Bậc Thầy Phản Diện

Quyển 1 - Chương 23: Ủy thác của Định Dật



Nhưng là 30 giây vừa qua, cảm giác nhanh nhẹn như có gió đẩy trên đùi Đỗ Dự nhanh chóng biến mất, tốc độ của hán đột nhiên hạ thấp.

Nhạc Bất Quần nhìn thấy tiện nghi, hung dữ cười bay vút đến gần kèm theo câu hô: "Tiểu tặc phải chết!"

Bảo kiếm trong tay hắn nhắm đầu bổ xuống, nếu đâm trúng Đỗ Dự thì một kiếm đưa về gần chết, lật tay kiếm nữa là ô hô ai tai! Mắt thấy sắp chết trong tay Nhạc Bất Quần, Đỗ Dự đắng chát cười, hắn thiên tính vạn tính, dùng Nhạc Bất Quần giết Điền Bá Quang lại thừa cơ cứu Nghi Lâm chạy trốn nhưng nào ngờ Điền Bá Quang và Định Dật bị Nhạc Bất Quần giết nhanh như vậy! Thật là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Nhưng vào lúc này, một bóng hình đột nhiên lướt đến, một chưởng bổ vào xương sườn Nhạc Bất Quần, đánh cho tên ngụy quân tử này thổ máu bay ra ngoài. Bóng hình kia sau khi xuất hiện lập tức dừng lại, phun ra máu tươi suýt thì té ngã. Là Định Dật sư thái!

Nghi Lâm kinh hỉ vô cùng vội chạy đến đỡ lấy Định Dật sư thái: "Sư phụ! Lão nhân gia ngài không sao chứ?"

Định Dật sư thái ho ra búng máu nói: "Vừa rồi ta và Nhạc Bất Quần đuổi giết dâm tặc Điền Bá Quang. Điền Bá Quang bị hắn làm thương nặng nên quăng cà sa xuống bỏ chạy. Hắn bảo ta nhặt kiếm phổ lên, ta cho là hắn không chú ý đến kiếm phổ nữa nhưng vừa khom lưng thì bị hắn đâm lén đâm thương tim phổi."

Nàng tức giận mắng Nhạc Bất Quần: "Ngươi thì quân tử kiếm cái gì chứ."

Nhạc Bất Quần hung dữ nói: "Ngươi vẫn còn sống à. Vốn là ta định đuổi giết tiểu tặc này trước rồi quay lại xem người sau nhưng ngươi đến đây cũng tiện, hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây."

Đỗ Dự lành lạnh nói: "Ngươi còn bỏ sót Điền Bá Quang…"

"Một tên dâm tặc mà thôi, ai tin lời hắn chứ?" Nhạc Bất Quần khinh thường nói: "Chỉ cần ba người các ngươi chết trong tay ta thì ta có thể độc chiếm tịch tà kiếm phổ!"

Định Dật sư thái phẫn nộ quát: "Hai ngươi mau đi! Ta ngăn Nhạc Bất Quần lại!"

Đỗ Dự thầm nghĩ quá hay rồi nhưng Nghi Lâm lại ngã quỵ xuống trước mặt Định Dật, khóc nói: "Đồ nhi nguyện đồng sinh tử với sư phụ."

Định Dật nghe vậy thì giận dữ không thôi, tuy nàng có chữ dật ở tên nhưng tính tình nóng nảy, một cái tát đánh bay Nghi Lâm quát: "Cầm lấy tín vật này. Ta lệnh ngươi trong ba ngày chạy về Hằng Sơn, báo cho chưởng môn và Định Tĩnh là ai giết Định Dật ta. Ngươi nếu không nghe thì là khi sư diệt tổ!"

Nàng trông hướng Đỗ Dự, uyển chuyển nói: "Thiếu hiệp ngươi tuy thân trong tà phái nhưng so với những kẻ sói đội lốt người thì đáng tin hơn nhiều. Hài tử Nghi Lâm này từ nhỏ không cha không mẹ, nay ta phó thác nó cho thiếu hiệp. Nếu thiếu hiệp phụ nàng, Định Dật ta dù có vào Tu La đạo, biến thành lệ quỷ cũng không bỏ qua thiếu hiệp!"

Đây là ủy thácQ Nghi Lâm đương nhiên thẹn đến muốn chui xuống đất, Đỗ Dự lại vui mừng quá đỗi, ôm lấy Nghi Lâm nói: "Sư thái yên tâm. Tiểu bối dù thịt nát xương tan cũng bảo vệ an toàn cho Nghi Lâm!"

Định Dật gật gật đầu nói với Nghi Lâm: "Các ngươi nói những gì trong phòng ta ở nóc phòng đều nghe thấy hết. Thiếu hiệp này ba phen mấy bận không tiếc tính mạng bảo vệ con. Nghi Lâm con xưa nay giàu tình cảm, nhi nữ tình trường, trần duyên không ngừng cũng không thích hợp ở lại Bạch Vân am nữa. Nếu như con muốn hoàn tục thì sư phụ không trách con, sau khi con báo cáo với chưởng môn sư thúc thì có thể xuống núi hoàn tục với vị thiếu hiệp này."

Nghi Lâm còn đang thẹn đến khó xử, Định Dật vội vã quát: "Mau đi, đừng để thân già này chết uổng!"

Nhạc Bất Quần lăng không bay đến, một kiếm đâm hướng Định Dật. Định Dật lật tay rút ra trường kiếm, kiếm pháp Hằng Sơn liên miên không dứt đỡ lại.

Kiếm pháp Hằng Sơn trong ngũ nhạc ít chiêu thức công kích nhất nhưng lực phòng thủ mạnh nhất, ít sơ hở nhất. Định Dật dùng kiếm pháp phái Hằng Sơn liên miên không dứt, hất nước không tiến nên Nhạc Bất Quần dù kiếm pháp tối cao cũng nhất thời không phá được phòng ngự của Định Dật. Hắn có lòng muốn đuổi tiểu tặc và tiểu ni cô kia nhưng bị Định Dật liều chết nắm chặt sơ hở, một kiếm đâm thủng bắp đùi làm thương thêm nặng, buộc lòng phải giải quyết Định Dật trước.

Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm tiếp tục chạy nơi có ánh đèn. Vừa ra khỏi rừng cây thì đã nghe thấy tiếng cười lớn của Nhạc Bất Quần và tiếng kêu thảm của Định Dật. Hắn biết lần này Định Dật cuối cùng viên tịch nên vội vã ôm lấy Nghi Lâm xông hướng một tòa nhà ánh đèn rạng rỡ.

Nhạc Bất Quần thật không hổ một đời tuyệt thế cao thủ nhanh chóng phá được phòng ngự của Định Dật, tiếp tục đuổi giết. Hắn thề muốn giết bằng được hai người họ để diệt khẩu nhưng tiểu tặc này cước lực quá nhanh, nháy mắt đã không thấy tung tích. Nhạc Bất Quần cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi hướng một nhà. Tiểu tặc này bị thương quá nặng, ôm lấy một ni cô dùng xuân dược thì nhất định phải trốn trong một nhà gần đây…

Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm nhảy vào cửa sổ, thấy phía trên có biển "Tê phượng lâu", nhất định đây là lầu riêng của tiểu thư khuê các. Hắn nhảy vào trong phòng, lại thấy trên giường của nhiên có một mái tóc đẹp xõa, thân hình đang run rẩy trong chăn.

Đỗ Dự cười tiến lên hai bước định nói chuyện với vị tiểu thư này trước nhưng là tính cảnh giác của hứn rất cao, lại bỗng nhớ đến điều gì đó, tốc độ đột nhiên nhanh hơn. Tiểu thư bình thường căn bản không kịp trốn trên giường, dù là đang ở trên giường cũng chưa hẳn đã nghe được thanh âm mình gây ra, vì sao lại sợ hãi đến toàn thân run rẩy chứ?

Hắn ngấm ngầm lấy ra đại đao, lặng lẽ bước tới gần. Đột nhiên một thanh khoái đao như thiểm điện bổ xuống trước ngực Đỗ Dự! Đỗ Dự sớm có chuẩn bị nhưng vẫm suýt bị khoái đao này đâm xuyên ngực, hắn vội vã lộn người trở lại!

Một bóng người quen thuộc hiện ra, Điền Bá Quang! Chỉ là lúc này Điền Bá Quang có thể dùng hai từ rất thảm để hình dung. Nơi ngực hắn có hai vết kiếm đâm xâu tận xương, thương đến tâm phổi còn đang không ngừng rỉ máu. Trên đùi hắn còn có 7, 8 vết kiếm, động mạch bị cắt đứt,máu tươi nhuốm đỏ hạ thể. Có thể nói lúc này Điền Bá Quang chỉ còn lay lắt hơi tàn.

Đỗ Dự đột nhiên hiểu ra, Điền Bá Quang này xem ra cũng bị Nhạc Bất Quần đuổi giết, đâm thành trọng thương, tạm thời trốn vào đây. Điều này cũng giống với suy nghĩ của mình, không hổ là phản diện!

Vừa rồi, Điền Bá Quang nghe thấy thanh âm, nhanh chóng lôi kéo vị tiểu thư trốn vào trong chăn, còn cố ý để tóc xõa bên ngoài. Nếu không phải Đỗ Dự cảnh giác đoán được có quỷ kế thì lúc này đã máu tươi đương trường, bị Điền Bá Quang giết chết.

Đỗ Dự cười nói: "Điền huynh, vì sao nhếch nhác vậy?"

Điền Bá Quang hừ lạnh nói: "Thấy ta còn không mau chạy?"

Đỗ Dự ha ha khẽ cười: "Nếu hai chân Điền huynh hoàn hảo không thương thì ta muốn chạy cũng không thoát nhưng hiện tại, lấy tình huống của huynh, ta nếu không giết huynh thì cũng nên cắt cổ tạ lỗi a."

Nghi Lâm đắp dược liệu cho hắn thêm vào đại bi chú chúc phúc, thương thế của Đỗ Dự đã khỏi bảy tám phần. Thêm vào lúc này Điền Bá Quang ngoài mạnh trong yếu, không mượn cơ hội này đánh chết hắn thì đợi đến lúc nào?

Điền Bá Quang nhãn thần như đao từ từ nói: "Ngươi nghĩ ta hổ lạc bình dương thì ngươi có thể ném đá xuống giếng sao? Hừ, tới đây, để ta dạy ngươi một phen rồi đem ni cô này lên giường, chơi 3P với tiểu thư đây luôn, để ngươi được mở rộng tầm mắt rồi chết."

Đỗ Dự dở khóc dở cười, Điền Bá Quang này đến cùng nghĩ những chuyện gì vậy? Còn 3P? Nằm mơ đi! Nhưng là hắn không dám chậm trễ chút nào, đại đao rút ra làm tư thế từng bước ép sát.

Điền Bá Quang hai đùi bị thương nên làm ra thủ thế. Đỗ Dự từng kiến thức cách đánh chọc thương Lệnh Hồ Xung của hắn, theo tiểu thuyết ghi lại hắn từng một lần bị thương ở chân nên khổ luyện ngồi vung đao, luyện đến ngồi và đứng cũng không khác biệt gì.

Điền Bá Quang làm như này đã để lộ nhược điểm của hắn. Nếu như hắn mạnh mẽ thì đã sớm xông qua dùng cuồng phong đao pháp chém xuống đầu Đỗ Dự rồi. Hắn nếu muốn phòng thủ thì Đỗ Dự với công phu thấp nhất định không phải là kẻ địch nhưng là Đỗ Dự khẽ cười, ngươi cho rằng tử thủ ở đây có thể không chết sao?

Hắn nhẹ nhàng nhảy đến cửa sổ kêu lên: "Dâm tặc Điền Bá Quang ở đây, Nhạc đại hiệp ở đâu?"

Điền Bá Quang không khỏi khẩn trương! Nhạc Bất Quần nếu đến thì đừng nói hắn tự xưng đao pháp khi ngồi đứng trước mười trên giang hồ thì cũng khó tránh khỏi ô hô ai tai!

Hắn gầm nhẹ nói: "Ngươi không ngờ dám gọi Nhạc Bất Quần tới? Không muốn sống nữa sao?"

Đỗ Dự ha ha cười lớn: "Thật hổ thẹn, tiểu đệ đi đứng thoải mái a. Nếu Nhạc đại hiệp tới, tiểu đệ chỉ cần dùng vạn lý độc hành Điền huynh truyền thụ chạy trốn là được. Không biết Điền huynh đã nghe chuyện xưa hai người gặp gấu chưa, muốn sống không cần chạy nhanh hơn gấu, chỉ cần chạy nhanh hơn người còn lại là được!"

Điền Bá Quang cũng ngồi không yên nữa, hô lên một tiếng nhào hướng Đỗ Dự! Đỗ Dự sớm có chuẩn bị, kêu gào lúc trước cũng không dám quá lớn, hắn cũng không muốn đưa tới sát tinh Nhạc Bất Quần! Mấy lời lúc trước chỉ là để làm Điền Bá Quang dao động, dùng thân thể trọng thương đánh vận động chiến với mình!

Nghi Lâm cố nén dục hỏa, niệm phật chú, chúc phúc cho Đỗ Dự hiệp trợ hắn tác chiến.

Đỗ Dự chỉ cảm thấy thân thể nóng rực như là có kim quang chiếu lên, thanh âm nhắc nhở của không gian vang lên: "Nữ chính Nghi Lâm niệm kim cương kinh cho ngươi, trong lúc niệm, lực phòng ngự ngươi tăng lên bằng với điểm đạo thuật của Nghi Lâm (12 điểm), thời gian duy trì 120 giây, kỹ năng cooldown: 10 phút."

Đỗ Dự vốn chỉ có 4 điểm thể lực tương đương với 8 điểm phòng ngự, giờ có thêm kim cương kinh của Nghi Lâm, hắn như hóa thành kim cương hộ pháp, lực phòng ngự nhảy vọt lên 20 điểm! Đỗ Dự với 20 điểm phòng ngự, bị khoái đao của Điền Bá Quang chém trúng mất đến 8 điểm sinh mạng!

Điều này nói lên khoái đao của Điền Bá Quang lực công kích đến 28 điểm! Nếu như không có Nghi Lâm, Đỗ Dự phải mất đến 20 điểm sinh mạng cho mỗi đao. Giờ hắn chỉ mất 8 điểm sinh mạng mỗi đao mà thôi, nghĩa là nếukhông có Nghi Lâm thì hắn chỉ chịu được 3 đao của Điền Bá Quang nhưng giờ có thể chống chịu đến 6 đao!

Đỗ Dự cũng ổn định lòng tin, có Nghi Lâm quả thật là chuyên gia bảo mạng! Hắn rống giận một tiếng, không chút sợ hãi bổ xuống một đao! Đỗ Dự chỉ sở dĩ một mực dùng đại đao mà không phải chủy thủ có thêm thuộc tính chảy máu vì đại đao là vũ khí cơ sở tốt nhất, yêu cầu kỹ xảo thấp nhất, diện tích công kích rộng nhất. Hắn không cần ngắm chuẩn, chỉ cần dùng tay vung chặt, một đao này Điền Bá Quang bị thương không thể tránh được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.