Các binh sĩ quân Tống đang đứng nhìn từ bên bờ Bắc, họ trông thấy mặt cắt ngang của trận chiến, chỉ thấy những hỏa tiễn phun lửa bắn ra dày đặc bay qua trước mắt, nhìn qua thật giống như thuyền của đối phương có lực hấp dẫn, hút hết tất cả mũi tên về phía chúng, điều này thật quá thần kì.
- Uỳnh!
- Uỳnh!
Binh sĩ Đại tống hưng phấn lạ thường, giơ cao binh khí trong tay, trợ giúp cho thủy quân của Hàn Thế Trung.
Mà binh lính Nam Ngô đang đứng ở bờ Nam tên nào tên nấy đều đang trợn mắt há mồm, có mấy kẻ còn sợ hãi che mặt lại. Mặc dù Bạo vũ lê hoa tiễn đã từng xuất hiện ở Quảng Nguyên Châu, nhưng đó là lần xuất hiện đầu tiên, không ai ngờ rằng trên chiếc thuyền này cũng được lắp đặt thứ vũ khí ai nấy cũng sợ hãi này.
Mà binh sĩ Nam Ngô trên thuyền càng không biết phải làm sao, đây không phải trên mặt đất để có thể né tránh, nhìn những mũi tên dày đặc, bọn họ giống như đã bị nguyền rủa, giương mắt nhìn vô số những mũi tên đang nuốt trọn lấy mình.
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm uỳnh!
Bạo vũ lê hoa tiễn này quả không hổ danh, không khác gì gió táp mưa sa, như bao trùm lên toàn bộ thuyền địch, tiếng nổ mạnh vang lên từng hồi từng hồi.
Quân sĩ Nam Ngô vốn dĩ muốn tập trung lại để ngăn chặn chiến hạm lớn kia của quân Tống, nhưng không ai ngờ rằng, các ngươi tập trung lại một chỗ, lực sát thương của bạo vũ lê hoa tiễn sẽ gia tăng gấp bội lần.
So với lần đánh thành trước mà nói, lần này uy lực của bạo vũ lê hoa hiển nhiên càng được thể hiện rõ hơn, dù sao lần trước khi tiến công Quảng Nguyên Châu, khoảng cách tương đối gần, mũi tên không thể khai triển toàn bộ khả năng, hơn nữa khoảng cách lần này vô cùng hoàn hảo, mũi tên sau khi bắn ra được khai triển trong không trung rộng lớn, vô cùng lộng lẫy.
Trong chốc lát, ánh lửa sáng bừng, khói thuốc súng tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dừng.
Chỉ thấy mấy trăm chiếc thuyền của thủy quân Nam Ngô đều chịu đủ loại thương tổn, chìm giữa một mảng thuốc súng màu xám trắng.
Còn có không ít kẻ đã rơi xuống nước.
Cũng may là uy lực của thuốc nổ có hạn. Bằng không, sau trận oanh tạc vừa rồi, toàn bộ thủy quân Nam Ngô cơ bản đều đã bại cả.
- Giết!
Quân Tống sĩ khí vang trời, không thể không nói tới việc Bạo vũ lê hoa tiễn có tác dụng ủng hộ sĩ khí rất tốt.
Hạm đội của quân Tống lại thay đổi đội hình thêm lần nữa, tàu chiến nhỏ phía sau tiến lên đằng trước, bảo vệ lấy chiến hạm lớn trước mặt, xếp thành ba hình bán nguyệt, hướng về phía chiến thuyền của quân địch mà lướt tới.
Binh sĩ trên chiến thuyền của quân Tống tay cầm hoặc là trường thương, hoặc là đại đao, mà trên chiến hạm lớn kia lại đứng đầy cung thủ.
Binh lính Nam Ngô đã bị đánh đến không phân biệt được phương hướng nữa. Đâu đâu cũng là khói súng, cho dù không có binh sĩ bị thương thì cũng bị khói thuốc làm cho nghẹt mũi, nước mắt giàn giụa, nhiễu loạn vô cùng.
Hai đội thuyền vừa xáp lại gần nhau thì một trận mưa tên liền bắn thẳng xuống.
Binh lính trên thuyền nhỏ đầu tiên dùng cây trúc dài đẩy những chiếc thuyền đã bị đốt ra, tránh làm tổn hại đến chiến hạm lớn ở giữa, hoặc là dùng, hoặc dùng móc câu kéo những chiếc thuyền đó đâm ra chỗ khác.
Rầm rầm rầm!
Đội thuyền hai bên đụng vào nhau, binh sĩ Đại tống vung đại đao lên nhảy xuống dưới, chém giết kẻ địch. Hai bên đem phương thức thủy chiến biến hóa từ hiện đại đến cổ xưa, bắt đầu dùng phương thức chém giết nguyên thủy.
Hàn Thế Trung đứng trên chiến hạm lớn quan sát tình hình chiến sự, đột ngột hô lớn:
- Xe bắn đá chuẩn bị.
- Tuân lệnh.
Đáp lại y là một tràng âm thanh vang dội.
Ba chiếc chiến hạm lập tức mang bạo vũ lê hoa tiễn xuống, đẩy những chiếc xe bắn đá lên, những hòn đá lớn đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Thế Trung ra lệnh, những tảng đá lớn bay ra, hướng về phía sau thuyền của quân Nam Ngô.
Uỳnh uỳnh uỳnh! Rầm rầm rầm!
Chỉ nghe thấy một tràng âm thanh nhiễu loạn, nhưng phàm là những thứ bị mấy tảng đá này đập trúng thì toàn bộ đều bị đánh chìm ngay.
Thủy quân Nam Ngô không hề có chút biện pháp đối phó nào, thuyền nhỏ của bọn chúng cơ bản không thể nào lắp đặt xe bắn đá, vũ khí tầm xa duy nhất chỉ có cung tên trong tay binh lính, nhưng sau trận oanh tạc khi nãy, các cung thủ ở phía trước đã chết và bị thương đến hơn quá nửa, hơn nữa vị trí của đối phương lại ở trên cao vô cùng có lợi, từng trận mưa tên dội xuống khiến bọn chúng không ngẩng nổi đầu lên.
Chỉ huy thủy quân Nam Ngô thấy vậy, biết rằng không thể đánh lại được, chỉ có thể liều chết đánh cược một phen, ông ta sớm đã phát hiện ra chiếc chiến hạm lớn ở giữa đang phát hiệu lệnh, vì thế ông ta nghĩ đến việc bắt giặc phải bắt vua trước, đây cũng là cơ hội duy nhất để bọn chúng chuyển bại thành thắng, vậy là ông ta liền lớn tiếng kêu gào, khó khăn lắm mới tập trung được 5-60 chiến thuyền, nhằm thẳng vào chiếc thuyền Hàn Thế Trung đang đứng.
Nhưng bốn bề xung quanh Hàn Thế Trung đều là thuyền chiến loại nhỏ, muốn tiếp cận đâu phải chuyện dễ dàng.
Hàn Thế Trung cũng cảm giác được ý đồ của đối phương, y lập tức phất cờ, ba cánh quân lại hợp vào làm 1, các chiến thuyền càng ngày càng tiến sát lại gần, dùng cung tên bắn trọng thương binh lính Nam Ngô.
Chiến thuật bắt giặc trước phải bắt vua lại một lần nữa tan thành mây khói.
Lý Toàn Thánh đứng trền bờ nhìn mọi sự đang diễn ra trước mắt, gò má trái khẽ giật, mặc dù trước lúc khai chiến, ông ta cơ hồ đã dự liệu được kết quả, nhưng trong lòng ông ta vẫn ôm lấy một tia may mắn, nhưng dù sao ông ta cũng chẳng thể ngờ được rằng, hạm đội này dù gì cũng đến mấy trăm chiếc thuyền. Trước mặt hải quân Đại tống, lại không chịu nổi một đòn tấn công, trong phút chốc toàn quân đã sắp sửa bị tiêu diệt.
Biết rằng trên mặt sông chắc chắn không cầm cự nổi nữa, thế là Lý Toàn Thánh lập tức lệnh cho binh sẽ trên bờ chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa quân Tống ở phía đối diện vượt sông.
Ngược lại, quân Tống ở bờ bên kia vốn không ngừng hò reo trợ uy, xem cũng thấy vô cùng sung sướng.
Vù!
Vù!
Đột nhiên mọi người phát hiện bờ bên này cũng có người phóng tên về phía binh lính Nam Ngô sát gần bờ Bắc, mà phát nào trúng phát đó, tài bắn cung quả vô cùng xuất thần. Không nhịn nổi liền hướng mắt tìm kiếm, chỉ thấy trên bờ có một vị tướng quân vận y phục đen, tay cầm một cánh cung lớn, dưới chân là một sọt tên.
Người này không phải Dương Tái Hưng thì ai vào đây
Y trông mặt sông chém giết náo nhiệt như vậy trong lòng liền thấy khó chịu, chỉ có thể lấy cung tên ra để giải sầu.
Không hổ là Sát nhân cuồng ma mà
Binh lính Đại Tống cùng lúc lau mồ hôi lạnh
Cái tên này.
Lý Kỳ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hướng ánh mắt về phía mặt sông, chỉ thấy đội thuyền của Hàn Thế Trung đã đem đội thuyền của Nam Ngô phá tan thành ngàn mảnh nhỏ, số còn lại đều đac bị vây giết.
Kì thực thủy quân Đại tống hiện tại đã trở nên vô địch không có kẻ thù, ít nhất trước khi châu Âu nổi lên cách mạng công nghiệp thì là như vậy, thêm vào thanh thế và sự ảnh hưởng rộng lớn của Lý Kỳ, thủy quân Đại tống đã có được sự thay đổi căn bản, thủy quân Nam Ngô vốn dĩ không chịu nổi 1 đòn tấn công.
Chỉ cần nổi gió là thành bại đã được định đoạt.
- Bảo binh lính đừng đứng ở đây xem chuyện náo nhiệt nữa, chuẩn bị sẵn sàng, lập tức sẽ vượt sông ngay.
Lý Kỳ xem tình hình chiến sự cũng đã gần kết thúc liền lệnh cho Nhạc Phi chuẩn bị vượt sông.
Nhạc Phi và các tướng sĩ tuân mệnh.
Trên mặt sông, số binh lính Nam Ngô chết và bị thương nhiều vô kể. Từng chiếc thuyền trôi trên mặt sông, đám người khi nãy vẫn còn sống sờ sờ mà bây giờ toàn bộ đã ngã gục trên mạn thuyền, những âm thanh huyên náo cũng dần lắng xuống, chỉ còn thưa thớt một vài con thuyền vẫn đang chiến đấu, tất nhiên, có không ít thuyền đang cố gắng hướng sát về phía bờ, dù gì cũng đã bại tan tác rồi, nếu không chạy trốn thì có khác gì tự đưa mình vào chỗ chết, bọn chúng tin rằng Lý Toàn Thánh sẽ không vì nguyên do này mà trách tội, hơn nữa Lý Toàn Thánh cũng chẳng có thời gian đi trách cứ bọn họ.
Lúc này Lý Toàn Thánh cũng nhìn ra đối phương đã chuẩn bị vượt sông. Vấn đề nằm ở chỗ ông ta không rõ Lý Kỳ bọn họ muốn qua sông như thế nào, trực tiếp lên thuyền qua sông hay là bắc cầu qua sông.
Hàn Thế Trung đứng trên chiến hạm lớn thấy mặt sông đã được xử lý gần gọn ghẽ rồi, y rút lá cờ màu lam từ bên eo phất lên.
Lá cờ màu lam vừa phất lên.
Liền nghe thấy âm thanh rắc…rắc…
Tấm ván gỗ giữa hai bên chiếc chiến hạm lớn đột ngột mở ra, từng chiếc bè trúc rơi xuống nước, bè trúc được dẫn bởi một sợi dây thừng, nếu không bè trúc sẽ bị trôi đi, từng đoàn binh sĩ quân Tống theo sợi dây thừng mà tiến đến trên bè trúc.
Cùng lúc đó, trên những chiếc tàu chiến nhỏ cũng ném bè trúc xuống.
Cò vài con thuyền thì đang bắt đầu thu dọn những chiếc thuyền còn sót lại của quân Nam Ngô. Binh sĩ Đại tống ném toàn bộ những thi thể trên thuyền vào lòng sông, sau đó thu gọn lại toàn bộ đám thuyền bè.
Binh sĩ Nam Ngô chỉ có thể giương mắt nhìn binh lính Đại tống thao tác trên mặt sông, trong lòng hoàn toàn không có biện pháp đối phó nào, đội thuyền này quả thực quá kinh khủng.
Lý Toàn Thánh nhìn binh sĩ Đại tống trong lòng vô cùng bất an. Bất kể là ném bè trúc, hay thả bè trúc từ trên thuyền xuống, mỗi động tác đều vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã trải qua vô số lần huấn luyện, mà thủy quân của ông ta đa phần đều là ngư dân hợp thành, so sánh với nhau là sự khác biệt hoàn toàn giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư. May mắn thủy quân Đại Tống lúc bấy giờ không giống như đội bóng đã Trung Quốc hiện nay, đến một đội bóng nghiệp dư cũng thắng không nổi.
Chúng ta thua không oan đâu!
Lý Toàn Thánh trong lòng cảm thán một tiếng.
Một vị tướng quân bên cạnh ông ta lo lắng nói:
- Đại tướng quân, bọn họ chuẩn bị làm gì vậy?
Lý Toàn Thánh chau mày đáp:
- Bọn họ muốn bắc cầu vượt sông.
Quả nhiên, chỉ thấy thủy quân Đại tống mang bè gỗ hướng về phía Bắc, mà công binh trên bờ lập tức hành động, trước tiên bọn họ dùng một sợi dây xích sắt lớn cột cố định vào cọc gỗ trên bờ, sau đó nối bè gỗ lại.
Chỉ thấy từng chiếc bè lớn dần dần dựa gần lại, chỉ một chốc lát chiếc cầu đã dài đến hơn mười mét, ngay lúc đó, hai bên còn có hai chiếc cầu đang trong quá trình kiến tạo.
Lý Kỳ chọn phương pháp bắc cầu qua sông chứ không phải đi thuyền vượt sông, thứ nhất, nếu như đi thuyền vượt sông, vậy thì đội thuyền bắt buộc phải dựa gần vào bến bờ phía Nam, chưa nói đến việc kẻ địch có đặt cọc ngầm ở bờ Nam hay không, mà chưa nói chuyện đối phương có đặt cọc ngầm ở bờ Nam không, ít nhất việc thực hiện chiến dịch vượt sông của bọn họ nhất định phải bao quanh chiếc thuyền này. Chiếc thuyền này ở trên mặt sông và vô địch, nhưng chỉ cần lại gần bờ, thì sẽ để cho đối phương thừa cơ lợi dụng, Lý Kỳ không muốn mạo hiểm điều này.
Thứ hai, ngồi thuyền vượt sông vô cùng phiền phức, đây lại còn là gần 10 vạn đại quân, nếu không bắc được cầu thì bắt buộc phải nhờ vào đội thuyền, những việc sau đó thì vô cùng phiền toái.
Căn cứ vào hai điểm trên, mấy ngày trước, Lý Kỳ đã ra quyết định vẫn dựa vào việc bắc cầu qua sông.
Kĩ thuật bắc nối cầu này còn là trọng điểm luyện tập hàng ngày, hơn nữa bọn họ còn có công cụ và sức người đầy đủ. Không chỉ có thế, quân địch còn dâng tặng cho bọn họ không ít thuyền bè.
Đùng đùng đùng!
Rầm rầm rầm!
Công binh Đại tống ra sức sửa chữa cây cầu nổi, bởi Lý Kỳ đã hạ lệnh, nhất đinh trước khi trời chạng vạng tối phải dựng cho kịp cây cầu nổi, tiếng dây xích rung ầm ầm dao động trên mặt sông, giống như một con rồng lớn, giống như đang ám thị rằng con mãnh long này sắp vượt sông rồi.
Lý Toàn Thánh nhìn ba chiếc cầu nổi đã cao chót vót mà lực bất tòng tâm, chỉ biết giương mắt nhìn quân địch đang dựng cầu ngay trước mắt, sông Phú Lương là sông của ta, hiện giờ lại đến phiên người Tống lên làm chủ, quả thực là nhục nhã vô cùng.
Đột nhiên, viên tướng quân bên cạnh ông ta chỉ vào mặt sông nói:
- Đại tướng quân, ngươi mau nhìn xem.
Lý Toàn Thánh ngẩn người, đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy đội thuyền của Hàn Thế Trung bỗng dựa sát vào bờ Bắc, chỉ để lại một bộ phận ít ỏi thuyền chiến loại nhỏ trên mặt sông để hỗ trợ vận chuyển kéo thuyền giúp công binh dựng cầu nổi.
Nhìn một hồi, Lý Toàn Thánh chợt bừng tỉnh, nói:
- Chẳng lẽ---bọn họ đang bổ sung binh khí, lát nữa sẽ dùng đội thuyền yểm hộ bọn họ vượt sông?
Nói đến đây, ông ta lại nghĩ tới vô số những mũi tên phun lửa khi nãy, trong lòng lạnh toát,.