Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1323-1: Ba bước của kế hoạch (1)



Lưu Vân Hi giống người sư phụ Quái Cửu Lang của nàng, có đôi khi ngươi sẽ cảm thấy nàng là một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm mại, một nữ nhân giàu có lòng cảm thông, nàng có thể không ràng buộc đi cứu một người nào đó, thậm chí còn cho đi, nhưng có chút thời điểm, ngươi lại có cảm giác nàng là một nữ nhân vô cùng cay nghiệt, ngươi nếu muốn có mạng sống thì nhất định gặp phải loại lựa chọn gian nan này, dùng tiền để đổi mạng, không có bất kỳ con đường nào để thương lượng, cũng không thể nhờ vào giao tình mà thoát được.

Hôm nay Lý Kỳ xem như thấy được một mặt này của Lưu Vân Hi, nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tia ý niệm may mắn, hắn nghĩ đến Lưu Vân Hi hẳn là có mục đích khác, hoặc là cố ý chỉnh hắn, nội dung của vở kịch nhất định sẽ quanh co, trên ti vi đều diễn như vậy mà.

Nhưng đáng tiếc là, trong ti vi thường diễn vô cùng cẩu huyết, còn Lưu Vân Hi lại là một người phi thường đơn thuần, hơn nữa từ trước tới giờ nàng ta cũng chưa bao giờ lấy việc cứu người ra nói giỡn, tiền thuốc men cũng là một phần của việc chữa bệnh, nhưng đã nói muốn cho ngươi táng gia bại sản thì nhất định phải cho ngươi táng gia bại sản đấy, lăn lộn trên giang hồ là phải nói nghĩa khí.

Sau khi Bạch phu nhân và Lý Kỳ mời Lưu Vân Hi đến Bạch phủ, Lưu Vân Hi đã ngay lập tức chuẩn đoán bệnh tình cho Bạch Thì Trung. Còn Bạch phu nhân và Lý Kỳ thì kiên nhẫn ở bên ngoài đợi kết quả, dù sao Lưu Vân Hi cũng không phải thần tiên, cũng có khả năng nàng ta sẽ bó tay không có biện pháp.

Nhưng, qua một lúc lâu, cũng không đợi được Lưu Vân Hi đi ra, ngược lại nhìn thấy Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh dẫn hơn năm mươi người chạy tới Bạch phủ, những người đó mỗi người đều cầm bàn tính cùng văn phòng tứ bảo.

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn đám người kia hỏi:

- Này ---- những người này từ nơi nào đến vậy?

Hoắc Nam Hi trả lời trực tiếp, chỉ nói:

- Xu Mật Sứ cũng đừng trách móc, bọn họ chỉ đến để kiểm kê tài sản của Bạch gia thôi, không có ý tứ gì khác cả.

Xem ra nữ nhân này thật đúng là không đơn giản nha, không ngờ có thể lập tức điều động nhiều người như vậy đến đây được, chẳng lẽ là muốn làm tà giáo hay sao? Lý Kỳ nghe vậy âm thầm chậc lưỡi. Nghĩ thầm rằng, xem ra phải đi tìm Tửu quỷ rượu để tâm sự chuyện cũ với lão rồi, Quái Cửu Lang rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể trâu bò như vậy.

Hắn nhưng là một người phi thường cẩn thận, sau này có khả năng hắn còn cần phải nhờ vả đến Lưu Vân Hi, cho nên, hắn cảm thấy bản thân mình tất yếu phải đi làm rõ về thân thế của Lưu Vân Hi.

Bạch phu nhân tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng bà chưa bao giờ nghĩ tới việc quỵt nợ, chỉ cần Lưu Vân Hi có thể cứu mệnh cho Bạch Thì Trung, thì bà cam tâm tình nguyện bỏ ra cả gia tài, bà nói:

- Đây là chuyện của các ngươi, nhưng cần phải xem vị nữ thần y bên trong kia có thể cứu được tính mệnh phu quân của ta không đã.

Hồ Bắc Khánh cười nói:

- Điều ấy là đương nhiên rồi, chúng ta cũng không phải lần đầu làm việc này, chúng ta vẫn hiểu được quy củ mà.

Đồ chó hoang, chuyên gia cơ à! Lý Kỳ chuyển đôi mắt, đột nhiên nhìn một vị đại thúc bốn mươi tuổi đứng trong đó hỏi:

- Ai, vị tiểu ca này, nhìn mặt ngươi trông khá là quen nha!

Tiểu ca? Người nọ đã lâu rồi không nghe được có người gọi mình như vậy rồi. Nhưng vẫn trực tiếp đáp:

- Hổi bẩm đại nhân, tiểu nhân cùng đại nhân chưa từng gặp mặt.

Lý Kỳ hỏi:

- Không phải đâu, vậy ngươi là người ở nơi nào?

- Tiểu nhân là người ở Dương Châu.

Lý Kỳ còn đang chuẩn bị hỏi tiếp, thì Lưu Vân Hi đột nhiên từ trong phòng đi ra, nói với người kia:

- Ngươi cứ trực tiếp nói cho ngài Xu Mật Sứ lý do vì sao ngươi ở trong này là được, miễn cho hắn cứ phải nghi thần nghi quỷ, tự cho là mình thông minh nữa.

Lý Kỳ bị Lưu Vân Hi không chút lưu tình vạch trần ý đồ, vẻ mặt có chút xấu hổ.

- Vâng.

Người nọ cung kính đáp:

- Chúng tiểu nhân là tôi tớ của Thập nương.

- Tôi tớ?

Lý Kỳ nhất thời choáng váng, quay đầu nhìn Lưu Vân Hi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Lưu Vân Hi hỏi:

- Có gì kỳ quái sao? Ngươi làm việc buôn bán cũng sẽ tìm một chút người tính sổ sách đến chứ.

Lý Kỳ nói:

- Nhưng ta sẽ không đem tôi tớ đi giấu kỹ như vậy.

Lưu Vân Hi nói:

- Ta không có giấu, chẳng qua không có cơ hội cho bọn họ lộ diện thôi.

Bạch phu nhân tuyệt đối không dám có hứng thú với người như Lưu Vân Hi, bà chỉ quan tâm đến an nguy của Bạch Thì Trung thôi, bà vội vàng tiến lên phía trước hỏi:

- Nữ thần y, liệu có thể cứu được phu quân của ta hay không?

Lưu Vân Hi gật đầu trả lời:

- Trong vòng một tháng, bệnh của phu quân bà có thể chữa khỏi. Nhưng lần này bệnh nặng cũng làm tiêu hao không ít nguyên khí rồi, mà tuổi tác của ông ta cũng đã cao, chỉ sợ còn cần một thời gian tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu được. Nếu bà nhất định muốn mời ta chữa trị, thì hiện tại bọn họ có thể làm việc rồi đấy.

- Đa tạ, đa tạ.

Bạch phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng vô cùng hối hận vì ngay từ đầu không mời Lưu Vân Hi đến chữa bệnh cho Bạch Thì Trung, bà khẩn trương nói với Phong Phong đứng ở một bên:

- Dẫn bọn họ đến nhà kho đi.

- Phu nhân, này ---.

- Còn không đi mau.

- Vâng.

Phong Phong không vui gì nói với đám nhân viên thu chi kia:

- Đi theo ta.

- Quấy rầy rồi.

Đoàn người đi theo Phong Phong bước đi vào trong.

Lý Kỳ đến gần bên người Lưu Vân Hi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Một vụ mua bán này của cô đã bằng số tiền ta kiếm được nhiều năm rồi đấy.

Tuy rằng Bạch gia tại lần biến động này tổn thất thê thảm nghiêm trọng, cũng có không ít đất vườn bởi vì quan hệ họ hàng móc nối của Bạch Thì Trung mà bị thu hổi, nhưng tài sản cơ bản vẫn có thể bảo vệ lại.

Lưu Vân Hi nói:

- Nếu không nhìn ở chuyện ngươi đã từng giúp ta, ta còn không muốn cứu đâu, ta lại không thiếu tiền, ngươi hẳn là nên vì thế cảm thấy may mắn mới đúng.

Lý Kỳ ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu không có Lưu Vân Hi thì Bạch Thì Trung chắc chắn phải chết rồi, việc này thật đúng là không nói rõ đúng hay sai được, chẳng qua hành vi của Lưu Vân Hi khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu thôi.

Bạch phu nhân hỏi:

- Không biết khi nào thì nữ thần y có thể trị liệu cho phu quân của ta?

- Hiện tại.

Lưu Vân Hi lại dặn dò:

- Tuy nhiên, trong lúc trị liệu, các ngươi ngàn vạn lần không được nói một số chuyện khiến cho người bệnh tức giận, đây chính là nguyên nhân khiến cho ông ta bị bệnh, hy vọng các ngươi có thể chú ý điểm này.

Bạch phu nhân liên tục gật đầu đáp ứng:

- Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Lưu Vân Hi từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Hồ Bắc Khánh.

Hồ Bắc Khánh cũng không cần hỏi lại, tiếp nhận tờ giấy rời đi, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.