Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1460-2: Hậu thuẫn hùng mạnh (2)



Nhưng khi bọn Nhạc Phi đến đây lần này, phát hiện bên trong người đến người đi, ít nhất có hơn trăm người, rất náo nhiệt, nhưng những người này thực sự không phải đang thao luyện, mà là túm năm tụm ba vây cùng một chỗ, hình như đang nghiên cứu cái gì, mặt khác cũng không thiếu thanh niên trai tráng khiêng một đám túi vải phình to đi qua.

- Những người này là ai?

Nhạc Phi nhíu mày nhìn đám người này, trong mắt lộ ra một tia mê hoặc, nhìn cách ăn mặc của họ hẳn đều là dân cư địa phương.

Ngưu Cao cười ha ha nói:

- Nhạc Phi, những người này là ba trăm tám mươi người lang trung giỏi nhất ở hai châu Ấp, Khâm.

- Này ---.

Nhạc Phi kinh ngạc hỏi:

- Sao các ngươi mời được họ tới vậy?

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Nhạc Phi, có tiền có thể sai quỷ khiến ma, đạo lý đơn giản thế mà ngươi cũng không biết rõ ư?

Nhạc Phi sửng sốt, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, gãi đầu cười khan vài tiếng.

- Chỗ này có gần bốn trăm lang trung có thâm niên hành nghề, còn có thêm bốn trăm người trợ thủ nữa, tộng cộng có tất cả tám trăm ba mươi người. Đây chính là đoàn đội chữa bệnh của chúng ta.

Lý Kỳ giới thiệu sơ qua một lần.

- Tám trăm người?

Nhạc Phi, Hàn Thế Trung nhất thời ngây ra như phỗng.

Phải biết tằng ở thời kỳ hưng thịnh của Bắc Tống, trong hai mươi ba lộ, ba trăm sáu mươi châu cũng chỉ có hơn bảy trăm danh hàn lâm y quan, hơn nữa một số y quan tạm trú thì tổng cộng cũng chỉ hơn tám trăm người, chia đều mỗi châu không đến ba người, bọn họ phải phụ trách toàn bộ dân chúng bên trong châu phủ.

Về phần quân y sao?

Căn cứ các thống kê có liên quan từ triều đại nhà Minh, cứ chia đều một vạn người mới có một người quân y. Mà phương diện y học của Bắc Tống thì còn kém xa triều Minh, phỏng chừng cùng lắm là hai vạn người mới có một người quân y. Nhưng nơi này quân y đều có chức quan cả, đám lang trung bình thường đều không được ghi lại.

Kỳ thật bốn trăm lang trung có thâm niên trong miệng Lý Kỳ cũng đã được khuếch đại lên rồi, bởi vì trong đó có hơn chín phần là thổ lang trung, thậm chí còn không được gọi là lang trung. Bọn họ vô cùng hiểu rõ về bệnh sốt rét bên vùng chướng khí này, dù sao thì bọn họ cũng định cư ở bên này, quanh năm suốt tháng giao tiếp với đám chướng khí với bệnh sốt rét này, cho nên cũng từ đó lục lọi ra một ít phương pháp đối kháng với chướng khí cùng bệnh sốt rét.

Phương pháp mặc dù có chút thổ, nhưng cũng có thể sử dụng được.

Đối với vấn đề mạng người, Lý Kỳ cũng không phải là một người tiếc tiền gì, cho nên hắn dứt khoát tập trung những người này lại, cho quân y theo tới dẫn đội, tạo thành một đoàn đội khổng lồ chữa bệnh, chuyên môn nghiên cứu phương pháp khắc chế chướng khí với bệnh sốt rét.

Mà đội quân y lớn mạnh có thể giảm bớt tổn thất sĩ binh, tính thế nào vẫn là kiếm lớn.

Đám thổ lang trung này mặc dù thực không chuyên nghiệp, nhưng bọn họ đều có kinh nghiệm thực tiễn phong phú khi đối mặt với chướng khí, hơn nữa bình thường bọn họ còn có thể băng bó, nối xương hoặc các loại thi thố cứu chữa khác, dù sao bọn họ cũng lao động nhiều năm ở trong núi, cũng thường bị gãy xương hay bị thương ngoài da, mà nơi này lại khá nghèo, lang trung thì ít, khám bệnh tốn không ít tiền, cho nên rất nhiều người đều phải dựa vào chính mình, cũng chính là loại tinh thần bất khuất không chịu từ bỏ này đã giúp bọn họ học được không ít bản lĩnh.

Còn đám quân y đi theo tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng cũng không hiểu rất rõ về chướng khí cũng như bệnh sốt rét, ít nhất là không có đủ ca bệnh cho bọn họ nghiên cứu, hai bên cũng có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp kín không kẽ hở, ông trời tác hợp cho.

Bọn Nhạc Phi, Hàn Thế Trung tuy rằng chưa trải qua đến trăm trận chiến, nhưng ít nhất cũng là một võ tướng, hơn nữa còn từng tham gia vào chiến dịch mấu chốt như cuộc chiến bảo vệ phủ Khai Phong nữa, cho nên còn hiểu rất rõ về biên chế của quân y đấy.

Nói thật, bọn họ chưa từng gặp được hệ thống chữa bệnh khổng lồ như này, hơn nữa cả đời này bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một đoàn đội chữa bệnh lớn như thế, việc này thật sự rất khoa trương, khiến cho người ta không thể nào tin nổi.

Đến bây giờ bọn họ còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Không thể không nói, bất kể Xu Mật Sứ làm gì thì cũng luôn khiến cho người ta bất ngờ cả, tiểu đánh tiểu nháo cũng không phải tính cách của hắn, làm gì cũng phải tạo ra động tĩnh lớn mới được.

Kỳ thật Lý Kỳ cũng không muốn lãng phí tinh lực vào việc này, mấu chốt là vô số lần giáo huấn đau đơn thê thảm đã khiến hắn nhận ra, kỳ thật thực lực của Nam Ngô kém xa Đại Tống, vậy thì vì sao Đại Tống lại không có cách nào đối phó với Nam Ngô, lại còn phải dựa vào lợi ích đi lung lạc Nam Ngô nữa, mấu chốt vẫn do hoàn cảnh địa lý ở chỗ này không có biện pháp hóa giải nào hay, mấy lần tiến công với quy mô lớn đều thua do thiên thời địa lợi, nếu như đã biết có hiện tượng này tồn tại thì Lý Kỳ đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ rồi. Hắn khẽ mỉm cười nói:

- Vào xem chút đi, chờ mấy ngày nữa thì bọn họ đều sẽ thành quân y dưới trướng các ngươi rồi, cũng nên làm quen một chút.

Đi vào bên trong, một cỗ mùi dược liệu nồng đậm xông vào mũi.

Bọn Nhạc Phi, Hàn Thế Trung nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhịn không được mừng vui ngây ngất, đây mới là chữa bệnh đoàn đội chứ, trước kia quả thật là quá kém cỏi.

- Đại nhân.



Đám thổ lang trung nhìn thấy Lý Kỳ đến, đều hành lễ, hiện giờ Lý Kỳ là thần tài của bọn họ nha, chính Lý Kỳ khiến cho bọn họ cảm thấy được niềm vui khi nhận tiền lương đấy.

Lý Kỳ cười gật đầu, chợt thấy một nữ nhân đi ra từ kho dược liệu, hắn vội vàng nghênh đón, vẫy tay gọi:

- Thập Nương, Thập Nương.

Nàng đúng là Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi liếc nhìn Lý Kỳ, thản nhiên nói:

- Ngươi tới đây làm gì.

Mẹ. Tốt xấu gì cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ! Người nhiệt tình như lửa như Lý Kỳ gặp phải đơn thuần lại không rất đáng yêu như Lưu Vân Hi, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.