Bậc Thầy Chia Tay

Chương 75: Lợi Ích





Chuyện khác thường chắc chắn có uẩn khúc, tôi cố ép bản thân tỉnh táo lại.

Người phụ này tự nhiên chủ động như vậy, chắc chắn có âm mưu.

Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Ân Cầm cứ ngậm chặt chỗ đó, cảm giác trơn trượt mà ẩm ướt làm tôi bức bối đến sắp ngất lịm.

“Lâm Hải!”
Tôi giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng hô lên, Ân Cầm cuối cùng cũng dừng lại.

Cô ta trừng phạt bằng cách cắn nhẹ lên chóp đỉnh, khiến tôi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tuôn trào.

“Tại sao cậu không dám đụng vào tôi?”
Ân Cầm một bên nhìn tôi liếm môi nói, tôi còn chưa kịp trả lời, đã thấy cô ta khẽ cau mày, sau đó dùng ngón tay lấy từ trong miệng ra cọng lông màu đen cong cong.

Thân dưới căng thẳng tức thì, trời đất, người phụ nữ này, muốn chơi chết tôi rồi.

“Không phải là không dám đụng, Ân Cầm, chỉ là tôi muốn chị nói rõ, có chỗ dựa vững chắc như Lâm Hải, còn ở đây lén lút dính lấy tôi làm gì?”
Loại phụ nữ như Ân Cầm, chắc chắn không thể đột nhiên nổi hứng làm chuyện gì, vậy mà cô ta chịu dùng thân thể để đặt cược, nhất định là có ý đồ nào đó phải đạt được.

Ân Cầm cười, vô cùng vui vẻ, cười đến mức người đứng ngoài cửa cuốn phải hỏi: “Chị Ân, không sao chứ?”

“Câm mồm!”
Đột nhiên Ân Cầm thu lại nụ cười, hung hãn quát lên, cũng không biết là đang to tiếng với người ngoài kia, hay đang to tiếng với tôi nữa.

Tôi không biết mình nói sai cái gì mà khiến cô ta thay đổi nhanh như vậy.

Tôi chỉ xoay người, di chuyển thân thể mình rời xuống.

Để chứng minh dù có cơ hội mở miệng, cô ta cũng không có ý định gọi người đến xử tôi.

Tôi cũng không khác gì khỏa thân hoàn toàn, còn Ân Cầm thì chỉnh lại đầu tóc, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa.

“Ngô Địch, cậu cho rằng cô ta là chỗ dựa của tôi? Những người đàn ông ngoài kia cũng nghĩ cô ta là chỗ dựa của tôi, thật ra, tôi cũng chỉ là nô ɭệ của cô ta thôi.


Giọng điệu Ân Cầm lạnh lùng, nói đến hai từ nô ɭệ, cô ta dừng lại một chút rồi nhấn mạnh.

“Ân Cầm, chị đừng có lừa gạt tôi, lúc trước tôi đã nói ở công ty, tôi là người tình của chị, thì con đàn bà Lâm Hải kia đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết, rồi giao lại cho tôi lo liệu một đống phiền toái là Triệu Phong, hận không thể gϊếŧ chết tôi.


Tôi vừa nói vừa cong cong khóe miệng, đứng dậy rồi nhảy lên sofa, ngả vào vai Ân Cầm.

“Thái độ như vậy, giống việc coi chị là nô ɭệ sao?”
Hương thơm cơ thể Ân Cầm lúc ẩn lúc hiện, nhưng cô ta không đẩy tôi ra, mà ngược lại còn đưa tay cho tôi dựa vào.

“Đó là vì cô ta muốn chiếm tôi làm của riêng.

Ngô Địch, dù có là nô ɭệ, nhưng thuộc quyền sở hữu của cô ta, thì cô ta sẽ không cho phép ai động tay vào.


Ân Cầm vừa nói vừa đốt điếu thuốc, chậm rãi nhả làn khói, mùi vị cũng khá dễ chịu.

“Cho nên cậu có biết, những lời cậu nói với tôi trước đây ở công ty, nực cười như nào không?”
Tôi thu dọn lại quần áo, kéo khóa quần, ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt Ân Cầm ửng đỏ.

Lời nói đùa ở phòng làm việc, nhớ ra rồi, lúc ấy đang suy nghĩ giúp Lâm Hải để cô ta đừng làm khó tôi nữa, nên tôi khuyên Ân Cầm đừng cố chấp mấy từ “Chị yêu em” kia nữa, mấy lời ngon tiếng ngọt không đáng tin bằng hành động thực tế.

Nếu như Ân Cầm không lừa gạt tôi rằng cô ta là nô ɭệ của Lâm Hải, thì những lời tôi nói đúng là có chút không phải.

Thế nhưng, sao Lâm Hải lúc đó lại thả tôi đi? Cô ta thật sự coi Ân Cầm là nô ɭệ, giống kiểu nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ mà trước đây Uy Tử cho tôi xem trên mạng sao? “Này, Ân Cầm, chị không thể nói lửng lơ vậy được.


Tôi tin chị, nhưng ý chị bây giờ, mục đích rốt cục là gì, chị nói rõ tôi nghe được không?”
Đúng là, đã phủ đầu còn dọa nạt tôi, thói này là do ở cùng Lâm Hải lâu học hư rồi.

Ân Cầm vui vẻ, một tay cầm điếu thuốc, rồi trực tiếp dúi đầu vào ngực tôi, ngẩng mặt lên hướng phía tôi nhả ra làn khói.

Sương khói mờ mờ, khiến bộ đồ lót của cô ta càng mê hoặc.

“Cậu cuối cùng đã không gọi tôi là chị Ân nữa rồi?”
Cô ta lười biếng cọ cọ vào cánh tay tôi, đúng là khiến người ta muốn cắn cho một cái.

Báu vật ơi là báu vật, không nói Lâm Hải coi cô ta là nô ɭệ thì tôi cũng tin.

Mặt hàng như này đặt dưới thân cô ta tùy ý sử dụng, vừa nghĩ đến là mạch máu đã tắc nghẽn rồi.

“Đừng làm loạn, bàn chuyện đã.


Tôi luống cuống rút tay ra, ngàn vạn lần không được rơi vào bẫy của người phụ nữ này lần nào nữa.

“Được, chuyện là tôi không muốn làm nô ɭệ của cô ta nữa, tôi muốn hợp tác với cậu, vì muốn cậu cảm nhận được thành ý, cũng để đền bù mới vừa rồi khiến cậu hoảng sợ, nên tôi muốn cùng cậu làm chuyện đó.


Ân Cầm vừa nói, người đã mềm nhũn ngay lại.

Đúng là mật ngọt chết ruồi, nhưng nói như vậy, cũng có chút đáng tin.

Vì người như Lâm Hải, nếu phát hiện tôi và Ân Cầm ngủ với nhau, chắc chắn sẽ không tiếp nhận cô ta nữa.

Tôi nghĩ một chút: “Coi như chị không muốn sống cùng cô ta nữa, vậy chị sang chỗ tôi ngược lại là có ý gì.

Một là tôi không có quyền, hai là không có tiền, cũng không có nhiều người hay nhiều thứ như chị Lâm nhà chị, thì giúp chị được cái gì?”
Đưa tay đẩy đầu Ân Cầm ra, cô ta lại cứ mềm nhũn đặt khuôn mặt vào trong lòng bàn tay tôi, đột nhiên bày ra vẻ mặt vô tội.

“Ừ, thật ra thì cậu sợ Lâm Hải đối phó với cậu đúng không?”
Ân Cầm là người phụ nữ thông mình, một câu đã vạch trần được suy nghĩ của tôi.

So với việc tôi giúp được gì cho Ân Cầm, thì tôi lo lắng về việc trở thành kẻ thù của Lâm Hải hơn.

Dựa vào thực lực của Lâm Hải, chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay, là tôi biến mất ngay trong thành phố mà thần không biết quỷ không hay.


“Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không phản bội cậu, sở dĩ vừa nãy tôi cho người trói cậu lại, là vì tôi biết chuyện xảy ra trong phòng của Triệu Phong.


Tôi gật đầu, tỏ ý cô ta hãy nói tiếp.

“Lý Tuyền bị thương, bị một người phụ nữ khác dùng dao đâm đúng không?”
“Ừ.


“Cậu biết người phụ nữ kia là ai không, cô ta cũng bị thương.


Ân Cầm nháy mắt cười, nhưng trong đáy mắt lại không có tia đùa cợt nào, tôi chợt hiểu Ân Cầm đang ám chỉ điều gì.

Lâm Hải bị thương, nhìn bộ dạng có vẻ khá nặng.

Cho nên cô ta mới dám trực tiếp mang người tới, thậm chí còn tự tin nhân thời cơ này chạy xa khỏi sự kiểm soát của Lâm Hải.

“Trong phòng Triệu Phong có chuyện gì, đến mức cô ta phải tự ra tay?”
Tôi thấy khó hiểu, cảm giác chuyện này từ đầu đều là cái bẫy của Ân Cầm.

Ân Cầm đột nhiên thu lại nụ cười: “Trước khi cho cậu biết mọi chuyện, tôi cần đảm bảo cậu và tôi đứng cùng chiến tuyến.


Cũng đúng, từ lập trường của cô ta mà nói, không thể tùy tiện tin tưởng tôi, nhất là tôi và Lý Tuyền còn có mối quan hệ không rõ ràng.

“Vậy tôi hỏi lại chị một câu, chị có thể cho tôi cái gì?”
Nếu quyết định mạo hiểm, thì trước tiên phải biết lợi ích mình thu được là gì.

Tôi đương nhiên biết thứ trong tay Ân Cầm khéo vượt xa tưởng tượng của tôi, nhiều năm như vậy, cô ta đi theo Lâm Hải, chắc chắn sẽ giữ lại gì đó.

Thế nhưng, cô ta cho tôi được bao nhiêu?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.