Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1310-2: Thẻ xanh đầu tiên ra đời (2)



Bởi vì lúc đó Lý Cương không làm gì cả, hơn nữa ở bên cạnh Triệu Hoàn quá ngắn, đã bị người ta quên mất từ lâu. Lý Kỳ cũng không đề cập với Triệu Giai. Triệu Giai cũng không hiểu về Lý Cương, nhưng nghe nói người này dám ra tay đánh sứ thần nước Kim, trong lòng vô cùng tò mò, thế là nói: - Đã là người mà Tần Thiếu tể khanh đích thân tiến cử thì tin rằng nhất định có chỗ hơn người. Trẫm cũng muốn nhìn thấy người này, còn chuyện y có thể đảm nhiệm chức Thượng thư Hình Bộ hay không thì đợi sau khi trẫm gặp mặt y rồi hãy định đoạt.

- Hoàng thượng thánh minh.

Triệu Giai nhìn canh giờ, thấy không bao lâu thì tới chính ngọ, nên nói: - Từ khi Trẫm kế vị tới nay, buổi tảo triều hôm nay là điều trẫm hi vọng nhìn thấy nhất. Trẫm hi vọng có thể tiếp thu ý kiến mọi người, lắng nghe ý kiến nhiều hơn, không mong có công, nhưng thái độ không cầu tiến thì tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Các khanh cũng phải nói lời can gián nhiều hơn nữa.

- Vi thần tuân mệnh.

- Chư vị còn gì thượng tấu, nếu không thì bãi triều.

- Vi thần cung tiễn Hoàng thượng.

Đợi khi Lý Kỳ ngẩng đầu lên thì lập tức đưa mắt nhìn ra sau, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ đã đến cửa đại điện rồi, hơi hé miệng ra, nhưng cuối cùng cũng không gọi lại, khe khẽ thở dài một hơi.

Lúc này, Trịnh Dật đột nhiên đi qua, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa, nói với Lý Kỳ: - Cha con cùng làm thần tử trong triều, huynh đệ cùng làm thần tử trong triều thì ta nhìn mãi thành quen rồi. Nhưng phu thê cùng làm thần tử trong triều thì từ xưa tới nay chưa từng có, tương lai tin rằng sẽ trở thành giai thoại truyền lưu thiên cổ. Không biết Xu Mật Sứ có cảm giác gì?

Lý Kỳ nói đúng sự thật: - Đau khổ nhưng vui vẻ.

Trịnh Dật sửng sốt, cười ha ha, chợt nhỏ giọng nói: - Các ngươi vẫn chưa hòa hảo như lúc đầu sao?

Lý Kỳ lắc đầu.

Trịnh Dật thở dài, nói: - Thật ra ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng về mặt này ta không bằng ngươi, thật sự lực bất tòng tâm.

Lý Kỳ đột nhiên cười ha ha nói: - Ngươi có thể nha.

- Sao ngươi nói vậy?

Trịnh Dật cảnh giác nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói: - Rất đơn giản, có câu hóa bi phẫn thành sức ăn. Nếu ngươi có thể mời ta đến Túy Tiên Cư ăn một bữa thì ta nhất định sẽ vô cùng vui mừng.

- Lại mời? Trịnh Dật kinh ngạc nói.

Lý Kỳ chậc một tiếng, nói: - Cái gì mà lại mời chứ, mỗi ngày đều phải ăn cơm nha. Lát nữa ta gọi thêm vài người cùng đi, người nhiều thì ăn cơm náo nhiệt hơn mà, có lẽ có thể giúp ta nhanh chóng quên đi bi thương.

- Là người nhiều thì ngươi kiếm càng nhiều thì có. Nếu đổi lại là đến Phàn Lâu thì ngươi còn nói như vậy không?

- Đương nhiên sẽ không, có lẽ sẽ còn gây khó dễ cho y nữa.

Trịnh Dật bất đắc dĩ lắc đầu, y đường đường là quân tử, gặp được tên lừa gạt như Lý Kỳ thật đúng là gánh đủ mà.

Nhưng hai người vừa mới tới ngoài điện thì một tiểu thái giám đột nhiên đuổi theo, khẽ thở dốc nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ xin dừng bước.

- Chuyện gì?

- Hoàng thượng cảm thấy một người ăn cơm rất nhàm chán, nên bảo tiểu nhân mời Xu Mật Sứ đến cùng người dùng bữa.

Trịnh Dật vừa nghe thì lập tức vui mừng, lần này đúng là ông trời mở mắt mà.

- Không phải chứ, ăn cơm cũng muốn người ta ăn cùng? Ặcngươi sẽ không nói ra chứ?

- Tiểu nhân không nghe thấy gì cả.

- Nhìn ra được.

Lý Kỳ quay đầu lại nói với Trịnh Dật: - Được rồi, bây giờ ngươi vui vẻ rồi, hôm nay ta tạm tha cho ngươi, lần sau mời tiếp.

Trịnh Dật cười nói: - Lần sau lại nói đi. Nói xong thì vội chuồn đi.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, đi theo tiểu thái giám kia đến điện Cảnh Phúc.

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

- Khanh đến rồi à, mau ngồi xuống đi.

Lý Kỳ đi đến, ngồi đối diện Triệu Giai, nhìn "cao lương mỹ vị" trên bàn, cả kinh than: - Oa! Cơm trưa thật phong phú nha!

Triệu Giai tức giận nói: - Khanh có thể bớt chế nhạo ta vài câu không.

Lý Kỳ nói:

- Không không không, câu này tuyệt đối xuất phát từ tận đáy lòng của thần. Bữa này có thể nói là sự phối hợp tiêu chuẩn từ hai món một canh nha, cũng có thể nói là sự phối hợp dinh dưỡng của một mặn hai chay, hoặc là mỗi người một phần, thật sự rất vệ sinh, rất hợp ý đó. Trong lòng lại thầm mắng, chơi trò gì vậy, ngươi lấy những thứ này chiêu đãi Xu Mật Sứ ta. Ngươi ăn không hết thì gọi ta đến chia sẻ sao, thật đáng ghét mà, còn hại Túy Tiên Cư ta mất trắng một phần thu nhập nữa.

Chỉ thấy trước mặt Lý Kỳ có ba món ăn, một món canh rong biển, một món rau xanh, món mặn duy nhất là thịt khô, không phải thịt tươi, thực quá đơn giản, đơn giản đến mức một món hai phần.

Triệu Giai dở khóc dở cười nói: - Vậy sao? Ta còn lo lắng khanh sẽ chê cơm rau dưa của ta chứ.

Ta con mẹ nó thực sự chê đó! Ngươi là tên keo kiệt, chắc không phải cố ý khóc than nghèo trước mặt ta chứ? Lý Kỳ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười ha ha nói: - Sao có thể, thần ăn những món này mà lớn lên đó, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng thấy thân thiết rồi.

Ánh mắt Triệu Giai hơi cười nhìn Lý Kỳ, hiểu rõ nhưng vờ hồ đồ nói: - Nếu là như vậy thì tốt quá, mau ăn đi.

Đến cũng đến rồi, không ăn thì ngu quá, tốt xấu gì cũng là cơm miễn phí mà, không đói là được rồi. Lý Kỳ ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Triệu Giai ăn hai miếng, hình như tiện miệng hỏi: - Hôm nay thượng triều hình như khanh đặc biệt ít nói à?

Biết ngay ngươi muốn hỏi cái này mà, ta đây khiêm tốn được không. Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc nói: - Nếu thần nhớ không lầm, thì hôm nay thần hẳn là nói không ít đi?

Triệu Giai hừ nhẹ một tiếng nói: - Tự ngươi nói xem?

Lý Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: - Hình như ngoài trừ bốn người Hoàng thượng, Tần Cối, Thất nương, Trịnh Dật thì những gì thần nói là nhiều nhất đó.

Triệu Giai xem thường nói: - Khanh bớt diễn trò với trẫm đi. Lúc trước khi phụ hoàng tại vị, phàm là nói đến chuyện cải cách, khanh đều thao thao bất tuyệt, dường như chỉ có một mình khanh nói vậy. Nhưng hôm nay nếu trẫm không chủ động tìm khanh, thì e rằng khanh còn chẳng thèm hé miệng.

Xem mấy câu của ngươi kìa, chí ít ta cũng sẽ nói mấy câu Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng thượng thánh minh gì đó, sao có thể không thèm hé miệng chứ. Lý Kỳ ha ha nói: - Bây giờ khác với lúc trước. Lúc trước một mình thần tinh thông luật mới, dĩ nhiên là thần nói. Bây giờ lại khác, Tần Cối, Thất nương thì không cần nói, e rằng Trần Đông, Trịnh Dật cũng hiểu rõ luật mới, thì thần bớt nói lại cũng hợp tình hợp lý thôi, hơn nữa nhìn từ tỉ lệ số người trong đại điện, thần tuyệt đối có thể xem là người nói nhiều nha.

Tỉ lệ số người? Ngươi thật sự dám nói vậy à! Triệu Giai hừ nói: - Ta thấy có người nói thay cho khanh rồi.

Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Hoàng thượng lẽ nào ám chỉ những gì mà Thất nương nói là do thần dạy?

Triệu Giai gật đầu nói: - Chẳng lẽ không phải?

Lý Kỳ thở dài: - Thần cũng hi vọng vậy, vấn đều là thần hồi kinh bấy lâu, hôm nay mới coi như là chân chính gặp mặt nàng ấy.

Triệu Giai thấy vẻ u sầu của hắn, hỏi: - Lẽ nào khanh vẫn chưa làm hòa với Thất nương?

Y không hiểu nội tình, cho rằng Bạch Thiển Dạ làm Kinh tế sử, thì hai người bọn họ đương nhiên đã làm hòa rồi.

Trong lòng Lý Kỳ hiểu rõ, lắc đầu nói: - Công là công, tư là tư. Thần sẽ không đặt việc công vào việc tư, thần vẫn phân chia rất rõ ràng.

Triệu Giai tức giận nói: - Khanh phân chia rõ ràng? Vậy khanh tiến cử Thất nương làm Kinh tế sử thì giải thích thế nào đây?

Lý Kỳ cứng đờ mặt, nói: - Việc nàythần nghĩ tảo triều hôm nay đã chứng minh rõ điểm này rồi chứ.

Triệu Giai cười nói:

- Coi như khanh nói đúng, tấu chương đó của Bạch nương tử đích thực khiến ta nhìn với cặp mắt khác, cũng vô cùng mong chờ, có điều, đó thực sự không phải khanh dạy chứ.

- Thật sự. Thần không dám khi quân đâu, đây là muốn mạng người nha.

- Khanh khi quân còn ít à? Nếu thật sự như khanh nói, thì chí ít khanh cũng chết mấy trăm lần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.