Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1570-1: Ngươi đep, cua càng đẹp (thượng) (1)



- Oa! Sư Sư cô nương, cô thật sự là quá xấu xa...Lý Sư Sư đang ăn vui vẻ, đang mê muội, chợt nghe được Lý Kỳ quát to một tiếng, giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa bị nghẹn chết, liền ho vài tiếng, khẩn trương uống ngụm nước, còn chưa thở kịp trở lại bình thường, liền vội nhìn Lý Kỳ nói:

- Ngươi kêu cái gì?

- Cô tự xem.Lý Kỳ tay chỉ hướng vào phía trong lồng.Lý Sư Sư thăm dò nhìn lên, trên mặt trắng nõn vụng trộm xuất hiện tia đỏ ửng, hoá ra đầu phượng trong bức tranh phượng hoàng Lý Kỳ vẽ không thấy đâu nữa.Lý Kỳ u oán nói:

- Người ta Thanh Chiếu tỷ tỷ đều còn chưa giám định và thưởng thức đủ, cô vừa lên đến đã đem đầu phượng ăn mất, ta muốn ngăn cũng không ngăn được. Lý Sư Sư lại mặt đỏ như máu, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.Lý Thanh Chiếu cười ha hả nói:

- Được rồi, được rồi, kỳ thật bức họa này của ngươi chỉ cần có thể vẽ được ra cái đường viền, cũng đã vô cùng giỏi rồi, về giám định và thưởng thức, ta thấy cũng không cần thiết bằng cái đó.Ngụ ý, chính là tranh này của ngươi chỗ lợi hại chính là thủ pháp, mà không phải là bản thân của bức tranh, nên giám định và thưởng thức lúc ngươi vẽ tranh cũng đã giám định và thưởng thức xong xuôi rồi.- Đồ ăn không phải là làm cho người ta ăn sao.Lý Sư Sư cũng phản bác.Được rồi, được rồi, nơi này đều là nữ nhân, ta người ít không đánh lại số đông, ta không tranh giành với ngươi. Lý Kỳ ngược lại cười, nói: - Vậy được, nếu Sư Sư cô nương đẫ đói đến như vậy, thì ta bắt đầu dọn thức ăn lên.

A - - -!Lý Thanh Chiếu hỏi vội:

- Ngươi sao vậy?

- Không sao, không sao.Lý Kỳ căng thẳng mặt lắc lắc đầu, ánh mắt xéo qua hung hăng liếc Lý Sư Sư.Lý Sư Sư lại không nhìn hắn, còn tiếp đón đám người Lý Thanh Chiếu nói: - Tỷ tỷ, Yến Phúc, các ngươi mau nếm thử món đậu phụ sấy khô này, thật sự là ngon cực kỳ.Cô thật ác! Xem ra Phong Nghi Nô đoạt mệnh truy hồn chân cũng là kế thừa từ cô.Lý Kỳ xoay người đi đến phòng bếp.Lý Thanh Chiếu nhìn Lý Kỳ rời khỏi bóng lưng, hiếu kỳ nói:

- Lý Kỳ vậy làm sao được, đi còn khập khiễng đấy.Lý Sư Sư cười nói:

- Không sao, đoán chừng là vừa rồi vẽ tranh đến nhập thần. Chân tê rồi.Chỉ chốc lát sau, đồ ăn này liền dọn lên, tổng cộng là năm món đồ ăn, đồ ăn không nhiều lắm, nhưng đều vô cùng tinh xảo, nhìn một chút cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng, hơn nữa mỗi một món đều tràn đầy mùi cua. Sau khi đồ ăn dâng đủ, Lý Kỳ cũng nhập tọa, mà Tô Vân lại xoay người đi tới phòng bếp.Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Tô nương tử, đồ ăn đều lên hết rồi. Cô thế này là đi đâu?Tô Vân nói:

- Ồ, ta đi quét dọn phòng bếp chút.

- Miên đi, miên đi.Lý Kỳ phất tay, nói:

- Cô cứ lại đây ngồi đi, nếu Nha Nội biết ta đem nữ nhân y làm người giúp việc sai bảo, y thế nào cũng phải lấy đao đuổi chém ta, cô không biết, chồng của cô lại khắc ta nhất đó. Lý Thanh Chiếu, Lý Sư Sư cũng gọi Tô Vân lại đây ngồi.Vốn dĩ với xuất thân của Tô Vân, đâu có tư cách ngồi một chỗ với bọn họ. Nhưng hiện giờ trên đầu nàng đính danh hiệu người phụ nữ của Cao Nha Nội, vậy lại khác biệt rồi, không nói gì khác, dựa vào Cao Nha Nội và giao tình của Lý Kỳ. Cái vị trí này vẫn cứ là có.Tô Vân thịnh tình không thể chối từ, trong miệng vẫn là ngồi xuống, nhưng ở trước mặt Lý Thanh Chiếu bọn họ vẫn là nhìn rõ vô cùng gò bó, dù sao cũng đã từng sống trong tầng lớp không giống nhau. Trong lòng tự ti là chuyện không thể tránh khỏi.Lý Thanh Chiếu nhìn cua đầy bàn, trong lòng hơi xúc động, nói:

- Người Đại Tống ta yêu cua chỗ nào cũng có. Mà Tô bá bá lại ham cua thành nghiện, người ta thiên kim mời ông ta cho chữ, ông ta coi thường không thèm để ý, lại đồng ý lấy thơ đổi cua.Lý Sư Sư nói:

- Chuyện này ta cũng hiểu biết, nhớ ở trong Tô đại học sĩ thi tập có một câu như vậy, 'Có thể cười Ngô Trung tham Thái Thú, một thơ đổi được hai càng nhọn '.Lý Kỳ nghe được lắc đầu nói:

- Cái này Tô đại học sĩ không khỏi cũng quá cái kia điểm đi, thiên kim có thể mua bao nhiêu cua, quý giá không đổi, chạy tới đổi cua, việc này ta thực không làm được, quá thua lỗ rồi.Triệu Tinh Yến chớp con mắt khinh thường, người này trong mắt ngoại trừ tiền, còn có cái gì đây!Lý Sư Sư tức giận nói:

- Tô đại học sĩ một thế hệ văn hào, nói đến tiền thô tục quá.Lý Kỳ hai tay dang ra, nói:

- Nói về cua cũng không thấy được cao nhã ở chỗ nào!Lý Sư Sư ngẩn ra, nói không ra lời.Lý Thanh Chiếu khẽ cười nói:

- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, đáng tiếc Tô bá bá đã qua đời, nếu không thì, các ngươi thật ra nhưng biện cái cao thấp, có điều trước khi ở đây, ta nghĩ Tô bá bá chắc chắn trước tiên sẽ ăn hết chỗ cua này, sau đó lại cùng ngươi tranh giành cao thấp.Nói xong nàng cầm lấy chiếc đũa, nói:

- Để bao nhiêu món ngon không ăn, chẳng phải là lãng phí sao.Trước kia Lý Thanh Chiếu và Tô Thức bọn họ lúc ăn cơm cùng nhau, mới bắt đầu nhất định sẽ lấy thi từ ca phú trợ hứng, nhưng có Lý Kỳ ở đây, hứng thú này rất khó kéo lên được!Nhưng cũng chính bởi vì có Lý Kỳ ở đấy, hứng thú đối với món mỹ vị này nhất định là có tăng chứ không giảm.Lý Thanh Chiếu một mực quét tới, phát hiện bên trong vài món đồ ăn, duy chỉ có cua trong một mâm giữ được trọn vẹn, màu như cua tươi vậy, trông rất sống động, liền hỏi:

- Lý Kỳ, món cua này gọi là gì, hình như không có dấu vết hấp hay chiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.