Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1555-2: Vĩnh viễn không phát bệnh (2)



- A ---!

Lý Kỳ đột nhiên hét thảm một tiếng, sắc mặt đều bị dọa thành màu xanh mét.

- Đại nhân, đại nhân.

Hộ vệ ở bên ngoài nghe được tiếng Lý Kỳ kêu thảm thiết, lập tức chạy đến trước cửa.

Lý Kỳ vội quát:

- Ta không sao, các ngươi đừng vội tới quấy rầy ta.

Bộ dáng này của hắn nếu như bị cấp dưới nhìn thấy, vậy thì hắn thật sự không có mặt mũi gặp người nữa.

- Tuân mệnh.

Đợi đến sau khi hộ vệ rời đi, Lý Kỳ mới giơ hai tay, hai chân run rẩy nói với Lưu Vân Hi:

- Ta nói Thập Nương này, muội làm gì vậy, ta làm gì đắc tội với muội đâu, sao muội lại đối với ta như vậy. Đã nói là không đâm rồi mà.

Lưu Vân Hi tức giận không kìm được, nói:

- Ta đây là giúp huynh trị bệnh, nếu như muội muốn đâm huynh thì phải đâm ánh mắt gian tà của huynh trước ấy.

Lý Kỳ sợ tới mắc khẩn trương che lại hai mắt, nhưng hắn vừa động tay, thì mũi châm dài nhỏ cắm trên mu bàn tay cũng đong đưa theo, không tránh khỏi đau đến rên ra một tiếng:

- A ---.

Người sợ tiêm nhất như hắn nhịn không được dựng hết tóc gáy lên, khóc lóc kể lể nói:

- Ta không bị bệnh a.

Lưu Vân Hi cười lạnh nói:

- Không bệnh? Không bệnh thì huynh nhìn vớ vẩn cái gì.

- A?

Đối với lần này Lý Kỳ thật sự là khó có thể cãi lại, chỉ nói:

- Coi như ta cầu xin muội được không, trước đem những thứ này lấy đi rồi nói sau. Ta biết sai rồi.

Lưu Vân Hi hừ một tiếng, cũng không thèm phản ứng đến Lý Kỳ.

Xem ra chỉ có thể tự mình ra tay thôi. Lý Kỳ dùng tay nắm lấy một cây châm nhọn, từ từ nhắm lại hai mắt, cắn răng, dùng sức nhổ, lại không nhịn được rên ra tiếng:

- A --- đau chết ta. Còn nhiều cây như vậy, ta không muốn sống nữa.

Lưu Vân Hi vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Kỳ, môi mấp máy, thấy hắn nhìn sang bên này thì lập tức quay đầu đi.

Xú bà nương này thật sự là rất ức hiếp người rồi, đã đối với tay như vậy thì vụ kết hôn thử này còn có thể tiếp tục được nữa sao, tuy nhiên thủ đoạn của bà nương này từ khi nào thì biến thành lợi hại như vậy, trong nháy mắt có thể cắm nhiều châm như vậy.

Trong lòng Lý Kỳ cũng rất buồn bực, hôm nay xuống tay không khỏi quá nhanh đi.

Thật không biết rằng vừa rồi Lưu Vân Hi đã cho hắn đầy đủ cơ hội ăn năn rồi, chỉ có điều hắn nhìn rất chăm chú thôi, vì vậy vẫn luôn không kịp phản ứng, hóa ra thuốc tê tốt nhất trên đời này chính là sắc đẹp a.

Xem ra một chiêu dời đi tầm mắt phân tâm dục hỏa của bạn học Chu Tinh Tinh thực sự không phải là không hề có căn cứ nha.

- Nếu không muội cởi quần áo ra trước rồi ta lại rút? Thôi đi, coi như ta chưa nói gì.

Lý Kỳ thấy Lưu Vân Hi nắm tay rung động kêu kèn kẹt, thì khẩn trương im miệng.

- A ---!

- Ồ ---!

- Ngao ---!

Lý Kỳ vừa rút châm, vừa rên lên đau đớn.

Lưu Vân Hi nghe vậy nổi giận không thôi, mắng:

- Huynh kêu vớ vẩn gì đấy?

- Đau a! Muội nghĩ rằng ta muốn kêu chắc, không ngờ rằng muội lại ác như vậy đấy, cắm một cây thôi còn chưa tính, muội lại còn cắm hết lên nữa chứ.

Lý Kỳ phẫn nộ nói.

Lưu Vân Hi đột nhiên đứng lên, nói;

- Muội độc ác ư, nếu không phải do một đôi mắt gian tà của huynh nhìn loạn thì muội phải làm như vậy sao?

- Ta nhìn thì sao chứ, chẳng nhẽ ta nhìn vị hôn thê của mình một chút cũng không cho sao, muội không nên quên, chúng ta còn đang tiến hành sống thử đấy, có chút phương diện nhất định phải xâm nhập tìm hiểu, cho dù là mua đồ thì cũng phải kiểm nghiệm hàng trước --- không, so sánh thế này có chút không thỏa đáng, nhưng bất kể nói thế nào, ta cũng không biết ta dùng ánh mắt thưởng thức vị hôn thê của mình thì có gì không ổn, muội lần trước còn nói muốn sinh con với ta, nếu lời này là do ta nói với muội thì muội không bịt miệng ta mới là lạ, vậy thì quá không công bằng rồi, muội nói thì là chân tình chảy vào còn ta nhìn xem thì là tội ác tày trời sao.

Lý Kỳ cũng bất cứ giá nào, bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, dù sao bỏng thì đều bỏng rồi.

Lưu Vân Hi chỉ vào Lý Kỳ mắng:

- Chẳng lẽ huynh hạ lưu mà còn đúng lý chắc.

- Hạ lưu gì chứ, cẩn thận ta cáo muội tội phỉ báng.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Nói cho muội biết ta đây là thời điểm mà một người nam nhân chân thành nhất, đây là một loại biểu lộ chân tình, nếu ta động tay động chân, thì muội mới có thể nói ta hạ lưu.

Lưu Vân Hi hừ hù nói:

- Ăn nói bừa bãi.

Lý Kỳ nói:

- Ta cực cực khổ khổ nấu một bát tổ yến đường phèn để tặng cho muội, muội đã gặp qua tên nào ngu xuẩn lại cầm theo một bát tổ yến thiên nhiên tinh khiết không chất bảo quản đi ăn nói bừa bãi chưa, nếu có thì phiền muội giới thiệu cho ta biết với, ta sẽ cho phép y mỗi ngày ăn nói bừa bãi với ta đấy.

Lưu Vân Hi lúc này mới chú ý tới bát tổ yến để trên bàn kia, sắc mặt hơi thay đổi một chút hỏi:

- Đây là do huynh làm đấy à?

- Không cần cảm tạ!

Lý Kỳ hừ hừ bảo:

- Trên đời này làm gì có ai bắt chước được tay nghề của Kim Đao Trù Vương ta chứ, ta chẳng qua là cảm thấy gần đây muội rất mệt, vì thế muốn nấu tổ yến cho muội bồi bổ thân mình, muội không cần phải cảm động, đây cũng là một việc mà vị hôn phu nên làm, cũng giống như trường hợp vừa rồi thôi, muội nhân lúc còn nóng thì uống luôn đi, đương nhiên, nếu muội hơi có chút lương tâm thì trước tiên giúp ta nhổ những thứ này ra đã.

Lưu Vân Hi nghe vậy có chút cảm động, nàng sống đến bây giờ vẫn luôn dựa vào chính mình, chưa từng được ai nhớ thương như vậy, nàng chần chờ một chút, vẫn là đi tới, đang muốn rút châm hộ Lý Kỳ, bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo, mắng:

- Hạ lưu.

- Sao lại bảo ta hạ lưu rồi.

Lý Kỳ cúi đầu vừa nhìn, nhịn không được cả kinh, phát hiện phần dưới của mình vẫn còn duy trì trạng thái “một cột chống trời”, mẹ kiếp! Không phải đâu, đều trôi qua lâu như vậy rồi, ngươi vẫn còn dũng mãnh như vậy, quả nhiên là nhịn hỏng rồi, ta đối với điều này tỏ vẻ thông cảm. Lần này thì hắn thật sự hơi ngượng ngùng rồi, cúi đầu nói:

- Đây là biểu lộ thật tình cộng thêm phản ứng sinh lý thôi.

Lưu Vân Hi tức giận hừ một tiếng.

Lý Kỳ bị cắm ngân châm cả người, nhưng vẫn đến chết không chừa, còn cười ha ha nói:

- Nếu không làm người tốt thì làm đến cùng, muội giúp ta chữa bệnh này luôn đi.

Người này thật sự là rất ti tiện rồi

Lúc này Lưu Vân Hi cũng đã nghe hiểu, cười lạnh bảo:

- Cũng tốt, đưa phật thì dứt khoát đưa đến Tây Thiên luôn, muội cho huynh vĩnh viễn không phát bệnh luôn.

- Vĩnh viễn không phát bệnh?

Lý Kỳ ngẩn người, sắc mặt đột nhiên từ trắng chuyển sang xanh mét, rồi lại chuyển thành tím, lắc đầu như trống bỏi nói:

- Muội --- muội nhưng đừng có làm loạn, ta thật sự sẽ tức giận đấy, chuyện gì cũng có thể nói đừa, nhưng chỉ riêng việc này thì không được, dù dọa ta thôi cũng không được.

Lưu Vân Hi lạnh lùng hỏi:

- Vậy thì tự huynh rút châm hay để cho ta giúp huynh đây?

- Đương nhiên --- là tự ta rút rồi, muội nhanh đi uống tổ yến đi.

Lý Kỳ hiện tại cũng không dám để Lưu Vân Hi đến gần mình nữa, sau lưng hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

- Vậy thì chính huynh cứ chậm rãi rút đi.

Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ đang sợ hãi nhìn mình, tức giận cũng toàn bộ tiêu tan, nàng ngồi xuống, vui vẻ thưởng thức tổ yến, nhìn bộ dáng thống khổ không chịu nổi của Lý Kỳ, thật đúng là thích ý hưởng thụ khó diễn tả được.

Đắc ý cái gì chứ, sớm biết thế này, ta đã bỏ vào đấy một ít Chấn Thanh Kiều rồi, chỉ muội biết đâm kim sao, ta cũng đã sớm biết đấy, sớm hay muốn gì ta cũng sẽ đem một cây kim lớn đâm vào trong người muội thôi. Thất Nương, đây không phải do ta được voi đòi tiên đâu, ta đây chỉ là đơn thuần trả thù thôi, a --- đau quá a!

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.