Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1547: Đàm phán cuối cùng (Trung)



Hai người ngươi một câu ta một câu, hai vợ chồng vô cùng ăn ý. Nhưng Đoàn Chính Nghiêm vẫn giữ thái độ im lặng, thấy ông ta không nói năng gì, Lý Kỳ cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa, dù sao bây giờ hắn cũng không vội, mà người vội chính là Đoàn Chính Nghiêm.

Đoàn Thế Văn đảo đảo mắt, liền gật đầu nói:

- Vâng vâng vâng, quả thực có chuyện này, Bệ hạ một lời ngàn vàng, đã từng hứa hẹn, đương nhiên không thể thay đổi. Lúc này chúng ta cũng bằng lòng tiến cống xưng thần với quý quốc.

Đoàn Chính Nghiêm nhất thời tỉnh ngộ, liền gật đầu.

Lại một chiêu này, những tên tiến cống xưng thần này các ngươi, hàng năm đều mang một ít đặc sản tới cho Đại Tống ta, mang về toàn là vàng bạc châu báu. Chuyện này rốt cuộc là ai tiến cống ai, Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, nói:

- Chuyện này ta đương nhiên tin tưởng vào Đại Lý vương.

Nói đến đây, hắn không nói thêm gì nữa.

Đoàn Chính Nghiêm chỉ có thể mở miệng nói:

- Vậy không biết Xu Mật Sứ có bằng lòng ra tay tương trợ hay không?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta vẫn là câu nói đó, dù sao đây cũng xem như là nội chính của chúng ta, vẫn là sự giúp đỡ giữa các hàng xóm láng giềng. Chuyện này có sự khác biệt về mặt bản chất, nếu là nội chính của chúng ta, vậy thì chúng ta đương nhiên không cần phải kiêng nể nhiều như vậy. Ta lúc này có thể quyết định, nhưng nếu sự giúp đỡ giữa hàng xóm, vậy ta còn phải báo cáo lên Hoàng thượng. Tất cả đều do Hoàng thượng định đoạt.

Chờ ngươi báo cáo lên triều đình, vậy thì chẳng biết tới ngày tháng năm nào.

Đoàn Chính Nghiêm liền nói:

- Nhưng hiện giờ tình hình của Đại Lý ta đã vô cùng nghiêm trọng rồi, không thể chờ được nữa.

Lý Kỳ đồng tình nói:

- Chuyện này ta biết, nhưng đó là quy củ. Nếu ta tự ý quyết định, Hoàng thượng nghĩ thế nào về ta? Ta đây là đã phạm tội, có thể ngay cả tính mạng cũng đều không giữ nổi.

Tình hình tiến triển tới bước này, ý của Lý Kỳ đã vô cùng rõ ràng rồi.

Hoặc là Đại Lý ngươi hoàn toàn quy thuận Đại Tống, nếu không tất cả đều miễn bàn.

Nói khó nghe hơn, Lý Kỳ chính là nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý Kỳ cũng xem như là nhân từ, vẫn còn cho Đoàn Chính Nghiêm con đường quay lại. Đó cũng là hắn muốn lôi kéo Đoàn Chính Nghiêm, nếu đổi lại là người khác làm, hắn mới không có kiên nhẫn như vậy.

Đoàn Chính Nghiêm lại một lần nữa rơi vào im lặng. Ông ta cảnh giác thấy, những chuyện xảy ra gần đây không có đơn giản như vậy, tất cả mọi chuyện rất có thể đều là do Lý Kỳ đứng đằng sau thao túng.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Kỳ thực Lý Kỳ sớm đã đưa tất cả mọi thứ bày lên trước mắt ông ta rồi. Xét cho đến cùng, vẫn là tự bản thân ông ta thiếu suy nghĩ, khiến cho Lý Kỳ thực hiện được quỷ kế.

Trong lòng Đoàn Thế Văn vô cùng hối hận. Khi đó y chỉ biết tập trung vào Cao Thị, cho rằng chỉ cần Cao Thị bị tiêu diệt, như vậy Đoàn Thị sẽ kê cao gối không cần phải lo lắng gì nữa. Không ngờ, họ và Cao Thị chỉ là ngao cò tranh nhau.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn một lượt, không muốn chơi trò vô bổ nữa, liền nói thẳng:

- Đại Lý vương, có lẽ ngươi cũng đã cho là chúng ta khoanh tay đứng nhìn, không có hành động đạo nghĩa, kỳ thực không phải vậy. Mấy năm gần đây Đại Lý các ngươi liên tiếp xảy ra thiên tai, lại là động đất, lại là núi lửa, còn có 37 lần phản loạn, quốc lực suy yếu. Điều này không hề có liên quan gì tới Đại Tống chúng ta. Về phần xuất binh chuyến này, cũng là các ngươi chủ động tới cầu xin chúng ta. Đại Tống chúng ta không nhưng đã chi viện cho các ngươi không ít, mà còn vì củng cố thanh danh của Đại Lý vương, ban đầu chúng ta tới, ngay cả một binh lính cũng không sai đi, dù sao hiện giờ binh Tống chúng ta cũng chỉ là hoạt động ngoài biên giới. Ta thấy chúng ta làm cũng đã nhiều rồi, tạp thành tất cả những nguyên nhân căn bản này, vẫn là sự tan rã bên trong Đại Lý các ngươi, không liên quan gì tới người ngoài.

Đoàn Chính Nghiêm thầm nghĩ lời của Triệu Tinh Yến kỳ thực cũng không phải là không có lý. Đại Tống họ quả thực đã làm rất nhiều việc rồi, dù sao Đại Tống khoanh tay đứng nhìn, đó cũng vô cùng bình thường. Nếu lúc đầu ông ta cẩn trọng hơn một chút, có lẽ sẽ không thể xuất hiện tình trạng ngày hôm nay.

Tiếc là, trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Lý Kỳ bỗng lên tiếng:

- Đại Lý vương, có một câu hỏi, ta muốn hỏi thẳng ngươi.

Đoàn Chính Nghiêm nói:

- Xu Mật Sứ mời nói.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Đối với một người như ngươi mà nói, dù sao thì dân chúng là quan trọng, hay là vương quyền quan trọng?

Đoàn Chính Nghiêm ngẩn người ra, há miệng thở dốc mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Đúng như Triệu Tinh Yến đã nói, bất kỳ một người nào đối mặt với hoàng vị cũng đều không thể dễ dàng buông tay được.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Không phải ta đã mạo phạm Đại Lý vương, chỉ là hiện nay Đại Lý bách bệnh cùng phát tác, cho dù là Đại Lý vương có bản lĩnh, cũng không có bột đố gột được lên hồ. Cho dù là về mặt nhân lực, hay về mặt tài lực, đều thể hiện rõ sự kém cỏi. Nói tới đây, Đại Lý vương chắc chắn cũng đang nghĩ, nếu không phải như vậy, sao ta lại buông mình giúp đỡ các ngươi.

Quả thực, nếu nhận được sự giúp đỡ của Đại Tống ta, những chứng bệnh nghi ngờ này cũng không phải là không thể chữa được, nhưng vẫn xin Đại Lý vương đứng ở góc độ của chúng ta mà suy nghĩ, đây không phải chỉ là chút tiền, chút người đều có thể giải quyết được. Chuyện này cần có rất nhiều tiền, rất nhiều người. Mặc dù Đại Tống chúng ta lấy ra được, nhưng cũng xin Đại Lý vương cho chúng ta một lý do thích hợp. Lý do này không phải là dùng để thuyết phục Hoàng thượng hay ta, mà là thuyết phục dân chúng Đại Tống ta. Bởi vì số tiền này đều là tiền xương máu của dân chúng Đại Tống ta, không thể vì một câu nói của Đại Lý vương ngươi, chúng ta phải lấy ra cho ngươi. Cho dù Hoàng thượng có đồng ý, văn võ mãn triều cũng không thể đồng ý.

Ban đầu chúng ta cũng đã hứa giúp ngươi, cũng có mục đích, không phải đều là xuất phát từ hữu tình tương trợ, mà là chúng ta muốn tăng cường qua lại kinh doanh hai bên, kích thích kinh tế Đại Tống ta. Chuyện này ta vẫn luôn thừa nhận, dù Đại Tống ta có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí một văn tiền, phải làm mỗi văn tiền đều tiêu trên đao thương. Bây giờ chúng ta đã giúp các ngươi tiêu diệt Cao Thị rồi, có thể nói là thực hiện lời hứa trước đây rồi. Tuy nhiên, các ngươi lúc này lại tới nhờ chúng ta giúp, đây liệu có phải có chút hơi quá không?

Triệu Tinh Yến uống một ngụm trà nhỏ, dùng ngữ khí vô cùng bình thản nói

- Nếu đều là dân chúng Đại Tống ta, vậy thì chúng ta xem như là khuynh gia bại sản cũng tuyệt đối không thể để dân chúng Đại Tống ta sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Triều đình cũng nhất định dốc toàn tâm toàn lực xử lý tốt những chuyện này.

Đoàn Thế Văn nhíu mày nói:

- Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi không phải là mơ ước Đại Lý ta.

Lý Kỳ cười nói:

- Nếu Đoàn huynh nghĩ như vậy, vậy ta cũng không còn cách nào khác, Cao Thị đã tặng tiền cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ trả lại đủ. Ngoài ra, ta cũng không thể ném đá xuống giếng, yêu cầu các ngươi lập tức hoàn tiền, sẽ cho các ngươi đủ thời gian, chờ tới khi các ngươi hồi phục lại, sẽ từ từ trả. Còn có Tây quân ở Kiến Xương phủ và Thạch Thành Quận, ta cũng đã hạ lệnh chọ họ rút lui, chỉ là nếu người dân các ngươi sống chết không cho họ đi, đó có lẽ là cần các ngươi phải ra mặt. Những chuyện còn lại, ta cũng tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Như vậy các ngươi không thể nói ta mơ ước Đại Lý các ngươi nữa.

Đoàn Thế Văn nói:

- Xu Mật Sứ có dám vỗ ngực nói tất cả những chuyện này đều không liên quan tới ngươi không?

Lý Kỳ lập tức vỗ ngực nói:

- Ta thật sự cảm thấy tất cả những chuyện này không liên quan tới ta. Nếu Đoàn huynh cho rằng chuyện này liên quan tới ta, mời ngươi chỉ rõ ra, nếu thật sự như vậy, ta nhất định sẽ dốc sức bù đắp.

- Ngươi ….

Đoàn Thế Văn trừng mắt nhìn Lý Kỳ. Nhưng lúc này không bằng không chứng chứng minh tất cả những chuyện này đều là Lý Kỳ âm mưu.

Chuyện này nếu là Đại Tống trước đây, có lẽ sẽ vì lời hứa tiến cống xưng thần của Đoàn Chính Nghiêm, nhưng Lý Kỳ ghét nhất chính là nói mà không làm, cái gì gọi là tiến cống xưng thần, thần chính là thần, tiến cống ở đâu?

Lý Kỳ đã đưa hết manh mối của mình ra rồi, tất cả những điều trên đều đã nói xong rồi. Nhưng tuyệt đối không thẻ hạ thấp điểm mấu chốt này xuống, nếu không ngươi tự nghĩ cách đi.

Nhưng nếu Đoàn Chính Nghiêm thật sự có cách, ông ta còn tới xin giúp đỡ gì chứ?

Mấy chục vạn binh mã của đám người Diêu Kha Long hiện nay còn cóThạch Thành quận đều đã thể hiện quyết tâm quy thuận Đại Tống rồi. Chỉ cần Đại Tống động chân động tay bên trong một chút là có thể có được mười mấy vạn người. Mà quốc lực của Đại Lý hiện giờ đã té xuống thung lũng rồi, nếu lại bị thương nặng, có thể thật sự không thể xoay chuyển được nữa.

Mấy hôm trước Lý Kỳ vẫn luôn chơi trò lạt mềm buộc chặt, đó là vì Đoàn Chính Nghiêm vẫn chưa tới đường cùng, sự cám dỗ của hoàng quyền sẽ khiến cho ông ta muốn giữ lấy. Cho nên Lý Kỳ cảm thấy căn bản không có gì để nói. Nhưng hiện tại mâu thuẫn các bên của Đại Lý đều đã bộc phát rồi, hơn nữa còn càng diễn càng khốc liệt, Đoàn Chính Nghiêm đã bị ép vào đường cùng rồi. Đàm phán trong trường hợp này mới giành được tiến triển mang tính thực chất. Lý Kỳ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, bởi vì Đại Lý đã là vật trong túi hắn rồi, tiếp tục nữa nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tình trạng đó có lẽ thật sự sẽ mất đi khả năng khống chế.

Kỳ thực cuộc đàm phán hiện nay, Đoàn Chính Nghiêm vẫn luôn không đưa ra được mấu chốt của mình. Nếu không có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ông ta cũng không thể tới đây. Nhưng chuyện đã tới nước này, ông ta biết không có bất kỳ con đường quay lại nào nữa rồi, trực tiếp nói:

- Xu Mật Sứ, chuyện này rốt cuộc vì ai mà ra ta cũng không muốn nghiên cứu nữa, cũng không cần nữa. Ngươi rõ ràng một chút, các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?

Đấy mới giống như lời của một trí giả, Lý Kỳ liền cười nói:

- Hoàng thượng chúng ta luôn rất thích tài hoa và năng lực của Đại Lý vương, cho nên rất hy vọng Đại Lý vương có thể giúp chúng ta quản lý Nam Ngô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.