Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1093: Thịnh yến thế kỉ (1)



Tập hợp tinh hoa nhân loại, thành thiên hạ đệ nhất!

Cái khẩu khí này quả là không phải dạng vừa đó.

Y Nhĩ Đặc nghe xong có chút không vui, thầm nghĩ, lẽ nào ngươi làm các món ăn của nước ta mà còn ngon hơn cả đầu bếp của nước ta làm sao, làm gì có chuyện đó? Đoạn đứng ra nói:

- Kinh Tế Sử, nói thì phải có bằng chứng chứ!

- Không sai, nếu như không có bằng chứng thì khác nào nói xằng nói bậy.

Mohamed cũng đứng ra nói.

Đằng Cát Tam Mộc cũng một vẻ hồ nghi nói:- Kinh Tế Sử, người của mỗi quốc gia sẽ có khẩu vị khác nhau, nếu như là tinh hoa của nhân loại, chẳng lẽ có thể làm hài lòng tất cả mọi người trong thiên hạ?

Hiển nhiên là câu vừa rồi của Lý Kỳ đã đắc tội tất cả các vị Đặc phái viên kia.

Tống Huy Tông liếc xéo một cái, tỏ vẻ khinh thường.

Lý Kỳ nhẹ nhàng cười nói:

- Các vị xin chớ nóng vội, ta đành rằng đã dám nói ra, đương nhiên là sẽ có bằng chứng. Văn hóa ẩm thực của Đại Tống ta uyên thâm rộng lớn, rán, luộc, xào, ninh, nướng, hấp, ướp, không gì không giỏi, chua, ngọt, mặn, cay, tươi, trăm vị đều có. Các món ăn trong buổi tiệc yến hôm nay, chính là những món ăn mới mà tại hạ và các đầu bếp Đại Tống căn cứ vào phong tục tập quán của quốc gia các vị mà nghiên cứu chế ra.Nói rồi hắn đưa tay về phía sau nói:

- Hiện giờ ở trên con phố này, có các món ăn với những phong vị khác nhau, cũng có các món ăn đặc sắc của mỗi quốc gia các vị, ta tin là kiểu gì cũng có món hợp với khẩu vị của các vị, đương nhiên, rốt cuộc là ai chế biến ngon hơn, đợi lát nữa sẽ tự có kết quả.

Nói nghe sướng lỗ tai lắm! Nhưng vừa nhắc tới tiệc yến, Tống Huy Tông mới nhớ ra mục đích của việc lần này, đoạn nhìn con đường phía trước, trong ánh mắt một vẻ mù mờ hỏi:

- Cái tiệc yến này rốt cuộc là ngươi sắp xếp thế nào đây?

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng, buổi tiệc yến hôm nay sẽ tiến hành theo kiểu nửa tự chọn, nửa chân thực hóa. Hay nói cách khác, phương thức thì vẫn giống với ăn tựchọn, mọi người có thể đi lại tùy ý, lựa chọn món nào mình thích. Nhưng để tăng sự hấp dẫn của tiệc yến lần này, thần dự định tổ chức một cuộc thi đua trong bữa tiệc. Chính là xem xem phong vị nào được mọi người yêu thích nhất. Các vị cứ như bình thường, bất luận là ăn ở tiệm nào, đều phải trả tiền, đợi đến khi tiệc yến kết thúc, tiệm nào kiếm được nhiều nhất, thì sẽ chứng minh được phong vị đó được mọi người yêu thích nhất. Tin rằng các vị đều mang tiền theo người chứ.

Lời vừa nói ra, bọn Thái Kinh lập tức bật cười.

Tống Huy Tông lúc này mới vỡ lẽ, xem ra buổi tiệc yến này không những không phải chi tiền, mà còn kiếm được tiền, con số hạn chế 500 văn kia đương nhiên sẽ bị phá vỡ. Đoạn thầm mắng, cái não tên tiểu tử này làm bằng cái gì nhỉ, chủ ý như vậy cũng nghĩ được ra.Đám Đặc phái viên kia không rõ sự tình, nhưng giữa bọn họ cũng nảy sinh tâm lí ganh đua, đều nghĩ là như vậy cũng rất thú vị, chỉ là bọn họ vẫn không tin là Lý Kỳ lại có cái bản lĩnh đó, lại có thể căn cứ vào phong tục tập quán của quốc gia bọn họ làm ra những món ăn đặc sắc của chính quốc gia đó, dường như Lý Kỳ còn muốn làm ngon hơn. Điều này làm người khác khó bề tưởng tượng nổi, tuyệt đối không thể nào, kẻ nào kẻ đấy đều rất sốt ruột muốn tiến hành ngay.

Cũng không thể không nói rằng, cái tiệc yến kiểu mới này của Lý Kỳ vô cùng hợp với khẩu vị của Tống Huy Tông. Ông ta rất thích cái phương thức này, trước đây, ông ta đã từng mở một con phố ngay trong cung, xây dựng y hệt như con phố ở bên ngoài, ông ta và bọn Vương Phủ vẫn thường đóng giả làm thương nhân, ăn xin, hoặc là đồ tể, chơi đùa rất vui vẻ. Khi nghe Lý Kỳ nói vậy, lập tức mặt mày rạng rỡ, không đợi nổi nói:

- Vậy tiệc yến lúc nào bắt đầu?Lý Kỳ cười nói:

- Bây giờ.

Tống Huy Tông giương tay về phía trước nói:

- Vậy chúng ta đi thử tinh hoa nhân loại của Lý Kỳ xem sao.

- Tuân mệnh.

Đám người ào vào con đường như thủy triều lên.

Vừa mới đi vào, mùi tương đã xộc ngay vào mũi, Phác Trí Khiêm kinh ngạc nói:



- Hương vị này lẽ nào là---.

Nói đến đây, y nhìn quanh một lượt, rồi lại kinh ngạc hô to:

- Chum tương.Tống Huy Tông cùng mọi người nghe mà sửng sốt, đoạn nhìn theo hướng mắt y, chỉ thấy trước cửa hàng thứ hai bên trái đặt hai cái chum lớn, liền dò hỏi:

- Chum tương này tại sao lại đặt trước cửa?

Phác Trí Khiêm vội nói:

- Bệ Hạ có điều không biết, món tương này là thứ gia vị thường được dùng nhất trong việc chế biến các món ăn ở Cao Ly chúng tôi, cũng là thứ được người dân Cao Ly vô cùng yêu thích, cho nên ở Cao Ly chúng tôi, trong nhà nào cũng có chum tương.

- Thì ra là vậy.

Tống Huy Tông cười ha hả, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tấm biển ghi 2 chữ “Kim chi”, lại nhìn Lý Kỳ nói:

- Xem ra Lý Kỳ ngươi không hề ba hoa khoác lác đâu nhỉ! Đi, chúng ta vào cửahàng này nếm thử xem sao.

Do quy mô diện tích cửa hàng này có hạn, không thể cùng lúc chứa được nhiều người đến vậy, nên ngoại trừ Tống Huy Tông, Lương Sư Thành, Thái Kinh, Lý Kỳ và Đặc phái viên Cao Ly ra, những người còn lại đều phải đi tới chỗ khác tự tìm cho mình món ăn yêu thích. Tiệc tự chọn chẳng phải chính là phong cách đó sao.

Tống Huy Tông và đám người đi vào trong tiệm, chỉ thấy bên trong có khoảng 4, 5 tên bồi bàn, bày biện cũng cực kì đơn giản, nhưng cũng không mất đi vẻ nhã nhặn. Dù sao thì Cao Ly không giàu có bằng Đại Tống, các cửa hàng ăn của bọn họ thông thường đều rất đơn sơ, Lý Kỳ coi như đã giữ vài phần thể diện cho Cao Ly.

Tuy nhiên, bếp trưởng của tiệm này lại rất có lai lịch, chính là đầu bếp chính của Phàn Lâu Tống tẩu.Tống Tẩu thấy Tống Huy Tông cùng mọi người tới, lập tức vội vàng hành lễ.

Tống Huy Tông phất tay ra hiệu miễn lễ, rồi đột nhiên cau mày nói:

- Ừ, toàn một mùi chua đó!

Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bàn nào cũng bày từng bát kim chi màu sắc rực rỡ, nhưng về phương diện màu sắc thì chỗ kim chi này có chút khác biệt với kim chi thông thường.

Phác Trí Khiêm ngơ ngác nhìn từng bát kim chi kia nói:

- Chỗ---chỗ kim chi này hình như có chút khác biệt với kim chi nước chúng tôi.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Đương nhiên là có sự khác biệt, là do ta làm mà.Tống Huy Tông hiếu kì nói:

- Phác Đặc phái viên, dân chúng nước các ngươi thích ăn dưa chua sao?

Phác Trí Khiêm gật đầu nói:

- Hồi bẩm Bệ Hạ, nước Cao Ly chúng tôi mùa đông rất lạnh giá, đồng thời còn kéo dài, đại đa số rau xanh, hoa quả đều không thể trồng được, cho nên dân chúng nước chúng tôi để có thể được ăn rau xanh, nên đã ngâm rau lại, làm thành kim chi.

Chuyên gia ẩm thực Thái Kinh cười nói:

- Hoàng Thượng, người hẳn là không thể không biết, thực ra món kim chi này chính là tiên triều đại tướng quân Tiết Nhân Quý mang tới Cao Ly đó.

Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:



- Vậy sao?Phác Trí Khiêm nói:

- Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng đích xác là do quý quốc mang tới.

Lý Kỳ nói:

- Thực ra món kim chi nếu làm tốt thì hương vị sẽ rất ngon, chỉ là Đại Tống chúng ta đất đai phì nhiêu, dân chúng thích ăn rau tươi, cho nên không bỏ công nghiên cứu, chỉ là do khí hậu đặc thù của Cao Ly đã khiến họ càng thêm trông cậy vào món kim chi này, việc nghiên cứu về nó cũng nhiều hơn. Phác Đặc phái viên, ta không nói sai chứ?

Phác Trí Khiêm lúng túng gật đầu.

Tống Huy Tông khẽ cười mỉm, thầm thấy đắc ý, Cao Ly nhỏ bé, sao có thể sánh được với Đại Tống ta. Đoạn hỏi:- Vậy Lý Kỳ, kim chi của ngươi có gì khác với kim chi Cao Ly?

Lý Kỳ suy nghĩ nghiêm túc một hồi, sau đó thật thà nói:

- Ngon hơn.

Tống Huy Tông cười ha hả nói:

- Vậy chúng ta thử món kim chi trước xem sao.

Lương Sư Thành vội đi tới, nói với tên bồi bàn:

- Cho ta một suất kim chi.

Tên bồi kia thoáng chần chừ, mắt nhìn sang Lý Kỳ. Lý Kỳ hiểu ý nói:

- Họ bây giờ chỉ có một thân phận, đó là khách hàng, nên nói gì thì cứ nói, chúng ta cần phải làm giống thật chút.Lương Sư Thành quay đầu nhìn Lý Kỳ nói:

- Nói vậy là ý gì?

Tên bồi bàn vội nói:

- Khách quan, là thế này, tiểu tiệm bắt buộc phải trả tiền trước.

Lương Sư Thành bừng tỉnh ngộ, thầm nghĩ, tiệc yến này thật là giết người ta! Đoạn vội rút tiền ra, còn tính toán chi li chứ không hề vung ra một vốc. Dù sao thì y cũng không mang theo nhiều tiền, có trời mới biết Tống Huy Tông muốn ăn bao nhiêu, ngộ nhỡ tiền không đủ thì thật là mất mặt quá.

Tống Huy Tông nghe xong rất vui, cười ha hả nói:

- Đúng đúng đúng, nên trả tiền, nên trả tiền, như thế mới vui chứ.

Nói rồi nhìn sang bọn Thái Kinh nói:- Các ngươi cũng phải tự trả cho mình đấy.

Đây có giống lời của một Hoàng Đế không chứ? Bọn Thái Kinh, Triệu Hoàn ngượng ngùng gật đầu, rút tiền ra góp vào, đồng thời cũng không quên ném cho Lý Kỳ một ánh mắt u oán.

Các ngươi đừng có nhìn ta, là ta bị ép thôi! Lý Kỳ chỉ cười không nói, lúc này nhất định phải kiềm chế, không thì sẽ khiến mọi người phẫn nộ thì gay.

Tống Huy Tông nhìn cái bộ dạng đắc ý của Lý Kỳ, trong lòng thầm trách, ta còn chưa chấn chỉnh tiểu tử ngươi, ngược lại còn giúp ngươi 1 tay, đoạn cười mắng:

- Tiểu tử ngươi cũng thật gian trá đó. Lấy tiền của triều đình phát cho để đi kiếm tiền.Lý Kỳ cười khà khà nói: 

- Thần đâu có kiếm được gì, đất này, người này, có cái gì mà không cần đến tiền? Người xem Tống tẩu của Phàn Lâu cũng tới giúp rồi, giá thuê bà ta rất đắt đó.

Tống tẩu đang bận rộn làm việc bên trong nghe thấy Lý Kỳ nói vậy mặt đỏ bừng lên, thầm nghĩ, ta có nhận được một văn tiền nào đâu cơ chứ!

Phác Trí Khiêm nghe mà thấy tò mò, nói:

- Bệ Hạ, Kinh Tế Sử, các vị đang nói gì vậy?

Tống Huy Tông lúc này mới nghĩ ra còn có mấy người ngoài, sao dám mang chuyện 500 văn tiền ra kể, thế thì thật mất mặt quá, đoạn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Đồ ăn đến rồi.Lương Sư Thành bê cái chậu gỗ nhỏ đặt lên bàn, mọi người nhìn vào trong, chỉ thấy trong chậu nào là củ cải trắng, dưa chuột, rau cần, rau cải, thịt cá, giá đỗ v.v.v, đỏ vàng da cam lục lam chàm tím, màu nào cũng có cả, trông rất hấp dẫn.

Chuyên gia về kim chi Phác Trí Khiêm nhìn mà nuốt nước miếng vào bụng ừng ực.

Tống Huy Tông gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, chỉ thấy chua ngọt mặn cay, vị nào cũng tràn ngập trong miệng, lại thấy giòn tan vừa miệng, đậm đà hương vị tương đặc biệt, không khỏi kích thích vị giác, đoạn gật đầu lia lịa nói:

- Thật không ngờ kim chi lại ngon đến thế.

Thái Kinh gật gật đầu nói:

- Hoàng Thượng nói phải, trước kia lão thần khá dè bỉu cái món kim chi này, bâygiờ được thưởng thức, quả là có một phong vị đặc biệt.

Phác Trí Khiêm nhai nhuồm nhoàm trong miệng, liên tục kêu “đã”, đoạn nói:

- Bệ Hạ, Kinh Tế Sử, món kim chi này quả là rất hợp với khẩu vị người Cao Ly chúng tôi, thậm chí còn ngon hơn kim chi do người Cao Ly chúng tôi làm gấp trăm lần, thật là đã quá, thì ra kim chi còn có thể cho thêm đồ ăn mặn như thịt cá, tôi phải về nói với dân chúng Cao Ly mới được. Kinh Tế Sử, ngài có thể nói cho tại hạ biết công thức làm món kim chi này không?

Vào thời điểm này thì món kim chi của Cao Ly mới xuất hiện, phương pháp chế biến còn rất đơn giản, Lý Kỳ do học được từ hậu thế, nên cao hơn đâu chỉ một đẳng cấp.

Lý Kỳ cười ha hả nói:- Xin thứ lỗi, công thức là bí quyết của cửa hàng này, không thể nói cho người khác, sau này ngươi tới đây là có thể thưởng thức được.

Kể từ ngày hôm nay trở đi, thế gian này chỉ có một loại kim chi, đó là kim chi Trung Quốc.

Tống Huy Tông thấy Phác Trí Khiêm tôn sùng kim chi đến vậy, trong lòng cảm thấy khinh rẻ, ngoài miệng càng vô sỉ nói:

- Ôi, chỉ là món kim chi thôi mà, Phác Đặc phái viên đâu cần để tâm tới vậy, nào, chúng ta đi thử các món khác xem sao.

Lý Kỳ chỉ tay sang bên cạnh nói:

- Hoàng Thượng, bên này có một tiệm thịt nướng, hương vị cũng cực ngon.Tống Huy Tông quay đầu sang nhìn, thì ra tiệm này và tiệm bên cạnh thông nhau, liền nói:

- Vậy sang tiệm thịt nướng xem sao.

Bọn họ vừa đi thì lập tức đã có người chen vào.

Tống Huy Tông quay đầu lại nhìn, cười ha hả mấy tiếng, sau khi vào bên trong, lập tức kinh ngạc nói:

- Nhiều người thế này cơ à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.