Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1534-2: Lừa dối đại sư (2)



Đoàn Chính Nghiêm thật sự là không phản bác được, hóa ra nói nửa ngày, đều là ta tạo thành.

Đoàn Thế Văn cũng biết việc này nói tiếp, sẽ chỉ làm Đoàn Chính Nghiêm khó chịu thôi, y cùng với Lý Kỳ không phải là lần đầu tiên giao tiếp, biết Lý Kỳ người này rất giỏi ăn nói, uốn đi lượn lại, sẽ làm cho ngươi tiến lùi đều khó, dứt khoát hỏi: - Vậy không biết Xu Mật Sứ tính toán xử lý Cao thị như thế nào?

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Không biết Đoàn huynh cho ta là người như thế nào?

Đoàn Thế Văn hơi sững sờ, nói: - Xu Mật Sứ đại tài, thế nhân đều biết, là kỳ tài đương thời, kinh thiên vĩ địa, văn thao vũ lược, trăm ngàn năm qua mới có một người, Xu Mật Sứ còn trẻ như vậy cũng đã vị cư nhất phẩm, đủ để thuyết minh hết thảy.

- Quá khen, quá khen.

Lý Kỳ ha hả cười không ngừng, người này thật sự là quá thật thà chất phác rồi, ngay cả câu nói dối cũng không biết nói. Lắc đầu khiêm tốn nói: - Ta cũng không có lợi hại như ngươi nói, bất kể là buôn bán, hay là làm quan, ta đề dựa vào một pháp bảo giống nhau.

Đoàn Thế Văn thật cho là Lý Kỳ có pháp bảo gì, bởi vì Lý Kỳ làm cho quá nhiều người kinh hỉ, hiếu kỳ nói: - Không biết là pháp bảo gì?

- Thành tín.

Lý Kỳ vô cùng kiêu ngạo nói: - Khổng thánh nhân có câu nói vô cùng hay, người mà không có chữ tín, thì chẳng làm nên việc gì, không có chữ tín thì dùng cái gì để phục người, chính là bởi vì ta lấy chân thành đối đãi với người khác, người khác mới sẽ lấy thành thật đối đãi với ta.

Đoàn Chính Nghiêm lập tức nói: - Nói rất hay, người bất tín, sao có thể sống yên ở giữa thiên địa này.

Bệ hạ a. Ngươi đã để cho hắn lừa rồi. Đoàn Thế Văn nghe vậy quá sốt ruột, cái gì thành tín, ngươi lừa người nào chứ, phải nói ngươi là người giảo hoạt nhất, ta đây thật ra tin tưởng, thành tín, cái này cùng ngươi có quan hệ sao? Nhưng lời này lại không thể nói ra miệng.

Lý Kỳ nâng chén nói: - Đại Lý Vương lời ấy thật sự là rất hợp lòng ta rồi, có câu là thiên kim dễ được, tri kỷ khó cầu, ta mời Đại Lý Vương một ly.

Đoàn Chính Nghiêm bị lừa dối đến đầu óc có chút không nghĩ được cái gì nữa. Dường như là gặp được tri kỷ vậy, loại tình cảm tâm tâm tương tích tự phát, nâng chén đón chào.

Hai người thật đúng là chạm hạ chén, cơ tình tràn đầy.

Không đúng nha, nói nửa ngày, có quan hệ gì đến Cao thị đâu. Đoàn Thế Văn thấy Đoàn Chính Nghiêm đều sắp cùng Lý Kỳ kết bái rồi, bất chấp nhiều như vậy, vội vàng nói: - Xu Mật Sứ, Cao thị kia ---?

Đoàn Chính Nghiêm đột nhiên tỉnh ngộ. Ai ôi!!!, suýt nữa là quên mất đại sự.

- Đúng đúng đúng, Cao thị. Ta đây và Đại Lý Vương mới quen đã thân, thiếu chút nữa đem chính sự đều quên hết. Lý Kỳ vỗ vỗ trán. Nghiêm mặt nói: - Về Cao Minh Thuận mà nói..., xin thứ cho ta không thể đưa ông ta giao cho các ngươi.

Đoàn Chính Nghiêm quá sợ hãi, nói: - Vì sao vậy?

- Mới vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao.

Đoàn Thế Văn nói: - Xu Mật Sứ đã nói khi nào?

Triệu Tinh Yến nói: - Mới vừa rồi Xu Mật Sứ chúng ta không phải nói hắn bất kể là buôn bán hay là làm quan đều là lấy chân thành đối đãi với người khác sao? Lúc trước chúng ta tuy là bị ép phải thu nhận và giúp đỡ Cao thị đấy, nhưng bất kể như thế nào, Xu Mật Sứ đã đáp ứng Cao Minh Thuận, bảo vệ tính mạng một nhà già trẻ ông ta, nếu giờ Xu Mật Sứ lại đem Cao Minh Thuận giao cho các ngươi. Chẳng phải là nói không giữ lời, tin tưởng Đại Lý Vương cũng không muốn chúng ta là người nói không giữ lời nhỉ?

Đã hiểu rồi.

Đoàn Chính Nghiêm tại thời khắc này rốt cục đại triệt đại ngộ rồi, tha nửa ngày, ông ta lại bị kéo vào chỗ này, giờ thì tốt lắm, mới vừa rồi hắn cũng nói với mình, người mà không có chữ tín, sao có thể sống yên trong thiên địa.

Hơn nữa lại là bởi vì ông ta sơ sẩy, mới khiến cho Cao thị trốn đến Đại Lý đấy.

Nói đến nói đi, ông ta cũng không biết nên mở miệng hỏi Lý Kỳ để đòi người như thế nào nữa rồi.

Đoàn Thế Văn cũng thầm mắng Lý Kỳ quá giảo hoạt rồi, làm cho người ta khó lòng phòng bị, giờ thì biết làm như thế nào cho phải, Cao thị bất diệt, Đoàn thị y có thể nào ngủ được.

Đoàn Chính Nghiêm tuy rằng là một Hoàng đế vô cùng khoan hồng độ lượng, hơn nữa tâm địa thiện lương, nhưng đối với Cao thị, thì ông ta hận thấu xương, lúc trước Cao gia đối với ông ta chính là tìm mọi cách để làm nhục, không chỉ có thường xuyên ngay trước mặt văn võ cả triều nhục mạ ông ta, thậm chí còn phái người ám sát ông ta, đây chính là thù hận lớn lao nha.

Lý Kỳ thở dài: - Việc đã đến nước này, ta chỉ có thể hướng hai vị nói tiếng xin lỗi, tuy nhiên hai vị không cần lo lắng, Đại Tống chúng ta lao lực trăm cay nghìn đắng, mới giúp Đại Lý Vương đoạt lại quyền lực này, làm sao có thể để cho phen cố gắng này trở thành nước chảy về biển đông, ta đã đạt thành hiệp nghị với Cao thị, cả nhà bọn họ sẽ cùng ta hồi kinh, ở Biện Lương ta dưỡng tuổi thọ, hơn nữa vĩnh viễn không đặt chân tới phía nam này, Đại Lý Vương có thể vô tư.

Thế này làm sao vô tư được a! Đoàn Chính Nghiêm khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng ông ta thật sự tìm không ra lý do gì để đòi người chỗ Lý Kỳ, nghĩ thầm rằng, thôi đi, nếu là Cao thị không đặt chân tới Đại Lý, đối với ta mà nói, không khác gì chết rồi, hơn nữa ta không có tính toán diệt môn Cao gia bọn họ, như vậy cũng giảm đi cho ta không ít chuyện.

Ông ta cũng chỉ có thể phát huy tinh thần AQ, người có thể không cần, nhưng tiền này thì không thể không đòi, nếu giờ ngân khố quốc gia không lấy về được, quốc gia này trên cơ bản cũng liền bị hủy hoại, xa không nói, các tướng sĩ của ông ta hiện tại vẫn chờ phong thưởng a, gật đầu nói: - Ta đây có thể hiểu được, ta có thể hiểu được.

Lý Kỳ cười nói: - Đại Lý Vương quả nhiên thông tình đạt lý, tại hạ cảm thấy khâm phục sâu sắc.

Ta đây còn không phải bị ngươi bức sao. Đoàn Chính Nghiêm thật sự là không có tâm tư xé đông xé tây với Lý Kỳ nữa rồi, vội vàng đem chuyện tiền bạc tới nói tiếp, trong lòng quyết định, lần này nhất định phải chú ý cẩn thận, chỉ nói đến tiền, không nói chuyện gì khác, quyết không thể lại trúng bẫy lần nữa, chắp tay nói: - Đoàn mỗ còn có một yêu cầu quá đáng, mong Xu Mật Sứ có thể thành toàn.

A? Thay đổi sách lược, không theo ta chơi hư được rồi. Lý Kỳ lộ làm ra một bộ vẻ mặt nghĩa khí ngất trời, nói: - Đại Lý Vương không cần khách khí như thế, cứ việc phân phó là được.

- Không dám, không dám. Đoàn Chính Nghiêm có lệ hai tiếng, lập tức nói thẳng:

- Cao thị lúc trước khi chạy trốn, đem đi hết toàn bộ ngân khố quốc gia Đại Lý ta, Xu Mật Sứ hẳn là biết được rồi đi.

Lý Kỳ liên tục gật đầu nói: - Biết, biết.

Đoàn Chính Nghiêm dò hỏi: - Vậy không biết Xu Mật Sứ tính toán xử lý tiền này như thế nào? Khi nói chuyện, hai mắt ông ta bức thiết nhìn Lý Kỳ, toàn thân trở nên căng thẳng.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Là việc này? Đại Lý Vương không phải là đang nói đùa với ta chứ?

Đoàn Chính Nghiêm không măc mưu rồi, nói: - Đại sự như thế, ta sao dám nói giỡn?

Lý Kỳ hai tay dang ra, vô cùng hào sảng nói: - Điều này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là vật quy nguyên chủ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.