Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1280: Về nhà



Phàm là gió đêm hè đều mang đến sự mát mẻ, thoải mái, nhưng đêm nay đối với Lý Kỳ mà nói lại rét lạnh.

Từ đầu đến cuối, Bạch Thiển Dạ đều không chịu gặp mặt hắn, dù chỉ là nói thêm một câu.

Trước khi hắn quay về, hắn biết hắn sắp gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, vấn đề đầu tiên lại khiến hắn thúc thủ vô sách.

Lý Kỳ đợi trước cửa Bạch phủ rất lâu, thấy cửa lớn không có động tĩnh gì, ngửa mặt thở dài một hơi, cưỡi ngựa rời đi.

Trước khi Triệu Giai đăng cơ, Lý Kỳ bảo Ngưu Cao giấu bọn Quý Hồng Nô ở Quái Vị Hiên, nhưng sau khi Triệu Giai đăng cơ, Lý Kỳ trở thành một nhân vật vô cùng quan trọng. Tuy hắn không ở đây, nhưng quan hệ giữa hắn và cả chính quyền Đông Kinh trở nên tinh tế vô cùng, điều này dẫn đến việc trước khi Lý Kỳ trở về, Quý Hồng Nô các nàng chắc chắn không thể trở về Bạch phủ, thậm chí cả Tần phủ bọn bọ cũng ngại không đi được, chỉ sợ mang đến phiền phức không cần thiết cho Vương gia, chỉ có thể ở lại trang viên ở ngoại ô của Lý Kỳ.

- Tửu quỷTửu quỷ!

- Khòkhòkhòkhò!

Khi Lý Kỳ đến trước cửa trang viên thì sắp canh bốn rồi, hắn vốn bảo Tửu quỷ đi gõ cửa, ngờ đâu đáp lại hắn chỉ có từng đợt tiếng ngày, quay đầu nhìn chỉ thấy Tửu quỷ đang ngủ say trên lưng ngựa.

Không thể không nói, Tửu quỷ này thật sự lợi hại. Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng, chí ít cũng cần phải cố định, nhưng lão lại có thể ngủ trên lưng ngựa đang đi đường.

Lẽ nào lão lại dùng tiếng ngáy để thúc ngựa đi đường? Tuy Lý Kỳ có chút tò mò, nhưng cũng không quấy rầy lão, bảo một hộ vệ tiến lên gõ cửa.

Cộc cộc cộc!

Cộc cộc cộc!

Gõ cửa hồi lâu, bên trong có tiếng người hô:

- Là ai gõ cửa.

Giọng nói hết sức cẩn thận.

Lý Kỳ nghe ra là tiếng của Trần A Nam, nói: - Là ta.

Bên trong yên lặng một lát, sau đó cửa chính đột nhiên mở ra, Trần A Nam từ trong vọt ra, nhìn Lý Kỳ vui mừng nói: - Lý đại ca, huynhhuynh trở về rồi?

- Chẳng phải ngươi đang nói nhảm sao, lẽ nào quỷ đang đứng ở đây sao.

Lý Kỳ cười mắng y một câu, xuống khỏi ngựa, hỏi:

- A Nam, mọi việc trong nhà tốt chứ?

Trần A Nam kích động gật mạnh đầu, nói: - Xin Lý đại ca yên tâm, Hồng nương tử các nàng đều tốt, chỉ là mỗi ngày đều nhớ đến đại ca.

- Rất tốt! Mấy ngày ngay vất vả cho ngươi rồi. Lý Kỳ thấy y đứng trước cửa, vậy thì không cần hỏi cũng hiểu rồi, vỗ bờ vai y, nói: - Đi thôi, vào trước rồi nóiÀ, đừng đánh thức Tửu quỷ dậy, dắt thẳng đến chuồng đi, thuận tiện đặt một vò rượu ngon bên cạnh.

Hắn ngăn cản hộ vệ vốn đang định đánh thức Tửu quỷ dậy.

- Tuân mệnh.

Lúc này, Tửu quỷ đột nhiên mơ hồ không rõ, nửa thức nửa mê nói: - Cám ơn.

- Không cần, ta nghĩ cho con lừa bình tĩnh thôi.

- A Nam

- Đại ca về rồi, đại ca về rồi.

Vừa mới vào cửa, Lý Kỳ đang chuẩn bị bảo Trần A Nam nhỏ tiếng một chút, đừng quầy nhiễu những người khác, nào biết Trần A Nam hưng phấn căn bản không kiêng dè những thứ này, vừa vào cửa liền cao giọng hét lên, chỉ hận trong tay không có chiêng trống nha!

Lý Kỳ hết chỗ nói nổi.

Trang viên của hắn rất lớn, nhưng hạ nhân cũng không ít. Mấy tiếng hô kích động của Trần A Nam lập tức dẫn đến hiệu ứng Domino, đứng trước cửa nhìn qua thật giống như mỗi gian phòng đều thắp lên một đốm lửa, truyền thẳng đến hậu viện.

Rất nhanh, trang viên vốn dĩ tối đen liền trở nên sáng rực.

- A Nam, ngươi nói ai đến hả?

Khi đang nói chỉ thấy một người phụ nữ vửa khoác áo ngoài, vừa bước nhanh ra ngoài.

Người này chính là Trần đại nương. Bà vốn dĩ là do Lý Kỳ thu nhận, bây giờ đương nhiên là đi cùng với cả nhà Lý Kỳ.

- Đại nương, gần đây sức khỏe tốt chứ?

Lý Kỳ nhìn thấy từng gương mặt thân quen một, trong lòng cũng tốt hơn so với vừa rồi.

Trần đại nương dường như vừa mới ngủ dậy, nghe thấy giọng nói của Lý Kỳ, hình như không dám tin, day day mắt của mình, xác định mình không nhìn lầm, lập tức kinh hô:

- Đại nhân, ngài trở về rồi nha!

- Sao thế? Chê về sớm sao!

- Không có, không có, lão thân ngày ngóng đêm trông đều mong đại nhân sớm ngày khải hoàn trở về nha.

Lý Kỳ thấy gương mặt kinh sợ của Trần đại nương, bật cười ha ha, đang định mở miệng, chợt nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc: - Đại ca trở về rồi sao, đại ca bây giờ đang ở đâu?

Chỉ thấy một thân ảnh bé nhỏ yếu ớt vội vàng đi ra từ hậu viện.

- Hồng Nô!

Lý Kỳ kích động bước nhanh tới.

Quý Hồng Nô xoay mạnh đầu qua, ngây ngốc nhìn gương mặt như quỷ hồn bị dắt đi kia, tuy có chút "bẩn" nhưng đối với Quý Hồng Nô mà nói, có thể nhìn thấy được đã thỏa mãn vô cùng rồi.

- Đại ca!

Quý Hồng Nô kinh sợ bật khóc, vùi đầu vào ngực Lý Kỳ, oa oa khóc lớn.

Tuy từ miệng Phong Nghi Nô mà nàng biết được Lý Kỳ bây giờ bình yên vô sự, nhưng mấy ngày nay đối với nàng mà nói, quả thực chính là như sống trong ác mộng, sự sợ hãi đó cho tới nay vẫn chưa tiêu tán. Mà nàng lại biết Lý Kỳ phải dẫn binh xuất chinh, trong lòng lo lắng vô cùng, nàng cần phải trút ra, trút ra sự sợ hãi và nhớ nhung trong lòng.

Bởi vì sự lạnh lùng, phẫn nộ trước đó của Bạch Thiển Dạ khiến Lý Kỳ càng thêm áy náy với các vị thê tử của mình, ôm chặt lấy Quý Hồng Nô, an ủi nói: - Đừng sợ, đừng sợ, chẳng phải đại ca đã bình an đứng ở đây rồi sao. Là đại ca có lỗi với muội, nhưng tất cả đều qua rồi, tất cả đều đã tốt rồi.

Quý Hồng Nô rất muốn nói với Lý Kỳ, cho tới bây giờ nàng vốn không trách hắn, nhưng nàng càng muốn khóc hơn nữa, bật khóc cho thoải mái.

- Phu quân!

Chốc lát sau, từ phía sau lại có một nữ tử mỹ mạo như thiên tiên và một thiếu phụ tuổi thanh xuân, hai người này đương nhiên là Da Luật Cốt Dục và Phong Nghi Nô.

Khóe miệng hai người mỉm cười nhìn Lý Kỳ, nước mắt rưng rưng, lát sau liền chảy ra, nhưng các nàng hoàn toàn không khóc to giống như Quý Hồng Nô, chỉ lặng lẽ rơi giọt nước mắt hạnh phúc, bầu trời của các nàng cuối cùng cũng đã quay về rồi.

Lý Kỳ nhìn hai người các nàng, bất giác lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Sau khi Quý Hồng Nô biết hai nữ tử đến thì nàng vốn thiện lương không thể tiếp tục chiếm lấy Lý Kỳ, rút ra khỏi ngực Lý Kỳ, lau nước mắt, trên mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: - Đại ca, ngại quá, làm ướt y phục của huynh rồi.

- Ướt rất tốt, ướt rất tốt!

Lý Kỳ cười ha ha, trước tiên ôm lấy Phong Nghi Nô, nhỏ giọng nói bên tai nàng: - Xin lỗi, đã làm muội lo lắng.

Phong Nghi Nô khẽ tựa đầu lên vai Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Lo lắng cho huynh là hạnh phúc của muội.

Một câu vô cùng đơn giản đã khiến vành mắt Lý Kỳ lại ươn ướt. Nữ nhân này thật sự càng ngày càng biết nói chuyện, mỗi một câu đều làm trái tim ấm áp hơn, sớm muộn gì cũng có ngày ra bị nó bắt làm tù binh mất.

Lo lắng đôi khi cũng là một loại hạnh phúc, nếu không có nóng ruột nóng gan thì chẳng phải là người cô độc hay sao.

Dựa vào Phong Nghi Nô một hồi, Lý Kỳ lại đến trước mặt Da Luật Cốt Dục, hung hăn ôm lấy nàng, nói: - Nhớ kỹ, sau này đừng ngốc như vậy nữa, cho dù ta có ở đây hay không, muội cũng phải sống cho thật tốt.

Hắn nói như vậy là chỉ chuyện lần trước hắn giả chết, Da Luật Cốt Dục không ngủ không nghỉ đi tìm hắn, cho đến khi bất tỉnh.

Hai tay Da Luật Cốt Dục nhẹ nhàng đặt lên lưng Lý Kỳ, không nói lời nào, bởi vì món đồ này không phải là thứ nàng có thể khống chế được. Nữ nhân vĩnh viễn là động vật cảm tính, nàng đương nhiên không hi vọng trải qua thêm lần nữa, nhưng nếu có thêm một lần, lựa chọn của nàng chắc chắn vẫn giống vậy.

Bởi vì, đáp án đã được định sẵn rồi.

Đang lúc không khí vô cùng ấm áp, một thanh âm cực kỳ không nhẫn nại đã phá vỡ bầu không khí ấm áp này: - Ai nha, ai nha, huynh nói này sư muội, Bộ soái trở về chính là trở về thôi, rất bình thường mà, ngài ấy chắc chắn sẽ trở về, không phải hôm nay, thì chính là ngày mai, có gì mà kỳ lạ đâu, sáng mai nhìn thấy ngài ấy không phải cũng như nhau sao, ngài ấy cũng không phải chỉ ở một đêm rồi đi. Muội nói xem Bộ soái cũng thật là, ban ngày không chịu trở về, lại cứ trở về vào buổi tối, ngài ấy chẳng phải là cố ý sao. Sư ca không ngủ cũng không có vấn đề gì, nhưng sư muội ngày mai còn phải làm việc, phải nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa buổi tối trời lạnh, đừng để ngã bệnh đó.

Những người đứng ở tiền viện nghe thấy mấy câu này, đều rối rít che miệng cười trộm, cho dù là mấy nữ tử Quý Hồng Nô cũng lần lượt nhếch khóe miệng.

Tên ngu xuẩn này vẫn "đơn thuần đáng yêu" như trước nha, chỉ một câu nói như vậy mà sao xuất phát từ miệng y lại vô sỉ như thế chứ.

- Nha! Đều ở đây rồi!

Chỉ thấy Mã Kiều và Lỗ Mỹ Mỹ từ phía sau đi ra, nhìn thấy trên mảnh đất trống ở tiền viện có không ít người đứng đó, lần này thì ngây ngẩn cả người. Bọn họ vốn cho rằng Lý Kỳ lúc này đang ngồi trong phòng khách, nhưng y lại cảm thấy không có gì phải ngại ngùng cả.

Lỗ Mỹ Mỹ hung hăn lườm Mã Kiều, vội vàng tiến lên, hành lễ nói: - Sư phụ, sư phụ về rồi nha! Nàng là một người vô cùng biết ơn, tuy Mã kiều cũng không kém, nhưng suy nghĩ của Mã Kiều không giống như người bình thường.

Lý Kỳ cười gật đầu, ánh mắt lại bay đến chỗ Mã Kiều, cười nói: - Mã Kiều, thật ngại quá, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.

Mã Kiều khoát tay, nói: - Ta thì không sao, chủ yếu là

- Sư ca, huynh còn có lương tâm không? Lỗ Mỹ Mỹ cả giận nói.

Mã Kiều thấy Lỗ Mỹ Mỹ nổi bão, lập lức xìu xuống, cười lấy lòng mấy tiếng, lại rất dối trá mà hỏi Lý Kỳ: - Bộ soái, ngài đi đường có

Chữ "tốt" còn chưa nói xong thì Mã Kiều đột nhiên nhìn chằm chằm mặt Lý Kỳ, tò mò hỏi: - Bộ soái, ngài bị ai đánh à? Sao trên mũi vừa đỏ vừa sưng thế?

Mọi người đồng loạt nhìn mũi Lý Kỳ.

Tên này thật sự hay hỏi những chuyện không nên hỏi mà! Lý Kỳ vội vàng che mũi, ấp úng nói với bọn Quý Hồng Nô: - Viêm mũi, viêm mũi thôi.

Mã Kiều cười ha ha, khoe khoang nói: - Ngài có thể gạt được người khác, nhưng không gạt được ta. Đây rõ ràng là do bị người ta đánh mà, ôi, Bộ soái, lúc trước ngài nên mang ta theo, Tửu quỷ chắc chắn không đáng tin mà.

Lý Kỳ lạnh lùng nói: - Vậy sao? Ngươi còn có mặt mũi nói thế. Lúc trước ta cầu xin ngươi đi cùng với ta, nhưng ngươi sống chết cũng không chịu, còn nói muốn ở lại đây bảo vệ sư muội ngươi, thật buồn cười mà.

Lỗ Mỹ Mỹ giận dữ trừng Mã Kiều, nói: - Sư ca, huynh gạt muội.

Mã Kiều hoảng sợ, vội nói: - Sư muội, huynhsao huynh lại gạt muội. Bộ soái đang chơi xấu huynh nha! Nói rồi y lại giận dữ nói với Lý Kỳ: - Bộ soái, lúc trước rõ ràng là ngài bảo ta ở lại đâu bảo vệ bọn Phong nương tử, ngài không thể mở to mắt nói dối nha!

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên ý cười, nói: - Vậy sao? Ta không nhớ.

- Chuyện lớn như vậy, không ngờ ngài lại không nhớ. Mã Kiều rít lên.

Lý Kỳ không thể nói gì nói: - Đây mà cũng coi là chuyện lớn?

Mã Kiều bật thốt lên: - Lẽ nào bảo vệ bọn Phong nương tử không phải là chuyện lớn?

Lý Kỳ bị câu này làm cho nghẹn họng chết khiếp. Sặc! Tên này trở nên thông minh từ bao giờ vậy, thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo mà. Hiển nhiên hắn đã quên mất đây là những gì hắn nói với Mã Kiều. Hắn thậm chí còn nói bảo hộ bọn Phong Nghi Nô còn quan trọng hơn cả chinh chiến giết quân Kim. Người đơn thuần như Mã Kiều dĩ nhiên tin là thật, vội bật cười ha ha nói: - Mã Kiều, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Vừa rồi thử ngươi có thể thấy được, ngươi không hổ là người mà ta tin tưởng nhất, làm rất tốt, làm vô cùng tốt.

- Thử?

Mã Kiều tức giận nói: - Ta mặc kệ ngài có phải thử hay không, nhưng ngài phải giải thích rõ ràng với sư muội, ta trước nay chưa từng lừa gạt sư muội ta.

Hắc! Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước sao. Lý Kỳ hận không thể đánh một chưởng chết tên này, nhưng vấn đề là không đánh thắng nha.

Đối mặt với Mã Kiều luôn luôn tận dụng triệt để mọi thứ biểu lộ tình yêu đối với mình, Lỗ Mỹ Mỹ đổ mồ hôi đầm đìa, trầm giọng nói: - Sư ca, đừng nói nữa.

- Sư muội, muội thật sự phải tin huynh nha!

- Câm miệng.

- À.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.