Trần A Nam buồn bực nói: - Ta cũng bị lão ta lừa. Hôm ấy lão ta thấy ta đang luyện võ, liền nói cái gì mà ta đây chẳng qua chỉ là công phu mèo ba chân, lão ta không dùng tay, không cần chân, cũng có thể ném ta vào chum nước bên cạnh, đương nhiên ta không tin, vì thế liền đánh cược với lão ta, kết quả là ta đã thua.
Tiểu Ngọc nghe vậy cũng ngạc nhiên không ngừng, nói: - Không dùng tay, không cần chân, điều này sao có thể?
Trần A Nam nói: - Là thật đấy, lão ta dùng mông đánh ta vào trong chum nước, đây đều tại ta không nhẫn nhịn được, kỳ thật lão ta là sư phụ của Mã ca, hẳn là rất lợi hại, nhưng đến khi ta hiểu ra thì đã đã muộn rồi. Tiểu Ngọc. Ta ta không thể thất tín với người khác được.
Tiểu Ngọc lườm gã một cái, nói: - Việc này phải cho Lý đại ca biết rồi, còn có của huynh chịu đấy.
Trần A Nam đâu còn dám nói chuyện nữa.
Đã là buổi sáng từ lúc nào không hay.
Bên trong Tướng Quốc Tự sớm đã có tiếng người ồn ào. Không ít người bán hàng rong đã đem hàng hóa của mình đến đây, trong đó thứ nhiều nhất, không gì qua được hoa quả, bởi vì mùa thu cũng là mùa thu hoạch mùa mà. Lựu, ớt bột, táo, hạt dẻ, nho, quất, vân vân, đều được đưa ra thị trường.
Nhưng so với một món ngon, thì những thứ này không đáng để nhắc tới. Món ngon này chính là cua.
Mùa thu, cua mập cúc thơm, chính là thời gian tốt nhất để mọi người thưởng thức cua.
Ở đời Tống, ăn cua vào tiết Trung thu cũng có thể nói là truyền thống.
Chỉ thấy trong một góc nhở ở phía đông Tướng Quốc Tự, có một quán cua nhỏ, chủ quán là một ông lão năm mươi tuổi, bởi vì vị trí địa lý không phải là quá tốt, hơn nữa hiện giờ cũng không phải giờ ăn cơm, cho nên trong quán không khách nào, chỉ hai người, cũng có thể nói là hai ăn hàng.
Hai người này chính là đôi thầy trò Lý Kỳ, Ngô Tiểu Lục.
- Uhm Uhm Uhm, đúng là ăn hoài không chán.
Ngô Tiểu Lục cầm quả cam, chính xác mà nói, món ăn này gọi là cua ủ cam, cách làm chính là lấy quả cam lớn chín vàng, cắt bỏ phần ruột, để lại một chút dịch quả, đem thịt cua, gạch cua, dầu cua ủ vào trong vỏ cam, để vào nồi đất nhỏ, lấy rượu, nước, dấm chua chưng chín, dùng muối trộn vào mà ăn.
Hương vị này có thể nói là độc nhất vô nhị, hàm tiên vị mỹ.
Ngô Tiểu Lục ăn ngấu nghiến, đây là vô cùng bình thường, dù sao ngươi có cho y một miếng thịt sống, y cũng là bộ dạng này, nhưng Lý Kỳ nhìn cũng là vùi đầu vào ăn, nhưng thứ hắn ăn cũng không phải là món cua ủ cam này, mà là món cua rửa tay - Tẩy thủ giải có thể được xưng là chí tôn mỹ thực đời Tống ở hậu thế.
Có lẽ cái tên này nghe vô cùng bất nhã, kỳ thật không phải, tố chất quốc dân của đời Tống là tương đương cao, trước khi ăn cơm là nhất định phải rửa tay, mà chỉ rửa tay trong một chốc lát, món ăn này cũng đã lên bàn rồi, vì vậy gọi là cua rửa tay.
Điểm mấu chốt nằm ở món cua rửa tay này, là kiểu ăn cua sống. Cách ăn vô cùng đơn giản thô bạo, cua sống xé ra, đổ mật ong bí chế lên, thêm một ít rượu, gia vị, trộn đều rồi ăn.
Đây đã giữ được độ tươi của thịt cua ở mức độ lớn nhất, đặc biệt là ngày cua sinh sản thì càng không thể. Có thể nói có một không hai trong tất cả hải sản, thịt béo nhiều nước, thủ pháp độc đáo, nhất định món ăn này không giống với bình thường, khiến người ta hồi vị vô cùng.
Điều đáng tiếc chính là, cách làm của món ăn này cũng không được lưu truyền lại, ghi chép cũng ít ỏi không có bao nhiêu. Lý Kỳ cũng từng thử qua, nhưng luôn không nắm được trọng điểm, cho đến hắn tới Bắc Tống, mới thật sự thưởng thức được mỹ vị trong truyền thuyết này, hắn đến Bắc Tống lâu như vậy, cũng đã ăn ít, nhưng món cua rửa tay được nếm hôm nay lại là món ngon nhất.
Tiếng cắn xoẹt xoẹt, căn bản là không thể dừng lại được.
Chỉ chốc lát, trước mặt hai thầy trò đã có một đống vỏ cua chất cao.
- Ợ!
Một tiếng ợ, tuyên cáo Lý Kỳ thật sự là ăn không nổi nữa, lau mồ hôi, xoa cái bụng căng tròn, nhưng lại có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Thấy Ngô Tiểu Lục còn đang gắng gượng, sống chêt vẫn ăn tiếp, nói: - Lục Tử, ăn nữa cẩn thận no chết ngươi.
Ngô Tiểu Lục ừ ừ vài tiếng, uống một hớp nước, lúc này mới ngừng lại được, nói: - Lý ca, cua này thế nào?
- Ăn được lắm. Lý Kỳ hài lòng gật đầu, nói: - Làm sao ngươi tìm được chỗ này?
Ngô Tiểu Lục còn nói, chủ quán kia đã nói: - Lục tiểu ca gần như giờ này năm nào cũng đến chỗ lão nhân ăn cua.
Ngô Tiểu Lục cười ha hả, nói: - Lý ca, huynh không biết đấy thôi, trước đây khi huynh chưa đến, ít tiền mà ta ta tích cóp hàng năm, hơn phân nửa đều dùng ở chỗ này đấy.
- Hứ. Tiểu tử ngươi có món ngon như vậy, vậy mà không nói sớm cho ta biết.
Ngô Tiểu Lục nói: - Đệ đây không phải là sợ huynh không thèm nhìn đến đồ ăn của quán lề đường sao.
- Người biết cái gì? Món ngon thật sự đều là đến từ quán lề đường đây. Lý Kỳ nói rồi quay sang chủ quán: - Đại thúc, cua của ông ngon như vậy, tại sao không có mấy người khách quen vậy?
Chủ quán kia khiêm tốn nói: - Khách quan quá khen.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Ta đối với phương diện này, cũng không có một lời nói dối, ngon thì là ngon, không ngon thì là không ngon.
- Phải đấy, Lý ca ta cũng là
Ngô Tiểu Lục nói được một nửa, đã bị Lý Kỳ chặn lại, nói đùa gì vậy, phải biết rằng khiến để chủ quan nho này biết hắn là nhất phẩm trong triều, không bị dọa ngất đi mới lạ, lại nói: - Nhưng mà đại thúc, bày quán ở đây, cho dù cua của ông ngon tới cỡ nào, cũng sẽ không có người chú ý tới, ông nghe ta, với tay nghề của ông, mở một quán ăn trên phố, ta đảm bảo là ông kinh doanh phát đạt.
Chủ quán kia thở dài: - Khách quan có điều không biết đó thôi, ta ở huyện Mạnh Dương phía tây xa hơn mười dặm, sao có thể đến mỗi ngày, hơn nữa ta chỉ biết làm cua này, những món khác cũng không biết làm, cũng chọn thời điểm này mà bán, nhưng hàng năm trước hai ngày tiết Trung thu, chỗ bán hàng bên trong đã bị người khác chiếm rồi, ta chỉ có bán ở chỗ này thôi.
- Hóa ra là như vậy à!
Lý Kỳ có vẻ hơi tiếc gật đầu, nghĩ thầm rằng, món cua rửa tay này mà làm bữa ăn khuya, thật không còn gì thích hợp hơn, đợi lát nữa sẽ cho tiểu Lục tử liên hệ với người này. Lại quay sang Ngô Tiểu Lục phất tay.
Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói: - Gì vậy?
- Đương nhiên là trả tiền, ngươi ăn cua đến si ngốc rồi à!
- Ồ ồ ồ.
Ngô Tiểu Lục vội vàng cho tay vào ngực, sắc mặt lập tức cứng lại.
Trong lòng Lý Kỳcăng thẳng, nói: - Ngươi tiểu tử ngươi đừng có nói với ta là ngươi không mang tiền, không ta thật sự sẽ giết ngươi đây.
Ngô Tiểu Lục gạt nước mắt nói:
- Tiền thì đệ mang theo, nhưng nhưng là mang theo tiền của một mình đệ. Lý đại ca, huynh huynh không mang tiền sao?
Lý Kỳ lau mặt một cái, bị Ngô Tiểu Lục này đùa giỡn rồi, đột nhiên giận dữ hét lên: - Không có.
Xấu hổ a!
Chủ quán kia cũng ngỡ ngàng nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ bị chủ quán kia nhìn đến cháy mặt, thầm nghĩ, may mà vừa nãy không nói ra tên tuổi, không thì mất mặt chết đi được.
Ngô Tiểu Lục vội nói: - Hay là, đại ca, huynh ở đây đợi một lát, đệ lập tức quay về lấy tiền.
- Ta chờ ở đây?
Lý Kỳ trợn tròn hai mắt, nói: - Ngươi đang rất nghiêm túc sao?
Ngô Tiểu Lục mím môi, ra sức lắc đầu.
Lý Kỳ nói: - Trước tiên lấy tiền cho ta đi, ta đi về trước, lát nữa kêu người tới đưa tiền. Tiểu tử ngươi đúng là quá đáng ghét, khó lắm mới kêu ta ra ngoài ăn một bữa cơm, vậy mà chỉ mang tiền cho một người, ta cũng là sư phụ ngươi, ngươi chính là tôn sư trọng đạo như vậy đấy hả? Quá keo kiệt.
Ngô Tiểu Lục bị giáo huấn liền cúi đầu, làm sao còn dám lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người kêu lên: - Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, thở phào một cái, ha hả nói: - Tiền bữa cơm này xem như giảm rồi.