Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1156: Lại thấy tờ giấy thần bí



Bắc quốc, Thượng Kinh.

Tiếu Tồn Chí ra roi thúc ngựa về tới Thượng Kinh, đem tình hình ở Đông Kinh thuật lại một lần cho Hoàn Nhan Tông Vọng, rồi sau đó quỳ xuống đất thỉnh tội nói:

- Tiểu nhân không thể hoàn thành nhiệm vụ, phụ tín nhiệm của nhị Thái Tử, kính xin nhị Thái Tử giáng tội.

Hoàn Nhan Tông Vọng nâng bọn họ dậy, cười ha hả, nói:

- Ba vị không cần tự trách, ta vốn cũng không mong đợi lần này liền có thể đạt được, dù sao chuyện này trôi qua đã lâu, nếu là vừa vặn phát sinh, ta đây căn bản không cần phái các ngươi đi. Tất cả đứng lên đi.

Y nói xong vừa cười vừa lắc lắc đầu nói:

- Hay cho một tên đầu bếp, nếu bàn về công phu miệng lưỡi này, bổn vương thật đúng là phục rồi, chỉ có điều không biết bản lãnh khác của hắn thì như thế nào?

Tiếu Tồn Chí nói:

- Nhị Thái Tử, người này chẳng qua là hạng người khoe võ mồm, không đáng để lo nghĩ!

Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay nói:

- Cũng không thể nói như vậy, kiến thiết kinh tế của hắn cũng không phải người bình thường có thể nghĩ ra được. Tuy nhiên, cho dù hắn càng lợi hại, thì tính sao, có một Hoàng đế yếu đuối như vậy, nam triều làm sao có thể bất diệt, ha ha.

- Báo!

Theo một tiếng kêu thật dài, một người bước nhanh vọt vào, nói:

- Khởi bẩm nhị Thái Tử, Hoàn Nhan tướng quân phát hiện tung tích của A Thích Nhi ở phụ cận phương bắc.

Hoàn Nhan Tông Vọng mãnh liệt trợn hai mắt, nói:

- Chuyện này là thật?

- Tiểu nhân không dám lừa gạt nhị Thái Tử, Hoàn Nhan tướng quân còn bảo tiểu nhân đến truyền lời tới nhị Thái Tử, A Thích Nhi đã là cá trong chậu, bảo nhị Thái Tử chuẩn bị sẵn sàng.

- Tốt tốt tốt! Đây thật là một việc vui lớn nha! Nhưng ---

Hoàn Nhan Tông Vọng muốn nói lại thôi, dường như nghĩ tới điều gì, trong phòng bước đi thong thả vài bước, bỗng nhiên nói:

- Ngươi lập tức trở về nói cho Tông Hàn. Bảo y trước tiên không vội tróc nã ở A Thích Nhi, nghĩ biện pháp bức A Thích Nhi đến phụ cận Phủ Yến Sơn.

- A?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Ngươi hãy nói. A Thích Nhi chính là cái cớ tốt nhất để chúng ta xuất binh nam triều, Tông Hàn y sẽ rõ. Mau đi đi.

- Vâng.

....

Phúc Châu!

Hàn Thế Trung ngồi trong phòng, trong tay cầm một phong thư hàm, suy nghĩ xuất thần.

Chỉ chốc lát sau, một vị thiếu phụ đang tuổi thanh xuân mặc váy đỏ từ sườn nhà đi ra, thấy vẻ mặt Hàn Thế Trung sầu muộn, hiếu kỳ nói:

- Phu quân, chàng vì sao phát sầu.

Hàn Thế Trung nao nao. Quay đầu nhìn lại, thấy là thê tử Lương Hồng Ngọc, nói:

- Là Hồng Ngọc sao! Nàng tới thật đúng lúc, mau thay vi phu nghĩ kế.

Dừng một chút, y lại tiếp tục nói:

- Hoàng thượng hạ chỉ để cho ta phái vài đội tàu đi tới Hàng Châu và những nơi khác, giúp những thương nhân kia vận chuyển hàng hóa.

Lương Hồng Ngọc nghe đến đó, hiếu kỳ nói:

- Nếu là Hoàng thượng đã hạ chỉ. Vậy phu quân vì sao còn do dự?

Hàn Thế Trung thở dài:

- Nếu chỉ là như thế, vi phu tất nhiên vâng theo hoàng mệnh, không dám có vi phạm. Nhưng, Bộ Soái cũng phát tới một phong thư hàm.

Y nói xong liền cầm phong thư trong tay đưa tới.

Lương Hồng Ngọc tò mò nhận lấy nhìn lên, mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc, nói:

- Bộ Soái bảo chàng nương theo việc vận chuyển hàng hóa, suất lĩnh tất cả Thủy sư Phúc Châu đi tới Sở Châu?

Hàn Thế Trung nói:

- Nàng xem xuống chút nữa đi.

Lương Hồng Ngọc lại tiếp tục đọc, chỉ chốc lát sau, nàng kinh hô:

- Kim quốc sẽ khai chiến đối với Đại Tống ta.

Hàn Thế Trung thở dài, nói:

- Đây cũng là chỗ khiến cho ta khó xử, nếu tin tức này là thật, vậy vì sao Hoàng thượng tự mình hạ chỉ mệnh ta tiến đến, bởi vậy có thể thấy được, đây chỉ là ý tứ của Bộ Soái, không phải ý tứ của hoàng thượng, Bộ Soái chính là Thống soái tam nha, không có hổ phù, nếu ta tự tiện đem bộ đội điều về hướng Sở Châu, như vậy chính là cãi lại quân lệnh, luận tội phải xử trảm.

Lương Hồng Ngọc đầu tiên là cúi đầu không nói, một lát, nàng bỗng nhiên nói:

- Nếu phu quân biết đây là trái pháp luật, vậy vì sao lại do dự đâu này?

Hàn Thế Trung nói:

- Bộ Soái đối với ta có ơn tri ngộ, nếu ta nghe hắn, đó là vi phạm quân pháp, nhưng nếu ta không nghe hắn, đó là phụ ơn tri ngộ của Bộ Soái đối với ta, thật là làm cho vi phu rất khó xử.

Lương Hồng Ngọc nói:

- Một khi đã như vậy, sao phu quân không dứt bỏ hết thảy, xuất phát theo đại cục.

Hàn Thế Trung ồ một tiếng, nói:

- Xuất phát theo đại cục?

Lương Hồng Ngọc gật đầu nói:

- Nếu trong thư Bộ Soái nói là thật, như vậy Kim quốc rất có thể sẽ xuôi nam, nhớ rõ phu quân từng nói qua, phòng ngự phía bắc Hoàng Hà chỉ còn trên danh nghĩa, nếu Kim quốc đột nhiên tiến binh, như vậy phía bắc Hoàng Hà rất nhanh sẽ rơi vào trong tay địch, đến lúc đó trực tiếp uy hiếp đến Đông Kinh, nếu phu quân đi, tối đa cũng chỉ là bồi thường tính mạng vợ chồng chúng ta, nhưng nếu phu quân không đi, một khi Kim quốc thật sự xuất binh, như vậy vợ chồng chúng ta chính là tội nhân thiên cổ.

Hàn Thế Trung hơi sững sờ, gật đầu nói:

- Nàng nói không sai, Hàn lão ngũ ta suýt nữa đã làm tội nhân thiên cổ rồi.

Y nói xong hướng tới bên ngoài hô:

- Có ai không!

- Tướng quân có gì phân phó.

- Truyền ra quân lệnh của ta, ba ngày sau, các bộ phận Thủy sư theo ta đi tới Sở Châu.

- Tuân mệnh.

...

Đăng Châu.

Tông Trạch ngồi ở trên ghế, nhắm mắt trầm tư, trong tay ông ta đồng dạng cũng cầm một phong thư hàm, qua nửa ngày, ông ta bỗng nhiên mở hai mắt ra, mở miệng nói:

- Có ai không!

Chỉ chốc lát sau, một người đi đến.

Tông Trạch nói:

- Phân phó đi xuống, lập tức tổ chức đội thuyền ngừng ở Duyện Châu, Tề Châu, luôn luôn đợi lệnh.

- Tri châu đại nhân, này --- là vì sao?

- Đây là mệnh lệnh.

- Tuân mệnh.

...

Đông kinh Biện Lương.

Phàn Lâu.

- Ai ôi!!!, Kinh Tế Sử đến thăm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này nha!

Phàn Lâu mới vừa mở cửa, liền nghênh đón một vị quý khách, đúng là Lý Kỳ. Phàn Thiếu Bạch khẩn trương đi ra đón chào.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Được rồi, được rồi, nói đến mức này lỗ tai ta nghe sắp đóng kén rồi, có cần mỗi lần tới đều phải nói lời giống vậy không.

Phàn Thiếu Bạch ha hả nói:

- Ta đây không phải là không có tài ăn nói như Kinh Tế Sử sao, tới tới lui lui cũng chỉ biết vài câu này mà thôi.

- Ngươi ít đến.

Lý Kỳ khẽ hừ một tiếng, lập tức nhỏ giọng nói:

- Có tiện nói chuyện một chút không?

Phàn Thiếu Bạch sửng sốt, gật đầu, mời Lý Kỳ vào trong phòng, lại kêu toàn bộ tôi tớ đi ra ngoài.

Lý Kỳ nói ngay vào điểm chính:

- Thiếu Bạch, ta và ngươi coi như là lão bằng hữu, ta cũng không muốn nói nhiều lời, lần này ta tới đây, là tới vay tiền đấy.

- Vay tiền? Ngươi --- ngươi muốn vay tiền?

Đây chính là điều khiến Phàn Thiếu Bạch chấn động, Túy Tiên Cư hiện giờ có bao nhiêu tiền, tuy rằng y không rõ ràng lắm, nhưng y biết rằng, nhất định vượt xa Phàn Lâu.

- Đúng vậy. Ta biết ta và ngươi đều là bán quán rượu, đến chỗ ngươi vay tiền, thật có chút không ổn, nếu không có tình huống khẩn cấp, ta cũng sẽ không tới cửa phiền toái ngươi, nhưng ngươi yên tâm, khoản tiền này không quan hệ đến việc kinh doanh, là việc riêng của ta.

Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:

- Có tiện nói cho ta biết là việc gì không?

Lý Kỳ lắc lắc đầu.

Phàn Thiếu Bạch trầm ngâm một lát. Nói:

- Mượn bao nhiêu?

Lý Kỳ nói:

- Ngươi có thể cho mượn bao nhiêu?

Phàn Thiếu Bạch nói:

- Kinh Tế Sử, tuy rằng ngươi giúp ta không ít việc, nhưng cha ta khi còn tại thế, cũng đã giúp Túy Tiên Cư các ngươi, hai nhà chúng ta có thể nói là cùng vinh nhục, việc buôn bán vay tiền quay vòng, ta đây có thể lý giải, nhưng ngươi nói đây là việc tư của ngươi. Lại không chịu đem nguyên do nói cho ta biết, ta đây cho rằng chúng ta vẫn nên giải quyết việc chung thật là tốt, để tránh suy giảm tới cảm tình hai nhà, ngươi nghĩ như thế nào?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Hợp tình hợp lý. Mặc kệ ngươi cho mượn bao nhiêu, trong vòng hai năm ta nhất định trả hết nợ.

Nói xong hắn lấy từ trong ngực ra một trang giấy, nói:

- Đây là biên lai mượn tiền.

Phàn Thiếu Bạch thấy Lý Kỳ ngay cả biên lai mượn tiền cũng đã chuẩn bị xong. Biết hắn cũng không phải nói giỡn, cầm lấy đọc một chút, kinh ngạc nói:

- Ngươi đem cổ phần của Túy Tiên Cư đều thế chấp cho ta?

Lý Kỳ cười nói:

- Cổ phần của Túy Tiên Cư không đáng giá như ngươi nghĩ.

Những lời như thế này cũng đã nói ra, Lý Kỳ ngay cả gia nghiệp cũng đã đem ra, Phàn Thiếu Bạch tự nhiên không tiện nói thêm cái gì. Nói:

- Ngươi chờ ta một lát đã.

- Xin cứ tự nhiên.

- Xin lỗi không tiếp được.

Phàn Thiếu Bạch nói xong liền đi ra ngoài, qua một hồi lâu, y đi đến, nói:

- Ta hiện tại tối đa cũng chỉ có thể xuất ra năm vạn quan tiền.

- Đa tạ.

- Lý Kỳ, có phải xảy ra đại sự gì hay không?

Lý Kỳ cười nói:

- Không có đại sự gì, chính là một ít việc riêng thôi, nhưng ta hy vọng có thể giữ bí mật việc này, liền ngay cả Cao Nha Nội bọn họ cũng không thể nói cho.

Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói:

- Điều này ta đương nhiên biết. Tiền thì đến lúc đó ta sẽ phái người đưa qua.

Lý Kỳ đứng lên nói:

- Đa tạ.

Sau khi từ Phàn Lâu đi ra, Mã Kiều hỏi:

- Bộ Soái, kế tiếp đi nơi nào?

Lý Kỳ nói:

- Chu gia. Thu hoạch vụ thu sắp đến rồi, thu hoạch vụ thu năm nay hơn xa năm trước, thương lái lương thực này nhất định sẽ lại thả ra một ít lương thực, đúng là thời cơ thu mua lương thực tốt nhất, ta không thể để cho cơ hội này mất trắng từ trong tay của ta. Đi thôi.

Hắn nói xong liền lên xe ngựa, bởi vì vài ngày gần đây, hắn hối hả ngược xuôi, thật sự là quá mệt mỏi, vì bảo tồn thể lực, hắn không thể không dùng xe ngựa thay đi bộ, để bảo tồn thể lực.

Mã Kiều vội vàng đánh xe ngựa được một đoạn đường, bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, phía trước vang lên một thanh âm non nớt,

- Xin hỏi vị này chính là Mã Kiều Mã thúc thúc sao?

Lý Kỳ vén rèm xe lên nhìn ra, chỉ thấy một tiểu cô nương chặn đường đi.

Mã Kiều chất phác gật đầu.

Tiểu cô nương kia khẩn trương tiến lên đây, đem một cuộn giấy đưa cho Mã Kiều, nói:

- Đây là có người bảo ta giao cho ngươi.

Mã Kiều lòng tràn đầy tò mò tiếp nhận cuộn giấy, đang muốn hỏi tiểu cô nương kia là người nào bảo nàng đưa, nhưng tiểu cô nương kia sau khi giao cuộn giấy cho y, liền nhảy chân sáo đi mất.

Mã Kiều sửng sốt, lại nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói:

- Mở ra xem xem.

Mã Kiều mở cuộn giấy ra, chỉ thấy mặt trên viết một câu --- hôm nay giờ Dậu canh ba, chợ đêm Châu Kiều, gặp tại cửa hàng đồ sấy Kiều gia.

Không có tên người, không có nguyên nhân, cứ một câu vô cùng đơn giản như vậy, nhưng Mã Kiều đọc thấy hoảng sợ không ngừng, cả kinh nói:

- Đây--- đây không phải là ---?

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Là thứ gì?

Mã Kiều nói:

- Bộ Soái, ngươi còn nhớ được ngày trước khi ngươi bị ám sát, từng có người mật báo cho ta chứ.

Lý Kỳ vừa nhấc hai hàng lông mày, nói:

- Tất nhiên nhớ rõ, nếu không có người nọ, ta chỉ sợ sớm thành vong hồn dưới đao. Đáng tiếc, lúc ấy không có tra ra là người phương nào gây nên? Ngươi hỏi cái này làm chi?

Mã Kiều nói:

- Bởi vì … vì bút tích này và bút tích trên tờ giấy lúc trước kia giống nhau như đúc!

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh sợ kêu một tiếng, nói:

- Ngươi có thể nhớ lộn hay không.

Mã Kiều tức giận nói:

- Ta còn chưa nến nỗi ngay cả cái này cũng nhìn lầm, bởi vì đêm đó việc xảy ra đột nhiên, hơn nữa suýt nữa vứt bỏ tính mạng, cho nên, ký ức của ta đối với chữ viết trên tờ giấy kia vẫn còn nguyên vẹn.

Cách nhiều ngày, vị người thần bí kia lại hiện thân, hơn nữa còn vào thời điểm mấu chốt này, điều này làm cho Lý Kỳ suy nghĩ rất loạn, phải biết rằng, hiện giờ bất kỳ một cái nho nhỏ bất ngờ nào, cũng đều có thể khiến tất cả kế hoạch của hắn thất bại.

Mã Kiều nói:

- Bộ Soái, chúng ta có đi hay không?

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói:

- Người nọ ở mặt ngoài nói là đưa cho ngươi, kỳ thật chính là có ý cho ngươi phát giác bút tích của y, kì thực cũng là mời ta tiến đến. Đi. Vì sao không đi, nếu y đã cứu ta, nói vậy chắc có lẽ không hại ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.