Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1033-1: Đầu bếp hống hách (1)



Lưu Vân Hi không lưu nửa phần mặt mũi nói:

- Này không cần ngươi phải dạy, người bệnh là vì giận khí công tâm, ấp ủ lâu thành tật, mới dẫn đến lục tạng lục phủ bị tổn hại, thân thể đã hết sức yếu ớt rồi, có câu là, thuốc ba phần độc. Những thuốc này phân lượng tuy rằng đã rất nhẹ rồi, nhưng lấy tình huống người bệnh hiện giờ căn bản là chịu không nổi.

Tống Huy Tông thoáng sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, mặt lộ vẻ áy náy, kỳ thật điều này nói ra, còn phải trách ông ta quá mức mãnh liệt rồi. Chính là bởi vì ông buộc những ngự y này chữa bệnh cho Lý Sư Sư, còn trái một câu mất đầu, phải một câu xử trảm, những ngự y này nếu không khai một chút thuốc, vậy ông ta không thể không giam toàn bộ bọn họ lại.

Lý Kỳ nghe vậy, cũng hiểu rõ ra, không khỏi liếc mắt nhìn Tống Huy Tông,không dám nhiều lời lần nữa.

Tống Huy Tông lại hỏi:

- Vậy ngươi có có biện pháp nào chữa khỏi bệnh cho Sư Sư?

Lưu Vân Hi không vui nói:

- Ngươi đây không phải là nói vô nghĩa sao, nếu ta trị không hết, vậy ta tới nơi này làm chi.

Đại tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta còn trẻ, không muốn chết nha. Lý Kỳ phẫn nộ quát:

- Quái Thập Nương, cô hiểu chút lễ phép biết không.

Lời này nghe như là tức giận, nhưng hơn nữa là khẩn cầu, cầu xin a!Lưu Vân Hi nói:

- Ta từ nhỏ lớn lên ở trên núi, cũng không hiểu những thứ này, chẳng lẽ ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao.

Tống Huy Tông nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, ngươi có thể bớt tranh cãi không.

Con mẹ nó! Ta là đang giúp ngươi nha. Lý Kỳ vô tội nói:



- Đại quan nhân, ta ---

- Hử?

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, lại hướng tới Lưu Vân Hi nói:

- Thần y, ngươi chớ chấp nhặt với hắn, hiện giờ chữa bệnh quan trọng hơn,chữa bệnh quan trọng hơn.

Chấp nhặt với ta? Mẹ kiếp! Ngươi có có lầm hay không nha! Ta lười nói. Lý Kỳ tức giận đến váng cả đầu, oan ức đầy mình.

Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ giận thành đức hạnh này rồi, trong lòng không khỏi vui lên, khanh khách cười ra tiếng.

Tống Huy Tông kinh ngạc nói:

- Ngươi cười chuyện gì?

Lưu Vân Hi nao nao, khẩn trương thu hồi tươi cười, thiện cảm trong lòng đối với Tống Huy Tông cũng tăng lên nhiều, cách xử sự làm người của nàng toàn bộ bằng sự yêu ghét của bản thân, theo nàng, hiện giờ hễ là người có thể chọc giận Lý Kỳ, đềulà bằng hữu của nàng, cũng bất kể là người tốt hay là người xấu, giọng điệu biến đổi, mỉm cười nói:

- Vị đại quan nhân này xin yên tâm, ta đã đáp ứng rồi, cho dù bệnh nhân này một lòng tìm chết, không có ta đồng ý, nàng cũng không chết được.

Lời này mặc dù có chút mạo phạm, nhưng nghe vào thì hết giận a! Bá đạo a! Tống Huy Tông nghe vậy mừng rỡ không thôi, trong lòng đối với Lưu Vân Hi cũng tràn đầy tin tưởng, không tiếc nịnh hót nói:

- Thần y quả nhiên chính là thần y, lợi hại hơn so với đám ngự y trong cung.

Nói tới đây, ông ta lại cảm thấy lời này có chút quá rồi, vậy không phải đang tự mình châm chọc chính mình sao.

Lưu Vân Hi khinh thường nói:

- Ngự y? Chỉ sợ cũng chính là cùng đức hạnh với vị Kim Đao Trù Vương này.

Tống Huy Tông hiện giờ nhìn Lưu Vân Hi cũng quá thuận mắt rồi, từ sau khi Lý Sư Sư bị bệnh, ông ta đều phải nghe một vài lời nói tiêu cực, điều này làm cho ông ta rất là áp lực, đối với ngự y trong cung có phần có ý kiến, nhưng mà sự xuất hiện của Lưu Vân Hi, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin, sức cuốn hút rất mạnh, dường như rót vào nội tâm của ông ta một nguồn trợ lực vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, giống như ngày mai Lý Sư Sư sẽ tốt lên như cũ vậy, chẳng những không căm tức, ngược lại ha ha nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, thần y nói đúng cực kỳ.

Dựa vào đâu! Ngươi đây gọi là Hoàng đế gì a! Giờ nếu chỉ có một mình Quái Thập Nương, Lý Kỳ đã sớm mắng trở lại, nhưng Hoàng đế cũng đã nói vậy rồi, hắn đành giận mà không dám nói gì nha, căm tức nhìn Lưu Vân Hi, phảng phất giống như muốn giết người vậy.Lý Kỳ càng tức giận, Lưu Vân Hi lại càng vui vẻ, một đôi mắt to ngập nước còn hướng tới Lý Kỳ nháy mắt vài cái, trong ánh mắt thật là đắc ý, còn có chứa ba phần khờ dại.

Lý Kỳ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắt lườm một cái, nói:

- Quái Thập Nương, lời này cô cũng đừng nói hết, nếu người bệnh không thể uống thuốc, thì cô trị liệu như thế nào đâu này?

Tống Huy Tông lại là sửng sốt, nói:

- Đúng vậy, thần y, không biết ngươi tính toán trị liệu như thế nào?

Lưu Vân Hi khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói:

- Lời này của Kim Đao Trù Vương không sai, đây có thể nói là một nan đề lớn nhất vẫn gặp phải trong quá trình chữa bệnh, ta có thể dùng kim châm bảo vệ tâmmạch người bệnh, ngăn cản tà khí tiếp tục xâm lấn trong cơ thể nàng, bảo vệ tính mạng nàng không lo, nhưng nếu muốn chữa khỏi, nhất định phải còn phải bắt đầu từ bữa ăn nữa.

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Bắt đầu từ bữa ăn?

Lưu Vân Hi nói:

- Đúng vậy. Trong một tháng này, mỗi ngày ta sẽ thi châm cho người bệnh, khống chế bệnh tình của nàng tăng thêm trước, đồng thời dùng ăn uống trợ giúp người bệnh điều trị thân mình, đợi thân thể của nàng khôi phục đến một mức độ nhất định, lại dùng dược vật trị liệu là được, đến lúc đó ta tự có biện pháp giúp nàng trừ đi bệnh căn. Nhưng vấn đề là, người bệnh giống như đã bỏ cuộc rồi, cho nên, cái này đành xem các ngươi, mặc kệ nàng có nguyện ý ăn cơm hay không, cho dù là rót cũngphải rót thức ăn vào trong bụng người bệnh, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ càng bất lợi đối với bệnh nhân, mặc dù ngày nào đó chữa xong rồi, chỉ sợ cũng sẽ để lại mầm bệnh đấy.

Bữa ăn? Nữ nhân này không phải là đang chơi xỏ ta chứ? Lý Kỳ nghe vậy thì cảm thấy lo sợ.

Lưu Vân Hi dường như từng giây từng phút đều đang quan sát Lý Kỳ, thấy sắc mặt hắn khác thường, khóe miệng lộ ra một chút ý cười giảo hoạt, nàng tuy rằng không rành thế sự, nhưng cũng nhìn ra Lý Kỳ khá sợ người trước mặt này, cười nói:

- Tuy rằng tài nấu nướng của vị Kim Đao Trù Vương này cũng là bình thường, nhưng trước mắt dường như tìm không ra người nào tốt hơn so với hắn.

Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà cô. Đây thật đúng là ghét của nào trời trao củaấy mà, Lý Kỳ hận không thể đá một cước qua đó.

Tống Huy Tông gật gật đầu nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy đấy, Lý Kỳ, chuyện ăn uống của Sư Sư đành giao cho ngươi rồi, hiệp trợ thần y thật tốt, ngươi chớ có để cho ta thất vọng.

Không đúng, không đúng, nữ nhân này nói về bản thân giống như Hoa Đà tái thế vậy, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, vậy trách nhiệm chẳng phải đều đổ hết lên người của ta sao, cái này không thể được. Lý Kỳ biến sắc, tự tin nói:

- Đại quan nhân xin yên tâm, Kim Đao Trù Vương ta đây tuyệt không phải là hư danh, Thái sư chính là bằng chứng tốt nhất, bảo đảm một tháng sau, Sư Sư cô nương sinh long hoạt hổ.

Lưu Vân Hi thản nhiên nói:- Sinh long hoạt hổ? Ta đây cũng không dám cam đoan, tối đa cũng chỉ có thể đi lại được.

Toát mồ hôi! Mẹ nó! Khoác lác quá mất rồi. Lý Kỳ cắn răng nói:

- Đây chẳng qua là y thuật của cô không tinh mà thôi.

Lưu Vân Hi nói:

- Vậy ngươi liền mời cao nhân khác đi.

- Ngươi --- ngươi thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.