Vi Bình nhìn Ngưu Cao bật cười ha ha, trong lòng vô cùng bàng hoàng, hiện giờ đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, tuy rằng những đợt tiến công lúc trước đều bị ngăn lại, nhưng ưu thế vẫn đứng ở chúng ta bên này, hơn nữa còn dựa vào ưu thế vũ khí, dùng hỏa lực bao trùm toàn bộ cửa bắc rồi.
Nhưng nếu viện quân của quân địch đã chạy tới cửa bắc thì có khả năng tình thế sắp bị nghịch chuyển rồi a! Ngài lúc này lại cười ha ha, đây không phải là đầu óc ngã ngu thì là gì nữa?
Lý Tương gần như điều động toàn bộ binh lực hai phía đông tây triệu tập đến cửa bắc, về phần cửa nam bên kia, vốn dĩ y cũng không an bài bao nhiêu người phòng thủ cả.
Không thể không nói, bản lĩnh của Lý Tương này thật đúng là không phải khoác loác mà ra, tự mình ra trận chỉ huy tướng sĩ nghênh địch, mấy ngàn người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, giơ lên khúc cây, đá lăn ném hướng quân Tống, lại một lần nữa đem một đợt cường lực quân Tống đánh lui, lại một lần nữa chiếm lĩnh từng vị trí mấu chốt.
Ngay tại lúc này, ba vị doanh trưởng phía sau xe ngỗng đột nhiên rút ra cờ đỏ vung lên lắc lư.
Cờ đỏ này vừa xuất hiện, thế công của quân Tống lập tức chậm lại, không tiếp tục mạnh mẽ tiến công lên tường thành nữa, mà là dựa vào cung nỏ không ngừng bắn bị thương kẻ thù, dựa vào vũ khí tầm xa để duy trì sự tiến công của mình.
Nhưng lúc này đã đến thời khắc quyết chiến cuối cùng, một khi tiến công của quân Tống bị đình trệ thì sĩ khí của quân Nam Ngô trên tường thành lập tức dâng lên, đá bay cuồng loạn nhảy múa, khúc cân lăn theo thang xuống dưới, đánh cho quân Tống liên tục bại lui, thế công của chín cây thang toàn bộ trì trệ không tiến, trên thang không còn có người sống ghé vào nữa, chỉ còn lại có thi thể.
Lý Tương thấy rằng đã đánh cho kẻ địch xuống thang, nhịn không được quá đỗi vui mừng, phải biết rằng chiến thắng của trận chiến đầu tiên vô cùng trọng yếu đấy, có câu “một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, một lần nữa thì suy yếu, lần thứ ba thì suy kiệt”, nếu lần đầu tiên quân Tống công thành bị bọn họ đánh lui, vậy thì những lần tiến công tiếp theo sẽ cực kỳ có lợi đối với bọn họ. Y thúc giục binh lính chịu đựng, tặng cho kẻ thù sự đánh trả mãnh liệt nhất.
Nhưng khi đối mặt với ba quái vật lớn này, Lý Tương cũng là có lòng mà không đủ lực, quân Tống núp trong ba quái vật lớn này, hơn nữa đám khôi giáp rất dày kia, cung tên của ngươi rất khó tạo thành vết thương trí mệnh cho quân Tống, chỉ có thể dựa vào khúc cây với đá lăn thôi. Nhưng cung nỏ của đối phương lại vô cùng sắc bén, tạo thành thương tổn phi thường lớn đối với quân ta, chỉ thấy những thi thể treo trên tường thành, gần như là đều cắm đầy tên.
Nhưng Lý Tương biết, chỉ cần quân Tống không thể tấn công được lên tường thành thì vào lúc xế chiều chắc chắn sẽ phải rút lui. Bởi vì bọn họ còn phải kéo quái vật lớn này lùi lại, không có khả năng đến tận chạng vạng mới đi được, y thậm chí còn tự hỏi, đợi đến lúc quân Tống lui lại thì có nên ra khỏi thành truy kích hay không, bởi vì theo quan sát của y thì quân Tống cũng không có bao nhiêu kỵ binh yểm hộ cả. Đây là một cơ hội của y. Nhưng ngoài miệng y vẫn nói lớn:
- Các vị huynh đệ, thắng lợi đã ở trước mắt, chỉ cần chúng ta kiên trì một lúc nữa thôi, quân địch chắc chắn sẽ phải thối lui.
- Rống ---!
Hiện giờ binh lính Nam Ngô thấy quân Tống đã bị bọn họ đánh lui tới dưới thang rồi, biết rằng tình hình khẩn cấp đã được giải trừ, lại nghe được những lời này của Lý Tương, thì nhịn không được sĩ khí đại chấn, càng thêm ra sức giết địch.
Vi Bình ở hậu phương thấy tình hình tiến công bên mình bị đình trệ rồi, vậy thì muốn tiến công đi lên một lần nữa sẽ rất khó khăn, hơn nữa sẽ phải trả giá rất lớn, vì thế nói với Ngưu Cao:
- Tướng quân, muốn đoạt được thành Quảng Nguyên vào hôm nay thì chỉ sợ rất khó, không bằng gõ kẻng thu binh đi.
Ngưu Cao lại cả giận mắng:
- Nực cười, hiện giờ thắng lợi của quân ta đã nằm ngay trước mắt rồi, ngươi thân là phó tướng không ngờ lại nói ra những lời tổn thưỡng sĩ khí như thế là có dụng ý gì, mong rằng lần sau ngươi chớ có nói thế nữa, nếu không thì đừng trách ta xử phạt theo Quân pháp.
Thắng lợi ngay trước mắt?
Vi Bình lúc này mới phát hiện mình căn bản vốn chưa hề dung nhập vào trong đội cấm quân này, đám người Hán này đánh giặc kỳ quái thật, hiện giờ rõ ràng là chính mình bị vây ở tình thế bị động rồi mà còn nói là thắng lợi ngay trước măt a! Trong lòng phi thường ảo não, tức giận nghĩ rằng, được, ta đây sẽ đợi xem ngươi sẽ thắng như thế nào đây.
Lý Tương cũng đồng dạng cho rằng thắng lợi của quân mình ngay trước mắt rồi, đều sắp không kìm nén được cảm xúc vui sướng trong lòng rồi, y nhịn không được vui mừng nhướn mày, nhưng đồng thời cũng trở nên càng thêm bình tĩnh, chỉ binh lính đánh chết kẻ thù một cách rành mạch phân minh.
Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên động tĩnh mãnh liệt.
Lý Tương đột nhiên giật mình, nếu lúc này mà xảy ra nhiễu loạn vậy thì liền công cố rồi, vội hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
Một người bên cạnh y cũng vẻ mặt mờ mịt, đáp:
- Để mạt tướng đi xem thế nào.
Nhưng gã vừa dứt lời, một binh lính đã nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, báo:
- Không --- không xong, tướng quân, bên trong thành đột nhiên xuất hiện một lượng lớn quân địch.
- Cái gì?
Lý Tương sửng sốt, một cước đá bay người lính kia xuống đất, mắng:
- Ngươi nói bậy gì thế, đám quân địch này sao có thể xuất hiện trong thành được.
Người binh lính kia bị đạp đến trên mặt đất, không nén nổi bắt đầu gào khóc:
- Tướng quân ---.
- Câm mồm!
Lý Tương đột nhiên rút ra bộ đao, không đợi tên lính kia nói xong đã một đao đâm chết gã, tức giận hừ nói:
- Người này nhất định là mật thám do quân địch phái tới đây tà thuyết mê hoặc dân chúng, nhiễu loạn quân tâm của ta.
Tuy rằng lời nói như thế, nhưng trong lòng y sao lại không rõ được chứ, lời trong miệng tên lính này cũng không phải tin đồn vô căn cứ, chỉ có điều hiện giờ tình hình chiến đấu trên tường thành đã đến hồi gay cấn, nếu để cho binh lính trên tường biết được hậu phương bị rối loạn, chỉ sợ sẽ khiến cho quân tâm bị tán loạn, đến lúc đó cũng cũng coi như kết thúc, cho nên y không thể không làm vậy được.
Lúc này, lại có một gã tướng lĩnh vội vàng chạy tới, Lý Tương bước lên trước, thấp giọng hỏi:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
Người tướng lĩnh này thấy Lý Tương thấp giọng, lập tức kịp phản ứng, nhỏ giọng bẩm bảo:
- Tướng quân, đại sự không ổn, bên trong thành đột nhiên xuất hiện hơn một ngàn tên quân Tống.
- Bọn họ từ đâu tới?
- Mạt tướng cũng không biết rõ nữa.
Lý Tương cau mày, chẳng lẽ quân Tống thực sự có thể lên trời xuống biển được, nhưng lúc này cũng không phải là lúc cho y suy nghĩ việc này, vội vàng hạ lệnh:
- Ngươi lập tức lĩnh binh đi ngăn cản bọn chúng, không thể khiến cho bọn chúng đánh đến trên tường thành được.
Người kia nói:
- Bọn chúng không tấn công hướng bên này.
- Vậy thì bây giờ bọn chúng đang làm gì?
- Bọn chúng trực tiếp đánh thẳng hướng cửa thành phía đông.
- Cửa --- cửa đông của thành?
Lý Tương ngu ngơ trừng mắt nhìn, chủ lực của đối phương đều ở cửa bắc, vậy thì vì sao bọn chúng lại hướng cửa thành phía đông? Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên sợ hãi nói:
- Không --- không tốt, trước cửa thành phía đông chắc chắn có mai phục, ngươi nhanh chóng tập kết tất cả binh lính tiến lên ngăn cản bọn chúng, nhất định không thể khiến bọn chúng mở cửa thành phía đông ra được.
- Vâng.
…
Cửa thành phía đông.
- Các huynh đệ, giết cho ta!
Chỉ thấy một đám đại hán cầm trong tay đao lớn, mặc đủ các loại kiểu dáng phục sức, nhắm phía cửa thành phía đông, người cầm đầu đúng là Từ Vĩ.
Bởi vì binh lính của cửa thành phía đông vừa bị điều đi sang cửa thành phía bắc để tác chiến cho nên phòng thủ nơi này phi thường trống rỗng, trước cửa chỉ có hơn ba mươi người, đừng nói đi lên nghênh chiến, đều không kịp có cả phản ứng, đám quân Tống này từ đâu xuất hiện vậy?
- A ---!
- A ---!
Đám đao phủ này vừa tiến lên đã chém ngã toàn bộ ba ngươi người trước cửa kia.
Từ Vĩ quát to:
- Trước mở cửa thành, sau đó lại thả cầu treo.
- Vâng!
- Mở ---!
Hơn mười người liều lĩnh nhằm phía cửa thành, đồng loạt dùng sức, nâng mở cửa thành nặng nhọc ra.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người khàn giọng quát:
- Mau ngăn cản bọn họ.
Từ Vĩ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội kỵ binh bay nhanh chạy đến phía bọn họ, y quyết định thật nhanh nói với người bên cạnh:
- Phó Bôn, ngươi nhanh chóng hạ cầu treo xuống, khiến cho Dương tướng quân vào thành, ta đi ngăn cản bọn họ.
Y lại vung tay hô lên:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên!
Sau đó dẫn năm trăm người cầm đao to búa lớn xông lên.
- A ---!
Chỉ nghe Từ Vĩ hét lớn một tiếng, thân mình trùn xuống, đao lớn bay lên, chém xuống chân ngựa chỉnh tề phía trước, lập tức khiến cho kỵ binh ngã bay ra ngoài, ngã chết.
Đây cũng không phải kẻ săn tin nha, đây mới thực sự là cấm quân đấy, hơn nữa lúc trước đều tham dự trận chiến bảo vệ phủ Khai Phong, đối mặt với gót sắt của quân Kim bọn họ còn không e ngại, huống chi chỉ là kỵ binh của Nam Ngô, hơn nữa bản lĩnh lợi hại nhất của bọn họ chính là chém đùi ngựa, một đao là chuẩn, không ít kỵ binh đều bị ngã xuống ngựa.
Chỉ tiếc bọn họ không mặc trọng giáp cho nên đối phương cũng là một đao lấy mạng một người, chỉ khoảng nửa khắc đã có hơn trăm tên huynh đệ ngã xuống trong vũng máu.
Nhưng dù vậy thì bọn họ cũng không nhượng bộ nửa bước, không để ý đến tính mạng, chuyên nhằm vào chém đùi ngựa, dựa vào máu thịt của thân xác này, mạnh mẽ chặn lại kỵ binh của đối phương.
Lúc này cửa thành cũng đã mở rộng ra, cầu treo cũng đã chậm rãi hạ xuống.
- Không tốt, có mai phục.
Binh lính đứng trên tường đột nhiên nhìn phía tiền tuyến hô to.
Trên một đường nhỏ, một đội kỵ binh tối như mực chạy như bay tiến đến. Cuồn cuộn bụi sương, nháy mắt tới gần, rậm rạp một mảnh, ít nhất cũng có hai ngàn người.
- Trời ơi, kia là tên Hắc diện sát.
Một tên binh lính nhìn người mặc áo giáp đen cưỡi ngựa trắng, cầm một cây trường thương thô to kia thì sắc mặt sợ tới mức tái nhợt, người này chính là người tìm được đường sống trở về từ chỗ chết ở trận chiến phụ cận trại Thái Bình, đối với vị tướng quân mặc giáp đen này vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Chỉ thấy Dương Tái Hưng dẫn đầu xung phong, tay cầm trường thương, cầu treo đều chưa hoàn toàn hạ xuống, y đã phóng ngựa nhảy lên, dưới mặt nạ có một đôi con ngươi đen nhánh, vô cùng âm trầm.
- Giết a!
Từ Vĩ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập phía sau, trong lòng mừng rỡ, nhất thời ngây người, chợt thấy trên đầu đao phong xoắn tới, ánh mắt thoáng liếc nhìn, chỉ thấy chủ tướng của đối phương quét tới một đao, trong lòng la hét không ổn, lúc muốn tránh né thì không còn kịp rồi, trong lòng khó tránh khỏi lạnh lẽo.
Đúng lúc nguy ngập sớm tối này, chỉ thấy một cây trường thương ngang trời bay tới, xuyên thủng ngực của chủ tướng quân địch, lưu lại một lỗ thủng rất lớn.
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, một con ngựa trắng chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Từ Vĩ.
Từ Vĩ quay đầu, ngẩng đầu thấy người tới chính là Dương Tái Hưng, vội nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của Dương tướng quân.
Dương Tái Hưng gật đầu cười nói:
- Không có việc gì, Từ tiên phong khách khí, nơi này liền giao cho ta đi, ngươi mau lĩnh người đi chiếm kho lúa đi.
- Vâng.
Từ Vĩ lập tức lĩnh nguyên bản nhân mã rời đi.
Dương Tái Hưng nói xong, lại tiếp tục phóng ngựa giết lên, lại liên tục chém ba người, yểm hộ cho Từ Vĩ lui lại, ngoài miệng lại phân phó:
- Mau bắn tên tín hiệu ra.
Vừa hạ mệnh lệnh. Trăm tên cung thủ phía sau y lấy ra tên tín hiệu bắn về phía chân trời.
Trăm mũi tên bay lên không trung, ở trên bầu trời xanh thẳm tách ra thành nhiều bông pháo hoa, chiếu lên không trung thành một mảnh trời màu đỏ.
…
Ngưu Cao đứng ở ngoài thành nhìn thấy pháo hoa ở trên không trung, không nén nổi mừng rỡ, lập tức ra lệnh:
- Nhanh chóng thổi kèn quyết chiến lên.
Mười mấy người thổi kèn lập tức thổi lên tiếng kèn dồn dập.
Ô...ô...ô...n...g!
Tiếng kèn giống như tiếng sóng cuồn cuộn thổi đến, dường như rót vào một lực lượng mới cho những binh sĩ đang chiến đấu ở tiền phương đẫm máu.
- Giết a!
Quân Tống đã yên lặng hồi lâu, lại đột nhiên bắt đầu nhảy lên, nương theo một trận tên sương khói bắn ra, lần lượt có binh lính lại bò lên trên thang một lần nữa, rậm rạp mưa tên bao trùm trên đầu tường, che chở cho bọn họ tiến công.