Bậc Thầy Chia Tay

Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát





Tôi chỉ mỉm cười, trước giờ cũng không cho là thật.

Là thích tôi hay thích tiền? Hay là thích thân phận giả này của tôi? Hoặc là thích khả năng giường chiếu của tôi? Lâm Lộ Lộ diễn xuất rất tốt, tôi cũng không tin mình lại có sức hấp dẫn như vậy, khiến cô ấy qua một đêm đã yêu tôi.

Thức dậy, vệ sinh, mặc xong quần áo rời khỏi phòng đi xuống lầu, tìm thứ gì đó ăn để bổ sung phần thể lực đã bị tiêu hao sau đêm qua, rồi lái xe thẳng đến phòng làm việc.

Lý Tuyền không ở đây, bây giờ chắc chị ấy đã đến Thái rồi? Phòng làm việc rộng hơn tám mươi mét vuông chỉ có tôi và trợ lý của Lý Tuyền, Bành Uy, cậu ta đang sắp xếp lại tài liệu.

“Uy Tử, tí nữa giúp tôi trả xe lại cho người ta.


Tôi vươn vai, ném chìa khóa xe trong tay tới, Bành Uy đón lấy nhìn tôi cười, hỏi: “Tối qua hao sức quá à? Chút nữa đi ăn thận bồi bổ đi?”
Thôi đi, dạo này cả ngày đều ăn thận, ăn đến miệng tôi đầy mùi rồi, chi bằng câu mua cho tôi thuốc tăng lực đi.

Vừa nói, vừa cắm USD tối hôm qua Lý Tuyền đưa cho tôi vào máy tính, xem bên trong có thứ gì.

Tôi vô cùng tò mò, muốn biết thứ gì có thể khiến Lý Tuyền căng thẳng như thế? Không phải chị ấy lấy được ảnh nhạy cảm của minh tinh nào đó chứ? Hay là thứ gì đó độc quyền, kiểu tuyệt mật gì đó.


Nhưng mở USD ra thì có chút thất vọng, vì USD này cài mật khẩu, mà tôi không biết nên không thể xem được bên trong chứa thứ gì.

“Uy Tử, cậu lại đây, USB này cài mật khẩu, cậu giúp tôi mở khóa được không.


Tôi gọi Bành Uy một tiếng, cậu ta mười bảy tuổi đi lính, hai mươi ba tuổi giải ngũ, gần năm năm làm lính trinh sát, trong thời gian ở quân ngũ cũng từng được huấn luyện cái này, mở mật khẩu một cái USB, với cậu ta không có gì khó khăn.

“USB gì đây, nhặt được ở trên đường à?”
Bành Uy ngồi trên ghế của tôi, vừa tải phần mềm vừa hỏi.

Tôi nói không phải, đây là USB mà Lý Tuyền đưa cho tôi, không biết bên trong có cái gì, đưa cái này cho tôi rồi chị ấy đi luôn, nói là đi đảo PhuKet chơi, đúng là thần kinh.

“Em đang bảo sao hôm nay chị ấy không đến, điện thoại cũng không gọi được, dạo này tiền kiếm nhiều rồi nên muốn đi chanh sả một chuyến rồi?”
Mấy câu nói bông đùa của Bành Uy, tôi không có tâm trạng trả lời, dù sao hôm qua Lý Tuyền nói với tôi những điều đó, khiến tôi thấy có chút thắc mắc, cảm giác mọi thứ không đơn giản như vậy.

Vẫn thấy có chút mệt mỏi, tôi nằm trên sô pha nghỉ ngơi một chút, chưa được bao lâu, Bành Uy gọi tôi dậy.

Tôi hỏi cậu ta có phải mở được mật khẩu rồi không? Kết quả Bành nghiêm túc Uy nhìn tôi lắc đầu, nói không phải, USB này không dùng mật mã thông thường, rất phức tạp, thử mấy lần mà vẫn chưa mở được.

Điều đó khiến tôi có chút ngạc nhiên, vì trình độ máy tính của Bành Uy tôi hiểu rõ, có đạt đến trình độ của hacker hay không thì tôi không biết, nhưng xâm nhập vào máy tính người khác, không chế camera một lúc khá dễ dàng, lần này lại thất bại? “Hay là để em tối cầm USB này về thử lại xem, cho em chút thời gian có lẽ sẽ mở được.


Cậu ta cau mày nhìn USB trong tay, tôi xua xua tay nói không cần, Lý Tuyền nói nội dung trong USB này không có quan hệ gì với chúng ta, cậu giữ cẩn thận là được, đợi Lý Tuyền quay về rồi nói.

Bành Uy gật gật đầu, không nói gì quay về chỗ ngồi xem phim.

Buổi chiều, tôi nhận được điện thoại của ông chủ Trương ngày hôm qua, hỏi tôi việc làm đến đâu rồi, làm xong chưa? Tôi nói chưa, làm sao có thể nhanh như vậy, bảo ông ấy đừng vội, hôm qua không có cơ hội thích hợp, để đảm bảo Lâm Lộ Lộ không nghi ngờ, nên tạm thời không hành động, đợi cơ hội tiếp theo.

Tôi không dám nói dã ngủ với Lâm Lộ Lộ cả đêm mà không hoàn thành nhiệm vụ, điều đó có nghĩa là ông ấy bị căm sừng, khó tránh ông ấy sẽ thấy khó chịu.

Không lâu sau, Lâm Lộ Lộ cũng gửi cho tôi tin nhắn là ảnh tự sướng của cô ấy, nhìn có vẻ là ở phim trường.

“Mệt mỏi quá đi, chờ em xong việc, anh dẫn em đi ăn gì đi?”

Tôi trả lời cô ấy được, em muốn ăn gì? Cô ấy nói đi ăn thứ gì anh thích ăn đi, em ăn gì cũng được.

“Vậy ăn ở nhà hàng xoay tròn trên lầu của tòa nhà trung tâm đi, 6 giờ tối, không gặp không về.


Nói xong tôi liền cúp điện thoại, nhưng ngay sau đó lại nhận được một bức ảnh của Lâm Lộ Lộ, nhìn cảnh xem ra là ở phim trường, Lâm Lộ Lộ mặc một cái áo sơ mi trắng, buộc hai bím tóc đuôi ngựa, lè lưỡi rồi nheo mắt với tôi, có một chút cám dỗ ở trong sự thuần khiết.

Đúng là tiểu yêu tinh, ở phim trường mà dám dụ dỗ tôi, thật ra tôi có chút không đợi được đến tối đi gặp Lâm Lộ Lộ, để lại được hưởng thụ cơ thể trẻ trung ấy, tất nhiên là hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.

Thực ra công việc của Bành Uy rất nhàn rỗi, mỗi ngày sáng chín giờ đến phòng làm việc mở cửa, giúp tôi và Lý Tuyền chỉnh sửa tài liệu của khách hàng, làm một số đơn hàng của khách, còn lại thời gian đều là xem phim và chơi game.

Nhưng năng lực thu thập thông tin của Bành Uy vô cùng tốt, cậu ấy có thể giả dạng bất kỳ thân phận nào để tiếp cận đối phương, nói về kỹ năng diễn xuất cũng không hề kém tôi, nhưng đi lính cũng có những tật xấu, làm hậu cần thì được nhưng câu dẫn người ta lên giường thì cậu ấy nhất định không làm.

Gần năm giờ chiều, Bành Uy cũng tan làm, hai chúng tôi đang dọn đồ chuẩn bị về thì điện thoại văn phòng đổ chuông.

Bành Uy đi đến nghe điện, nói được mấy câu cậu ấy che mic nói là một người phụ nữ, mục tiêu là chồng mình, có nhận hay không.

Tôi nói Lý Tuyền không ở đây, chúng ta không nhận được, cậu tìm lý do từ chối đi, bảo cô ta đợi một thời gian nữa, Bành Uy gật gật đầu nói được.

Sau đó tôi đi nhà vệ sinh, khi quay lại Bành Uy liên tục ngoắc tay, nói cô ấy nhất định muốn chúng ta nhận đơn này, hay là anh nói với cô ấy đi.

Tôi nhíu mày, đưa tay cầm lấy điện thoại nói: “Xin chào”.

“Có khách, sao không nhận?”
Bên kia truyền đến một giọng phụ nữ, nghe rất hay, nhưng ngữ khí nhàn nhạt.

“Cô có thể đã hiểu lầm rồi, tôi rất muốn nhận đơn này, nhưng chỗ tôi dạo này không đủ người, nên đơn của nữ thời gian này không nhận.


“Tôi có thể chờ.


Tôi vừa dứt lời, cô ta liền nói ra mấy từ đó, tôi có chút ngại ngùng nói dù cho cô đồng ý đợi nhưng chúng tôi cũng không thể cho cô một thời gian nhất định, hay là cô đi hỏi chỗ khác xem? “Tôi vì tin tưởng bên anh, mới gọi điện đến, chỗ khác tôi không tin, tôi biết chi phí của các anh như thế nào, nếu làm tốt tôi có thể trả gấp đôi.



Tôi nghe không ra ngữ khí của người phụ nữ này, tốc độ nói không nhanh không chậm, giọng nói không có chút gì dao động, đây không phải sự trầm ổn mà một người phụ nữ gia đình có, như kiểu giống với một nữ cường nhân, trực giác cho tôi biết người phụ nữ này không dễ đối phó.

“Tiền không phải là vấn đề, thực ra gần đây chúng tôi thiếu người, nếu cô đồng ý đợi, vậy thì để lại thông tin liên lạc, khi nào chúng tôi nhận được sẽ liên lạc với cô, cô thấy như thế có được không?”
Tôi thật sự không tìm ra lý do gì để từ chối, chỉ có thể tạm trì hoãn như vậy.

“Được, đây là điện thoại văn phòng của tôi, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đợi.


Nói xong, người phụ nữ đó liền cúp máy, tôi cầm điện thoại trong lòng có chút đau lòng.

Nói thật, khi nói những lời ban nãy là tim tôi đang chảy máu, nghe giọng cô ta liền biết, người phụ nữ đó là người có tiền, một đơn hàng tốt như vậy mà lại bỏ lỡ rồi.

“Có phải cảm giác như bỏ lỡ một trăm triệu?”
Bành Uy cợt nhả trêu chọc tôi, khiến tôi tức giận, mắng cậu ta cảm giác cái quái gì, cậu mau định vị vị trí Lý Tuyền cho tôi, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra chị ấy, nếu không chúng ta không kinh doanh được nữa, đợi đóng cửa đi, mọi người hít khí trời mà sống.

Lúc trước để an toàn, Lý Tuyền và tôi đều cài máy theo dõi trên người, bất kể thế nào cũng được tháo xuống, điều này chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi.

Thấy tôi thực sự tức giận, Bành Uy mở máy tính bắt đầu tìm, nhưng không biết tại sao không thể tìm ra vị trí cụ thể của chị ấy, như thể tín hiệu bị chặn.

Chị ấy rốt cuộc trốn ở đâu? Không biết sao đột nhiên tôi lại thấy bất an.

Miên man suy nghĩ, điện thoại chợt kêu lên, là tin nhắn của Lâm Lộ Lộ, nói là đã kết thúc chụp hình rồi, bây giờ sẽ đến tòa nhà trung tâm gặp tôi.

Vẫn tốt, miếng thịt béo này vẫn còn ở trong bát.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.