Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 50: 50: Có Giỏi Thì Anh Giết Tôi Đi




Trong phòng khách vang lên tiếng mắng chửi của Ôn Quốc Huy: "Tên họ Bạc kia nghĩ mình là ai? Lập tức bảo cậu ta hủy hôn, con gái tôi sẽ không lấy hạng người này."
Ôn Nguyễn Nhi cuống lên, vội vàng kéo vạt áo của Trang Uyển Như: "Cha tôi rất nghe lời bà, bà hãy khuyên ông ấy giúp tôi!"
Trang Uyển Như khó xử: "Con cũng biết tính cha con rồi đấy, trừ khi Bạc Lương Thần đến xin lỗi cha con, nếu không thì ông ấy sẽ không nguôi giận đâu.

Hay là con gọi điện hỏi cậu ta đi!"
Trang Uyển Như ân cần nghĩ cách giúp Ôn Nguyễn Nhi, bà ta cũng không muốn thả con cá lớn Bạc Lương Thần này.
Không chỉ vì giá trị con người của Bạc Lương Thần, mà còn bởi vì anh là chồng cũ của Chung Hi.
Hễ nghĩ đến chuyện Chung Hi rất có thể sẽ đến tìm mình vì chuyện nhà họ Chung lúc trước, Trang Uyển Như lập tức sợ đến kinh hồn bạt vía, ngủ không yên giấc.
Bà ta nhất định phải kéo cha con nhà họ Ôn về phe mình!
Ôn Nguyễn Nhi thích Bạc Lương Thần như vậy, chỉ cần Trang Uyển Như giúp cô ta giành được vị trí Bạc phu nhân thì chẳng phải là ổn rồi sao?
Nghĩ vậy, Trang Uyển Như chậm rãi vỗ vai Ôn Nguyễn Nhi: "Cho dù tính tình Bạc Lương Thần lạnh lùng đến mấy thì con cũng đã là người của cậu ta.

Mặc dù hai đứa không tổ chức hôn lễ, nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng phải nhận đứa bé trong bụng con.

Đừng sợ!"
Trong mắt Ôn Nguyễn Nhi lóe lên cảm xúc hoảng hốt.
Không được, không thể kéo dài thêm nữa, chẳng may chân tướng cô ta mang thai bị vạch trần thì Bạc Lương Thần nhất định sẽ giết cô ta.
"Tôi đi tìm anh ấy!"
Trang Uyển Như vội vàng kéo cô ta lại: "Bây giờ chuyện đã ầm ĩ lên cả tin tức rồi, chắc chắn là cậu ta rất tức giận.


Dì thấy con không nên đến đó, ngộ nhỡ bị phóng viên chặn..."
Nghe Trang Uyển Như suy nghĩ mọi điều vì mình, bày mưu tính kế cho mình, hình như Ôn Nguyễn Nhi không còn ghét bà ta như vậy nữa.
"Vậy bà nói xem tôi phải làm thế nào?"
Trang Uyển Như mỉm cười.

Rốt cuộc đối phương cũng chỉ là một cô bé, sao có thể mưu mô như bà ta?
Bà ta đóng cửa phòng lại, nói khẽ: "Bạc Lương Thần bị người ta tung tin đồn nhảm, nếu hai đứa có thể tiếp tục hoàn thành hôn lễ thì lời đồn ắt tự sụp đổ, con hiểu chưa? Bây giờ chỉ có con mới có thể cứu vãn danh dự của cậu ta."
Hai mắt Ôn Nguyễn Nhi sáng ngời, hình như đúng là thế!
"Còn nữa, tốt nhất là con hãy xử lý sạch sẽ kẻ có khả năng quấy rối hôn lễ, kẻo chuyện cũ lại tái diễn." Trang Uyển Như lộ vẻ tính kế.
Bà ta không cần đích thân xử lý Chung Hi, cứ để Ôn Nguyễn Nhi ra tay là được.
Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, một lòng một dạ muốn cưới Bạc Lương Thần: "Tôi biết rồi!"
Sau khi Trang Uyển Như rời đi, Ôn Nguyễn Nhi lập tức gọi vào số điện thoại của Tiểu Phong: "Xong việc chưa?"
Bên kia vang lên một giọng nói xa lạ.
"Ôn tiểu thư, chuyện cô thuê Vương Phong làm đã xong rồi."
"Anh là ai?"
Ôn Nguyễn Nhi đứng phắt dậy.
"Tôi họ Triệu, sau này Ôn tiểu thư đừng gọi vào số điện thoại này nữa, từ nay về sau không còn Vương Phong." Triệu Trạch bỏ lại câu này rồi cúp máy, thẳng tay ném điện thoại xuống biển.
Phía sau có một tên đàn em bước lên báo cáo: "Anh Trạch, xong cả rồi."
Trên mặt biển cách đó không xa, một con thuyền nhỏ lặng lẽ trôi đi, một người đàn ông đã mất đi ý thức nằm trên thuyền.
Triệu Trạch ngáp một cái: "Về thôi, cò cưa lâu như vậy, anh Long và Bạc Tổng sẽ chê chúng ta làm việc không tốt."
Ở bên kia điện thoại, Ôn Nguyễn Nhi hoang mang lo sợ, ngồi co quắp trên thảm trải sàn.

Làm sao bây giờ?
Có phải Bạc Lương Thần đã phát hiện hay không?
Nửa tiếng sau, Bạc Lương Thần lạnh lùng ngồi trên sofa trong phòng khách sạn, trợ lý Mẫn đứng trước mặt anh báo cáo: "Tôi đã liên lạc với các các trang web và kênh truyền thông lớn, bọn họ sẽ gỡ toàn bộ các tiêu đề liên quan ngay lập tức.

Ngoài ra, tôi đã tra được những bức ảnh chụp anh trong khách sạn do Chung Hi tuồn ra."
Trợ lý Mẫn cẩn thận nói ra nửa câu sau: "Hơn nữa, những bức ảnh kia có giá rất cao."
Ánh mắt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lẽo, khớp tay kêu răng rắc.
Anh nhất thời mềm lòng bảo anh Long cứu cô từ trong tay tên côn đồ kia, cuối cùng nhận được kết quả ăn cháo đá bát?
Được, được lắm!
"Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lúc hỏi câu này, Bạc Lương Thần không thể nén được cơn giận nữa.
"Cô ấy đang quét dọn ở khu căn hộ Phong Thự."
Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
"Chuẩn bị xe."
Bạc Lương Thần đi thẳng đến bãi đỗ xe, ánh mắt kia như hận không thể treo ngược Chung Hi lên mà đánh.
Nhà số 17 tòa nhà 9 khu căn hộ Phong Thự.
Chung Hi đeo găng tay, không ngừng lau vết tranh sơn dầu trong phòng, trên sàn nhà khắp cả căn hộ đầy rẫy bản thảo thiết kế hỏng được vẽ bằng thuốc màu của Lý San Nhi.
Lúc nãy khi cô chạy tới đây, Lý San Nhi không trách cô tới muộn mà chỉ bảo cô quét dọn sạch sẽ nơi này, sau đó đi luôn.
Chung Hi quỳ trên mặt đất, vừa lau vừa nghĩ chắc là phản ứng của Bạc Lương Thần khi bị người ta vây xem rất buồn cười.
"Mình nên ở lại xem thêm một lát mới phải."

Di động rung lên "ù ù", là Lục Bắc gọi tới.
"Em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em!" Lục Bắc lo lắng hỏi han.
"Em đang tăng ca." Chung Hi lẩm bẩm.

Vừa hay cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí, bèn tháo gang tay rồi đi ra ngoài.
"Nếu em có chuyện gì thì phải nói cho anh biết đấy, đừng gánh vác một mình."
Chung Hi đáp "ừm", tầm mắt dừng trên chiếc xe đang chạy vào khu chung cư ở đằng xa.
"Yên tâm đi Lục Bắc, em tự có tính toán."
Cô đặt điện thoại xuống, cứ thế nhìn Bạc Lương Thần xuống xe rồi đi đến trước mặt mình.
Chung Hi chậc lưỡi: "Người của Bạc Tổng làm việc năng suất thật đấy!"
Trò vặt này cùng lắm cũng chỉ là chuyện mấy câu nói của Bạc Lương Thần mà thôi, đám truyền thông kia nhất định sẽ nể mặt anh.
Nhưng Chung Hi cũng đạt được mục đích trêu đùa anh.

Lúc nãy thấy dáng vẻ tức giận của anh, cô càng cảm thấy sảng khoái.
Một giây sau, cổ cô bị anh dùng lực lớn bóp chặt.
"Bây giờ cô còn cảm thấy thú vị không?" Người đàn ông bỗng sáp lại gần Chung Hi, trong đôi mắt sắc bén không hề có một chút do dự: "Tôi không nên giữ lại cô."
Chung Hi cười khẽ.
Cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô không giãy giụa, cũng không phản kháng, giống như một con rối không có tri giác.
Phản ứng dửng dưng của cô khiến Bạc Lương Thần cảm thấy bất thường.
"So với những gì tôi phải gánh chịu, Bạc Tổng bị người ta nhìn vài cái thì có nhằm nhò gì?" Trong lời nói nhỏ nhẹ của Chung Hi xen lẫn cảm xúc căm hận: "Chỉ cần anh không g!ết chết tôi, thì tôi vẫn cứ quậy tiếp."
Cô tự biết lượng sức mình.


Với thực lực của cô bây giờ, cô không thể làm gì được tập đoàn Bạc thị.

Nhưng được cái cô đã mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô không sợ mất mặt, không giống Bạc Lương Thần.
Anh ngạo nghễ trên cao, tự cho là mình giỏi.

Đối với anh mà nói, loại chuyện này chẳng khác gì một cây gai đâm vào tim, nhất định là khó chịu lắm nhỉ?
Chung Hi nghĩ như vậy, nụ cười càng tươi hơn.
"Vẫn còn cười được?" Bạc Lương Thần nhíu mày, lực tay tăng gấp đôi.
Chung Hi cảm thấy càng lúc càng khó thở, trong nháy mắt đó cô cảm nhận được Bạc Lương Thần thật sự muốn lấy mạng cô!
Tay cô bất giác cào lên cánh tay anh, cơ thể bắt đầu run rẩy và vùng vẫy.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của anh như vọng ra từ trong địa ngục.
"Cô cũng sợ chết..."
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy khóe môi Chung Hi nở nụ cười đẹp mà thê lương.

Cô cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại khống chế hành động của mình.
Hai tay buông xuôi, mặc cho anh bóp cổ mình.
Trong giây phút ấy, Bạc Lương Thần hơi hoảng hốt.
"Cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho cô."
Nhưng Chung Hi từ từ nhắm mắt lại như thể cam chịu số phận.
Khoảnh khắc đó Bạc Lương Thần bỗng buông tay, cơ thể Chung Hi trượt theo bức tường rơi xuống đất.
Cô không hít thở dồn dập, mà chỉ kiệt sức ho sặc sụa vài tiếng, cả người giống như một đóa hoa tàn.
"Bạc Lương Thần, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh! Có giỏi thì anh giết chết tôi đi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.