệt nói: “Chưa, chắc tôi đoán nhầm rồi, chị ấy không nói gì hết, chỉ nói tới chuyện chị ấy chăm sóc con gái, nuôi con lớn vất vả như nào, hai vợ chồng ly hôn lâu lắm rồi.”
Lâm Trạch gật đầu, hai người dựa vào sô pha xem ti vi. Trong lòng Lâm Trạch dâng lên thứ cảm xúc khó nói, nếu có một người có thể vượt qua tình yêu, tình thân cùng với tất cả bạn bè, trở thành sự tồn tại vĩnh viễn không bao giờ bị lung lay trong lòng anh thì chỉ có thể là Trịnh Kiệt.
Trịnh Kiệt thuộc về Lâm Trạch, thậm chí anh có muốn làm gì cũng không cần trưng cầu ý kiến Trịnh Kiệt. Ví như bây giờ, Lâm Trạch chắc chắn rằng, nếu anh bảo Trịnh Kiệt kết hôn với anh đi, Trịnh Kiệt cũng sẽ đồng ý.
“Ông nói coi, có phải ý của chị ấy là vầy không?” Trịnh Kiệt nhìn tin nhắn trong điện thoại một lúc, nói: “Con gái chị ta về nhà rồi.”
Lâm Trạch mỉm cười bảo: “Chắc vậy, trái tim phụ nữ như kim rơi đáy biển, ai biết chị ta nghĩ gì?”
Trịnh Kiệt: “Làm hòa với mẹ là tốt rồi.”
Lâm Trạch trêu Trịnh Kiệt: “Có khi nào chị ấy cảm thấy chúng ta là một đôi không?”
Trịnh Kiệt nói: “Thế thì tốt, dù sao tôi cũng không muốn kết hôn. Haizz, sau này chúng ta cứ sống cùng nhau là được, mặc kệ người ta nói gì.”
Lâm Trạch hết hồn, nói ngay: “Không được!”
Trịnh Kiệt mặc quần đùi, bắt chéo chân xem ti vi, không nhìn Lâm Trạch nói: “Tôi nghiêm túc đó! A Trạch, tôi-nghiêm-túc!”
Trong giây phút đó Lâm Trạch nhận ra điều gì đó, anh ở bên Trịnh Kiệt sớm sớm chiều chiều, nên với mỗi một động tác hay sự thay đổi tâm trạng nhỏ xíu của đối phương, họ cũng đều rõ như lòng bàn tay.
Trịnh Kiệt nói những câu đó mà mắt cứ nhìn ti vi chằm chằm không nhìn anh, y đang nghĩ gì nhỉ?
Lâm Trạch cười bảo: “Không được, đùa gì vậy chứ.”
Trịnh Kiệt quay đầu nhìn Lâm Trạch nói: “Tôi thật sự nghĩ như vậy đấy, kết hôn chẳng có ý nghĩa gì, tôi cũng không quên nổi Dung Dung, nếu thế thì chi bằng chúng ta cứ ở với nhau như vầy.”
“Không.” Lâm Trạch nghiêm túc nói: “Trịnh Kiệt, không giống nhau, bạn bè vẫn là bạn bè, người yêu vẫn là người yêu, một ngày là bạn cả đời là bạn, câu này không sai, nhưng chúng ta không thể như thế, nếu tôi làm như thế thì quá vô trách nhiệm với ông. Trước khi ông lấy vợ, chúng ta sẽ sống cùng nhau, thế thì được. Nhưng ông không thể vì cuộc sống như này mà không yêu đương, từ chối tất cả những người có thể yêu được.”
Trịnh Kiệt nói: “Có gì khác nhau đâu cơ chứ?”
Lâm Trạch kiên nhẫn nói: “Khác nhau chính là chúng ta không phải người yêu của nhau, nếu là người yêu thì ok chẳng sao, ông cũng không phải đồng tính, giờ sống với nhau vài năm thì không sao, nhưng sau thì sao?”
“Chúng ta rồi sẽ có người yêu của riêng bản thân, cuối tuần chúng ta đưa vợ của mình tới gặp nhau rồi cùng ăn cơm, đó mới là một cái kết hoàn mỹ. Chỉ là vết thương lòng của ông chưa khép lại thôi, qua một thời gian nữa thì sẽ tốt thôi. Ông không thể vì Dung Dung mà từ bỏ tương lai phía trước của mình được.”
Lâm Trạch bó tay với y, nhưng với chuyện này Lâm Trạch phải giữ vững ý kiến, nếu Trịnh Kiệt cũng là gay thì anh chắc chắn sẽ đồng ý, chẳng cần phải đi tìm ai khác, hai ta cùng “chắp vá” cuộc đời nhau. Không, đây cũng không phải là “chắp vá”, mà thực sự là một tình yêu hoàn mỹ nhất.
Nhưng Trịnh Kiệt là trai thẳng, chính bởi vậy nên y không thể bên anh.
Trịnh Kiệt ấn điều khiển ti vi một lúc, đứng dậy đi vào phòng.
Lâm Trạch nghịch điện thoại một lúc rồi vào phòng, Hoằng gửi tin nhắn tới.
Hoằng: [Vân Mộng Trạch, ngủ ngon.]
Vân Mộng Trạch: [Không ngủ ngon, không ngủ được.]
Hoằng: [Sao thế?]
Vân Mộng Trạch: [Có tâm sự.]
Hoằng: [Tôi nguyện lắng nghe, làm đại ca tâm giao của cậu.]
Lâm Trạch bật cười, qua màn hình anh mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp của một người anh đã quen rất lâu trước kia, vào lúc anh mới quen đối phương, khi họ vẫn còn xa lạ.
Vân Mộng Trạch: [Cho tôi xem ảnh của anh đi.]
Hoằng: [Cậu nhìn thấy tôi sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa, tôi đã từng yêu mấy người, nhưng mối quan hệ đều chết ngay sau lần nhìn đầu tiên. Cậu có tâm sự gì vậy?]
Trong màn đêm tĩnh lặng, Lâm Trạch gửi tin nhắn cho Hoằng, nói về cậu bạn nối khố của mình, cùng với tâm trạng kỳ lạ trong lòng, rồi cả rất nhiều chuyện mà anh và Trịnh Kiệt cùng trải qua.
Hoằng lặng im rất lâu, cuối cùng cũng gửi tin nhắn lại.
Hoằng: [Cậu yêu cậu ta sao?]
Vân Mộng Trạch: [Một chút, tôi cũng không biết đó có phải là yêu hay không, giống yêu nhưng cũng chẳng phải tình yêu, không có ham muốn tình dục mãnh liệt với cậu ta, không biết là gì nữa.]
Hoằng: [Vậy có nghĩa là cậu không yêu cậu ta?]
Vân Mộng Trạch: [Có lẽ thế, nhưng khi cậu ấy ôm tôi khóc, tôi cảm thấy tôi thật sự rất yêu cậu ấy, yêu tới mức muốn mãi mãi ở bên cậu ấy. Nhưng cậu ấy không phải gay, thế nên tôi vẫn phải để cậu ấy đi yêu người khác. Có thể tôi chỉ muốn một gia đình mà thôi, muốn bình yên sống. Giờ tôi lại cảm thấy nếu bẻ cong cậu ấy, thì chuyện lên giường sẽ rất kỳ cục, thực sự không thể đối diện cậu ấy.]
Hoằng: [Cậu đã từng bẻ cong trai thẳng chưa?]
Lâm Trạch cười gõ chữ.
Vân Mộng Trạch: [Chưa từng.]
Hoằng: [Trước đây cậu chưa từng thích cậu ta?]
Vân Mộng Trạch: [Từng thích, nhưng dần dần thì không yêu nữa. Cũng không biết vì sao, lúc tôi yêu cậu ấy nhất thì đã từng muốn cùng ở bên cậu ấy cả đời, cậu ấy đi đâu thì tôi đi đó, cùng cậu ấy cố gắng nỗ lực, sau đó dần dà tôi lại cảm thấy tình cảm giữa hai chúng tôi đã không thể dùng tình yêu để biểu đạt được nữa, cậu có hiểu thứ cảm xúc đó không?]
Hoằng: [Không quá hiểu, giải thích coi sao?]
Vân Mộng Trạch: [Là người thân thiết gần gũi nhất trong cuộc đời, yêu hay không yêu đã không còn quan trọng nữa. Tôi từ cậu ấy và cậu ấy từ tôi đều cảm nhận được tình cảm và sự hồi báo, nó lớn hơn tình yêu nhiều lắm, tình cảm của tôi với cậu ấy như iPhone 4S, còn tình yêu thì chỉ là iPhone 4 mà thôi, rất kỳ lạ nhỉ… Nếu cậu ấy kết hôn cùng một người con gái nào khác và sống cùng cô ấy, tôi cũng sẽ không ghen tuông, mà ngược lại sẽ mừng cho cậu ấy.]
Hoằng: [Nghe thì có vẻ giống thứ còn cao cấp hơn tình yêu.]
Vân Mộng Trạch: [Đúng thế.]
Hoằng: [Vậy giờ cậu đang buồn phiền chuyện gì?]
Vân Mộng Trạch: [Hôm nay cậu ấy nói không muốn kết hôn nữa, yêu đương mệt quá, muốn sống cùng tôi, tôi nghe thấy thì cảm thấy rất khó chịu, không biết phải làm sao để vực dậy tinh thần cậu ấy.]
Hoằng: [Tách ra một khoảng thời gian vậy, tách ra cũng có chỗ tốt, không chừng sau khi tách ra có thể cảm thấy được tình yêu, rồi lại bên nhau?]
Vân Mộng Trạch: [Để tôi nghĩ xem.]
Hoằng: [Ngủ ngon, Vân Mộng Trạch.]
Đang nói chuyện thì đột nhiên gửi câu chúc ngủ ngon, Lâm Trạch nghĩ thầm đối phương có lẽ buồn ngủ rồi, bèn đáp: [Ngủ ngon, Hoằng.]
Sáng ngày hôm sau, lúc Lâm Trạch dậy thì Trịnh Kiệt đã đi rồi, trên bàn còn bữa sáng y mua. Khi Lâm Trạch ăn bữa sáng nhìn thấy tin nhắn Hoằng gửi trong điện thoại.
Vân Mộng Trạch: [Chào buổi sáng, Hoằng, ngày mới lại bắt đầu rồi.]
Ánh sáng rọi vào căn phòng qua khung cửa sổ, Lâm Trạch đang ăn bữa sáng thì Alaska thấy Lâm Trạch đã tỉnh, lắc lắc đuôi đi qua dụi dụi anh, Lâm Trạch nói: “Đói hả? Bát, bát.”
Alaska đã học được lúc muốn ăn sẽ đủn bát qua, ý là đói rồi đói rồi, đặt cơm đây, cho chút đồ ăn với.
Nhưng có lúc Lâm Trạch nói “bát”, Alaska sẽ mặc kệ ăn uống, chỉ nằm sấp bên chân anh, lắc đuôi liên tọi.
“Không muốn ăn à?” Lâm Trạch hỏi.
Alaska vẫn nằm sấp lắc đuôi tiếp, lại hôn hôn lên chân Lâm Trạch.
Lâm Trạch bỗng trào lên thứ cảm xúc khó có thể diễn đạt bằng lời. Trên thế giới này, có hai người và một con chó, đang dùng cách của bọn họ yêu thương anh, thứ hạnh phúc này thật sự quá đỗi xa xỉ. Lâm Trạch chỉ nghĩ thôi mà đã không dằn lòng nổi muốn bật cười. Anh ăn xong bữa sáng, đổ thức ăn cho chó vào trong bát cho Alaska, nói: “Cha đi làm đây, bye bye.”
Anh chạy như bay vào thang máy, ấn nút đợi người khác cũng vào, cười tới mức khuôn mặt bừng sáng. Sau đó anh lại chạy ra khỏi tiểu khu, vào trong ga tàu điện ngầm, nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc lên kịp chuyến tàu trên không số 1 cuối cùng trước khi muộn, tâm trạng phơi phới vô cùng.
“Mời mọi người ăn.” Lâm Trạch cầm hai hộp bánh trứng KFC đến văn phòng, bắt đầu công việc một ngày. Văn phòng này từ khi có sếp là Lâm Trạch thì lúc nào cũng ăn sung ăn sướng, ít bị nghe chửi, Lâm Trạch tự nhận bản thân đã làm tới mức tốt nhất rồi.
Buổi trưa trước khi ăn, Trịnh Kiệt gọi điện qua, nói buổi tối phải đi xem mắt, đừng đợi cơm.
Lâm Trạch cúp điện thoại, chủ động gửi tin nhắn cho Hoằng.
Vân Mộng Trạch: [Ăn cơm chưa, đại ca tâm giao?]
Hoằng: [Đang ăn, còn cậu? Ăn gì thế?]
Vân Mộng Trạch: [Ăn cơm ở căn tin cơ quan, còn anh?]
Hoằng: [Cơm chỗ làm, cơm con gái sếp làm.]
Lâm Trạch vừa nghe tới “con gái sếp” đã nhớ tới câu chuyện ba chấm của Trịnh Kiệt, không kìm được trêu Hoằng: [Sếp đang muốn gả con gái cho anh hả?]
Hoằng: [Đừng có đùa vậy, có ai muốn gả con gái cho một kẻ khố rách áo ôm chứ?]
Vân Mộng Trạch: [Con gái sếp có nhận anh làm anh trai không?]
Hoằng: [Có, gọi tôi là anh, nhưng tôi chỉ là một gã đàn ông già rất bình thường thôi, không hề dễ thương chút nào.]
Lâm Trạch bắt đầu nảy sinh sự tò mò với người này, anh hỏi: [Anh đang làm công việc gì?]
Hoằng: [Bán hàng, còn cậu?]
Vân Mộng Trạch: [Phóng viên.]
Hoằng: [Vào làm rồi, tôi làm đã, cố lên.]
Sau khi Lâm Trạch tan làm thì về nhà cho chó ăn rồi ra ngoài ăn tối, ngồi tại Bắc Thành Thiên Nhai. Bên ngoài là những dòng người ngược xuôi, ngày mai đã là cuối tuần rồi. Giờ Trịnh Kiệt đang đi xem mắt, Lâm Trạch ăn xong cơm thì ngồi trong Starbucks mở iPad, Hoằng gửi tin nhắn tới.
Hoằng: [Vân Mộng Trạch, đã ăn cơm chưa?]
Lâm Trạch: [Cứ gọi tôi là A Trạch ấy.]
Hoằng: [Vậy, A Trạch, ăn cơm chưa?]
Lâm Trạch: [Tôi mua một phiếu mua chung, qua đây cùng ăn không?]
Hoằng: [Tôi đã ăn rồi, sao thế? Không có người ăn cơm cùng à?]
Lâm Trạch: [Ừ, bạn nối khố đi xem mắt rồi.]
Hoằng: [Đã giải quyết được khúc mắc trong lòng tối qua chưa?]
Lâm Trạch: [Không biết nữa, cái đó dựa vào cậu ấy chứ không phải tôi, thôi cứ mặc kệ dở dở ương ương vậy đi. Bình thường anh làm gì để giải trí? Xem phim không? Ra ngoài đi xem phim đi, trò chuyện chút.]
Hoằng: [Đừng gấp gáp hẹn tôi như thế, một khi chúng ta đã quen nhau, mà cậu lại không thể cho tôi quá nhiều, tôi sẽ bị tổn thương.]
Lâm Trạch cười đáp lại: [Không yêu nhau thì cũng có thể làm bạn bè cơ mà?]
Hoằng: [Bạn bè, thường chỉ trong nhận định của riêng cậu mà thôi, chỉ sợ đối phương không thể buông được. Nếu nói làm bạn bè là làm bạn bè thì trên thế gian này không có nhiều mối tình đơn phương tới vậy.]
Lâm Trạch không thể không thừa nhận Hoằng nói đúng.
Lâm Trạch: [Vậy chúng ta kết bạn trên mạng vậy?]
Hoằng: [Tôi cũng không có thời gian để đi chơi với cậu.]
Lâm Trạch: [Bình thường anh sẽ làm gì để giải trí?]
Hoằng: [Sáng đi làm, sẩm tối tan làm, về nhà tắm rửa, xem sách lậu một lúc, đi ngủ.]
Lâm Trạch biết có lẽ tay này cũng đã từng đi qua Bắc Thành Thiên Nhai, nếu không làm sao có thể nhìn thấy anh?
Lâm Trạch: [Năm nay anh nhiêu tuổi rồi? Tôi cảm thấy có lẽ anh cũng rất thích đùa.]
Hoằng: [Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng cuộc sống rất chán nản tồi tệ, sắp đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi mà chỉ có thể tìm được công việc đủ sống.]
Lâm Trạch: [Người nhà anh không quan tâm anh sao?]
Hoằng: [Cậu thật sự muốn nghe sao? Hiểu tôi quá nhiều rồi cậu sẽ yêu tôi đấy.]
Lâm Trạch: [Xin lỗi, đó là bệnh nghề nghiệp của tôi. Anh đang đọc sách gì? Có sách nào hay giới thiệu tôi không?]
Hoằng: [Hôm nay xem sách “Con đường hành hương của mỗi người” của Châu Quốc Bình.]
Lâm Trạch nhớ anh đã xem quyển sách này, hồi đầu đi học, thầy giáo truyền thông cũng rất sùng bái Châu Quốc Bình, anh nói: [Tôi cũng đã đọc quyển sách này, nhưng không đọc nữa rất nhiều năm rồi.]
Hoằng: [Trang 262, nói về tự ti.]
Lâm Trạch: [Tôi nhớ, có hai kiểu tự ti, một kiểu là tự ti trước Thượng đế, một kiểu còn lại là tự ti trước người khác.]
Hoằng: [Đúng, tôi là một người tự ti, hôm nay tôi đọc tới đoạn này, tôi cũng cảm thấy phải thay đổi chính mình.]
Lâm Trạch: [Thực ra tôi cảm thấy anh hoàn toàn không cần thiết phải thế. Châu Quốc Bình cũng nói rồi, những người tự ti trước Thượng đế sẽ mang trong mình thứ tình cảm tôn sùng vô hạn, họ sẽ không xem thường những người bình thường khác, họ không coi con người là thánh thần, bởi vậy đối với người khác, họ không mê tín cũng không quá khắt khe, không tự cao cũng không tự ti.]
Hoằng: [Nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân tự ti trước người khác, sùng bái kẻ mạnh, khinh thường kẻ yếu.]
Lâm Trạch: [Anh kiêu ngạo sao?]
Hoằng: [Không kiêu ngạo, thế nên tôi cũng cảm thấy mình hơi kỳ quái, không hiểu rõ chính mình, cần phải học hỏi.]
Lâm Trạch: [Sao lại tự ti? Có thể bởi vì anh không đẹp trai chăng? Tôi cảm thấy đàn ông khoảng 20 tuổi, không có người không đẹp trai, chỉ cần biết phối hợp trang phục bắt mắt, đọc nhiều sách, giống như anh bây giờ đó, thì làm sao không có người muốn yêu anh chứ?]
Hoằng: [Chuyện yêu đương ấy à, không phải cứ yêu là được, cậu biết sao được tôi đã kết hôn hay chưa? Tôi có nhiễm HIV không? Tôi có mấy người bạn trai trước? Tôi có ngoại tình hay không? Những lời tôi nói có phải là thật hay không?]
Lâm Trạch: [Sao phải lừa người khác? Lừa người thì những thứ nhận được sẽ đều là giả dối hết. Anh có thể lừa được tất cả người trên thế giới, nhưng không thể lừa được chính bản thân mình. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đến lúc đó rồi, tất cả những thứ đáng lẽ không cần dựa vào lời nói dối để đạt được, những thứ đáng quý, cuối cùng sẽ đều tiêu tan trôi theo dòng nước. Ai cũng đều biết lừa người là không đúng, chúng ta không thể lúc nào cũng nói thật, nhưng ít nhất cũng phải biết đó là sai, cố gắng hết sức để thành thật, hơn nữa không thể cứ động tí là đi lừa người khác. Người xấu đáng chết, có lẽ chúng ta sẽ không thể chống lại bọn họ, nhưng tối thiểu chúng ta phải phản đối lên án, chứ không phải sùng bái bọn họ, học theo bọn họ làm người xấu. Nếu không muốn tin tưởng người xa lạ, không muốn nói chuyện với họ, thì làm sao có thể thấu hiểu một người? Làm bạn cũng được cơ mà?]
Hoằng: [Cậu đã nói lần thứ hai làm bạn rồi đó, tôi sẽ coi những lời này như lời trưng cầu ý kiến của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn vào ngày chúng ta gặp nhau mới nói cho cậu nguyên nhân này, cậu nhất định muốn tôi nói trước sao? Tôi tin rằng chúng ta chắc chắn có thể làm bạn bè, nhưng tôi sẽ thích cậu, mà cậu không thể chấp nhận tôi. Thế rồi, chúng ta sẽ giữ mối quan hệ bạn bè này một thời gian, sau đó dần dần lạnh nhạt, cuối cùng đôi bên không còn liên hệ nữa.]
Lâm Trạch bật cười: [Chắc sẽ không như thế đâu, hoặc có lẽ sau khi gặp mặt thì có thể sẽ như vậy chăng? Nhưng tôi không phải loại người trông mặt bắt hình dong.]
Hoằng: [Tôi tin cậu không phải, song theo kinh nghiệm của tôi, con người thường có mới nới cũ, bạn bè cũng thế, trừ tình cảm giống như cậu và bạn nối khố của cậu, còn không như kiểu tình bạn online bèo nước gặp gỡ giữa chúng ta, một khi đã quen nhau rồi, càng tìm hiểu sẽ càng mất đi cảm giác mới mẻ. Chắc cậu cũng không thiếu bạn, sau này sẽ không chú ý tới tôi nữa.]
Lâm Trạch: [Ok, tùy anh.]
Lúc này Lâm Trạch lại nảy sinh tâm lý phản nghịch, anh nói: [Nếu tôi không gặp được anh, thế tôi sẽ chặn anh, như vậy anh sẽ đồng ý đến uống cà phê, nói chuyện với tôi không?]
Điện thoại reo lên, Lâm Trạch bắt máy, là Trịnh Kiệt gọi tới.
Lâm Trạch: “Sao thế?”
Trịnh Kiệt: “Không sao, ông đang đâu đấy?”
Lâm Trạch: “Bắc Thành Thiên Nhai, đến đi, tôi phân tích cho ông coi.”
Trịnh Kiệt: “Không cần phân tích nữa, người ta có ấn tượng cực kỳ tốt với tôi…”
Đúng là sông có lúc người có khúc, trước đây thì lo Trịnh Kiệt không tìm được đối tượng, giờ xem ra vấn đề khó nhằn nhất không phải là không tìm được người yêu y mà là y không tìm được người để yêu.
Trịnh Kiệt buồn chán tới Bắc Thành Thiên Nhai, mua cốc cà phê, ngồi vô cảm một lúc với Lâm Trạch.
Trịnh Kiệt nói: “Ngày mai công ty muốn tổ chức cho nhân viên ra ngoài chơi, tạo điều kiện để mọi người thân thiết hơn.”
Lâm Trạch: “Ồ, thế hả? Ngày mai không về nhà ăn cơm nữa?”
Trịnh Kiệt: “Có thể đưa người nhà đi cùng, ông đi cùng tôi nhé?”
Lâm Trạch: “Không đưa đối tượng xem mắt đi hả?”
Trịnh Kiệt: “Không có cảm giác.”
Lâm Trạch: “Ờ.”
Trịnh Kiệt: “Đi đi đi đi, mọi người đều rất tốt, ông không phải lo toàn người lạ, sếp bọn tôi cũng không đi, tụ tập nhân viên của bộ phận tiếp thị thôi, đừng lo.”
Lâm Trạch: “…”
Lâm Trạch thật sự chịu y rồi: “Tôi làm phóng viên thì sợ người lạ kiểu gì?”
Trịnh Kiệt: “Thế ông đi nha, hai ngày một đêm, phải ở bên ngoài đó, giờ tôi gọi điện nói với người sắp xếp.”
“Ừ.” Lâm Trạch nói qua quýt: “Đi.”
Trịnh Kiệt xua tay tỏ ý không cần tiền, gọi điện thoại nói với người đặt phòng.
“Alo, Tiểu Lý à… Tôi có hai người, ừ, tôi và bạn thân tôi, đúng rồi, là nam, thế nào cũng được, giường to hay phòng tiêu chuẩn đều được…” Lâm Trạch vừa nghe đã biết tên này lại hấp rồi, Trịnh Kiệt cảm thấy việc ngủ cùng giường với Lâm Trạch là chuyện rất bình thường, nhưng người khác làm gì biết quan hệ của bọn họ!
Tiêu chuẩn! Tiêu chuẩn! Lâm Trạch vội vàng tỏ ý Trịnh Kiệt đừng có nói xàm nữa, trước mặt sếp giả vờ giả vịt không sao, trước mặt đồng nghiệp hai thằng đàn ông lại ngang nhiên ngủ cùng một giường thì ra cái thể thống gì?
Trịnh Kiệt: “?”
Lâm Trạch lặp đi lặp lại ý là phòng tiêu chuẩn, Trịnh Kiệt mở loa ngoài, nói: “À, này này này, đợi đã! Lấy phòng tiêu chuẩn nhé, đừng lấy phòng giường to!”
Đầu kia là một cô gái, nói: “À… thế ạ, vâng, để em bảo khách sạn cố gắng xếp cho bọn anh phòng ‘giường to’ nhé, vâng vâng.”
Lâm Trạch: “…”
Đúng là càng bôi càng đen, Lâm Trạch muốn khóc mất. Trịnh Kiệt cúp điện thoại, nhìn Lâm Trạch với vẻ mặt mê mang. Lâm Trạch cũng chẳng buồn giải thích với y, dựa vào ghế thở gấp.
Trịnh Kiệt cầm iPad của Lâm Trạch xem, nói: “Ông đang chơi với thằng nào đó, thằng này không được đâu!”
Lâm Trạch hỏi: “Gì cơ?”
Anh cầm lại iPad, thấy Hoằng gửi cho anh tin nhắn mới.
Hoằng: [Xin lỗi, là tôi không nói rõ, thật ra tôi là một người tàn tật, mong cậu đừng chặn tôi, cứ để tôi được thích cậu từ xa như này. Mỗi ngày có thể hỏi thăm cậu, tôi rất vui.]
Lúc ấy Lâm Trạch cũng chẳng biết tâm trạng của mình như nào nữa.
Anh nghĩ rất lâu, chân thành đáp lại:
Vân Mộng Trạch: [Chuyện đó thì có liên quan gì? Tôi cũng là người tàn tật, thần linh đã cướp mất xương sườn của tôi, để làm ra người yêu cho tôi, nhưng lại giấu người ấy trong thế gian này, không biết người ấy đã bị bỏ quên ở trong góc tăm tối nào, mãi mà không trả lại người ấy cho tôi.]