Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 113: Khinh người quá đáng



Bảo An công chúa ở bên ngoài viện, Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa vẻ mặt nôn nóng đi tới đi lui, Mịch Tuyết và Tiểu Đậu Nha cùng thị nữ ở bên cạnh nhìn, muốn khuyên lại không dám khuyên, chờ mãi đến lúc cửa sân mở ra, hai người Triệu Nhan lập tức vây đến vội hỏi:

- Thế nào, Nhị tỷ có đồng ý không?

Chỉ thấy Tào Dĩnh thở dài, lắc đầu nói:

- Nhị tỷ vẫn như vậy, y như cũ không hạ quyết tâm, chỉ nói là mình muốn suy nghĩ kỹ một chút, ta thấy hôm nay tinh thần tỷ ấy không tốt lắm, cũng không dám khuyên nữa, cho nên đành phải đi ra.

Tuy rằng Triệu Nhan và Thọ Khang công chúa sớm đoán được kết quả này, nhưng trong lòng vẫn còn mang theo một tia hy vọng phía trước, đến lúc nghe được lời của Tào Dĩnh, lúc này mới khiến bọn họ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mấy ngày nay hai người bọn họ gần như ngày nào cũng đi khuyên Bảo An công chúa, để nàng quyết định rời khỏi Vương Sân, nhưng Bảo An công chúa luôn do dự, hôm nay Triệu Nhan nghĩ tới biểu hiện của Tào Dĩnh ngày đó, cho nên động viên nàng đi thử một lần, đáng tiếc cuối cùng Tào Dĩnh cũng đã thất bại.

- Phu quân, Tam tỷ, các người cũng không nên sốt ruột, loại chuyện hòa ly này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của Nhị tỷ, cho nên tỷ ấy không thể không suy nghĩ kỹ càng, đây cũng là chuyện thường của con người, có lẽ qua hôm nay, Nhị tỷ có thể nghĩ thông suốt.

Tào Dĩnh lúc này mở miệng an ủi hai người Triệu Nhan, kỳ thật nàng hôm nay cũng không muốn đi khuyên bảo Bảo An công chúa, bởi vì nàng biết ở phía trước chỉ có Bảo An công chúa rõ ràng nhất, mình nói gì đều không có tác dụng, chỉ là không chịu nổi nhờ vả khổ sở của Triệu Nhan, lúc này mới cố gắng thử một lần, quả nhiên không vượt ra ngoài dự liệu của nàng, kết quả vẫn không có hiệu quả gì.

- Chỉ hy vọng là như thế!

Thọ Khang công chúa hai tay xoắn lại với nhau, vẻ mặt hết sức lo lắng nói, Triệu Nhan nghe xong tuy rằng gật đầu, nhưng vẻ mặt cũng giống y như Thọ Khang công chúa.

Ngay khi Triệu Nhan nghĩ đến chuyện hôm nay khuyên Bảo An công chúa thất bại, bỗng nhiên chỉ thấy bà vú của Bảo An công chúa bước chân vội vàng đi về phía bọn họ, sau đó thi lễ với ba người Triệu Nhan một cái nói:

- Nô tì bái kiến Quận vương, Công chúa, Quận vương phi!

- Bà vú. Ngươi cũng không phải là người ngoài, chuyện của Nhị tỷ ngươi chắc rõ ràng hơn bọn ta, hiện tại Nhị tỷ vẫn chưa hạ quyết tâm. Ngươi khi nào rảnh giúp chúng ta khuyên thêm nàng với!

Triệu Nhan thuận miệng phân phó, từ vừa nãy sau khi Tào Dĩnh khuyên bảo thất bại, hắn cũng cảm thấy có chút nản lòng thoái chí, thậm chí còn lo là Bảo An công chúa không muốn rời khỏi Vương Sân, đến lúc đó e rằng những gì bọn họ làm lúc trước tất cả đều uổng phí.

Gia đình quý tộc Đại Tống phần lớn sẽ cho đứa con một bà vú, thân phận càng tôn quý, bà vú được lựa chọn cũng càng nghiêm khắc, bởi vì bà vú chẳng những phải chịu trách nhiệm nuôi nấng đứa con quý tộc, đồng thời sẽ phụ trách chăm sóc đứa con quý tộc ăn uống sinh hoạt mỗi ngày về sau, thậm chí sau khi đứa con quý tộc lập gia đình. Bà vú cũng sẽ làm thật tốt để giúp đỡ bọn họ, ví như bà vú của Tào Dĩnh, bà vú của Bảo An công chúa, đều là người tri kỷ nhất bên mình, cho nên Triệu Nhan mới có thể bảo bà vú khuyên thêm lời với Bảo An công chúa.

Tuy nhiên sau khi bà vú của Bảo An công chúa nghe được chỉ bảo của Triệu Nhan, cũng không có trả lời liền, mà sau khi do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng nói:

- Khởi bẩm Quận vương, nô tì vừa mới có được một tin tức, có lẽ có thể khiến cho Công chúa quyết định!

Nghe thấy lời của bà vú, Triệu Nhan và Tào Dĩnh đều có chút kinh ngạc nhìn đối phương, trong đó Thọ Khang công chúa vội vàng mở miệng nói:

- Bà vú, ngươi có tin tức gì mau nói?

- Khởi bẩm công chúa, nô tì tuy rằng cùng công chúa rời khởi phủ Phò Mã, nhưng ở nơi phủ Phò Mã còn để lại vài người, phụ trách trông coi phòng công chúa và vật phẩm quý giá, nhưng vừa vặn, mấy tên lưu lại ở đó bỗng nhiên tìm nô tì, theo lời bọn họ, Phò Mã…Phò Mã…

Khi bà vú nói tới đây, trên mặt lộ ra một loại thần sắc căm phẫn xen kẽ với khuất nhục, ấp a ấp úng mấy lần không định nói ra. Điều này làm cho Triệu Nhan cũng có chút sốt ruột, lập tức thúc giục nói:

- Bà vú, những hạ nhân kia tại sao tới đây, bọn họ nói những gì?

- Cái này…

Bà vú lại do dự một chút. Cuối cùng rốt cục vẫn phải cắn răng một cái mở miệng nói:

- Theo mấy người kia nói, Phò Mã ngày hôm qua sai người đến dọn dẹp viện tử của công chúa, nói là để nạp một tiểu thiếp mới về ở, về phần phòng công chúa và đồ vật này nọ đều bị đem đến một viện tử biệt lập!

- Khinh người quá đáng!

Triệu Nhan nghe đến đó nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức sai người chuẩn bị xe, hắn thế nào cũng phải đánh Vương Sân một trận nữa không tha, may mắn Tào Dĩnh phản ứng cực nhanh, kéo hắn lại nói:

- Phu quân bớt giận, kỳ thật đây cũng không phải là một tin xấu!

Triệu Nhan là bị lửa giận xông váng đầu rồi, bây giờ nghe Tào Dĩnh nói đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cũng kịp phản ứng, liền thì thào lẩm bẩm:

- Đúng như vậy, tên Vương Sân khốn khiếp này làm ra chuyện động trời như vậy, đơn giản là muốn cho Nhị tỷ khó chịu, sau đó thông qua Nhị tỷ trả thù ta, thứ nhất là như vậy, vừa đúng lúc để Nhị tỷ dễ dàng thấy rõ bộ mặt đối phương, vì vậy mà đồng ý hòa ly.

- Vậy còn đợi gì nữa, ta đi nói cho Nhị tỷ!

Thọ Khang công chúa nói xong đi nhanh vào sân, Triệu Nhan vốn định ngăn lại, bởi vì hắn lo sợ trực tiếp nói cho Bảo An công chúa tin tức này sẽ làm nàng chịu không nổi, nhưng hắn lại nghĩ lại, Bảo An công chúa vốn đang do dự chuyện rời khỏi Vương Sân, có lẽ chỉ có thể dùng liều thuốc mạnh này mới có thể làm cho nàng quyết tâm được.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng vội đuổi theo, chỉ có điều lúc này Thọ Khang công chúa đã chạy vào trong phòng Bảo An công chúa rồi, khi bọn Triệu Nhan đến giữa cửa, chợt nghe bên trong truyền ra một tiếng vỡ vụn của đồ sứ, điều này làm cho hai người hoảng sợ, vội vàng đi vào trong phòng, lúc này mới nhìn thấy Bảo An công chúa lã chã chực khóc đứng ở trước bàn, đánh nát một cái bát trà trên mặt đất, Thọ Khang công chúa thì vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, xem ra nàng đã đem chuyện của Vương Sân nói cho Bảo An công chúa rồi.

- Tam ca nhi, chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn hồi phủ xem xem!

Triệu Nhan vốn tưởng rằng Bảo An công chúa sau khi nghe được tin này sẽ khóc lớn một trận, thậm chí cũng có thể bất tỉnh đi, nhưng làm hắn không nghĩ tới đó là, Bảo An công chúa tuy rằng nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn không có rơi xuống, thần thái cũng bình tĩnh đến kinh hãi.

- Nhị tỷ, những hạ nhân kia đều đang ở trong phủ, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có khả năng giở trò, tỷ còn trở về làm gì?

Thọ Khang công chúa lúc này khuyên nhủ, nàng cũng cảm thấy Bảo An công chúa phản ứng có chút không đúng, cho nên cực lực ngăn nàng rời khỏi đây.

- Dương tỷ nhi, các ngươi không cần phải nói nữa, ta nhất định phải hồi phủ tận mắt nhìn xem!

Bảo An công chúa vốn nhu nhược lúc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ kiên cường, thậm chí trong ánh mắt cũng không thấy nước mắt nữa rồi, giọng điệu nói chuyện cũng không làm cho người khác nghi vấn.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định như thế của Bảo An công chúa, Triệu Nhan cũng không thể cự tuyệt, liền sai người chuẩn bị xe ngựa, sau đó bọn họ và Bảo An công chúa cùng nhau lên xe ngựa đi phủ Phò Mã, tuy nhiên trước khi đi, Thọ Khang công chúa đem thị vệ của nàng và thị vệ quý phủ Triệu Nhan đều gọi lên, hơn nữa mỗi người đều trang bị vũ khí, xem ra giống như là muốn đi sống mái một phen.

Dọc theo đường đi biểu hiện của Bảo An công chúa đều cực kỳ bình tĩnh, đối với chuyện bên người cũng không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ba người Triệu Nhan nói chuyện với nàng nàng cũng không đáp lại, dường như như một đứa đầu đất, điều này cũng làm Triệu Nhan bọn họ lo lắng trên đường. Mãi đến khi tới phủ Phò Mã, Bảo An công chúa lúc này mới giống như sống lại, đầu tiên là xuống xe ngựa.

- Công…Công chúa?

Hộ vệ canh phòng nhìn thấy Bảo An công chúa, cũng đều hoảng sợ, một tên trong đó lập tức hướng Công chúa thi lễ, một tên xoay người quay vào trong phủ báo tin.

- Đứng lại, không được ai đi báo tin!

Bảo An công chúa bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu ra lệnh, kết quả làm cho tên hộ vệ báo tin hoảng sợ, lập tức quỳ xuống không dám động đậy nữa, Bảo An công chúa liền đi nhanh qua trước mặt hắn ta, cũng không có làm khó hắn ta, sau đó tên hộ vệ này mới dám lau mồ hôi, đồng thời trong lòng thầm nhủ, hôm nay hình như Công chúa không giống như lúc trước?

Triệu Nhan cùng với Bảo An công chúa đi về phía trước, tôi tớ trong phủ Phò Mã nhìn thấy Bảo An công chúa trở về, đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng lúc đó bọn họ nghĩ đến những việc làm càn quấy của Phò Mã, những tên tôi tớ này cũng hiểu ra được, đặc biệt nhìn thấy thần sắc Bảo An công chúa khác hoàn toàn với bình thường, phía sau còn có Quận Vương Quảng Dương cùng Thọ Khang công chúa, thậm chí còn có nhiều hộ vệ võ trang đầy đủ như vậy, càng làm cho tôi tớ phủ Phò Mã đều bàn tán sôi nổi, đồng thời vọt nhanh đến ven đường, tránh bị tai bay vạ gió.

Nơi này vốn là nhà của Bảo An công chúa, cho nên hiển nhiên không người nào dám ngăn cản, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ vô cùng thuận lợi đi vào trong viện tử vốn là nơi Bảo An công chúa từng ở, chỉ có điều vừa vào sân, Triệu Nhan liền phát hiện nơi này có chút khác biệt, tỷ như Bảo An công chúa thích hoa thược dược, cho nên chính ở bên trái sân phải trồng một dải cây thược dược, nhưng hiện tại những cây thược dược đó toàn bộ đều không thấy nữa rồi, trên mặt đất khắp nơi đều là đất cuộn lả tả.

Chứng kiến mảnh đất trống vốn dĩ trồng cây thược dược yêu thích, trong ánh mắt Bảo An công chúa cũng hiện lên một vẻ đau đớn, tuy nhiên nàng cũng không vì việc này mà dừng lại, lại đi nhanh qua sân đi vào trong phòng của mình, nhưng bố cục trong phòng toàn bộ cũng bị thay đổi, hóa ra bài trí thanh nhã mộc mạc bây giờ lại trở thành ung dung xa hoa, thậm chí còn mang theo mấy phần thô tục.

- Người đâu, đem hết mấy thứ này mang ném ra ngoài hết cho ta!

Triệu Nhan nhìn thấy trong phòng hoàn toàn thay đổi, lúc đó cũng là trong cơn giận dữ, lập tức lớn tiếng phân phó với thị vệ đứng phía sau, trước đó nghe được là một chuyện, bây giờ nhìn thấy lại là một chuyện, điều này lại làm cho hắn không thể kìm được lửa giận của mình, thậm chí hắn đã chuẩn bị đánh nhau với Vương Sân một trận nữa.

- Không cần!

Bảo An công chúa lúc này bỗng nhiên mở miệng ngăn cản, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng cũng không để phải nghi ngờ, điều này cũng làm cho những tên hộ vệ chuẩn bị động thủ này tất cả đều ngừng lại.

Chỉ thấy Bảo An công chúa đứng ở đó rất nghiêm túc quan sát một chút căn phòng này, từ khi kết hôn cùng Vương Sân, nàng vẫn ở nơi này, hạnh phúc khi tân hôn, thất vọng và đau khổ sau khi kết hôn, toàn bộ đều nằm trong căn phòng không lớn này, có thể nói căn phòng này chứng kiến từng ly từng tý cuộc sống của nàng và Vương Sân.

Tuy nhiên ngay khi Bảo An công chúa đang quan sát gian phòng trước đây mình sống, bỗng nhiên từ phòng ngủ phía sau đại sảnh có hai người quay tới, một người trong đó chính là Vương Sân, khi gã nhìn thấy Bảo An công chúa, liền không kìm được nhướn mày chất vấn:

- Sao cô lại quay về? Cái viện tử này ta đã sử dụng rồi, cô tạm thời chuyển đến viện tử phía tây ở đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.