- Ta nghĩ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu trời tối rồi thì không tốt đâu.
Nghe đến đó, Tần phu nhân ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nói: - Ta thử chút xem.
Nói xong, nàng chống hai tay khó khăn ngồi lên, còn điều chỉnh lại hô hấp mới khó khăn mà đứng lên, nhìn Lý Kỳ nằm trên đất, hoang mang nói: - Ngươi còn nằm đó làm gì?
Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân, đột nhiên bật cười ha ha.
Tần phu nhân nói: - Ngươi cười cái gì?
Lý Kỳ nói: - Vốn dĩ ta hi vọng phu nhân có thể dìu ta dậy, nhưng bây giờ xem ra không thể được rồi.
- Bây giờ ngươi vẫn không động đậy được.
Lý Kỳ gật đầu, nửa đùa giỡn nói: - Lúc trước phu nhân luôn nói ta ức hiếp phu nhân, bây giờ ta đã nằm ở đây rồi, phu nhân muốn báo thù thế nào cũng được, chỉ xin nhẹ tay cho.
Mặt Tần phu nhân đỏ lên, nói:
- Sao ta lại nhớ hình như ngươi luôn nói là ta hay càu nhàu ngươi.
- Vậy sao?
Tần phu nhân vô cùng khẳng định mà gật đầu, lại hỏi: - Ta thật sự rất hay càu nhàu sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải.
- Vậy trước kia vì sao ngươi luôn nói ta dông dài?
Lý Kỳ liếc mắt xem thường, nói: - Bây giờ ta vô cùng suy yếu, nói chuyện phải dừng lại rất lâu. Vừa rồi ta muốn nói, phu nhân không phải là hay càu nhàu bình thường.
Tần phu nhân sửng sốt, biết mình đã bị chơi xỏ, hừ nói: - Vậy cũng không có hay lải nhải như ngươi, ngươi mới nổi tiếng nói nhiều.
- Làm ơn, ta dựa vào nó để kiếm cơm đó.
Lý Kỳ tức giận trả lời một câu, miệng còn hơi hổn hển, hai tay khẽ cong, chống cùi chỏ lên trên đất, thở ra một hơi dài, lắc lư lảo đảo ngồi dậy, nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy, đã khiến hắn ngồi trên đất, cúi đầu há miệng thật to để thở.
Tần phu nhân vội nói: - Ngươi làm sao vậy?
- Khôngkhông sao.
- Ngươi đã thở dốc như vậy rồi còn nói không sao nữa, bằng không chúng ta nghỉ một lát đi.
- Khôngkhông được, trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm bọn Âu Dương Triệt.
Tần phu nhân do dự trong chốc lát, nói: - Ta đỡ ngươi vậy.
- Phuphu nhân có thể được không?
- Thử chút coi sao.
Tần phu nhân dường như không nắm chắc lắm, ngồi xổm người xuống, đặt một tay Lý Kỳ lên vai mình, khẽ cắn môi, vừa chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, thuận tiện còn đụng phải Lý Kỳ.
Hức, cô chơi ta à! Bây giờ ta ngồi dây rất khó khăn nha! Lý Kỳ nhìn Tần phu nhân nằm úp sấp trước ngực mình, trong lòng vửa giận vừa buồn cười, không cười cười ha ha vài tiếng.
Tần phu nhân u oán liếc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ vội giải thích nói: - Ta không phải là cười phu nhân, chẳng qua ta cảm thấy buồn cười vì bình thường muốn đụng phải phu nhân đều phải bị phu nhân mắng cho cẩu huyết lâm đầu. Hôm nay phu nhân chủ động nhào đến ôm lấy, ta lại không có cả sức để nhấc tay lên. Thật sự ta muốn khóc, nhưng đến sức để khóc còn không có, chỉ đành cười thôi.
- Đến lúc này rồi mà ngươi còn có tâm tư nói những thứ này sao.
Tần phu nhân lúc này mới phát giác là mình đang nằm trước ngực Lý Kỳ, vội vàng ngồi dậy, không khỏi liếc trắng Lý Kỳ một cái.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Bây giờ trên dưới cả người ta, thứ có thể động đậy chỉ có cái miệng này, phu nhân không thể đoạt mất cả quyền được nói còn sót lại của ta chứ.
Tần phu nhân nhìn vẻ mặt chua xót của Lý Kỳ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Lý Kỳ rơi vào cảnh chật vật như vậy, nước mắt dâng lên nơi khóe mắt, nói: - Xin lỗi, là ta hại ngươi ra như vậy.
Lý Kỳ lắc đầu, không lên tiếng.
Tần phu nhân khẽ cắn môi, đột nhiên nửa quỳ trên mặt đất, lại đặt tay Lý Kỳ lên vai mình.
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Phu nhân muốn làm gì?
Tần phu nhân không lên tiếng, cau chặt hai hàng mày, sử dụng sức lực toàn thân, không ngờ lại cứng rắn mà kéo được Lý Kỳ ngồi lên.
Oa! Lợi hại nha! Lý Kỳ không khỏi kinh ngạc nhìn Tần phu nhân, nói: - Bằng không, phu nhân, phu nhân cõng ta đi.
Đây mà là nam nhân sao? Tần phu nhân cứng đờ, không nói tiếng nào, cắn chặt hàm răng trắng, dùng sức hướng lên phía trên.
Lý Kỳ nhìn thấy mà xấu hổ trong lòng, vội vàng một tay chống xuống đất, hai chân cong lại, dùng sức phát lực.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người, cuối cùng đã giúp Lý Kỳ đứng lên được.
- Phùphù!
Lý Kỳ và Tần phu nhân đều thở phì phò từng hơi, tiết tấu vô cùng đồng bộ, đồng bộ đến mức hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều cười ra tiếng.
Nhưng Tần phu nhân vừa thả lỏng thì suýt chút lại mất sức ngã xuống.
Bây giờ Lý Kỳ cũng là một con diều lắc lư theo gió nha, thân thể cũng theo đó mà lảo đảo một cái, vội nói: - Ổn định, ổn định, đại tỷ, tính mạng của tiểu đệ đều đặt cả vào ý niệm của tỷ, nhất định phải giữ vững nha.
Tần phu nhân vội vàng ngừng cười, trừng mắt nhìn Lý Kỳ bảo hắn câm miệng, sau đó đỡ Lý Kỳ đi về phía trước.
Nói là đi, thật ra còn chậm hơn cả đi.
Lý Kỳ được đỡ đi một hồi, bắt đầu khôi phục lại chút sức lực, dù sao cũng là nam nhân mà, khôi phục lại khá nhanh, lần này đã giảm bớt rất nhiều áp lực của Tần phu nhân nha.
Qua nửa nén nhang.
Tình huống hoàn toàn đảo ngược rồi, chỉ thấy một tay Lý Kỳ ôm lấy Tần phu nhân, đỡ lấy nàng tập tễnh đi về phía trước.
Tần phu nhân nâng mí mắt lên, lén lút nhìn Lý Kỳ, áy náy nói: - Lý Kỳ, có phải ta rất vô dụng không, kết quả vẫn là ngươi chăm sóc ta.
- Bây giờ phu nhân mới biết à.
Lý Kỳ nói xong, thấy vẻ mặt Tần phu nhân áy náy, lại nói: - Ta nói đùa đấy. Thật ra trong mắt ta, phu nhân luôn là một nữ nhân vô cùng dũng cảm.
Tần phu nhân nghe thấy Lý Kỳ khen nàng, thì cảm thấy vô cùng không thích ứng kịp, nói: - Tiếp theo ngươi chắc chắn không nói lời hay rồi.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói: - Xem ra phu nhân rất hiểu ta, nhưng lần này phu hân đoán sai rồi, ta thật sự nghĩ vậy. Trong thời đại này, phu nhân đã từng nhìn thấy nữ nhân nào dám theo đuổi tình yêu của mình chưa. Trong số những người mà ta quen biết, Thất nương là một, phu nhân là một, nhưng tình huống của Thất nương và phu nhân khác nhau. Nhạc phụ và nhạc mẫu ta sở dĩ đồng ý cho Thất nương theo ta, trong đó còn âm thầm mang theo nhân tố chính trị nữa, còn phu nhân lại khác, phu nhân đã trải qua muôn ngàn khó khăn mới gả vào Tần gia được, trong đó chỉ có tình yêu mà không còn gì khác cả.
Tần phu nhân trầm mặc một chút, bỗng nhiên lắc đầu.
- Sao vậy? Ta nói không đúng sao?
- Thật ra trước đó ngươi nói rất đúng, lúc trước ta gả vào Tần gia còn có một nguyên nhân nữa, chính là ta đích thực đã bị tỷ tỷ ảnh hưởng, hi vọng có thể tránh việc liên hôn chính trị.
- Đây là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, gần vua như gần cọp nha. Nếu không phải mệnh Tần Mặc không tốt thì bây giờ phu nhân nhất định là một nữ nhân vô cùng hạnh phúc.
Ngữ khí vô cùng thương cảm.
- Hạnh phúc?
Tần phu nhân thì thào tự nói, trong ánh mắt ảm đạm lại hướng về phía trước.
- Bộ SoáiBộ Soái
- Ngươi có nghe thấy không?
Lý Kỳ, Tần phu nhân cùng đồng thanh nói.
- Xem ra không phải ta đang nằm mơ.
Hai người lại đồng thanh nói.
Ăn ý như vậy? Hai người nhìn nhau, không khỏi vui đến muốn khóc.
Trong hai canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã trải qua từ sống đến chết, lại từ chết thành sống, phảng phất như đã trải qua hai đời rồi vậy.
- Đợi một chút.
Lý Kỳ đột nhiên buông Tần phu nhân ra, kéo đai lưng cởi áo khoác ra.
Tần phu nhân hoảng sợ nói: - Ngươi muốn làm gì?
- Phu nhân đừng hiểu lầm nha! Lý Kỳ choàng áo ngoài lên người Tần phu nhân, vô cùng nghiêm túc nói:
- Phu nhân, ngươi lộ sạch rồi.
- Lộ sạch?
Lý Kỳ chỉ trước ngực nàng.
Tần phu nhân cúi đầu nhìn, hóa ra xiêm y bị người ta thấm ước gần như dán sát vào thân mình, núi đôi đầy đặn trước ngực đã hoàn toàn lộ ra ngoài, quy mô đó thật là đáng xem nha, đặc biệt là khe sâu trắng tuyết chính giữa trước ngực, như ẩn như hiện, thực rất mê người, không khỏi thất thanh quát to, giận dữ nhìn Lý Kỳ nói: - Vì sao ngươi không nói sớm?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Nói đùa gì vậy, nếu không phải như vậy, phu nhân cho rằng ta lấy sức đâu ra mà ôm phu nhân đi xa như vậy.
- Ngươingươi quá hạ lưu. Tần phu nhân vừa thẹn vừa giận, hai tay kéo chặt lấy áo khoác của Lý Kỳ.
Đã muộn rồi, cái nên thấy ta đã thấy sạch từ sớm, Lý Kỳ vui tươi hớn hở mà bật cười.
Chợt nghe thấy nơi xa có người hô: - Bên kia hình như có người, mau qua đó nhìn.
Lý Kỳ ha ha nói: - Phu nhân, nói thật với phu nhân vậy, thật ra ta không còn sức hô cứu mạng nữa mới bất đắc dĩ dùng hạ sách này, dụ phu nhân thét lên. Phu nhân không tin thì thét thêm mấy tiếng xem thử, tuyệt đối không có lớn tiếng chói tai như vừa rồi đâu. Đương nhiên, nếu phu nhân nhất định muốn hoài nghi nhân phẩm của ta, vậy bây giờ mời phu nhân trả lại áo khoác của kẻ hạ lưu này lại cho ta.
Nói xong hắn thật sự vươn tay ra.
Tần phu nhân làm sao đồng ý, trong lúc bối rối đã đưa tay ngăn cản tay của Lý Kỳ.
Bịch!
Chỉ thấy Lý Kỳ bị nàng ngăn như vậy đã trực tiếp ngã xuống đất.
Lần này không khỏi quá trực tiếp rồi. Tần phu nhân ngây ngẩn cả người, mờ mịt trừng to mắt, tata không có dùng sức mà! Thần sắc căng thẳng hỏi: - Lý Kỳ, ngươi không sao chứ?
Mí mắt Lý Kỳ dần buông xuống, trong miệng uể oải thở dài nói: - Phu nhân ngăn cản như vậy, ta mất đi sức lực rồi cũng chỉ có thể ngất cỉu thôi.