Triệu Giai đi rồi, nhưng những người ở lại thì mê man, bàng hoàng.
Lúc bắt đầu sự việc, trong lòng các đại thần trong điện đều vô cùng hiểu, rõ ràng, mục đích mà Hồ Nghĩa đứng ra, chính là muốn giành lấy đại quyền tài chính của Quân Khí Giám, nhưng theo tiến triển của sự việc, tình hình trở nên vô cùng phức tạp. Màn biện luận của đám người Lý Kỳ, Lý Cương, đã làm xáo trộn toàn bộ sự việc. Tuy rằng thành công trong việc kiếm được chén canh từ Quân Khí Giám, nhưng lúc này trong điện ngoại trừ Tần Cối, Trịnh Dật và những người có lối tư duy nhanh nhẹn, hơn phân nửa đại thần đều không kịp phản ứng, rốt cuộc tình huống này đối với bọn họ mà nói, là tốt hay là xấu.
Lượng tin tức lớn như vậy, bọn họ cần có đủ thời gian mới có thể tiêu hóa được.
Tuy nhiên, đây cũng là bởi vì những người đứng ở đây đều là một số người mới. Nếu như là thời Lục Tặc, bọn họ sẽ nắm bắt được một số điểm mấu chốt rất nhanh chóng, và có thể nhanh chóng phán đoán được mình có thể được cái gì và mất đi cái gì trong tình huống tài chính minh bạch này.
Buổi triều vừa kết thúc, Lý Kỳ hất trường bào, đi nhanh ra ngoài, biểu hiện vô cùng tức giận, giống như vừa phải chịu một sự thiệt thòi lớn vậy, các đại thần đứng ở phía sau đều lần lượt nhường đường, không ai hy vọng vào lúc đó, lại chọc tức vị nhất phẩm trong triều này thêm nữa.
- Thiếu Tể, ngươi thật đúng là liệu sự như thần nha!
Lý Kỳ là đại thần đầu tiên rời khỏi, còn Tần Cối lại là tới sau cùng mới đi ra, một quan viên mang khóe miệng mang một nụ cười thắng lợi nói với y.
Tần Cối nhìn bóng lưng của Lý Kỳ phía xa, trong ánh mắt mang theo một tia trầm tư, thản nhiên nói:
- Ta tuyệt không phải người thắng, mà hắn cũng không nhất định là kẻ thua, người xem thường hắn, đều phải nếm quả đắng, nước này đúng là càng ngày càng đục rồi.
Khi nói xong lời cuối cùng, trong mắt của y lộ ra một tia hoang mang.
- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ, xin dừng bước.
Lý Kỳ vừa mới ra khỏi hoàng cung, đang chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nghe phía sau có người gọi hắn. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Dật đang chạy về phía hắn, vì thế ngừng lại, đợi Trịnh Dật đi đến trước mặt, hỏi:
- Tam Ti Sứ có chuyện gì không?
Giọng điệu vô cùng xung động.
Trịnh Dật thở nhẹ ra, nói:
- Chuyện hôm nay, không có quan hệ gì với ta.
Cho dù đã gia nhập con đường làm quan, nhưng tính cách quân tử của y vẫn không thay đổi, nói chuyện đơn giản rõ ràng. Cũng chưa từng chơi mấy trò như thế này, đây chính là điểm khác nhau giữa y và đám ngụy quân tử Tống Ngọc Thần kia.
Lý Kỳ hồ nghi nhìn y, hỏi:
- Chẳng lẽ Tam Ti các ngươi không đố kỵ với Quân Khí Giám ta sao?
Trịnh Dật gật đầu nói:
- Phải, quả thực ta vô cùng muốn có được sự ủng hộ của Quân Khí Giám các ngài, nhưng ta sẽ không dùng loại thủ đoạn này, cho dù muốn dùng, ta cũng sẽ thương lượng với ngài trước, tranh thủ nghĩ ra một phương pháp để các bên cùng có lợi.
Hiển nhiên, y cũng nhìn ra chuyện này có người thao túng phía.
- Vậy sao?
Trịnh Dật gật đầu. Nói:
- Ta cảm thấy việc này là có người cố ý gây chia mối quan hệ giữa ta và ngài.
- Ai?
- Cái này ta không biết.
- Nhưng đây cũng có thể là người đang cố ý gây chia rẽ.
Trịnh Dật sửng sốt, nói:
- Ngài nghĩ như vậy cũng không sai, ngài tin hay không, ta đã nói xong điều ta muốn nói rồi.
Lý Kỳ cười một cách quỷ dị. Ánh mắt đột nhiên thay đổi, nói:
- Nếu không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước.
Trịnh Dật chắp tay.
Lý Kỳ lên xe ngựa rời đi.
Trịnh Dật nhìn xe ngựa đi xa. Khẽ thở dài. Đột nhiên, bên cạnh vang lên một thanh âm trong trẻo:
- Nhị ca sao lại thở dài?
Trịnh Dật hơi ngẩn người, quay đầu nhìn lại, nhưng thấy một vóc dáng nhỏ đứng bên cạnh, không phải Bạch Thiển Dạ thì là ai, miễn cưỡng lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Là Thất Nương à!
Bạch Thiển Dạ khẽ cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, huynh vừa mới giải thích với Xu Mật Sứ.
Trịnh Dật thở dài:
- Trịnh gia chúng ta cũng không có ý định đối đầu với Xu Mật Sứ.
Sở dĩ y giải thích với Lý Kỳ, tất cả đều là vì suy nghĩ cho Trịnh gia. Y cũng không muốn vì chuyện này mà dựng lên một kẻ địch hùng mạnh như vậy cho Trịnh gia.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Nhưng Xu Mật Sứ vẫn chưa tin.
Trịnh Dật cau mày nói:
- Có phải muội biết cái gì hay không?
Bạch Thiển Dạ khẽ cười.
Trịnh Dật nói:
- Xin Kinh Tế Sứ chỉ giáo.
Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói:
- Nhị ca, huynh vẫn rất quân tử, với kết quả của lần tranh biện này, huynh vẫn là người bị hại lớn nhất, tuy rằng ngươi có được ba phần tài chính của Quân Khí Giám, nhưng sau này huynh nên cẩn thận, cũng không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Nếu đây là do huynh an bài, vậy thì Xu Mật Sứ làm như vậy cũng không gì đáng trách, nhưng nếu không phải huynh an bài, thì Xu Mật Sứ đã hại huynh thảm rồi, nếu để huynh tiếp tục giải thích, chẳng phải là huynh ấy còn phải nói xin lỗi huynh.
Trịnh Dật bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán, cười khổ nói:
- Thì ra là thế.
Nói xong, y lại nói:
- Tuy nhiên không sao, ta cũng chưa bao giờ muốn lợi dụng chức vụ để mưu cầu tư lợi, như vậy cũng tốt, có thể luôn luôn nhắc nhở người của Tam Ti ta.
Bạch Thiển Dạ cười, không lên tiếng.
Trịnh Dật lại nói:
- Thất Nương, vẫn là muội hiểu rõ nhất Xu Mật Sứ a!
Bạch Thiển Dạ không cười, thản nhiên nói:
- Nếu ta hiểu huynh ấy, Bạch gia chúng ta còn có thể lưu lạc đến đây sao?
Trịnh Dật nhẹ nhàng gãi gãi cổ, nói:
- Có phải ta nói sai rồi không.
Bạch Thiển Dạ khẽ vuốt cằm nói:
- Ta cáo từ trước.
Nói xong, nàng liền lên xe ngựa rời đi.
- Ai ôi! Xem ra ta thật sự nói sai rồi.
Trịnh Dật nhìn lên không trung, cười khổ lắc đầu, cũng xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Lý Kỳ đến xưởng thủy tinh.
Trịnh Toàn thấy Lý Kỳ đột nhiên giá lâm, còn cảm thấy hơi kinh ngạc, vội vàng chạy tới trong phòng làm việc của hắn.
- Thảo dân bái kiến đại nhân.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Mấy ngày trước ta kêu Mã Kiều giao bản vẽ cho ngươi, ngươi có nắm chắc sẽ hoàn thành nhiệm vụ này?
Trịnh Toàn vội nói:
- Đại nhân xin yên tâm, hiện giờ xưởng đã được mở rộng, chút nhiệm vụ này có cái gì, nhất định hoàn thành đúng hạn, ngày mai, tiểu nhân sẽ cho người đem hàng mẫu đến cho đại nhân.
Lý Kỳ cười, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Trịnh Toàn hiếu kỳ nói:
- Đại nhân, xin thứ cho tiểu nhân lắm miệng hỏi một câu, mấy vật phẩm vẽ trên giấy đó là dùng để làm gì vậy?
Y là tổng công trình sư, đương nhiên hy vọng biết công dụng của bản vẽ này của Lý Kỳ, như vậy thì khi chế tác y cũng sẽ chú ý một số phương diện, hơn nữa nếu là vật phẩm theo quy cách, bọn họ cũng sẽ không cần tốn thời gian để mầy mò xem chế tạo thế nào mới càng thêm thương nghiệp hóa.
Lý Kỳ cũng hiểu được đạo lý này, thành thật nói:
- Ngày mười lăm tháng tám, ta sẽ cùng với bà chủ Kim Lâu có một cuộc tỷ thí tay nghề làm bếp, những thứ này đều là dùng trên món ăn của ta. Nếu các ngươi có chút thời gian thì chế tạo nhiều thêm một ít cũng tốt.
Trịnh Toàn gật đầu nói:
- Vâng, tiểu nhân hiểu.
Lý Kỳ lại nói:
- Nhớ trước đó vài ngày, ta từng đề cập có thể sẽ cho nhà xưởng này nhập vào Quân Khí Giám, kêu các ngươi có sự chuẩn bị.
Trịnh Toàn nói:
- Vâng, tiểu nhân nhớ.
Lý Kỳ nói:
- Bây giờ không cần nữa rồi, qua ít ngày nữa, ta sẽ điều một khoản tiền tới đây, mở rộng quy mô của xưởng, nhưng bất kể như thế nào, các ngươi cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị. Chuyện kinh thiên động địa này sắp xuất hiện rồi.
- Vâng. Tiểu nhân ghi nhớ.
Sau khi ra khỏi xưởng, Lý Kỳ lại đến Quân Khí Giám một chuyến, đem chuyện chia tài chính của Quân Khí Giám ra làm ba nói với Ngu Kỳ. Ngu Kỳ nghe xong kinh hãi không ngừng, điều y kinh ngạc không phải là bản chất của chuyện này, mà là không ngờ Lý Kỳ lại đồng ý nhẹ nhàng như vậy, phải biết rằng bình thường Lý Kỳ tính toán sổ sách đều rất tỉ mỉ.
Nhưng Lý Kỳ đã nhanh chóng khiến cho Ngu Kỳ lĩnh hội được sự tính toán tỉ mỉ của hắn. Hắn căn dặn Ngu Kỳ khẩn trương hoàn thành kế hoạch của một, hai năm sắp tới, trước hết đem khoản tiền này vào kho rồi nói sau, sau đó lại kêu bọn họ đem tính toán rõ ràng từng khoản cụ thể, trình lên cho Hoàng thượng. Như vậy, tài chính lưu động của Quân Khí Giám sẽ vô cùng khả quan, ít nhất một, hai năm tới sẽ là như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, Lý Kỳ bắt đầu chú tâm vùi đầu vào cuộc tỷ thí với Trương Xuân Nhi. Vẫn cùng Ngô Tiểu Lục chạy như con thoi giữa các khu chợ, thỉnh thoảng còn biến mất cả một ngày. Cũng như thường ngày, giữ bí mật công phu vô cùng nghiêm mật.
Nhưng mà, tin tức Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi tỷ thí cũng đã truyền ra ngoài, đây chính là một tin tức vô cùng phấn chấn lòng người, Kim Đao Trù Vương và đệ nhất trù nương Đại Tống, chỉ mánh lới này thôi cũng đã đầy đủ hấp dẫn người khác rồi.
Mười lăm tháng tám năm nay chắc chắn trở nên khác biệt vì cuộc tỷ thí này.
Bận rộn ba ngày, Bạch phu nhân đột nhiên phái người truyền tin, kêu hắn ngày mai đến Bạch phủ một chuyến. Lý Kỳ suy nghĩ nhiều ngày, bận rộn nghiên cứu món ăn mới, đã không có đi thăm cha vợ, đúng là không nên. Đương nhiên, cuộc viếng thăm của hắn, chính là đến Bạch phủ hỏi một chút tin tức. Trước mắt hắn còn chưa gặp Bạch Thì Trung, bởi vì Lưu Vân Hi dặn đi dặn lại, trong thời gian trị liệu nhất định phải quan tâm đến tâm trạng của Bạch Thì Trung, nếu để cho Bạch Thì Trung nhìn thấy hắn, không chừng sẽ tức giận đến ợ ra rắm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Kỳ liền cầm sâm núi trăm năm lần trước Phác Trí Khiêm đưa tới đến Bạch phủ.
Bạch phu nhân sớm đã ở phía trước viện chờ, thấy Lý Kỳ đến, đưa tay ra, nói:
- Ngồi đi.
Lý Kỳ gật đầu, ngồi đối diện Bạch phu nhân, nói:
- Cha vợ hiện tại như thế nào rồi?
Bạch phu nhân cười nói:
- Y thuật của vị nữ thần y này quả thật là danh bất hư truyền, hiện giờ lão nhân ở nhân khỏe hơn, đã có thể xuống giường đi lại rồi.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Lý Kỳ cũng thở phào một cái. nếu quả thật Bạch Thì Trung vì vậy mà có điều gì, nhất định không phải một tin tốt đối với hắn và Bạch Thiển Dạ, lại đặt sâm núi lên bàn, nói:
- Đây là sâm núi mà lần trước đặc phái viên Cao Ly tặng cho con, nghe nói là sâm núi trăm năm, hy vọng có ích cho cha vợ.
- Cảm ơn.
Bạch phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:
- Còn nữa, lần trước ngươi thay chúng ta Bạch gia lấy lại từ trong tay Lưu Thập Nương, kỳ thật mấy món đồ cưới của ta và Thất Nương cũng chẳng là gì, quan trọng là những bức thư họa của lão nhân, đây chính là bảo bối của lão nhân, lúc trước ta cũng muốn kêu Lưu Thập Nương châm trước một chút, không ngờ là ngươi sớm đã nghĩ tới điểm này.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Mẹ vợ đã biết rồi.
Bạch phu nhân cũng suy nghĩ một chút, trong lòng chắc chắn là được, nói:
- Hôm nay ta kêu ngươi đến, chủ yếu vẫn là hy vọng ngươi có thể thay chúng Bạch gia ta, đến nói chuyện quyên giúp với Cao Nha Nội. Tuy rằng Lưu Thập Nương vẫn đang chữa bệnh cho lão nhân, nhưng lão nhân đã không còn nguy hiểm tính mạng, ta vô cùng tin tưởng đối với Lưu Thập Nương, vì thế cũng không muốn kéo dài nữa, đợi nữa Cao Nha Nội sẽ tìm tới cửa.
Lý Kỳ cả kinh nói:
- Nhanh như vậy.
Bạch phu nhân gật đầu, nói:
- Giải quyết ổn thỏa sớm cũng tốt, hơn nữa chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm xong, tuy nhiên trước lúc đó, ta còn một việc muốn nói với ngươi.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Chuyện gì?
Bạch phu nhân nói:
- Về chuyện mấy ngày trước của Quân Khí Giám các ngươi, Thất Nương đã nói cho ta biết.