Bậc Thầy Chia Tay

Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân





Mặc dù không hiểu sao Lâm Hải lại đột nhiên nhắc nhở tôi như thế nhưng dù sao cũng là ý tốt.

Tôi gật đầu bước ra ngoài, không thấy Na Na đứng ngoài.

Cũng tốt, ông đây không chịu nổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ cơ thể cô ta.

“Alo, Bành Uy, cậu đang ở đâu?”
Đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong công ty, tôi gọi cho Bành Uy.

Chìa khóa phòng làm việc ở chỗ Bành Uy, thằng nhóc này giúp tôi tiễn Ngô Lợi, sẽ không tiễn người ta lên giường đấy chứ? “Này, anh Địch, anh gọi thì thế? Người ta vừa mới…em gái này, không sao, chúng ta tiếp tục…” Mẹ kiếp, tên nhóc này đang làm gì vậy, không phải muốn phá hoại bông hoa của tổ quốc chứ? Ngô Lợi mới khoảng hai mươi tuổi, mẹ nó đừng có mà làm bừa.

“Bành Uy, cậu dừng lại ngay.

Mau đưa chìa khóa cho tôi về, cậu có chơi thì chơi người khác.

Cô ta còn nhỏ vậy mà cậu cũng xuống tay được à?”
Giọng nói của tôi hơi to, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Yên tĩnh một lúc hình như tôi nghe thấy tiếng kêu đau của Bành Uy.

“Sao vậy?”
“Ngô Địch, anh quá đáng rồi đấy.

Em đang đút trà sữa cho cô ấy mà, anh nói linh tình gì thế? Anh dọa cô ấy chạy mất rồi.


Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.


Mẹ kiếp, uống trà sữa mà cũng mờ ám như vậy à.

“Được rồi.

Sau này sẽ có cơ hội khác.

Chúng ta có đơn hàng mới, về kiếm tiền trước, kiếm đủ tiền cưới vợ rồi thì theo đuổi sau.


Bành Uy nghe thấy kiếm tiền cũng không tranh cãi với tôi nữa, trả lời một câu rồi cúp điện thoại.

Được rồi, gọi cho Bành Uy rồi.

Tôi bắt xe, vừa định gọi cho Lý Tuyền thì thấy chị ấy xuống xe trước công ty Hải Cầm, đang định bước vào trong.

Lý Tuyền đến công ty Hải Cầm làm gì chứ.

Tôi nghĩ thầm nhưng không gọi chị ấy.

Tôi bảo bác tài dừng xe sau đó rút điện thoại ra gọi cho chị ấy.

“Alo, Tuyền Nhi, chị đang ở đâu?”
Tôi nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyền, thấy chị ấy dừng bước, liếc mắt nhìn xung quanh.

Nhưng tôi ngồi trong xe, chị ấy nhìn không thấy.

“Ừ, ra ngoài ăn cơm với bạn, sao thế?”
Lúc trước tôi điện hỏi Lý Tuyền đang ở đâu, chị ấy chưa từng trả lời.

Chỉ hỏi tôi muốn làm gì rồi cúp máy.

Nhưng sao giờ chị ấy phải nói dối tôi? “Không có gì, tôi mới nhận một đơn hàng mới, muốn gọi chị về thương lượng.


Tôi nói cho có lệ, vẫy tay ra hiệu cho bác tài ý bảo lái xe.

“Ừ, ăn xong tôi sẽ về.


Lý Tuyền vẫn nói dối tôi, nhìn gương chiếu hậu, tôi thấy chị ấy đã vào công ty Hải Cầm.

Trong lòng không rõ cảm giác thế nào.

Tôi chợt nhớ đến hình ảnh đêm đó Lý Tuyền khoanh chân ngồi trên bờ cát.

Chị ấy nói chúng tôi không cần tin chị ấy, chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác.

Không có gì hơn.

Hóa ra chị ấy không nói đùa.

Mẹ kiếp, đúng là không đáng tin mà.

Không hiểu sao tôi lại có chút chán nản.

Vẫn biết chị ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài nhưng bản thân phát hiện chị ấy lừa tôi, cảm giác như ăn phải ruồi bọ vậy.

Có lẽ trong lòng tôi thật sự tin chị ấy.


Nhỡ may chị ấy chỉ đứng đợi bạn thôi.

Hoặc bạn bè của chị ấy làm trong công ty Hải Cầm.

Nếu thế nghĩa là chị ấy không lừa tôi.

Suy nghĩ linh tinh, càng nghĩ càng phiền lòng.

Lúc xuống xem tôi còn không lấy tiền thừa, bước thẳng vào văn phòng.

“Anh Địch, em còn tưởng anh đang đợi em ở cửa chứ.

Hóa ra mở cửa đợi nửa ngày anh mới về, làm em với Tiểu Lợi chờ lâu như vậy.

Anh làm thế có đáng mặt anh em không?”
Bành Uy vừa thấy tôi liền nổi khùng.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được tức giận, đẩy Bành Uy một cái đặt mông ngồi xuống sofa.

Sờ sờ túi áo, mẹ kiếp, sao không có thuốc lá.

“Anh Địch à, thuốc ở đây, em châm lửa cho anh.


Bành Uy thấy tình hình không ổn, chạy nhanh ra châm lửa giúp tôi.

Rít mạnh một hơi, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.

Chết tiệt, người phụ nữ này có thể dễ dàng làm tôi tức giận như vậy.

“Anh Địch, anh sao vậy?”
Bành Uy nơm nớp lo sợ, cẩn thận ngồi cạnh, ngước mắt liếc nhìn tôi.

Tôi vừa muốn nói chuyện, lại nhịn xuống.

Lần trước Bành Uy hợp sức với Lý Tuyền để lừa tôi, lần này tôi phải đề phòng cậu ấy.

“Không sao, chỉ là đơn hàng vừa nhận có chút phiền phức, trong lòng tôi cũng buồn phiền theo.


Nói xong tôi ném tài liệu cho Bành Uy.

Mẹ nó cảm giác người một nhà vẫn âm thầm lừa gạt nhau phiền thật đấy.

Bành Uy không thấy có gì không ổn, chỉ vùi đầu đọc tài liệu.

Tôi chỉ có thể rít mạnh điếu thuốc trong tay cho bõ tức.

Nhưng không hiểu sao trong đầu chỉ nghĩ đến khuôn mặt Lý Tuyền, bắt đầu từ lúc Lý Tuyền đến trạm tàu hỏa đông đúc để đón tôi về phòng làm việc.

Nói rõ công việc cho tôi, cho tôi làm ông chủ trên danh nghĩa.

Phân chia lợi nhuận mỗi đơn hàng đều do tôi quyết định, không hề tính toán chi ly với tôi.

Làm nghề này ít nhiều cũng sẽ đắc tội người khác.


Mỗi lần chị ấy phát hiện tình hình của tôi không ổn đều nhanh chóng chạy tới cứu.

Giở vờ làʍ ŧìиɦ nhân vô số lần, có đôi khi tôi cũng không biết bản thân có suy nghĩ khác với chị ấy không.

Nhưng cho dù như thế nào, sau lần Lý Tuyền thay tôi đỡ đạn ở nhà máy tôi liền không nghi ngờ chị ấy nữa.

Có kẽ bản thân chị ấy cũng có nhiệm vụ? Trong đầu chợt nhớ đến có lần Lý Tuyền nhắc đến chuyện bố mẹ chị ấy chết thảm, tôi vừa định bảo Bành Uy điều tra chuyện này.

May mà kịp nhịn xuống, mỗi lần định điều tra chuyện gì tôi đều nghĩ đến Bành Uy đầu tiên.

Nhưng chuyện này không thể để Bành Uy đi làm.

“Anh Địch, anh nhận đơn hàng này ở đâu thế.

Triệu Phong này có chút phiền phức đấy.


Trong đầu âm thầm quyết định, tôi dập điếu thuốc đi đến chỗ Bành Uy.

“Nghĩa là sao?”
“Năm nay Triệu Phong bốn mươi lăm tuổi, nhận chức trong quân đội.

Dựa theo tư liệu trước mắt có thế thấy có lẽ chức vị của ông ta trong quân đội cũng phải đứng thứ hai đấy.

Quan chức lớn nhỏ của thành phố này cũng phải cho ông ta vài phần mặt mũi.


Chức vị lớn như vậy, Ân Cầm này sao không cho sét đánh chết tôi đi.

“Thường xuyên đi công tác, bây giờ đang ở biệt thự gần phía bắc thành phố.

Nhìn vào camera giao thông có thể thấy, thường thì một tuần ông ta sẽ về đó một lần, lái một chiếc xe việt dã, có lái xe riêng.

Mặc dù video có chút mờ nhưng vẫn thấy rõ vóc dáng ông ta khá tốt.


Bành Uy nói xong liền nhìn tôi chăm chú, chờ tôi đưa ra ý kiến.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Cậu nhìn những camera xung quanh xem có ai ra vào nhà ông ta không?”
Không đợi tôi nói xong Bành Uy chợt bật cười: “Anh Địch, anh đừng đùa em nữa.

Camera gần nhà của người đứng thứ hai trong quân đội đều được xử lí sạch sẽ rồi.


Tôi sững sờ, xem ra ngay cả cái bóng tình nhân của ông ta cũng không thấy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.