Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1551-1: Vinh quang của Đế vương (1)



Cùng thời điểm chỉnh hợp quân chính, thì Triệu Tinh Yến rốt cục cũng tính toán rành mạch xong được quốc khố Nam Ngô, quốc khố của Nam Ngô chủ yếu đều là vàng bạc, đặc biệt là vàng tương đối nhiều, đồng tương đối ít hơn, đổi sang tiền Đại Tống thì được khoảng một ngàn vạn quan.

Kỳ thật Nam Ngô không có nhiều tiền bằng Đại Lý, nhưng nhắc đến Đại Lý thì bởi vì Cao Minh Thuận lúc ấy vội vàng chạy đi, không có khả năng thật sự dọn hết quốc khố được, ông ta chỉ có thể chọn những thứ đáng giá mang đi, hơn nữa ở Nam Ngô chế độ tập quyền mức độ cao, tiền tài bóc lột được đều tập trung hết về quốc khố, còn Đại Lý, đừng nói hoàng quyền, cho dù quyền lực của Cao thị cũng không được tập trung như vậy, ít nhất thì ba mươi bảy bộ cũng sẽ phân đi một phần, cho nên chỉ tính quốc khố thì Đại Lý kém hơn so với Nam Ngô.

Gộp lại cả hai bên ước chừng có hơn hai ngàn vạn quan.

Lý Kỳ cũng không định vứt bỏ lời hứa lúc trước, quyết định triều đình sẽ thu hồi bảy trăm vạn quan, năm trăm vạn quan để bổ sung quân phí, lại bỏ ra một trăm vạn quan khao thưởng tam quân, để lại một ngàn vạn quan để phát triển nông nghiệp cùng kinh tế.

Nói ngắn lại chính là tất cả đều vui vẻ.

….

….

Biện Lương.

- Báo ---!

Chỉ thấy một tên thám báo phóng ngựa chạy vội trên đường, đưa tới không ít người liếc mắt, nhưng đám dân chúng đều biết rằng đây nhất định là chiến báo từ phía nam về, nếu như là từ phương bắc thì làm sao có thể chạy tới ngự phố được.

Trong hoàng cung.

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Nam Ngô đại thắng, Nam Ngô đại thắng rồi!

Tần Cối cầm một phong thư vội vã chạy vào thư phòng của Triệu Giai, vẻ mặt thật sự kích động, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất đều quên.

Triệu Giai đang ngồi bên trong phê duyệt tấu chương, nghe được tin đại thắng ở Nam Ngô, thì cũng không kìm nổi mừng rỡ, cũng không quan tâm việc Tần Cối thất lễ, đứng dậy tiến đến, vội vàng hỏi:

- Có phải là Lý Kỳ gửi thư rồi hay không?

- Đúng vậy, đúng vậy.

Tần Cối gật đầu, khẩn trưng đưa thư trong tay ra.

Triệu Giai tiếp nhận phong thư vội vàng mở ra đọc ngay, bên trong không chỉ có thư do Lý Kỳ tự tay viết. Tuy rằng chữ viết vẫn xấu không chịu nổi, nhưng Triệu Giai lại cảm thấy nhìn chữ này còn thoải mái hơn cả chữ của Vương Hi Chi, còn có hai phong thư nữa là thư đầu hàng của hoàng thất Nam Ngô và Đoàn Chính Nghiêm.

Khi biết được một trận chiến này Lý Kỳ không chỉ thu phục Nam Ngô mà còn thôn tính luôn Đại Lý, có thể nói là hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, trong lòng Triệu Giai cực kỳ vui mừng, cười ha ha nói:

- Trẫm biết mà, trẫm biết mà, Lý Kỳ nhất định sẽ không để cho trẫm thất vọng đâu. Tốt! Tốt! Tốt!

Y kích động liên tục huy động nắm tay vài lần, lại liên tục nói ba chữ “tốt”. Lúc nói ra, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt rồi.

Tâm tình của y khó có thể bình phục ngay trong một lúc được, cách đã trăm năm, rốt cục cũng thu hồi được Nam Ngô rồi, hơn nữa còn thuận tiện thâu tóm luôn cả Đại Lý, chỉ bằng hai hạng công lao này, Triệu Giai cũng đủ để ngạo nghễ so với tổ tiên của y, phải biết rằng ngoại trừ Thái tổ thì các vị tổ tiên của y vẫn luôn đều sống trong sự cầu hòa, ở phương diện mở mang bờ cõi không có gì có thể lấy ra đi khoe cả, hai lần phạt Bắc của Thái Tông đều thất bại. Nói đến thì chỉ có Tống Huy Tông là một Hoàng đế duy nhất của Đại Tống có thể được nhắc đến, dù sao khi ông ta tại vị thì không chỉ thu phục được vùng sông Hoàng Hà, áp chế Tây Hạ, còn thu phục về Yến Châu, mặc dù là mua về, lại còn là mấy tòa thành trống, nhưng dù gì thì cũng là một vùng trọng địa quân sự a.

Triệu Giai hưng phấn phấn đến đầu óc trống rỗng, đi tới đi lui ở trong phòng, lúc thì trầm trồ khen ngợi, lúc thì cười trộm, lúc thì lại ngạo nghễ hãnh diện.

Tần Cối đứng ở một bên nhìn, cũng không lên tiếng, bởi vì y hiểu được tâm tình của Triệu Giai, phải biết rằng Triệu Giai dùng thủ đoạn không hợp quy củ mới ngồi lên được vị trí này đấy, điều này là tối kỵ ở cổ đại, từ khi Triệu Giai đăng cơ đã phải chịu nhiều áp lực, bởi vì một khi ngươi có bất kỳ sai lầm nào, dân chúng nhất định sẽ mang việc này ra nói này nói nọ, ngươi căn bản cũng không phải chân mệnh thiên tử, lại dám chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế, kết quả khiến cho đất nước hỏng bét rồi, nhưng thường thường Hoàng đế như thế phải có thành tích vô cùng tốt, giống như Lý Thế Dân, Minh Thành Tổ đều phải như vậy, bởi vì bọn họ phải cẩn thận hơn so với Hoàng đế bình thường, càng thêm hy vọng có thể chứng minh chính mình, đây đều là có dấu tích để lần theo chứ không phải đơn giản là trùng hợp thôi đâu.

Thành công và nỗ lực có quan hệ mật thiết không thể tách rời đấy.

Một phần công tích vĩ đại này đối với Triệu Giai mà nói, thật sự là tới rất kịp thời, cũng khó trách y sẽ kích động như vậy.

Một lát sau, Tần Cối thấy Triệu Giai vẫn đang trộm cười, mà tâm tình vui sướng của y đã bình tĩnh trở lại, vì thế ra tiếng nhắc nhở:

- Hoàng thượng, hiện giờ Xu Mật Sứ vẫn đang chờ thánh chỉ của Hoàng thượng

- Đúng đúng đúng!

Triệu Giai vỗ vỗ trán, cười ha ha nói:

- Trẫm thật sự là vui mừng đến quên cả chính sự mất rồi, cứ làm theo những gì Lý Kỳ nói trong thư đi, khiến cho Hàn Lâm Viện suốt đêm nghĩ thánh chỉ cho tốt đi, ngày mai lập tức ra lệnh thúc ngựa đưa tới phủ Thanh Long.

- Vi thần tuân mệnh.

Triệu Giai lại bảo:

- Ồ, còn có, khiến Kinh tế sử lập tức từ Thương vụ cục lựa chọn ra một ít quan viên, để điều đến quận Nam Ngô, Đại Lý nhậm chức, còn có, lệnh cho Thương vụ cục cổ động thương nhân xuôi nam, nhất định phải nhanh chóng thẩm thấu vào phía nam, bằng không, trẫm lo lắng sẽ xuất hiện hiện tượng tro tàn lại cháy lắm.

Tần Cối nhẹ nhàng nhíu mày, thật cẩn thận hỏi:

- Hoàng thượng, hiện giờ Kinh tế sử còn đang tiếp thụ điều tra, nếu không việc này trước để cho Tam Ti Sứ đi an bài?

Triệu Giai đầu tiên là sửng sốt, rồi nói:

- Đúng vậy, ngươi không nói thì trẫm cũng quên mất, cũng không có chứng cứ chứng minh được có liên quan đến Kinh tế sử, nếu không có chứng cứ thì tạm thời Kinh tế sử là vô tội, việc này vẫn luôn do Thương vụ cục quản lý, đây lại là chuyện quan trọng lớn, trẫm không nghĩ xuất hiện bất kỳ bại lộ gì, chúng ta vẫn nên lấy đại cục làm trọng, chuyện đó tạm thời đặt đấy đi đã, ngươi nhanh đi an bài đi.

Trong mắt Tần Cối hiện lên một chút tiếc hận, âm thầm cảm thán một tiếng, nữ nhân này chỉ cần có một vị trượng phu lợi hại, đã là may mắn lớn nhất rồi! Y cúi đầu hành lễ nói:

- Vi thần đi làm ngay, vi thần xin cáo lui.

Đêm nay nhất định là một đêm phi thường bận rộn ở Hàn Lâm Viện, bởi vì đây không phải là vấn đề mà một đạo thánh chỉ có thể giải quyết, ít nhất cũng phải từ hai con số trở lên, hơn nữa sau khi triều Tống khai quốc, đây là lần đầu tiên tiêu diệt được quốc gia khác, đám Đại học sĩ này còn chưa từng nghĩ qua loại thánh chỉ này, phương diện dùng từ nhất định phải suy xét hết lần này đến lần khác.

Tất cả mọi người trong Hàn Lâm Viện đều đầu nhập vào trong công việc, tăng ca làm việc, bận rộn suốt cả đêm, rốt cục cũng cấp tốc viết ra được mười hai đạo thánh chỉ, Triệu Giai cẩn thận nhìn mỗi đạo thánh chỉ một lần, mời cầm ngọc tỷ ấn lên, sau đó lập tức sai người khẩn cấp đưa đi sáu trăm dặm đến phủ Thanh Long.

Cùng lúc đó, Triệu Giai đem tin này chiêu cáo khắp thiên hạ, y vì muốn hưởng ứng với Lý Kỳ mà đại xá thiên hạ một lần nữa, y lên ngôi chưa đến hai năm, đã hai lần đại xá thiên hạ, nhưng lần này khác với trong quá khứ, đám phạm nhân tuy rằng được miễn trừ hành vi phạm tội, nhưng toàn bộ bị chuyển về phía nam. Làm như vậy có thể chấn hưng Nam Ngô, Đại Lý nhanh hơn, lại có thể khiến cho dân chúng Đại Tống thẩm thấu đến vùng đất Nam Ngô, Đại Lý.

Khắp chốn vui mừng.

Sau khi dân chúng Biện Lương biết được tin tức này, đều bốn phía chúc mừng, đám quan lớn cũng tìm được lý do ăn mừng, các quán rượu lớn đều trưng ra khẩu hiệu ưu đãi, ngày hôm đó, tiêu phí ở Biện Lương lên tới đỉnh cao.

Mà dựa vào trận chiến này, Triệu Giai cũng được dân chúng Đại Tống nhất trí thừa nhận.

Hơn nữa, đây mới chỉ là vừa bắt đầu thôi.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.