Bậc Thầy Chia Tay

Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn





Vực dậy tinh thần đến công ty, vẫn là áo vest giày da kính đen.

Nếu hôm qua đã ăn mặc như vậy sau này tôi sẽ không thay đổi nữa.

Muốn tìm được bằng chứng tốt nhất là khiến bản thân ở công ty không có cảm giác tồn tại.

Chỉ là còn chưa vào đến phòng tôi đã bị chặn đường.

“Anh Địch đến sớm vậy à.


Na Na hôm nay mặc bộ đồ lụa mỏng màu đen khoét cổ, váy ngắn bên dưới vừa vặn dài đến mông.

Không biết trời lạnh như vậy, mặc thế này ra ngoài có thể kiên trì được mấy giây.

Cô ta đi đôi giày cao gót đỏ bước về phía tôi, yêu mị không nói lên lời.

Nghe nói xem nhiều người đẹp thì có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ là ngày nào cũng nhìn Na Na như vậy, sớm hay muộn tôi cũng có ngày dục hỏa đốt người.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cười cười với cô ta: “Cô cũng đến sớm thế, giám đốc Ân đã đến chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng mà tôi đã giúp anh pha trà mà giám đốc Ân thích uống nhất rồi, anh muốn thưởng gì cho tôi đây?”

Nói xong Na Na ôm lấy cổ tôi, lá gan cô ta cũng lớn thật, đang ở công ty đấy.

“Thế tối nay tôi mời cô ăn cơm nhé?”
Thứ nhất là thực sự chịu không được cô ta quyến rũ, thứ hai là tôi cũng muốn moi chuyện của Ân Cầm từ miệng cô ta nên tôi thuận theo, hẹn cô ta ra ngoài.

“Được, tôi đợi anh tan tầm nhé.


Nói xong cô ta nhẹ nhàng hôn một cái lên môi tôi, đôi môi mềm mại kia thật khiến người ta liên tưởng xa xôi.

Tôi căng thẳng nắm chặt tay, suýt chút nữa thì không nhịn được nắm lấy eo nhỏ của tiểu yêu tinh này, chà đạp đôi môi cô ta.

Nhưng tiếng thang máy kêu “ting ting” làm tôi sợ đến suýt liệt dương.

“Chào tổng giám đốc Ân!”
Na Na rất bình tĩnh xoay người chào hỏi Ân Cầm, tôi cũng căng thẳng chào hỏi theo cô ta.

Trong lòng thầm đoán xem cô ta có nhìn thấy hành động vừa rồi của hai chúng tôi hay không.

Chắc là không nhìn thấy, với tính cách của Ân Cầm nếu thấy tôi và thư kí của cô ta ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ đá tôi ra khỏi công ty.

“Ừ, tiểu Ngô cậu vào đây, hôm nay bên xưởng gửi hàng mới đến, chúng ta phải kiểm tra.

Na Na, thông báo cho các quản lí cấp cao mười giờ bắt đầu họp.


Không biết có phải vì hôm nay phải họp không mà Ân Cầm mặc một bộ jump suit màu đen có kéo khóa ở ngực, thiết kế khoét tròn sau lưng, quần dài bên dưới như có một tầng voan mỏng, loáng thoáng thấy được đôi chân thon dài thẳng tắp.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh được dưới sự dụ dỗ của Na Na, nhìn Ân Cầm mặc như vậy, thân dưới của tôi lại xấu hổ cương lên.

Chết tiệt, những người phụ nữ làm thiết kế thời trang nhất định phải mặc đồ khiến người ta muốn phạm tội như vậy sao.

Cũng may hôm nay tôi không đeo tai nghe, nếu không lại phải nghe tiếng hú hét của Bành Uy, hét điếc cả tai.

“Tiểu Ngô, đây là mẫu mới hôm nay bên xưởng gửi tới.

Kiểm tra nếu không có sai sót sẽ lập tức tung ra.

Đợi lát nữa họp, chúng ta tranh thủ thời gian thử trước số đo khác nhau.


Thử số đo? Tôi ngây người, vì không muốn để lộ bản thân không biết gì trước mặt Ân Cầm, tôi làm theo chỉ thị của Ân Cầm mở mấy cái thùng ở giữa ra, nhưng vừa mở ra tôi liền trợn tròn mắt.

Cái này không phải nội y à? Trong mắt tôi toàn là các loại áσ ɭóŧ màu đỏ thẫm.


“Lấy cho tôi cái 36D, tôi đi thử xem chất lượng hàng lần này thế nào.


Giong nói của Ân Cầm vẫn thản nhiên như thường, nhưng lại như sấm đánh ngang tai tôi.

Ân Cầm thử nội y trước mặt tôi? Cố gắng khống chế bàn tay có chút run rẩy, tôi vùi đầu vào tìm, nghe thấy tiếng Ân Cầm lại thúc giục.

“Nhanh tay nhanh chân lên, nếu không phải không tin được Lâm Na, tôi cũng không tìm một người mới đến giúp.


Lâm Na? Chắc nữ thư kí ngoài kia.

Thảo nào Ân Cầm không cho cô ta bước vào phòng làm việc.

Tôi thoáng bình tĩnh, trước mắt phải thể hiện thật tốt, giành lấy sự tín nhiệm của Ân Cầm.

Cuối cùng cũng tìm được.

Chơi qua vô số phụ nữ, tôi cũng biết được số đo nội y.

Xoay người đưa nội y cho Ân Cầm, vừa định hỏi cô ta xem tôi có cần tránh đi một lát không, chưa kịp mở miệng đã thấy cô ta kéo thẳng khóa áo xuống, sau đó tháo dây áo màu đen ở vai trái và vai phải.

Cả thân trên cứ thế phơi bày trước mặt tôi.

Ân Cầm đã sớm biết hôm nay sẽ thử nội y nhưng bên trong lại không mặc gì, cơ thể hoàn mĩ cứ thế hiện ra trước mắt tôi.

Hơi thở cứng lại, tôi quên mất bản thân mình đang diễn kịch, ngơ ngác nhìn cơ thể trắng bóc ấy, không làm được gì.

“Trước kia tôi từng là người mẫu, đã đi sàn catwalk, chỉ có mấy giây để thay đồ sau khán đài, nam nữ đều ở chung một chỗ đã sớm quen, sau này cậu làm việc cùng tôi cũng tập quen dần đi.


Ân Cầm thờ ơ nói, vừa nói vừa mặc bộ nội y màu đỏ.

Bên dưới mặc chiếc quần dài đen có chút xuyên thấu, chiếc áσ ɭóŧ màu đỏ bên trên ôm chặt lấy hai cái bánh bao mềm mại.

Nhìn Ân Cầm tôi một câu cũng không nói được, chỉ cảm thấy bên dưới quần đã dựng lên một chiếc lều nhỏ.

Ân Cầm hoàn toàn không nhận ra sự bất ổn của tôi, cô ta nâng bầu ngực, soi gương không ngừng điều chỉnh dây áo và quả, thỉnh thoảng cô ta cau mày không hài lòng, làm cho miệng tôi khô khốc.

Không chủ động mà quyến rũ, không tự nhiên mà phong tình, là thứ mà đàn ông khó cưỡng lại nhất.

“Cậu nhìn từ góc độ đàn ông thấy thế nào?”

Ân Cầm thản nhiên hỏi, giọng nói không chút tình cảm.

Cô ta xoay người nhìn thẳng vào tôi.

Tôi hoảng hốt, chỉ cảm thấy người dưới cứng đến sắp nổ tung.

“Rất tốt, rất hợp, rất đẹp…” Tôi có chút nói năng lộn xộn, lùi hai bước dời mắt đi nơi khác.

Ân Cầm nhướng mày, đang muốn nói chuyện thì điện thoại reo.

“Anh yêu à, sao thế?”
Cô dịu dàng nói, tôi không nhịn được liếc nhìn, cô hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm túc như vừa nãy.

Một tay cô chống bàn, một tay cầm điện thoại, khẽ rũ mắt, cực kì quyến rũ.

Chết tiệt, người phụ nữ này, tôi nhanh chóng tập trung tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô ta và tình nhân.

Nhất định phải nhanh chóng tìm được chứng cứ cô ta nɠɵạı ŧìиɦ, cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ nghẹn chết.

Cả ngày nhìn Ân Cầm lắc lư trước mặt, không không chắc bản thân có thể nhịn được không.

Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được mấy năm nay Vương Trăn sống khổ sở như thế nào.

Người đẹp ở chung nhà nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, còn bị cắm sừng, là đàn ông đều không nhịn được.

“Anh yêu à, bây giờ em đang thử nội y, anh có muốn xem không, em chụp cho anh xem.


Ân Cầm ở trước mặt tình nhân thay đổi sắc mặt thật nhanh.

Cô ta cố ý nâng một ngón tay đè thật mạnh lên khe ngực, ngay kia thì chụp “tanh tách” mấy bức ảnh.

Người muốn nổ tung, cuối cùng tôi cũng không nhịn được, xoay lưng lại không dám nhìn cơ thể xinh đẹp này nữa.

Trong đầu tôi đều là suy nghĩ đặt cô ta lên bàn làm việc, mạnh mẽ chiếm hữu cô ta, một lần lại một lần xuyên qua cơ thể ấy…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.