- Bọn chó này đã xong chưa a! Nếu để cho ta biết tên khốn kiếp nào ở phía sau giở trò quỷ, lão tử nhất định sẽ thưởng cho gã mấy cân Chiến Thanh Kiều.
Lý Kỳ bị chiến thuật quấy rối của Hoàn Nhan Hi Doãn biến thành thần hồn điên đảo, chết đi sống lại, nhịn không được chửi ẩm lên, nhưng khổ nỗi không có cách nào, loại chiến thuật quấy rối này là thủ đoạn thường dùng của quân Kim, kiểu như, ngựa của chúng ta chạy nhanh, ngươi có giỏi thì đến đây mà cắn ta này.
Ở phương diện này quân Tống bị thiệt thòi không ít, mà là hiện giờ đội quân này được trang bị hoàn mỹ, hơn nữa đánh thắng trận không ít, điều này cũng khiến cho Hoàn Nhan Hi Doãn có điều kiêng kị, không dám quá phận đi quấy rối, trước kia có rất nhiều đội của triều Tống trực tiếp bị quấy rối chết.
Đúng lúc này, không trung lại nổi cơn mưa, điều này làm cho Lý Kỳ càng thêm buồn bực.
- Báo ---! Khởi bẩm bộ soái, đám quân Kim kia đột nhiên thối lui về phía Tây Bắc.
Lý Kỳ tưởng rằng sách lược của Chủng Sư Đạo đã thành công, không khỏi thởi phảo một hơi, nói: - Thật sự là cảm ơn trời đất nha!
Chủng Sư Đạo lại trầm mi không nói gì, trải qua việc bị quân Kim quấy rối khiến tốc độ của bọn họ bị chậm lại, nhưng cũng không tạo ra được hiệu quả rất lý tưởng, quân địch cứ thế rút lui khiến trong lòng lão có chút nghi hoặc, vì thế lại phái ra không ít thám báo đi tìm hiểu thông tin bốn phía, sau khi xác định không gặp phải nguy hiểm thì lại tiếp tục hành quân với tốc độ lớn nhất.
Không có quân Kim quấy rối, tướng sĩ quân Tống cũng không có nhiều băn khoăn, bắt đầu liều mạng đuổi đến Vân Châu
Không đến ba ngày, đại quân đã đi tới một huyện biên cảnh nằm ở giao giới giữa Ứng Châu và Vân Châu, tên là huyện Hồn Nguyên.
Bởi vì nơi này khởi nguyên từ một con sông có tên là Hồn Hà, vì vậy nên gọi là huyện Hồn Nguyên. Tại thời kỳ thống trị của nước Liêu, huyện Hồn Nguyên này lệ thuộc Ứng Châu, sau lại bị nước Kim đánh hạ được, nhưng tại thời điểm đàm phán cùng triều Tống cũng không đem huyện Hồn Nguyên này đưa cho triều Tống, mà quân đội của Chủng Sư Trung cũng không đánh được đến nới đây
Nguyên nhân chính là huyện Hồn Nguyên cách phủ Đại Đồng Vân Châu tương đối gần, từ xưa đến nay, nơi này chính là vùng binh gia giao tranh.
Huyện Hồn Nguyên này có địa thế phi thường hiểm yếu, có thể nói là đạo phòng tuyến trọng yếu thứ nhất ở phía đông nam Vân Châu, Hồn Hà mặc dù chỉ là một nhánh sông, nhưng cũng con sông không nhỏ, hơn nữa nơi này có một tòa núi rất cao, tên là Quách Sơn, ngọn núi này ở hậu thế còn có một cái tên đẹp là "Tuyệt tắc danh sơn!".
Đó là vùng núi có khí thế hào hùng, nhấp nhô uốn lượn, vắt ngang, chồng lên nhau từ đông đến tây kéo dài cả trăm dặm. Tổng cộng có một trăm linh tám đỉnh.
Vừa có sông, vừa có núi, địa thế hiểm yếu như vậy, nhất định là vùng yếu địa chiến lược.
Nước Kim chắc chắn sẽ không nguyện ý tặng cho Đại Tống rồi!
Lý Kỳ nghe nói địa thế hiểm yếu như vậy, nghĩ rằng quân Kim chắc chắn ở chỗ này bố trí phòng vệ, đã nghĩ đi vòng qua huyện Hồn Nguyên này.
Nhưng Chủng Sư Đạo lại không tán thành. Nguyên nhân chính là huyện Hồn Nguyên đều giáp với Ứng Châu, Sóc Châu, Đại Châu, nếu như ngươi không công chiếm nơi này, như vậy ngươi sẽ rất khó giữ liên lạc với Chiết Gia Quân, Chủng Gia Quân, quân lương vận từ Tây Bắc cũng có thể bị quân Kim cắt đứt bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, quân Kim am hiểu nhất chính là tác chiến ở bình nguyên, chúng ta lại đều âm hiểu về sơn địa chiến, thủy chiến, mặc dù quân Kim có bố trí canh phòng, cũng không có nghĩa là không đánh chiếm được.
Tóm lại, muốn cướp được Vân Châu, nhật định phải gặm khối xương cứng này.
Chủng Sư Đạo nói có lý, có chứng cứ, Lý Kỳ đương nhiên không phản bác được gì, đừng nhìn hắn đánh thắng trận vài lần, nhưng hắn vẫn là một đầu bếp, về mặt chiến lược thì hắn có thể căn cứ theo nhu cầu của phương diện chính trị, quyết định hướng đi của phương châm chiến lược. Nhưng trên phương diện chiến thuật thì tốt nhất là theo ý kiến của Chủng Sư Đạo.
Sở dĩ lúc trước Lý Kỳ muốn đi vòng qua huyện Hồn Nguyên, nguyên nhân căn bản là do hắn e dè đến thế cục ở kinh thành, hơn mười vạn người này tốt nhất không nên có bất kỳ sơ xuất nào.
Bởi vì mưa vẫn rơi không ngừng, quân lính lại phải hành quân cả ngày lẫn đêm cũng cảm thấy mệt mỏi, vì thế Lý Kỳ đã quyết định luôn ở trong này nghỉ ngơi một ngày, thuận tiện phái người tìm hiểu huyện Hồn Nguyên, xem quân Kim bố trí bao nhiêu binh mã phòng vệ nơi này.
Việc thăm dò này không làm thì thôi, tìm rồi thì mới hoảng sợ, đừng nói quân Kim, chỉ sợ ngay cả một người cũng không có.
Điều này khiến Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo đều chấn động, cho dù là Hoàn Nhan Tông Hàn sợ đánh không thắng được chúng ta, thì cũng phải trông giữ nơi này chứ, việc này còn có thể cho bọn chúng tranh thủ không ít thời gian nữa.
Lý Kỳ phi thường cẩn thận, lại phái ra một ngàn người đi tìm hiểu, nhưng tin tức tìm hiểu về cũng giống nhau, trong cảnh nội của huyện Hồn Nguyên không có một bóng người.
Điều này khiến cho Chủng Sư Đạo và Lý Kỳ hoàn toàn mê man, nhưng nếu ngươi đã không trông giữ, thì Lý Kỳ cũng không phải kẻ khách khí, sau khi xác minh được chung quanh, trước sau đều an toàn thì lập tức tiến vào chiếm giữ huyện Hồn Nguyên.
Bọn Lý Kỳ trực tiếp chuyển vào phủ nha của huyện Hồn Nguyên.
Chủng Sư Đạo lại lệnh cho binh lính bảo vệ các tuyến đường trọng yếu, dễ dàng có thể chiếm được huyện Hồn Nguyên như này đúng là một niềm vui mừng bất ngờ!
Nhưng điều này cũng khiến cho mọi người không hiều ra sao cả.
Lấy tài năng của Hoàn Nhan Tông Hàn, làm sao có thể buông tha cho vùng yếu địa chiến lược này được.
Trong phủ nha.
Các tướng sĩ liên quan nghỉ ngơi qua loa một hồi liền đi tới đại đường, thương lượng xem bước tiếp theo nên làm gì.
Lý Kỳ hỏi: - Chủng Công, sao đám quân Kim này lại buông tha cho huyện Hồn Nguyên này vậy?
Chủng Sư Đạo lắc đầu, nói: - Việc này lão phu cũng không rõ lắm, theo lão phu được biết, đối với chỗ đóng quân ở phủ Đại Đồng của đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn mà nói, huyện Hồn Nguyên này chính là đạo phòng tuyến thứ nhất ở phía đông nam, hẳn là phải có trọng binh gác ở đây mới đúng.
Lý Kỳ hỏi: - Có phải hay không do viện quân của bọn chúng đã đến rồi?
Chủng Sư Đạo nói: - Nếu đến, thì bọn chúng càng không có lý do gì mà buông tha cho huyện Hồn Nguyên được.
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật đầu, cau mày không nói.
Một lát sau, Dương Tái Hưng bỗng nhiên mang một thân đẫm nước mưa tiến vào bẩm báo: - Khởi bẩm Bộ Soái, quân ta ở phụ cận sông Hồn Hà phát hiện một ít bếp nấu.
- Bếp nấu?
Lý Kỳ cau mày hỏi: - Có ý tứ gì?
Dương Tái Hưng nói: - Đám bếp nấu này hình như được xậy dựng cách đây không lâu, hơn nữa số lượng còn không ít, mặt khác, chúng ta còn phát hiện tung tích đóng quân của một số lượng lớn nhân mã ở đây.
- Này ---.
Chủng Sư Đạo nhướn lông mày, nói: - Đã nhiều ngày đều có mưa to, nếu như là dấu vết đã lâu thì hẳn là đã bị cọ trôi rồi, như thế xem ra, lúc trước quân Kim chắc chắn cũng có bố trí phòng vệ, chẳng qua là đã rút khỏi huyện Hồn Nguyên trước khi chúng ta đến, nhưng nguyên nhân gì khiến cho bọn chúng đột nhiên rút lui khỏi đây chứ?