- Nha Nội, coi như ta xin ngươi được không, chúng ta có thể nói chuyện chính luôn không? Ta thật sự rất bận nha!
- Chuyện chính gì?
- Đương nhiên là quyên tiền cho ngươi rồi!
- Không cần. Không cần, Hoàng Trạch, tiền này ta nhất định không thể nhận, ai lại không có việc gì tự dưng toàn bộ tài sản nhà mình đi quyên, vô sự hiến ám muội. Không phải gian xảo cũng là đạo chích.
Cao Nha Nội lắc đầu nguầy nguậy giống như cái trống lắc.
Vô sự hiến ám muội? Mẹ kiếp! Ngươi thật đúng là dâm thành một thói quen. Lý Kỳ nghe không rõ ràng, mấu chốt là Cao Nha Nội người này cứ thích hướng người khác suy nghĩ theo một phương diện nào đó, mắng:
- Ngươi mới hiến ám muội đó.
Hoàng Trạch cải chính, nói:
- Nha Nội, là vô sự mà ân cần.
- Không giống sao?
- …!
Hoàng Trạch cũng có chút không chống đỡ nổi rồi, nói:
- Nha Nội, hay là chúng ta nghe phó viện trưởng nói xong, rồi định luận tiếp.
Cao Nha Nội cúi đầu dậm chân, vội la lên:
- Hoàng Trạch à, ngươi vẫn là thật ngây thơ, rõ ràng đây chính là một âm mưu a!
Lý Kỳ đã tức đỏ mặt, nói:
- Xem ra mẹ vợ ta vẫn chưa nói rõ ràng, ta mời bà đến giải thích lại với ngươi một lần nhá.
- Đừng đừng đừng.
Cao Nha Nội vội ngăn hắn lại. Nói:
- Hay là… hay là ngươi giải thích đi.
- Ngồi đi, ngồi đi. Mẹ nó, ngươi không cần phải ngồi xa như vậy, thôi đi, thôi đi, dù sao ta cũng không có định nói với ngươi.
Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội ngồi ở phía cuối, kích động đến mức ý nghĩ giết người cũng đã có. Nói:
- Đơn giản mà nói, mẹ dụng ý của vợ ta trong hành động này chính là mượn quỹ từ thiện Thanh Thiên của các ngươi, xoay chuyển danh dự của Bạch gia.
Cao Nha Nội chỉ vào Lý Kỳ nói:
- Nhìn xem, ta sớm đã nói đây là có âm mưu a, Hoàng Trạch, hay là chúng ta về trước đi.
Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Ai lại tự dưng đem toàn bộ gia sản quyên ra ngoài, đương nhiên là có mục đích a! Vậy thì nói với ngươi nha, chính là hy vọng có thể mượn thanh danh của Cao Thanh Thiên ngươi, để xoay chuyển danh vọng cho Bạch gia.
Ý tứ giống nhau, nhưng Cao Nha Nội biểu hiện ra hai kiểu thái độ hoàn toàn tương phản. Gãi gãi cằm, ánh mắt chợt lóe lên, thói quen giơ tay vuốt hoa hồng trên tóc mai, nói:
- Thì ra là thế. Thật sự là làm ta sợ muốn chết.
Trong khi nói chuyện y đã ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, cười ha ha nói:
- Lý Kỳ, chỉ bằng quan hệ của chúng ta, ngươi yên tâm, việc này cứ để bổn Nha Nội… bổn Thanh Thiên ta lo, chỉ cần có thể dính dáng đến Cao Thanh Thiên ta, danh tiếng này muốn hỏng cũng là chuyện không thể nào a.
Shit! Nhà ngươi nhất định nói ngược với lòng nha. Lý Kỳ nghe được thật là mơ hồ khó nắm bắt.
Hoàng Trạch khẽ nhíu mày, nói:
- Phó viện trưởng, hẳn là ngài còn yêu cầu khác phải không?
Không hổ là học sinh của ta. Lý Kỳ lại đẩy bản mặt đang đến gần của Cao Nha Nội ra, nói với Hoàng Trạch:
- Đầu tiên, các ngươi nhất định phải lấy danh nghĩa của quỹ từ thiện Thanh Thiên các ngươi để đăng tin tức này trên Tuần san Đại Tống Thời đại, cụ thể viết như thế nào, ta sẽ cho người đem bản thảo cho các ngươi. Yên tâm, chuyện này sẽ không để cho quỹ từ thiện Thanh Thiên của các ngươi hổ thẹn đâu.
Cao Nha Nội nghe vậy rơi vào trầm tư, nói:
- Đúng rồi, sao ta cũng không có nghĩ tới, phát một số sự tích anh hùng liên quan đến bổn Nha Nội trên Tuần san Đại Tống Thời đại nhỉ?
Lý Kỳ nói:
- Chỉ cần ngươi đưa tiền, đăng cái gì cũng được.
Cao Nha Nội vội hỏi:
- Một lời đã định.
- Việc này để ngày khác chúng ta nói.
- Được. Ngày mai như thế nào?
- Ngày mai? Để nói sau đi.
Lý Kỳ trả lời Cao Nha Nội qua loa vài câu, lại nói với Hoàng Trạch:
- Về phần khoản tiền này dùng như thế nào, chúng ta cũng có một vài ý kiến.
Tuy rằng Lý Kỳ nói là ý kiến, nhưng Hoàng Trạch biết rằng, đây không phải ý kiến, mà là điều kiện, nói:
- Phó viện trưởng, quỹ từ thiện Thanh Thiên cũng có quyết định của riêng mình.
Lý Kỳ nói:
- Điều này ta biết, nhưng ta cho rằng điểm xuất phát của chúng ta là giống nhau, chính là muốn trợ giúp những người cần được trợ giúp.
Hoàng Trạch vẫn còn có chút chần chừ, y là một người vô cùng tự tin, y có kế hoạch của y, cũng không hy vọng người khác can thiệp kế hoạch của y, đây cũng là lý do vì sao ban đầu y lựa chọn quỹ từ thiện Thanh Thiên ở đại hội chọn người tài, nói:
- Học trò muốn nghe thử ý kiến của phó viện trưởng trước.
Lý Kỳ nói:
- Đơn giản mà nói, chính là hy vọng các ngươi có thể đem khoản tiền này chia làm hai phần, một phần các ngươi có thể lấy đi đầu tư, làm nguồn vốn kéo dài, còn phần còn lại, ta hy vọng các ngươi có thể xây dựng mười cô nhi viện trên cả nước, cô nhi viện này cũng chính là dùng để chuyên thu nhận và giúp đỡ nhưng cô nhi không cha không mẹ, không nhà để về, các ngươi còn phải hợp tác với Thái Sư Học Viện, cần phải làm cho cô nhi được thu nhận và giúp đỡ có sách để đọc.
Các ngươi cũng biết, Thái Sư Học Viện vốn là nơi chuyên tuyển nhận con cái của những người nghèo khó, như vậy các ngươi có thể chia sẻ áp lực với nhau. Hơn nữa hiện giờ Thái Sư Học Viện nổi tiếng bên ngoài, mà quỹ từ thiện Thanh Thiên các ngươi phần lớn đều giới hạn ở Đông Kinh, nếu các ngươi có thể liên kết chặt chẽ, cũng có thể nâng cao thanh danh của các ngươi, đặc biệt là thanh danh của Cao Thanh Thiên, nhất định có thể hưởng dự trong ngoài nước. Nhưng các ngươi nhất định phải để những cô nhi này hiểu được tiền này là từ đâu tới, hơn nữa các ngươi cũng phải đem chuyện này đăng trên Tuần san Đại Tống Thời đại, các ngươi hiểu được ý của ta chứ?
- Hưởng dự trong ngoài nước?
Cao Nha Nội trợn tròn hai mắt, mừng rỡ như điên, đánh nhịp nói:
- Được! Cứ làm như thế!
Hoàng Trạch cẩn thận nói:
- Nha Nội, đây cũng không phải là việc nhỏ, chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Y biết nguyên nhân Lý Kỳ làm như vậy, chính là hy vọng mượn uy danh của quỹ từ thiện Thanh Thiên và Thái Sư Học Viện, để rửa sạch thanh danh cho Bạch gia, nhưng học vấn trong chuyện này cũng lớn đó.
Cao Nha Nội không vui nói:
- Hoàng Trạch, không phải ta nói ngươi, con người ngươi thông minh thì thông minh, chỉ là quá không quyết đoán, nam nhân làm việc, bất kể là tìm nhân tình, hay là làm buôn bán, cũng không thể lề mề, thấy chuẩn là hạ thủ, việc này ta đã thấy chuẩn rồi, nhất định sẽ không sai.
Oa! Ngươi đây đã có thể kéo đến đỉnh đầu rồi, ngươi thắng rồi được chưa. Lý Kỳ cười lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một bản kế hoạch, đưa cho Hoàng Trạch, nói:
- Kế hoạch cụ thể ta đã viết toàn bộ trong này, các ngươi đem về nghiên cứu một chút, nếu có chỗ nào bất mãn, thì có thể đề xuất, bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng, dù sao chúng ta làm những chuyện này đều chỉ là vì sự nghiệp từ thiện.
- Vâng. Học trò nhất định sẽ suy tính cẩn thận, mau chóng trả lời cho phó viện trưởng.