Lý Thanh Chiếu nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Lưu Cầm trước kia là một ca kỹ, về sau khi phu quân ta đến Lai Châu làm Tri phủ thì nạp nàng làm thiếp, nàng vẫn luôn vô cùng tốt với phu quân ta.
Lý Kỳ nói: - Nhưng ta nghe nói, mười mấy năm sau khi hai người thành thân, Triệu Minh Thành chưa từng nạp thiếp, vì sao vừa đến Lai Châu liền nạp Lưu Cầm làm thiếp chứ?
Hai mắt Lý Thanh Chiếu trở nên ảm đạm, trầm mặc không nói.
Lý Kỳ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta nói vậy không có ý gì khác, chỉ là muốn hiểu thêm nhiều tư liệu liên quan đến vụ án mà thôi.
- Ta biết. Lý Thanh Chiếu gật đầu, nói: - Việc nàyviệc này là vì ta chưa sinh được một đứa con nào cho Triệu gia cả.
Quả nhiên là vậy, Lý Kỳ thầm thở dài, nói: - Nhưng Thanh Chiếu tỷ tỷ, Triệu Minh Thành nạp thiếp, tỷ nhất định vô cùng không vui.
Lý Thanh Chiếu gật đầu.
Lý Kỳ nói: - Vậy tỷ có vì vậy mà nảy sinh mâu thuẫn với Lưu Cầm không?
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: - Tự ta không hăng hái tranh giành, hổ thẹn với phu quân, phu quân muốn sinh con dưỡng cái, việc này rất bình thường, tata tuy không vui, nhưng ta cũng có thể hiểu cho phu quân, cho nên, từ đầu đến cuối ta đều không làm khó Lưu Cầm các nàng.
Y học đương thời không phát triển như đời sau, hơn nữa lại là xã hội nam quyền, cho nên không con nối dõi thông thường đều trách tội nhà gái, trừ phi nhà trai là thái giám, bằng không tuyệt đối sẽ không trách nhà trai.
Ở thời đại này, phàm là những nữ nhân không sinh được con, thậm chí có thể nói là người tàn phế, các nàng phải chịu rất nhiều áp lực, nói tóm lại cuộc sống không dễ dàng chút nào.
Triệu Minh Thành coi như là tốt rồi, hoàn toàn không vì vậy mà nói thẳng trách cứ Lý Thanh Chiếu, nhưng ngươi nói trong lòng y không chút để ý thì không thể nào. Hơn nữa trên đời này làm gì có con mèo nào không thích mỡ chứ, Triệu Minh Thành tuổi trung niên nạp thiếp cũng thể hiện rất rõ cái gọi là thất niên chi dương. Nhưng xét theo sự thật, hẳn là do Triệu Minh Thành không thể sinh con, bởi vì Lưu Cầm các nàng ở bên cạnh Triệu Minh Thành lâu như vậy mà trong bụng lại không có chút động tĩnh nào.
Lý Kỳ nói: - Vậy Triệu Minh Thành đối với Lưu Cầm thế nào?
- Phu quân vô cùng yêu thương nàng.
Lý Thanh Chiếu nói rất đơn giản, dường như nàng không muốn thuật lại quá nhiều về mặt này. Nghĩ cũng biết, trải qua mười năm Thanh Châu, quan hệ giữa nàng và Triệu Minh Thành đã xuất hiện vết rạn, hơn nữa Triệu Minh Thành ba lần bốn lượt chạy trốn, cũng khiến quan hệ giữa phu thê bọn họ rơi vào băng giá, nhưng việc này đối với Lý Thanh Chiếu mà nói cũng không phải là tin tức tốt, dù sao thì việc này cũng cho nàng thêm một động cơ gây án.
Lý Kỳ biết rõ Lý Thanh Chiếu không muốn nhiều lời, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì hỏi tiếp: - Còn nhớ lúc đó khi Triệu Minh Thành nam hạ, không thể mang theo quá nhiều người, mà ngay từ lúc đầu y đã muốn mang theo tỷ đi cùng, chẳng qua chỉ là khi đó tỷ nhất thời đổi ý, vậy thì Lưu Cầm này khi nào thì đến Hàng Châu vậy.
Phải biết rằng lúc đó Triệu Cát phải bỏ trốn, chú trọng phải nhanh, bản thân ông ta còn không mang theo cả Hoàng hậu, sao có thể cho phép ông ấy dẫn theo quá nhiều người, mặc dù bọn người Bạch Thời Trung, Thái Kinh cũng dẫn theo hai ba người chí thân nam hạ cùng Triệu Cát, nhưng bọn họ nắm giữ quyền lực trong tay, vẫn sắp xếp người lén lút đưa thân nhân của bọn họ đến nơi an toàn.
Lý Thanh Chiếu nói: - Bởi vì lúc đó Thái Thượng Hoàng có dặn qua là đừng để quá nhiều người biết chuyện này, do đó khi đó phu quân cũng không dự định nói chuyện này cho đám người Lưu Cầm. Nhưng ngay đêm lên thuyền, Lưu Cầm đột nhiên đuồi theo, vừa hay khi đó ta không chuẩn bị rời đi, thế là Lưu Cầm thay ta nam hạ cùng phu quân.
Ở triều Tống, thị thiếp thật ra không khác gì nha hoàn, đều có thể mua bán giống như hàng hóa, đại nạn lớn sắp tới, Triệu Minh Thành dĩ nhiên sẽ không để ý tới các nàng, có thể để lại chút tiền tài cho các nàng đã là chí tình chí nghĩa rồi, tin rằng hơn phân nửa người còn không để lại tiền nữa.
Lý Kỳ nói: - Vậy ai đã nói việc này với Lưu Cầm?
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: - Việc này ta cũng không biết, tình hình khi đó ta làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này.
Lý Kỳ nói: - Vậy những thị thiếp khác của Triệu Minh Thành thì sao?
Lý Thanh Chiếu nói: - Phu quân có tổng cộng ba vị thị thiếp, ngoài trừ Lưu Cầm còn có hai người luôn ở lại Khai Phong với ta, sau đó ta bảo các nàng cùng ta đến Hàng Châu đoàn tụ với phu quân, nhưng các nàng đều không muốn.
Lý Kỳ nói: - Vì sao?
Lý Thanh Chiếu nói: - Bởi vì hai người các nàng đều cảm thấy lúc trước phu quân đã vứt bỏ các nàng, vậy thì các nàng cũng không có nghĩa vụ phải chung hoạn nạn với phu quân.
Thật ra việc này cũng không khó hiểu, bởi vì Triệu Minh Thành là người của Triệu Hoàn. Sau khi Triệu Giai kế vị, kẻ đầu óc không bị hỏng đều biết Triệu Minh Thành không thể nào trở mình được nữa, không bị liên lụy đã coi như vô cùng may mắn rồi. Theo định luật tường đổ mọi người đẩy, hai thị thiếp kia khi đó muốn vạch rõ quan hệ với Triệu Minh Thành là vô cùng bình thường, phải biết rằng Triệu Minh Thành cũng không phải là lần đầu tiên vứt bỏ các nàng.
Lý Kỳ hơi híp mắt, thầm nghĩ tuy nói Lưu Cầm là người duy nhất theo Triệu Minh Thành nam hạ, nhưng đó là vì Thanh Chiếu tỷ tỷ lâm thời rút lui, nàng ta mới có cơ hội được bổ sung vào, chứ không phải là Triệu Minh Thành chủ động yêu cầu mang nàng ta theo. Nếu trong lòng nàng ta ghi hận Triệu Minh Thành cũng không phải là hoàn toàn không thể, hơn nữa lúc đó nàng ta có thể phát hiện Triệu Minh Thành muốn bỏ đi, có thể thấy người này vô cùng có tâm kế.
Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ trầm ngâm không nói, lo lắng nói: - Lý Kỳ, có phải Lưu Cầm xảy ra chuyện không?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không có, ta nói rồi, ta chỉ là hỏi theo lệ thường thôi. Nói xong hắn lại cười khổ một tiếng, nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, bây giờ tỷ còn lo thân mình chưa xong, còn nhớ nhung người khác làm gì, chăm sóc tốt chính mình rồi hẵng nói đi.
Lý Thanh Chiếu chỉ nhẹ nhàng cười, không có trả lời, nhưng cười đến có chút thê lương.
Lý Kỳ lại tùy tiện hàn huyên vài câu với Lý Thanh Chiếu, sau đó đi ra khỏi phòng, sau đó lại đi đến phòng sau, Tần phu nhân thấy Lý Kỳ đến, vội vàng tiến lên nói: - Lý Kỳ, ngươi có tra được chứng cứ lật án cho tỷ tỷ chưa?
Lý Kỳ nói rất thẳng thừng: - Phu nhân, phu nhân cho rằng với tính cách của phu nhân, ta sẽ nói chuyện này cho phu nhân biết sao? Sư Sư cô nương, cô cũng đừng nhìn ta như vậy, dựa vào việc phu nhân ở đây, ta cũng không thể nói với cô.
Tần phu nhân cam đoan nói: - Ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu.
- Nhưng phu nhân sẽ lo lắng mù quáng nha, lúc trước ta chỉ đi nhà xí mà phu nhân còn dặn dò ta mười tám lượt đó.
Lý Sư Sư kinh ngạc nói: - Còn có chuyện này sao?
- Còn không phải sao.
Tần phu nhân giậm chân vội nói: - Sư Sư, cô đừng nghe hắn nói bừa.
Lý Kỳ bật cười ha ha, nói: - Coi như ta nói bừa đi, có điều phu nhân, có chuyện này có phải phu nhân đã quên làm rồi hay không.
Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Chuyện gì?
Lý Kỳ nói: - Phu nhân và Triệu Minh Thành cũng coi như là quen biết đã lâu, nhưng phu nhân đến Hàng Châu cũng đã mấy ngày rồi, dường như vẫn chưa từng đi bái tế y, việc này phu nhân không khỏi có chút thất lễ đi.
Tần phu nhân nói: - Ta muốn đi bái tế Triệu tiểu tướng công, nhưng ngươi không nói gì, nếu ta tự ý quyết định, lỡ như làm hỏng chuyện của ngươi, ngươi lại oán ta.
- Kiếm cớ! Tuyệt đối là kiếm cớ! Phu nhân lo ta sẽ oán phu nhân sao? Lẽ nào phu nhân không biết ta đã vô cùng oán phu nhân rồi sao?
- Ngươi
- Được rồi, được rồi, nói chính sự. Lý Kỳ thấy Tần phu nhân sắp bạo phát, vội vàng ngừng lại, lại nghiêm túc nói:
- Ta là một người vô cùng hiểu lễ nghĩa, hai vị đến bái tế Triệu Minh Thành là lẽ đương nhiên, sao ta lại trách hai vị, ngày mai hai vị đi một chuyến đi. Thực ra ta và Triệu Minh Thành cũng coi như từng hợp tác với nhau, theo lý mà nói ta cũng nên đi, đáng tiếc tạm thời ta có chút không tiện. Như vậy đi, ta sẽ phái Lưu Vân Hi làm đại diện của ta, thay ta đi một chuyến vậy.
Lý Sư Sư cười nói: - Hình như không chỉ là bái tế đơn giản như vậy.
- Cũng không có phức tạp như cô nghĩ.
Ngày thứ hai, ba người Tần phu nhân, Lý Sư Sư, Lưu Vân Hi liền cùng nhau đi bái tế Triệu Minh Thành.
Còn Lý Kỳ lại đợi tin tức ở Túy Tiên sơn trang, nhưng không đợi được Tần phu nhân các nàng mà lại đợi được Nam Bác Đồ.
Lý Kỳ đi đến Tàng thư các phía dưới, hỏi Nam Bác Đồ: - Có phát hiện gì sao?
Nam Bác Đồ nói: - Đại nhân, tiểu nhân đã tra ra chồng và nhi tử của Trương Hảo vì sao lại chết rồi?
Lý Kỳ nói:
- Sao? Nói mau.
Nam Bác Đồ nói: - Không biết đại nhân có còn nhớ, sự kiện đắm thuyền oanh động một thời năm đó không?
Lý Kỳ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: - Lần nào?
Việc này mà không biết? Nam Bác Đồ nói thầm một câu, giải thích nói: - Chính là người của Ứng Phụng Cục Tô Châu khi đó đã phát hiện một cây đại thụ che trời ở Hàng Châu, chuẩn bị vận chuyển cái cây này đến Khai Phong, nhưng cái cây này thật sự quá lớn, rất khó vận chuyển theo đường bộ đến Khai Phong. Khi đó Chu Miễn chưởng quản Ứng Phụng Cục Tô Châu mặc cho rất nhiều người phản đối, cưỡng ép sai người đặt cây đại thụ che trời này lên thuyền, chuẩn bị vẫn chuyển đến Biện Lương theo đường thủy. Nhưng không ngờ đi được nửa đường thì thuyền chìm, mấy trăm người trên thuyền không ai sống sót.
- Ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này. Lý Kỳ gật đầu, đột nhiên nói: - Lẽ nào chồng và nhi tử của Trương Hảo đều chết trong chuyện này.
Nam Bác Đồ gật đầu nói: - Hóa ra chồng của Trương Hảo là một thợ thủ công, khi đó lúc triều đình đang sưu tầm kỳ hoa dị thạch ở khắp Giang Nam, chồng của Trương Hảo và hai nhi tử của bà ta cũng đều bị triều đình gọi đi vận chuyển đá cho Thái Thượng Hoàng, không may là lần này ba phụ tử bọn họ đều ở bên trong thuyền.