Tống Huy Tông thầm nghĩ, phong cho Lý Kỳ thì chẳng có gì sáng tạo cả, cũng không thể hiện được hoàng ân to lớn của ông ta, càng không thể tranh thủ được sự ủng hộ của thương nhân, đoạn nói:
- Lý Kỳ thì thôi, Kinh Tế Sử đã là độc nhất vô nhị của Đại Tống ta rồi, hơn nữa cậu ta vốn là quan viên Đại Tống ta, cái vinh dự này để cho người khác đi.
Lý Kỳ đâu thèm tiếc gì, vội nói:
- Hoàng Thượng nói đúng lắm, vi thần cũng rất ngại nhận cái vinh dự này.
Lý Bang Ngạn lại nói:
- Thần có một người muốn đề xuất.
- Ồ? Ái khanh mau nói ra đi.Lý Bang Ngạn cười ha hả nói:
- Chính là công tử của Thái Úy, Cao Nghiêu Khang.
- Phù!!!
Lời y vừa dứt, không ít đại thần nhịn không nổi bật cười.
Thật không hổ danh là phong lưu tể tướng đó! Nhân vật được đề cử cũng thật là lả lơi. Lý Kỳ nấp phía sau cười trộm, nếu như không ngại mặt mũi Cầu ca, thì hắn e là cũng bật cười to lên rồi.
Cao Cầu mặt không biểu cảm nhìn Lý Bang Ngạn, kích động như muốn đánh nhau với ông ta.Tống Huy Tông vừa nghĩ tới Cao Nha Nội, bất chợt bật cười ha hả, nhưng thấy sắc mặt Cao Cầu không được tốt, bèn nén nhịn lại, vẻ nghiêm túc hỏi:
- Trẫm muốn nghe kiến giải của ái khanh.
Lý Bang Ngạn nghiêm mặt nói:
- Như vi thần biết, quỹ từ thiện Thanh Thiên của Cao Nghiêu Khang đã giúp đỡ không ít người nghèo. Chính là nhờ vào sự tương trợ khẳng khái đó, đã giúp cho rất nhiều người vượt qua khó khăn. Bây giờ hoặc là thợ thù công, hoặc là thương nhân, hoặc là nông dân, hoặc là thợ thuyền, đều có công thúc đẩy sự phát triển kinh tế Đại Tống ta, hơn nữa đây không chỉ là một phương diện cụ thể nào, mà có thể nói là vô cùng toàn diện. Ngoài ra, sự kiện Phượng Tường lần trước, công lao của Cao Nghiêu Khang cũng không thể quên, vậy cái danh hiệu Kinh Thế Đại Phu này, cậu ta hoàn toàn xứng đáng.Nghe ông ta nói vậy, ai nấy cũng đều thấy có lí. Cao Nha Nội để có được sự khen ngợi của dân chúng, có thể nói là đã bỏ ra không ít nỗ lực. Cho dù là xuất phát từ mục đích nào, thì nỗ lực của y không ai có thể dễ dàng phủ nhận. Chỉ là cái thanh danh của Cao Nha Nội khiến bọn họ cảm thấy thật kệch cỡm.
Cao Cầu đỏ bừng mặt lên, vội đứng ra nói:
- Hoàng Thượng, nghiệt tử có tài đức gì mà xứng với vinh dự này, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng loại tên nghiệt tử này ra, không thì cái mặt này của vi thần không biết phải chui vào đâu nữa.
Quả là không ai hiểu con bằng cha !
Lý Bang Ngạn cười khà khà nói:
- Thái Úy, cử hiền bất tị thân mà, huống hồ đây lại là một việc tốt, ông sao phảikhiêm nhường thế chứ.
Cố chấp không biết xấu hổ như vậy là cố tình muốn ta khó xử đó hả? Cao Cầu lắc lắc đầu nói:
- Nghiệt tử thật hiếm có được Tả Tướng ưu ái, ta cũng vui mừng lắm, chỉ là, phần vinh dự này nghiệt tử dù thế nào cũng không dám nhận.
Thái Kinh thấy Cao Cầu khó xử vậy, khẽ cười mỉm, sau đó đứng ra giải vây nói:
- Hoàng Thượng, Cao Nghiêu Khang dù sao cũng là công tử của Thái Úy, nếu như đem vinh dự này phong cho cậu ta, chỉ e sẽ khiến người khác cảm thấy không công bằng.
Cao Cầu vội vàng gật đầu nói:
- Thái Sư nói phải, Thái Sư nói phải.Tống Huy Tông cũng gật gật đầu nói:
- Ừ, ái khanh nói có lí, các ngươi còn có lựa chọn nào khác không?
Ông ta chỉ coi đây là câu chuyện cười mà nghe cho vui tai thôi, chứ tuyệt đối không có ý định phong cái vinh dự này cho thằng dâm tặc Cao Nha Nội.
Cao Cầu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Cao Nha Nội mà được làm Kinh Thế Đại Phu thì chẳng biết sẽ bị người đời châm biếm đến thế nào.
Đúng lúc này, có một người đột nhiên đứng ra nói:
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cũng có một lựa chọn hay.
Người này chính là đường thúc của Trịnh Dật- Trịnh Dĩ Phu.
Tống Huy Tông nói:- Trịnh ái khanh hãy mau nói đi.
Trịnh Dĩ Phu đột nhiên nhìn về phía Bạch Thì Trung nói:
- Người này chính là thiên kim của Hữu Tướng, là ái thê của Kinh Tế Sử - Bạch gia Thất Nương, Bạch Thiển Dạ.
- Nữ nhân?
Không ít người kinh ngạc hô to.
Trịnh Dĩ Phu không để ý tới điều đó, liền nói tiếp:
- Có câu nữ anh hùng không thua đấng mày râu, Bạch Thất Nương mặc dù thân là nữ nhi, nhưng năng lực kinh thương có thể xếp hàng đầu Đại Tống ta. Bạch Thất Nương từ khi tới Giang Nam, đã liền tận tâm tận lực giúp đỡ quan phủ khôi phụckinh tế Giang Nam, quan dân hợp tác, đồng thời đã đạt được hiệu quả vô cùng phi thường, cũng đã giúp đỡ không biết bao người dân thoát nghèo làm giàu. Một thương nhân có thể làm giàu, thì đó không phải việc khó, nhưng nếu như đó là làm giàu cho người dân của cả 1 châu, thậm chí không chỉ có vậy, thì lại không phải ai cũng làm được. Cho nên, Kinh Thế Đại Phu ban cho Bạch Thất Nương, chính là danh thực tương xứng vậy.
- Vi thần tuyệt đối tán thành Trịnh đại phu, Thất Nương hoàn toàn xứng đáng.
Lý Kỳ vội đứng ra nói.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Lý Kỳ, ngươi quả là một chút cũng không kiêng dè đó.
Lý Kỳ cười khà khà nói:- Hoàng Thượng, cử hiền bất tị thân mà. Cũng do Thất Nương có bản lĩnh thực sự, nên thần làm phu quân mới có thể hùng hồn mà nói tốt cho nàng như vậy đó.
Tống Huy Tông vừa cười vừa gật đầu nói:
- Không sai, nói về thành tích của Bạch gia Thất Nương, trẫm cũng đã từng nghe không ít, Hàng Châu Trịnh tri phủ trong tấu chương cũng đã nhiều lần nhắc tới cô ta, ừ, đây quả là một lựa chọn tốt.
Bạch Thì Trung vội vã đứng ra nói:
- Hoàng Thượng, phong hiệu này tiểu nữ quyết không thể nhận.
Tống Huy Tông nói:
- Ồ? Như vậy là sao?Bạch Thì Trung nói:
- Tiểu nữ nếu như là nam nhi, thì thần làm cha sẽ vui thay cho nó. Nhưng tiểu nữ thân là nữ nhi, Đại Tống ta từ ngày lập quốc đến giờ, chưa bao giờ có nữ đại phu nào cả, cho nên, thần mong Hoàng Thượng hãy tìm người khác.
Lý Kỳ ai oán nói:
- Nhạc phụ, việc gì cũng có lần đầu tiên, người không thể vì giới tính mà phủ nhận công lao của Thất Nương chứ, làm thế sẽ khiến hàng vạn nữ đồng bào của Đại Tống ta sao có thể cam lòng, nữ nhi lập công thì không được tính sao.
Bạch Thì Trung trợn mắt nhìn Lý Kỳ nói:
- Ngươi nói ít thôi có được không.
Ông ta là một người hết sức ngoan cố, loại việc thế này thì ông ta không thể nào chấp nhận được, cho dù có đề nghị thiên kim của những đại thần khác thì ông ta cũngvẫn sẽ phản đối như vậy.
Lý Kỳ nhệch miệng quay mặt đi, bộ dạng ấm ức.
Tống Huy Tông thấy nhạc phụ và con rể nhà kia tranh cãi vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, đoạn nói:
- Thế các ngươi nghĩ sao?
Không ít đại thần đều đứng ra, thể hiện việc phong một nữ nhân làm đại phu, quả thực có chút không ổn.
Lý Kỳ thấy vậy cũng không tiện nói nhiều thêm nữa, dù sao thì đây cũng là một xã hội nam quyền, bọn họ sao có thể để một nữ nhân đứng lên.Tống Huy Tông thì chẳng cảm thấy có gì là không ổn, dù sao thì ông ta cũng là một nghệ thuật gia, cách nghĩ luôn tiến bộ, không thì sao ông ta có thể nghĩ tới việc đào địa đạo để quan hệ vụng trộm. Việc đó người bình thường liệu có thể nghĩ ra không? Chỉ có điều, ông ta thấy quần thần đều phản đối, nên cũng đành phải bỏ qua, lại nhìn Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, ngươi thân là Kinh Tế Sử, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.
Ta chọn Thất Nương, ngươi lại không đồng ý, giờ hỏi ta làm cái quái gì. Lý Kỳ mặc dù trong lòng không được thoải mái, nhưng cũng biết là việc này không thay đổi được nữa, đoạn trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Vi thần đề xuất xưởng chủ xưởng tơ lụa Chu gia Chu Thanh. Người này buôn bán lâu năm, đối nhân xử thế có trước có sau, chân thật thành tín, chưa bao giờ lừa dối khách hàng cũng như làm ăn gian dối, 10 năm cũng như 1 ngày, tất cả những sản phẩm mà xưởng tơ lụa Chu gia làm ra, đều khiến người ta yên tâm, có thể nói là sảnphẩm miễn kiểm của Đại Tống ta vậy, đã mạnh mẽ bác bỏ được câu nói “buôn gian bán lận”, vi thần cho rằng có thể lập Chu Thanh thành tấm gương cho thương nhân Đại Tống ta noi theo. Ngoài ra, tơ lụa cũng là tượng trưng của mậu dịch Đại Tống, phong hiệu này ban cho ông ta thì không còn gì hợp hơn nữa.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu tán thành.
Tống Huy Tông cũng có chút ấn tượng với Chu Thanh, rất có thiện cảm, đoạn nói:
- Vậy được, trẫm sẽ phong Chu Thanh là Kinh Thế Đại Phu đầu tiên của Đại Tống ta.
- Hoàng Thượng thánh minh.Quần thần đồng thanh nói.
Tống Huy Tông cười ha hả, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, hỏi:
- Đúng rồi, Lý Kỳ, bữa tiệc năm mới, ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?
Lý Kỳ đáp:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, tiệc đón Tết năm nay, sẽ được tổ chức ở chùa Tướng Quốc, ngày mai, vi thần sẽ trình lên bản lịch trình tường tận.
- Chùa Tướng Quốc?
Cả đám đại thần đều cảm thấy khó hiểu, đây là lần đầu tiên như vậy!Tống Huy Tông thì lại rất mong chờ, ông ta ở mãi trong cung đã sớm thấy buồn chán rồi, luôn muốn ra ngoài dạo chơi, đoạn cười nói:
- Được, trẫm tin vào ngươi.
- Đa tạ Hoàng Thượng!
---
---
Chùa Tướng Quốc không chỉ là một ngôi chùa, chỉ riêng về quy mô thì cũng có thể sánh ngang với một thị trấn nhỏ rồi, nó còn là trung tâm kinh tế của Đông Kinh. Ở góc phía đông bắc chùa Tướng Quốc, có một con phố, thực ra nghiêm khắc mà nói thì không hẳn là một con phố, nơi đây vốn dùng để cho người ta buôn bán, nhưng dovị trí địa lí của nó quá hẻo lánh, có rất ít khách tới đó, dần dà đã trở nên hoang phế, sau đó chỉ có thể dùng để cho một số người trú tạm.